Gia Cát Linh Ẩn

Chương 168: Kiếp này, ta sẽ lấy lại hết toàn bộ




“Thất gia, tay người?” Nàng đau lòng nhìn tay y còn đang nhỏ máu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Không sao, chỉ là chút máu mà thôi. Sao Linh nhi biết ta ở trong này?” Y vừa nói vừa mặt áo choàng vào.
“Không biết nữa, chỉ là ta cảm thấy người sẽ ở trong này, như thể cảm nhận được mùi của người. Ta đến tìm công chúa Sướng Uyển, người của Thái tử nói Thái tử phi đang nghỉ trưa, ta thấy sự tình có chút không ổn, cho nên trở về xem thử.”
Trong mắt Sở Lăng Thiên dần dần giăng đầy ý lạnh, đây là cái bẫy được sắp đặt sẵn, bảo y và nàng đến Dịch Khôn Cung, hai người ở một chỗ, y sẽ lơ là cảnh giác. Y vẫn luôn cảm thấy, Hoàng hậu có chút đề phòng y, nhưng không ngờ sớm như vậy đã ra tay với y, “Hoàng hậu nương nương lại có thể mưu toan với ta, kể từ hôm nay, Thất vương phủ ta cùng người đoạn tuyệt quan hệ.”
“Điện hạ, chi bằng chúng ta về trước.”
“Ừ.” Y gật đầu, hai người đang muốn ra ngoài, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, Dịch Khôn Cung đang yên lặng bỗng chốc huyên náo lên.
Hai người nhìn nhau, vội vàng chạy ra, nhìn thấy các cung nữ vội vã chạy tán loạn, trên mặt đều là vẻ hoảng hốt, Gia Cát Linh Ẩn ngăn một cung nữ lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cấm quân… Cấm quân nổi loạn, xông vào cung muốn hành thích Hoàng thượng. Hoàng thượng đã bị thương.”
“Cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn lòng chùn xuống, “Ngươi nói gì?”
Sở Lăng Thiên xoay người giữ chặt tay nàng, hôn nhẹ lên trán nàng một cái, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: “Linh nhi, hãy khoan ra khỏi Dịch Khôn Cung, đợi chuyện bình ổn rồi hẳn về, ngoan ngoãn chờ ta. Ta sẽ nhanh chóng đến tìm nàng.”
Trước khi đi, y nhìn nàng một cái, nhanh chóng chạy ra khỏi Dịch Khôn Cung, máu trên tay từng giọt nhỏ xuống đất, đâm đau hai mắt nàng.
Nàng nhìn theo bóng lưng y, ánh mắt vô cùng kiên định: Thất gia, ta nhất định sẽ chờ chàng. Cấm quân rối loạn, ám sát Hoàng thượng, y làm thủ lĩnh cấm quân, phải nhận trừng phạt gì, thế mà y nói thật nhẹ nhàng, chỉ là không muốn để nàng lo lắng mà thôi.
Hỗn loạn kéo dài suốt hai canh giờ, mới bình ổn xuống được, Lục vương Sở Lăng Hiên dẫn dắt thủ vệ trong cung cuối cùng cũng đánh lui được cấm quân. Ngực Hoàng thượng trúng tên, cung nữ thái giám và đại thần có mặt chết vô số. Nghe nói tên cầm đầu đã bị bắt, một mực khẳng định kẻ chủ mưu lần mưu sát này là Đại tướng quân Thất điện hạ, ý đồ mưu hại Hoàng thượng, dựa vào lực lượng của cấm quân và nước Đông Lan, ngồi lên vị trí hoàng đế. Hoàng thượng hạ lệnh, nhốt Sở Lăng Thiên vào thiên lao, lệnh bài cao nhất của cấm quân, để Lục điện hạ Sở Lăng Hiên phụ trách.
Khi Gia Cát Linh Ẩn rời khỏi Dịch Khôn Cung, các cung nữ đang quét tuyết đọng, tuyết trắng xóa, bởi vì hòa với máu đỏ tươi, trở nên hung tợn, từng mảng lớn đỏ thẫm, đâm nhói tim nàng. Sở Lăng Hiên, Thất gia bỏ qua cho ngươi bao nhiêu lần, ngươi lại đuổi cùng giết tận sao? Đúng vậy, đây chính là tính tình bẩm sinh của ngươi: ngoan độc, ích kỷ, thâm hiểm, xảo trá.
“Tam tỷ, Thất điện hạ có thể có chuyện hay không?” Như Nguyệt từ một bên đi tới, kinh hoảng hỏi, “Thất điện hạ sao có thể ám sát Hoàng thượng, tam tỷ, tỷ nhất định phải nghĩ cách cứu người ra.”
“Chàng là phu quân của ta, điều này không cần ngươi nhắc nhở.” Giọng điệu của Gia Cát Linh Ẩn còn lạnh hơn cả tuyết đọng, “Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Như Nguyệt chu môi, bước chân rời đi có chút không tình nguyện.
“Linh nhi.” Một giọng nói dịu dàng truyền đến, nàng có chút hốt hoảng, là chàng ư? Vừa quay đầu lại, thì thấy Sở Lăng Hiên xách theo bảo kiếm thắng lợi, đi về phía nàng, “Trong cung nguy hiểm, ta đưa nàng về.”
“Không phiền Lục điện hạ.” Sắc mặt nàng lạnh băng, “Người muốn lật đổ chàng sao, không thể nào!”
“Linh nhi, nàng cho rằng hắn còn có cơ hội trở mình ư?” Khóe miệng Sở Lăng Hiên hiện lên tia cười ạnh, “Phụ hoàng thương hắn là thật, đó là bởi bị hắn không có uy hiếp đến hoàng vị của người, lần này thì không giống. Linh nhi, đừng chờ nữa, nàng vĩnh viễn không chờ được hắn về đâu, theo ta về Lục vương phủ đi, ta cưới nàng làm vương phi.”
“Sở Lăng Hiên, ngươi hãy nghe cho rõ, kiếp này của ta chỉ gả cho một mình Sở Lăng Thiên, sống là người của chàng, chết cũng là ma của chàng.”
“Gia Cát Linh Ẩn, tại sao lúc nào ngươi cũng chống đối với bản vương?” Thấy nữ tử lạnh lùng trước mặt xem lời nói thật lòng của hắn như gió thoảng qua tai, lại còn nói ra lời kích thích hắn, trong lòng nhất thời phẫn nộ, “Bản vương làm gì có lỗi với ngươi? Lần nào ngươi và hắn ở trước mặt thiên hạ cũng tình chàng ý thiếp, có từng nghĩ đến cảm nhận của ta không? Nhưng mà, ta có thể chờ, cho nên rốt cục ta cũng chờ được ngày này.”
“Sở Lăng Hiên, kiếp này, ngươi và ta vốn không chết thì không xong, ân oán ngày xưa, thù hận hôm nay, Gia Cát Linh Ẩn ta, kiếp này tất báo!”
“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi đừng không biết suy xét, không chết không xong? Bản vương cũng nói cho ngươi biết, kiếp này, nhất định muốn ngươi! Ân oán ngày xưa, thù hận hôm nay? Kiếp trước, nhất định là ta nợ ngươi, mới có thể bị ngươi tra tấn như thế này!”
“Ngươi nói đúng đó! Kiếp trước là ngươi nợ ta, nợ ta rất nhiều rất nhiều, cho nên, kiếp này ta nhất định lấy lại hết.”
Ánh mắt của nàng, từ đầu đến cuối đều lạnh thấu xương như sông băng tích tụ ngàn năm. Hắn thậm chí hoài nghi, lúc đối mặt với hắn, nàng là một người không có trái tim: “Gia Cát Linh Ẩn, vì sao lại đối địch với ta?”
“Lục điện hạ, trời không còn sớm nữa, thần nữ cáo lui trước. Thần nữ là em dâu của người, chúng ta đứng gần nhau như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm. Đúng rồi, nếu người thật sự muốn cưới Lục vương phi, thần nữ thật ra có một lựa chọn không tồi, đại tỷ của thần nữ luôn ngưỡng mộ Lục điện hạ, dù sao, hai người cũng có da thịt thân cận, huống chi, còn từng có con.”
“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi câm miệng lại cho ta!” Trên trán Sở Lăng Hiên nổi gân xanh, yết hầu như bị bóp nghẹt, “Chỉ vì bản vương nghĩ nữ nhân đó là ngươi!”
“May mắn không phải ta, nếu không, ta thà tự vẫn, cũng không sống với tên cầm thú làm vấy bẩn thân thể của mình.”
“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi lặp lại lần nữa!”
“Trời tối rồi, thần nữ cáo lui.” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, xoay người rời đi, tuyết đọng dưới chân nàng vang lên tiếng lít khít.
Nàng ra cửa cung, đang muốn lên kiệu, người bên cạnh tiến lên ngăn nàng lại, mời nàng đến Cửu vương phủ một chuyến. Thực ra nàng cũng định đến Cửu vương phủ, giờ chỉ có Sở Lăng Hàn mới có thể tín nhiệm.
Nhưng Sở Lăng Hàn cũng không có cách gì, ngày thường đều là Thất ca che chở cho y, bỗng nhiên cây to chắn gió không còn, trong lòng không khỏi nôn nóng bất an. Thấy nàng đến, tâm trạng của y dường như ổn định hơn.
“Tam tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Cửu điện hạ có ý kiến gì không?”
“Ta định ngày mai tiến cung, cầu xin phụ hoàng nhất định phái người điều tra rõ chuyện này. Thất ca tuyệt đối không làm chuyện như vậy, nhất định có người hãm hại huynh ấy.”
“Thế nhưng những cấm quân tham gia nổi loạn, trên dưới đều đồng loại khẳng định là y bày mưu, làm sao nói cho rõ ràng đây.”
“Phụ hoàng hiểu Thất ca nhất, người nhất định sẽ không phạt nặng huynh ấy đâu.”
“Cửu điện hạ, lúc này lúc khác, không thể so như lúc bình thường, Thất gia uy hiếp đến hoàng vị của người, đây mới là thứ Hoàng thượng để ý nhất.”
“Vậy chúng ta nên làm gì? Không thì liên hợp với người của Thanh Ngọc Môn, cứu Thất ca ra.”
“Như vậy thiên hạ sẽ đại loạn. Một khi Thanh Ngọc Môn nhúng tay vào, Thánh Điện làm sao chịu lép vế, đến lúc đó không biết sẽ loạn thành thế nào. Hơn nữa lúc đó, tội danh nổi loạn của Thất gia càng được củng cố hơn. Không phải như vậy là đạt thành tâm nguyện của kẻ chủ mưu ư?”
“Tam tiểu thư có cách nào không?”
Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu: “Để ta nghĩ đã, nhất định có thể nghĩ ra, ta hồi phủ trước.”
“Tam tiểu thư cẩn thận, bên ngoài thế cục rất loạn.”
Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi Cửu vương phủ, gió tuyết bên ngoài càng lớn hơn, hai bóng đen nhảy xuống bên cạnh nàng.
“Kinh Phong, Phá Trận.” Nàng gọi tên họ, lại không biết phải nói gì.
“Tiểu thư, gia lệnh cho chúng ta bảo vệ người. Người yên tâm, gia nhất định sẽ bình an vô sự. Cuối cùng, còn có Cửu Thiên Cung mà.” Kinh Phong nói.
Nàng gật đầu: “Phá Trận, ngươi đi thông báo Cửu Thiên Cung, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.”
“Dạ, tiểu thư yên tâm, Phá Trận biết rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn trở lại phủ Thừa tướng, Lưu quản gia nói Gia Cát Chiêm đợi nàng ở thư phòng, có chuyện muốn nói. Nàng gật đầu, trong lòng hạ quyết định, vì chàng, nàng sẽ cúi thấp đầu một lần với người nàng ghét.
“Linh nhi, sao con về trễ vậy?” Gia Cát Chiêm trong giọng nói mang vẻ trách cứ, “Chuyện của Thất điện hạ ta cũng sai người hỏi thăm, đúng là không có cách nào cả.”
“Phụ thân.” Nàng khuỵu gối, quỳ xuống trước mặt ông, “Phụ thân, cha làm quan nhiều năm như vậy, nữ nhi không cầu xin cha đứng về phía Thất điện hạ, chỉ xin cha giữ ý trung lập, đừng tham gia vào chuyện này.”
“Linh nhi, chuyện này bên trong liên lụy đến rất nhiều người, sao ta có thể chỉ lo cho bản thân.” Gia Cát Chiêm làm bộ thở dài: “Chuyện Thất điện hạ, đã không còn đường cứu vãn. Linh nhi à, may mắn là con chưa thành thân với hắn, bằng không, chẳng những con không thoát khỏi tội, ngay cả nhà Gia Cát cũng bị liên lụy.”
“Phụ thân là muốn vạch rõ ranh giới với Thất vương phủ? Sao cha biết Thất điện hạ không có ngày trở mình?”
“Linh nhi, chuyện này cũng không thể trách phụ thân, chính vì cha biết giữ lấy mình nên nhà Gia Cát mới có vinh quanh như hôm nay. Cha không muốn chỉ vì niệm tình nhất thời, mà đánh đổ hết tích lũy nhiều năm của nhà Gia Cát, một khi thất bại, sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.”
Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, trong lòng hung hăng mắng mình, trước mặt hạng người này, sao có thể vì cái quỳ của chính mình mà giúp mình chứ? Biết giữ lấy thân? Vâng, một cái bo bo giữ mình, bức tường cũng bị đẩy sập.
“Lão gia, uống chén chè hạt sen đi.” Đại phu nhân bưng một chén nhỏ tinh xảo, ý cười trong suốt đi vào. Y phục nô tì hạ đẳng trên người bà, thật không hợp với thân phận của bà.
“Mẫn nhi, chuyện này để người khác làm được rồi, bà vất vả như vậy làm gì.” Gia Cát Chiêm dịu dàng nói.
“Làm việc vì lão gia, tuyệt đối không vất vả, mặc kệ là phu nhân hay là nô tỳ, hầu hạ lão gia đều là bổn phận của thiếp.” Đại phu nhân cụp mắt, khá chênh lệch với vẻ vênh váo tự đắc thường ngày của bà, “Lão gia, lão gia còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Cũng dưới trời tuyết thế này, năm ấy, lão gia mới hai mươi tuổi. Chớp mắt đã qua hai mươi mấy năm rồi.”
“Mẫn nhi, mấy năm gần đầy bà bị ấm ức không ít. Bảo bà làm nô tỳ, chẳng qua chỉ tức giận nên mới nói vậy thôi.” Ông cầm lấy tay bà, “Bắt đầu từ mai, bà vẫn là Đại phu nhân của phủ Thừa tướng.”
“Còn Như Phong…”
“Bà vẫn là mẹ của nó.”
Chân mày Đại phu nhân nhếch lên, hướng về Gia Cát Linh Ẩn lộ ra nụ cười khiêu khích, dùng cử động môi nói với nàng: ngươi thua rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.