Edit: OnlyU
Buổi tiệc được tổ chức vào tối thứ bảy, thế mà hôm thứ năm, Giang Thiếu Bạch vẫn còn do dự, cuối cùng hắn mới gọi điện thoại cho Diệp Đình Vân, cậu rất sảng khoái đồng ý dẫn hắn đi cùng.
Giang Thiếu Bạch không ngờ cậu đồng ý đơn giản như vậy, hắn vốn đã chuẩn bị một đống lý do để giải thích, cuối cùng uổng công.
Chạng vạng hôm thứ bảy, Diệp Đình Vân lái xe đến dưới phòng ký túc xá của Giang Thiếu Bạch đón người. Hắn mặc bộ đồ do chính cậu đi mua cùng hắn lần trước, trông rất trịnh trọng.
Diệp Đình Vân nhìn hắn, tán thưởng nói: “Thay đổi bộ đồ khác mà trông cậu đẹp trai hơn không ít.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cậu quá khen rồi.”
“Tôi nghe Bách Quang Vũ nói cậu muốn đến buổi tiệc này để phát triển các mối quan hệ, đúng không vậy?”
Hắn nghe vậy im lặng, thầm nghĩ thằng bạn ngố Bách Quang Vũ không biết giữ mồm giữ miệng, chuyện gì cũng bô bô nói ra ngoài.
“Tôi cũng nghe thằng bạn nhiều chuyện kia nói anh trai cậu rất ưu tú, hôm nay anh cậu có đi không? Nếu anh cậu thì thì e là những người khác không còn cơ hội rồi.” Giang Thiếu Bạch cười cười nói.
“Hôm nay anh tôi bận việc, không đi được nên để tôi đi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Bữa tiệc này là do một đại mỹ nữ tổ chức, thế mà anh trai của Diệp Đình Vân không đi, người này nhất định sẽ độc thân cả đời.
“Tập đoàn Diệp thị nhà tôi và Thiên Kỳ có hợp tác với nhau, nếu hôm nay thái tử của Thiên Kỳ xuất hiện, tôi có thể giới thiệu cậu với anh ấy.” Diệp Đình Vân bỗng nói.
Giang Thiếu Bạch sửng sốt một chút rồi đáp: “Vậy cám ơn cậu nhiều.”
Cậu liếc nhìn hắn một cái rồi nói tiếp: “Nhưng chưa chắc hôm nay Lạc Kỳ sẽ đến, dường như anh ấy không thích tham gia mấy bữa tiệc thế này.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Cũng đúng, tin tức Lạc Kỳ không được đã lan truyền khắp nơi, mà bữa tiệc của con gái nhà họ Tiêu có mục đích chính là kén rể, dưới tình huống này, Lạc Kỳ xuất hiện trong bữa tiệc sẽ rất lúng túng. Sớm biết vậy thì hắn cũng không đến bữa tiệc này.
Giang Thiếu Bạch cười gượng: “Tôi không quen biết Lạc Kỳ, không gặp cũng không sao.”
“Phải vậy không? Tôi còn tưởng cậu đi đến đây vì muốn gặp anh ấy chứ. Lúc nãy trông cậu rất thất vọng.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Thật ra chuyện này cũng khó mà nói cho chính xác.” Diệp Đình Vân nói tiếp.
Không có nhiều tin tức về Lạc Kỳ, chuyện ầm ĩ mấy năm trước cũng đã qua, mà tập đoàn Thiên Kỳ có rất nhiều công ty con cần quản lý, và còn có rất nhiều hạng mục hợp tác với các công ty khác, Lạc Kỳ không thể vì chuyện kia mà trốn tránh không gặp người.
Giang Thiếu Bạch cười gượng, cũng không giải thích gì thêm. Bách Quang Vũ thì dễ lừa cho qua chuyện nhưng Diệp Đình Vân thì khác, chỉ sợ lúc cậu nhìn thấy mảnh ngọc trên cổ hắn là đã đoán được tất cả mọi chuyện.
Nhà họ Tiêu tổ chức tiệc ở một khách sạn vô cùng sang chảnh đắt tiền, một cửa ra vào có hơn mười bảo vệ, kiểm ra hết sức nghiêm ngặt. Cũng may Diệp Đình Vân có danh tiếng, Giang Thiếu Bạch không bị làm khó.
Trong bữa tiệc, rất đông người đi qua đi lại, đa số đều là thanh niên tuổi trẻ tài cao, ai cũng ăn mặc trịnh trọng và lịch sự. Ngoài các thanh niên có độ tuổi phù hợp trong phạm vi kén rể thì bữa tiệc còn có nhiều mỹ nữ trang điểm xinh đẹp. Tiệc rượu ấy mà, đương nhiên phải có nam nữ tương xứng, xã giao mới không mệt.
Không ít cô gái tụ lại thành nhóm ba người trò chuyện, Giang Thiếu Bạch nghe được có hai người nói xấu tiểu thư nhà họ Tiêu. Hắn cảm thán không thôi, quả nhiên nhiều chuyện đúng là thiên tính của con người, dù là địa vị và thân phận nào cũng vậy.
Hắn chậm rãi đi trong sảnh, phát hiện có rất nhiều người nước ngoài, nói một tràng như chim hót mà hắn nghe không hiểu.
“Nhiều người nước ngoài nhỉ, họ cũng đến cạnh tranh kén rể sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn rồi nói: “Có lẽ vậy.”
Hắn chớp mắt, thầm nghĩ cạnh tranh trong xã hội hiện đại thật khốc liệt, không những cạnh tranh với đồng bào mà còn phải cạnh tranh với người nước ngoài nữa.
“Diệp nhị thiếu, đây là ai vậy?”
“Bạn học của tôi.”
“Thì ra là bạn học của Diệp nhị thiếu. À, tôi nghe nói gần đây anh cậu dự định tham gia vào lĩnh vực kinh doanh đồ nội thất, vừa lúc tôi có một hạng mục đầu tư…”
Giang Thiếu Bạch phát hiện có vài người chú ý đến hắn, ánh mắt nhìn hắn hơi quỷ dị. Hắn đảo mắt, hắn vốn chỉ muốn gặp Lạc Kỳ nên không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, Diệp Đình Vân dẫn một thanh niên cùng tham gia yến tiệc, không biết sẽ bị đồn thổi thành cái gì nữa.
Sau khi Diệp Đình Vân xuất hiện, lập tức có rất nhiều người đến gần chào hỏi cậu. Nhiều người biết Giang Thiếu Bạch chỉ là bạn học của cậu, không có gia thế gì đặc biệt bèn mất hứng thú.
Diệp Đình Vân bị vài người quấn lấy, Giang Thiếu Bạch thì chạy qua chỗ khác nhàn rỗi.
“Lão tứ, cậu đến rồi.” Bách Quang Vũ đi đến gần Giang Thiếu Bạch.
“Cậu cũng đến rồi à, anh họ cậu đâu?” Hắn hỏi cậu bạn.
Bách Quang Vũ liếc mắt: “Bị một cô gái bắt đi rồi, hình như là một minh tinh vừa ra mắt.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Quả nhiên là anh của Bách Quang Vũ. “Anh cậu không định theo đuổi Tiêu tiểu thư à?”
Cậu bạn nhún vai đáp: “Công chúa điện hạ mà, không dễ theo đuổi đâu.”
Giang Thiếu Bạch gật gù: “Nói cũng đúng.” Tuy thời buổi bây giờ đề cao tự do yêu đương, nhưng ở các gia tộc lớn vẫn rất coi trọng môn đăng hộ đối.
Diệp Đình Vân bỗng đến gần hai người, nhỏ giọng nói với Giang Thiếu Bạch: “Lạc Kỳ đến rồi, tôi dẫn cậu đi gặp anh ấy.”
Hắn hơi bất ngờ nói: “Ừ.”
Bách Quang Vũ trơ mắt nhìn Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch rời đi, hắn xoa cằm, trong lòng có chút nghi ngờ. Tuy Giang Thiếu Bạch che giấu rất tốt nhưng hắn vẫn nhìn ra cậu bạn rất tò mò về chuyện nhà họ Lạc.
Chẳng lẽ Giang Thiếu Bạch để ý Lạc Kỳ, Diệp Đình Vân còn giật dây bắc cầu, đây là tình huống gì? Có phải hơi quá giới hạn rồi không?
Bách Quang Vũ đang đứng suy nghĩ bay xa thì bị người vỗ vai một cái.
“Anh, làm em giật mình.” Hắn thấy rõ người vừa tới, bất đắc dĩ nói.
“A Vũ, người bạn “Tảo Địa Tăng” của em cũng đến à? Anh nghe đồn cậu ta có gì đó với Diệp nhị thiếu.” Bách Thanh nhỏ giọng nói.
Bách Quang Vũ: “Anh nói nhỏ một chút.” Nếu bị nghe được thì hắn chết chắc.
Bách Thanh hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc bạn em làm cách nào vậy?”
Bách Quang Vũ: “…” Sao hắn biết được. Có điều giữa Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch tựa hồ có loại ăn ý vô hình nào đó.
Diệp Đình Vân dẫn Giang Thiếu Bạch đi đến bên cạnh Lạc Kỳ, anh đang ngồi trong góc, nét mặt không tốt lắm.
“Lạc tiên sinh, thật trùng hợp, gặp anh ở đây.”
“Chào Diệp nhị thiếu.”
“Đây là bạn học của tôi, Giang Thiếu Bạch.” Diệp Đình Vân giới thiệu.
Giang Thiếu Bạch nhíu mày, hắn cảm nhận được khí tức kỳ dị từ người Lạc Kỳ, rất giống với luồng khí hấp dẫn trên người Diệp Đình Vân trước kia. Có điều vì cậu là thụ nhân, tuổi tác càng lớn thì luồng khí càng nồng. Nhưng Lạc Kỳ thì khác, giống như anh đã uống thuốc gì đó đại bổ, nhưng cơ thể phàm tục không hấp thu được khiến nó lắng đọng trong cơ thể.
Hắn từng nghe sư phụ nói, hiện tại càng ngày càng ít thiên tài địa bảo, động tiên chỉ là truyền thuyết. Chuyện ăn được một gốc linh dược rồi phi thăng căn bản là nằm mơ giữa ban ngày. Rất nhiều người tu luyện như bọn họ cả đời cũng không tìm được một gốc linh dược.
Giang Thiếu Bạch không biết Lạc Kỳ là may mắn hay là xui xẻo nữa.
Nếu anh gặp phải thuật sư tà đạo thì không chừng còn bị giết chết để lấy máu.
Lạc Kỳ hơi bất ngờ nhìn Giang Thiếu Bạch, không rõ tại sao Diệp Đình Vân lại cố tình giới thiệu bạn học của cậu với anh. Nhưng anh vẫn lịch sự vươn tay ra: “Chào cậu Giang, hân hạnh được gặp.”
“Hân hạnh được biết anh.” Giang Thiếu Bạch bắt tay Lạc Kỳ, hơi dùng sức một chút. Khi hai bàn tay chạm nhau, trong thoáng chốc đó, hắn cảm nhận được một luồng âm khí.
Thể chất của Giang Thiếu Bạch rất đặc biệt, mà âm khí là thứ hắn mà không thể quen thuộc hơn. Hắn phát hiện thể chất của Lạc Kỳ cũng rất đặc thù, nhưng chỉ dựa vào một cái bắt tay thì không thể xác định rõ.
Diệp Đình Vân giơ chân đạp Giang Thiếu Bạch một cái, hắn chợt nhận ra đang bắt tay quá chặt, lập tức buông tay Lạc Kỳ ra. Hắn không muốn biểu hiện quá mức kích động khi đối mặt với anh, vì thế đành đi theo Diệp Đình Vân rời đi.
Cậu không nhịn được cười một tiếng, hắn bất an nói: “Cậu cười cái gì?”
Diệp Đình Vân nhún vai: “Vừa rồi cậu biểu hiện như một tên biến thái vậy.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn có vậy sao? Nhưng bất ngờ bắt tay một người đàn ông không chịu buông, hình như cũng hơi giống biến thái. Chết tiệt, hắn nên biểu hiện thong thả ung dung mới đúng.
Đáng tiếc không thể kiểm tra tình trạng của Lạc Kỳ, không biết có phải anh “không được” là do âm khí trong người hay không?
Sư phụ hắn từng nói, hắn được sinh ra ngay Tết Trung Nguyên, là ngày quỷ môn mở cửa, âm khí cực nặng, lúc đó hắn còn chết một lần. Giang Thiếu Bạch cảm thấy cơ thể hắn có âm khí nặng là do ảnh hưởng canh giờ sinh ra, nhưng lúc này hắn lại hoài nghi, có phải là do mẹ hắn không? Có lẽ mẹ hắn cũng là người có thể chất đặc thù.
Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Hắc lắc đầu đáp: “Không có gì. “Công chúa điện hạ” còn chưa ra à?”
Cậu nhún vai đáp: “Chưa, có lẽ đang chuẩn bị.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đây là cố tình để người ta chờ nè. Nhưng mục đích của hắn đã đạt được rồi.
Rất đông người đến bắt chuyện với Lạc Kỳ, hắn lại không có bối cảnh tiếng tăm gì, nhờ phúc của Diệp Đình Vân mà gặp anh một lần đã là rất hiếm có rồi.
Bách Quang Vũ bỗng xuất hiện bên cạnh Giang Thiếu Bạch: “Lão tứ, cậu làm gì vậy hả?”
“Làm gì là làm gì?” Hắn không hiểu ra sao.
“Cậu dám trèo tường ngay trước mặt Diệp Đình Vân.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Thằng bạn ngố này nên rửa sạch đầu óc đi, suốt ngày nghĩ bậy bạ.
“Có phải cậu muốn bị quỷ áp giường không?”
Bách Quang Vũ: “…” Chậc, lão tứ đúng là, dám làm mà không cho người ta nói.
Giang Thiếu Bạch nhớ lại Bách Quang Vũ nói hắn trèo tường, nhịn không được đỏ mặt. Vừa rồi biểu hắn của hắn quá kỳ quái, khó khăn lắm mới gặp được người thân, chẳng lẽ bị coi là biến thái. Thật sốt ruột, nếu biết vậy thì hắn đã diễn tập ở nhà trước rồi.
Giang Thiếu Bạch cúi đầu, vừa nghĩ vừa cắn bánh ngọt.
Cuối cùng trong sự chờ đợi của mọi người, Tiêu Linh Vũ xuất hiện. Cô mặc váy dài màu tím, mang hoa tai kim cương chói mắt người ta.
Giang Thiếu Bạch nhìn Tiêu Linh Vũ vài lần, sau đó quay đầu ăn thêm hai cái bánh ngọt.
Bách Quang Vũ thấy hắn như thế, thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch hết thuốc chữa rồi, mỹ nữ trước mặt mà chỉ biết ăn bánh ngọt, cứ như quỷ chết đói vậy.
Hết chương 81