Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 73: Bốn rương đất




Edit: OnlyU
Sau khi làm xong xuôi mọi việc, Giang Thiếu Bạch ra về trước, Bách Quang Vũ thì bị Quách Phạn kéo lại.
“Lão nhị, cậu làm gì vậy?” Bách Quang Vũ hỏi.
Cậu bạn buồn bực nói: “Làm gì là làm gì? Cậu còn mặt mũi hỏi tui hả? Tui định làm gì hả, đại sư kia là ai? Đó chính là lão tứ đúng không? Cậu không nghĩ phải nói cho tui biết sao?”
Bách Quang Vũ: “…” Bị nhìn ra rồi sao?
Quả nhiên bị nhận ra, hắn đã nói nên mặc đạo bào giả làm một người lớn tuổi rồi mà. Lão tứ cứ nói ăn mặc như vậy rất cổ hủ, giờ thì hay rồi, chưa gì đã bị lộ tẩy.
“Muốn nói gì thì cậu đi mà tìm lão tứ ấy, tìm tôi thì được gì?” Hắn biết rất nhiều việc nhưng không thể nói ra, có biết hắn buồn bực cỡ nào không?! Quách Phạn sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng của hắn.
“Quả nhiên đúng là lão tứ.” Quách Phạn thì thào.
Bách Quang Vũ: “Cậu gạt tôi?”
Cậu bạn gãi đầu đáp: “Tui chỉ thấy chiêu quét chân kia khá giống lão tứ, cái vẻ tham lam kia cũng giống nhưng ngoại hình và giọng nói lại không giống.” Vậy là Giang Thiếu Bạch biết đổi giọng sao? Đúng là cao nhân, còn biết đổi giọng nữa.
“Vì hóa trang thôi.” Đã lừa được nhiều người rồi, nhưng muốn qua mặt người quen thì đúng là không dễ.
“Tôi thấy nhà cô dượng cậu có vấn đề.” Bách Quang Vũ đổi đề tài.
Quách Phạn gật gật đầu: “Đúng là có vấn đề.”
Dựa vào những gì xảy ra lúc nãy, hắn có bị ngốc cũng nhìn ra vấn đề, ngày thường Lâm Thượng không biểu lộ gì bất thường nhưng vừa bị lão tứ nói vài câu hù dọa đã lộ tẩy. Mấy lần trước khi dượng hắn đi tìm bác sĩ, Lâm Thượng còn ân cần vội trước vội sau giúp đỡ.
“Lão tứ nói con trai Lâm Dao là của Lâm Thượng, là thật sao?”
Lâm Thượng là bạn của anh họ Quách Phạn, Lâm Dao là bạn gái, bình thường không thấy hai người có tiếp xúc gì.
Bách Quang Vũ liếc cậu bạn một cái: “Cậu không biết chuyện này chỉ cần làm xét nghiệm ADN là ra sao?”
Quách Phạn gật gù: “Cũng đúng.”
Cô hắn cũng không ngốc, nếu đã chấp nhận thân phận của Lâm Dao thì đương nhiên đã làm giám định ADN rồi, vậy chẳng lẽ kết quả xét nghiệm ADN có vấn đề? Nếu kết quả xét nghiệm bị động tay động chân thì thật phức tạp.

Giang Thiếu Bạch rời khỏi nhà cô của Quách Phạn bèn đi đến căn hộ mới mua. Trả một số tiền lớn mua nhà nhưng hắn rất thích.
Hắn vừa đi vào cổng chính thì bị một người gọi lại: “Giang tiên sinh.”
Giang Thiếu Bạch nhìn bảo vệ hỏi: “Có việc gì à anh?”
Làm bảo vệ trong khu nhà cao cấp cũng không dễ, bảo vệ cần có bản lĩnh, chính là nhận thức chủ nhà.
“Có người tặng Giang tiên sinh mấy cái rương to, vì hai ngày nay Giang tiên sinh không có ở đây nên gửi trong phòng bảo vệ của chúng tôi. Giang tiên sinh, mời ngài đi nhận.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng, nhờ anh dẫn đường.”
Hắn đi vào phòng bảo vệ, bị mấy cái rương mà đối phương nói làm hết hồn, ở đây có tổng cộng bốn cái rương, chiếm diện tích rất lớn.
Giang Thiếu Bạch nhấc một cái lên, phát hiện rất nặng.
Ở thủ đô tấc đất tấc vàng, một mét vuông chừng mấy chục ngàn tệ, vậy bốn cái rương lớn này chiếm mấy trăm ngàn rồi đó!
“Giang tiên sinh, ngài mạnh thật đó, bốn người chúng tôi khiêng một cái còn quá sức.”
Giang Thiếu Bạch cười nhẹ, sau đó dưới sự giúp đỡ của mấy nhân viên bảo vệ, hắn chuyển bốn cái rương lên lầu. Hắn mở một cái ra, phát hiện bên trong đầy chứa bùn đất. Giang Thiếu Bạch hết hồn, có người tặng hắn bốn rương bùn đất, quả thật giống như đang nói hắn ăn đất đi vậy.
Hắn kiểm tra lớp đất này một lượt, phát hiện dường như đây không phải bùn đất bình thường. Hắn suy nghĩ một chút, đoán chừng người đưa thứ này đến là ai.
Thật ra sau khi giao chuyện của hai ông cháu bán củ cải cho Diệp Đình Vân sắp xếp thì hắn vẫn để ý đến tiến triển của họ.
Vì trong đất có nguyên tố nào đó đặc biệt có thể tinh luyện nên nhà họ Diệp đã tiến hành đào bới mảnh đất đó. Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ lý do này rất miễn cưỡng, nhưng thôn dân xung quanh lại tin tưởng. Và vì để che giấu tai mắt mọi người, nhà họ Diệp còn thu mua những mảnh đất lân cận luôn, cũng tiến hành đào bớt.
Giang Thiếu Bạch vốn tưởng Diệp Đình Vân chỉ để ý đồ vật dưới đất, không ngờ bùn đất mà nhà họ Diệp cũng không bỏ qua, quả nhiên phải sử dụng triệt để.
Nhưng quả thật đất này không tệ, so với đất dinh dưỡng bán trên mạng thì tốt hơn rất nhiều.
Kế tiếp hắn dời mấy cái rương vào phòng kính, mấy cây cối hoa lá trong phòng đã được hắn dọn dẹp sạch sẽ. Giang Thiếu Bạch dự định sắp tới sẽ trồng nhân sâm, không ngờ Diệp Đình Vân đúng lúc đưa đất tới.

Tại nhà họ Diệp.
“Đình Vân, đã mang mẫu đất đến phòng thí nghiệm rồi, phán đoán sơ bộ thì trong đất có vật chất kích thích thực vật sinh trưởng.”
Diệp Đình Vân gật đầu đáp: “Em biết rồi.”
“Ánh mắt của em rất tinh đấy.”
Đa số đất đào lên từ mảnh đất kia đã được vận chuyển đến phòng thí nghiệm của nhà họ Diệp, có số đất này, họ có thể nuôi trồng các loại dược liệu trong thời gian ngắn.
Diệp Đình Vân chống cằm, thầm nghĩ người tinh mắt không phải cậu, mà là Giang Thiếu Bạch. Quả nhiên đối phương không phải người thường, tùy tiện tìm kiếm một chút đã tìm được một nơi tốt như vậy.
Từ ruộng trồng củ cải kia đã đào được một vật thể hình tròn mờ đục, lúc vừa lấy hạt châu này lên, bề ngoài nó dính không ít bùn đất, không hề hút mắt. Thế nhưng sau khi rửa sạch sẽ thì trở nên tuyệt đẹp.
Đường kính hạt châu chỉ khoảng 3cm, Diệp Đình Vân cất riêng vật này trên người. Cậu có cảm giác hạt châu có thể ổn định dòng khí loạn trong người cậu. Có vật này, cậu có thêm một tầng bảo đảm an toàn.
Diệp Đình Vân nắm hạt châu, suy nghĩ bay xa, trong cổ thư của nhà họ Diệp có ghi lại, trong lòng đất có tồn tại một vật, chôn vật này xuống đất thì đất thường có thể từ từ chuyển hóa thành linh điền, phẩm chất của thứ này càng cao thì đẳng cấp linh điền càng cao.
Trong cổ thư nhà họ Diệp còn ghi lại rất nhiều thứ kỳ quái, vì quá kỳ quái nên Diệp Đình Vân luôn hoài nghi về sự tồn tại những thứ này. Có điều một năm nay cậu đã trải qua rất nhiều chuyện nên nhận thức của cậu đối với nhà họ Diệp đã khác xưa.
Chỉ sợ vẫn còn rất nhiều thứ kỳ lạ tồn tại.

Ngày hôm sau, Giang Thiếu Bạch quay lại trường, vừa tan học đã bị Quách Phạn kéo đi.
“Lão tứ, cậu thật không phúc hậu. Sao cậu biết huyền thuật mà không nói ra hả?” Hắn vỗ mạnh lên vai Giang Thiếu Bạch.
Giang tiểu gia bày vẻ mặt vô tội: “Lão nhị, cậu đang nói gì vậy? Tôi nghe mà chả hiểu gì cả.”
Quách Phạn bất mãn nói: “Cậu còn giả vờ với tui à, lão đại thú nhận hết rồi.”
Giang Thiếu Bạch híp mắt, hơi buồn bực nói: “Lão đại miệng rộng, không thể tin tưởng được chút nào.”
Cậu bạn vô cùng tán thành, gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy! Lão đại là cái chày gỗ.” Quách Phạn không do dự bán đứng Bách Quang Vũ.
Giang Thiếu Bạch: “…”
“Mà lão tứ này, cậu ngầu thật đấy.”
Hắn cười cười đáp: “Tàm tạm thôi.”
Sau đó Quách Phạn kể cho Giang Thiếu Bạch nghe chuyện anh họ hắn, con của Lâm Dao đúng là không phải con của Trần Tiếu, về phần có phải con của Lâm Thượng không thì khó nói.
Trước đó Quách Noãn Nguyệt từng lén đi làm xét nghiệm ADN, nhưng ngày đó Trần Tiếu xảy ra chút chuyện, thế là cô hắn bảo dượng đi, bà rất tin tưởng ông chồng.
Mà Lâm Thượng được Trần Nguyên Khôn coi như con cháu trong nhà, ông vẫn cảm thấy Lâm Thượng không dễ dàng gì, thậm chí việc đi làm giám định ADN cũng nói cho Lâm Thượng biết, ngày đó cũng là hai người cùng đi.
Lâm Thượng và Lâm Dao là thanh mai trúc mã, nhưng Trần Tiếu không biết chuyện này, Quách Noãn Nguyệt và Trần Nguyên Khôn càng không biết. Sau khi mọi chuyện bại lộ thì Quách Noãn Nguyệt mới tra được, thì ra Lâm Thượng và Lâm Dao vốn đang yêu đương hẹn hò với nhau, nhưng ngày thường lại vờ như hai người xa lạ.
Lâm Dao khá xinh đẹp, nghe nói Trần Tiếu vừa nhìn thấy cô đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn nói nhất định phải đeo đuổi được cô, nếu không thì cả đời sẽ không lập gia đình.
Thấy sự tình hoàn toàn bị bại lộ, Lâm Thượng bèn thú nhận tất cả. Theo lời hắn thì hắn biết tình cảm của Trần Tiếu đối với Lâm Dao, sợ Trần Tiếu cả đời sẽ không lập gia đình thật bèn nhường cho bạn, còn giấu giếm chuyện của hắn và Lâm Dao, nhưng đôi khi chuyện tình cảm không nghe theo lý trí ngăn cản.
Quách Phạn thầm nghĩ gã Lâm Thượng này thật buồn nôn, làm nhiều chuyện xấu còn bảo là vì tốt cho anh họ hắn.
Vì tốt cho Trần Tiếu mà hạ chú người ta, đúng là không hiểu nổi.
Mà Trần Tiếu cũng quá tùy tiện, nói cái gì mà cả đời không lập gia đình. Nhưng đàn ông thường hay mạnh miệng như vậy, chuyện này cũng thường xảy ra thôi. Ví dụ như Bách Quang Vũ vẫn thường nói, không có được xx hay yy là hắn có sống cũng không còn gì lưu luyến, nhưng đến giờ Quách Phạn thấy Bách Quang Vũ vẫn chưa có được ai, mà lão đại cũng có đi nhảy lầu đâu.
“Người hạ chú là Lâm Thượng hay Lâm Dao vậy?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Quách Phạn lắc đầu: “Không biết, cậu còn không biết thì sao tui biết được?”
Giang Thiếu Bạch xoa cằm: “Chú thuật vừa phá sẽ bắt đầu phản phệ, ai xui xẻo nhất chính là người đó.”
Cậu bạn cau mày nói: “Hình như cả hai người kia đều liên tục gặp xui.”
Theo lời Lâm Dao thì cô ta và Lâm Thượng là chân ái, Trần Tiếu xuất hiện phá hủy quan hệ của họ.
Quách Phạn nghĩ ả này đúng là điên rồi, không thích thì cứ từ chối là được, chẳng qua anh họ hắn ra tay quá hào phóng, cô ả không nỡ từ chối quà cáp còn làm bộ làm tịch.
Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Vậy thì không dễ đoán rồi.” Có điều cứ để hắn quan sát hai người thêm một thời gian là sẽ biết ngay thôi.
Gia cảnh của Lâm Thượng đúng là không tốt, Trần Nguyên Khôn nghĩ hắn là thanh niên ở núi cao hẻo lánh, xa quê, làm thêm nhiều việc, đến thành phố lớn vừa học vừa làm không dễ gì nên rất quan tâm chăm sóc hắn. Hiện giờ xảy ra chuyện này, Trần Nguyên Khôn và Quách Noãn Nguyệt cãi nhau to, bà nghĩ tính tình ông chồng quá mềm yếu, bởi vậy dẫn sói vào nhà hại con trai, suýt nữa khiến bà chẳng hay biết gì mà nuôi con người ta.
Quách Phạn cũng thấy Trần Nguyên Khôn tốt bụng không đúng chỗ, con ruột thì không lo lại đi lo con người ta, còn hết sức quan tâm chăm sóc.
Thật ra lúc đang hẹn hò với Lâm Dao, Trần Tiếu vô tình bắt gặp Lâm Dao và Lâm Thượng, anh chưa kịp làm gì thì đột ngột ngã bệnh.
Có lẽ Trần Nguyên Khôn muốn dàn xếp êm đẹp nhưng Quách Noãn Nguyệt không đồng ý cứ cho qua như vậy. Chuyện này trở nên nghiêm trọng, hình như hai người còn muốn ly hôn.
“Hiện giờ anh họ tôi vẫn còn rất yếu.” Từ khi bị trúng tà đến giờ, Trần Tiếu đã sút hơn 10 kg. “Lão tứ, cậu có cách gì bồi bổ không?”
Giang Thiếu Bạch cân nhắc nói: “Chuyện này tôi cũng bó tay, nhưng nhà họ Diệp có rất nhiều trung y lợi hại, mời một người đến điều dưỡng cho anh cậu đi.”
Quách Phạn gật gù: “Cũng được.”
Không đến hai ngày sau, trong tài khoản của Giang Thiếu Bạch có thêm 2 triệu tệ. Tuy hắn nói 1 triệu là đủ rồi nhưng bên kia vẫn gửi đến 2 triệu.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ quả nhiên thủ đô rất nhiều người tốt. Người nào cũng trả 1 – 2 triệu, không giống ở quê, lão thần côn ra giá 20 tệ 1 quẻ mà bị trả giá còn 10 tệ.
Hết chương 73

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.