Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 462: Tiên Hoàng què chân




Edit: OnlyU
Hai người trò chuyện với Hàn Đông một lúc, chợt có một tu sĩ khập khiễng đi từ trên lầu xuống.
Hàn Đông vừa nhìn thấy người kia, lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Phi Trần đạo hữu ra về à?”
Tu sĩ què chân còng lưng nhìn Hàn Đông, mặt không cảm xúc khẽ gật đầu. Hắn ta dời mắt nhìn Giang Thiếu Bạch, ánh mắt hơi dao động rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản.
Hàn Đông ân cần nói: “Đạo hữu bảo trọng, nhớ cẩn thận.”
Diệp Đình Vân nhìn người kia, cậu có cảm giác kỳ quái, thoạt nhìn hắn ta rất bình thường, nhưng lại khiến cậu có cảm giác không hài hòa.
Sau khi người kia đi rồi, Diệp Đình Vân chợt phát hiện cậu không nhớ rõ mặt mũi của đối phương. Với trí nhớ của cậu, dù mặt mày hắn ta có thông thường cỡ nào đi nữa thì cậu vẫn nhớ được mới đúng.
Giang Thiếu Bạch hứng thú hỏi Hàn Đông: “Hàn thiếu, đó là ai vậy?”
“Là một khách hàng lớn trong tửu lâu của ta, thường đến tới dùng cơm uống rượu, ăn mặc mộc mạc, chi tiền lại cực kỳ hào phóng.”
“Vậy sao?”
“Phi Trần đạo hữu đi đứng không tiện, lại mang theo không ít nguyên thạch, đang có rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn. Có điều vận may của vị đạo hữu này không tồi, đến giờ vẫn bình an vô sự.” Y nhìn về hướng xa xa, tựa hồ lo lắng cho an nguy của vị khách hàng lớn.
“Nhiều người để mắt đến hắn sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Hàn Đông khẽ gật đầu, vô cùng đồng tình nói: “Đúng vậy. Phi Trần đạo hữu đi đứng không tiện, không dễ dàng gì. Đám tu sĩ kia thật quá đáng, chỉ biết chọn quả hồng mềm mà bóp.”
Giang Thiếu Bạch nhịn không được phụt cười.
Hàn Đông khó hiểu hỏi: “Giang đạo hữu cười cái gì vậy?”
“Không có gì.” Quả hồng mềm ư? Nhưng người ta có phải là quả hồng mềm đâu.
Y cau mày, buồn bực nói: “Giang đạo hữu đang lừa ta đó hả?”
Giang Thiếu Bạch nói: “Người kia là Tiên Hoàng, ngươi không cần phải lo lắng an nguy của hắn.”
Tu sĩ Tiên Tôn chặn cướp Tiên Hoàng còn khuya mới thành công, Hàn Đông căn bản không cần lo lắng chuyện này.
Diệp Đình Vân hơi bất ngờ nhìn Giang Thiếu Bạch, tuy cậu cảm thấy người kia hơi kỳ quái nhưng không ngờ đối phương lại là Tiên Hoàng. Nếu Thiếu Bạch đã nói như vậy thì không sai đâu.
Hàn Đông cạn lời, sau đó lắc đầu nói: “Giang đạo hữu nói gì vậy?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta nói Phi Trần đạo hữu là tu sĩ Tiên Hoàng, là khách hàng lớn thật sự, ngươi tuyệt đối đừng đắc tội với người ta.”
Hàn Đông: “…”
Giang Thiếu Bạch chống cằm, Tiên Hoàng khá hiếm gặp, không ngờ hắn tùy tiện đi một chuyến lại gặp được một người. Vị Tiên Hoàng này mang đến cho hắn một cảm giác rất kỳ quái, nếu như hắn đoán không sai thì tu vi của Phi Trần Tiên Hoàng còn cao hơn cả Hồng Dịch hắn từng đụng độ.
Tiên giới chỉ có vài người có tu vi hậu kỳ Tiên Hoàng, Long Hoàng có tu vi cao nhất Long tộc cũng chỉ là hậu kỳ Tiên Hoàng, là một người đã sống hơn mấy chục vạn năm. Người này có tu vi tương đương thái thượng trưởng lão Long tộc, chắc hẳn là một vị Tiên Hoàng lão làng.
Tuy tu vi của đối phương cực cao nhưng Giang Thiếu Bạch không quá để ý, hai chân của hắn ta không phải giả vờ, hẳn là bị người ta đả thương thật. Mặc dù hắn ta có tu vi hậu kỳ Tiên Hoàng nhưng lại bị thương, không cách nào toàn lực vận dụng nguyên lực, vì vậy lực chiến giảm xuống tầm trung kỳ Tiên Hoàng.
“Giang đạo hữu thật biết nói đùa, bí cảnh Thương Huyền đã đóng rất lâu rồi, Tiên Hoàng chạy đến nơi này làm chi?” Hàn Đông lắc đầu nói.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ ai nói bí cảnh Thương Huyền đã đóng thì sẽ không có Tiên Hoàng đến? Không phải hắn đã đến sao? Hàn Đông đúng là có mắt như mù.
Không biết tu sĩ đi khập khiễng vừa nãy có nhìn thấu lai lịch của hắn hay không. Đối phương có tu vi hậu kỳ Tiên Hoàng, hẳn là người có kiến thức rộng rãi. Thuật ngụy trang của hắn có thể qua mặt được tu sĩ cùng cấp, nhưng muốn giấu giếm một tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng thì không dễ.
“Có lẽ là ngoài ý muốn.” Giang Thiếu Bạch nói.
“Nếu là tu sĩ Tiên Hoàng, tại sao ngay cả chân mình bị thương mà cũng trị không hết?” Hàn Đông lắc đầu nói.
Giang Thiếu Bạch híp mắt, tu sĩ Tiên Hoàng bình thường có năng lực tái sinh cơ thể, tứ chi bị chặt đứt cũng có thể mọc lại, chân người kia bị thương khá đặc biệt, nếu không đến mức không thể khôi phục thì với tu vi của hắn ta, người làm hắn ta bị thương không hề đơn giản.
“Giang đạo hữu, sao vậy?” Thấy Giang Thiếu Bạch thả hồn trên mây, Hàn Đông gọi một tiếng.
“Không có gì.” Hắn thầm nghĩ tuy Hàn Đông không tinh mắt nhưng nói câu này khá có lý.
Địa phương này hẳn là không có thứ gì đáng để Tiên Hoàng ước ao, thế mà lại có một vị hậu kỳ Tiên Hoàng đến đây, nói không chừng đã phát hiện có thứ gì tốt.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ăn một bữa linh đình trong tửu lâu, sau đó thuận tiện ở lại. Tửu lâu kinh doanh vắng vẻ, phòng khách dư khá nhiều.
Giang Thiếu Bạch dựa vào giường, như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Diệp Đình Vân thấy hắn lại suy nghĩ bay xa bèn cười hỏi: “Ngươi đang có ý đồ gì với tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng kia hả?”
Hắn cười đáp: “Ta chỉ hiếu kỳ, vì sao hắn ta lại đến đây?”
Đồ vật được tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng nhìn trúng chắc chắn không tầm thường, tuy hắn sở hữu nhiều thứ tốt, nhưng nhiều thêm một món cũng không sao, dù sao bọn họ không vội đi đến địa bàn tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ.
***
Mấy ngày sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đáp xuống bên ngoài ranh giới Phong Lôi Cốc.
Hắn hơi bất ngờ nói: “Gần bí cảnh Thương Huyền có một nơi thế này, vậy mà trước kia ta không phát hiện ra.”
Diệp Đình Vân phóng linh hồn lực ra thăm dò rồi nói: “Phong Lôi Cốc trước kia hẳn là một tiểu sơn cốc, từ khi bí cảnh Thương Huyền mở ra, nó mới dần dần được mở rộng.”
Giang Thiếu Bạch khoanh tay, phấn khởi nói: “Có vẻ như Phi Trần đạo hữu thường xuyên ra vào sơn cốc này.”
Theo như lời Hàn Đông thì Phi Trần đạo hữu là người rất dễ bị “ăn”, vì thế khi hắn ta đi vào sơn cốc, thường xuyên có nhiều người theo vào, có điều nơi này vào thì dễ, chứ muốn ra thì khó. Những người đi theo hắn ta vào sơn cốc đã bặt vô âm tín, Giang Thiếu Bạch đoán bọn họ bị giết chết hết rồi.
Có mắt không tròng, dám để mắt tới Tiên Hoàng, chết cũng đáng.
“Khí tức sấm sét ở đây quá mạnh!” Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn vào trong Phong Lôi Cốc.
Khí tức sấm sét trong Phong Lôi Cốc rất hỗn tạp, đây là lần đầu tiên hắn gặp một nơi sấm sét hỗn loạn như thế.
Đa Đa đột nhiên nhảy ra hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Giang Thiếu Bạch đáp: “Phong Lôi Cốc.”
Chuột ngố cau mày: “Không phải muốn đến địa bàn tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ sao? Ngươi chạy tới đây làm gì?”
“Tinh vực Thiên Huyền không dễ đi, cứ từ từ sẽ đến.”
“Ngươi cứ luôn do dự, gặp chút khó khăn đã lùi bước.” Đa Đa gào ầm ĩ.
Giang Thiếu Bạch tức giận: “Nếu ngươi sợ hoàn cảnh ở đây thì cứ trốn đi, đừng có suốt ngày ồn ào.”
Đa Đa như bị chọt trúng tim đen, nó buồn rầu trốn đi.
Hắn lắc lắc đầu: “Con chuột ngố Đa Đa này vẫn nhát gan sợ phiền phức như trước.”
Diệp Đình Vân bất đắc dĩ nói: “Không thể trách nó, môi trường ở đây đúng là không hợp với Đa Đa.”
Giang Thiếu Bạch tán thành: “Cũng đúng, con chuột ngốc nghếch, nhiều năm rồi mà vẫn không tiến bộ, nếu đi vào Phong Lôi Cốc, không được bao lâu nó đã bị đánh thành than.”
Diệp Đình Vân lườm hắn.
Giang Thiếu Bạch cười cười nói tiếp: “Tuy Đa Đa không tiến bộ gì nhiều nhưng mấy năm qua nó đã ăn không ít thứ tốt, nếu nó bị nướng cháy, không chừng thơm lắm đây.”
Cậu bất đắc dĩ quát mắng: “Thiếu Bạch!”
Hắn phất tay: “Được rồi, ta chỉ đùa chút thôi mà, không nói nữa.”
Diệp Đình Vân: “…”
Hắn nhìn thoáng vào trong Phong Lôi Cốc nói: “Chúng ta đi vào đi.”
“Ừm.”
Vừa đi vào Phong Lôi Cốc, sấm sét lập tức điên cuồng đánh xuống người Giang Thiếu Bạch. Hắn nhanh chóng ngưng tụ một vòng phòng hộ, bảo vệ Diệp Đình Vân sau lưng. Thôn phệ võ hồn vẫn luôn tiến hóa, khi tiến giai Tiên Hoàng, hắn hấp thu tinh huyết của Đình Vân, biến hóa càng rõ ràng hơn. Khí tức sấm sét ở đây không có tác dụng với tu sĩ lôi võ hồn bình thường, nhưng đối với hắn thì rất có lợi. Lôi lực đi qua vòng bảo hộ, bị thôn phệ nên ôn hòa hơn nhiều.
Giang Thiếu Bạch vận chuyển nguyên lực, hấp thu lôi lực. Hắn nghĩ dù nơi này không có bảo vật thì ở lại rèn luyện cơ thể cũng tốt.
Giang Thiếu Bạch không vội đi tìm Phi Trần Tiên Hoàng, hắn dẫn Diệp Đình Vân tìm một nơi dừng chân trong lôi cốc.
Lúc hắn tiến giai Tiên Hoàng đã xảy ra quá nhiều sự cố, vì thế hắn rất chú trọng rèn luyện cơ thể. Sấm sét trong Phong Lôi Cốc rất dữ dội, càng đi vào sâu thì lôi lực càng tăng, thậm chí sấm sét ở trung tâm Phong Lôi Cốc mạnh tương đương lôi lực trong lôi kiếp Tiên Hoàng của hắn.
Có Giang Thiếu Bạch đi phía trước cản phần lớn lôi lực, Diệp Đình Vân có thể gắng gượng đi theo phía sau.
Hắn nắm tay cậu nói: “Ngươi làm quen lôi lực ở đây trước đi.”
Lần trước hắn độ kiếp quá vất vả nên hắn khá bận tâm Diệp Đình Vân, trước khi độ kiếp, tập làm quen thích ứng với lôi lực từ trước sẽ có lợi hơn.
Tu luyện không tính năm tháng, hắn vốn hướng về phía bảo vật Phi Trần Tiên Hoàng nhìn trúng, có điều khi đi vào Phong Lôi Cốc, phát hiện hoàn cảnh nơi này rất thích hợp tu luyện, hắn bèn dứt khoát ở lại đây tu luyện.
Giang Thiếu Bạch ở lại Phong Lôi Cốc mài giũa lôi lực, thể chất tăng cường không ít. Lúc ở tinh vực Ly Thiên, hắn tu luyện thiên về thôn phệ võ hồn, hiện tại rèn luyên lôi lực, trùng hợp bổ sung nhược điểm của hắn. Tuy lôi lực trong Phong Lôi Cốc rất mạnh, nhưng hắn đã tiến giái Tiên Hoàng, thoát thai hoán cốt, nhờ vậy chịu đựng nổi.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Nếu ngươi muốn đi vào trung tâm thăm dò thì cứ đi đi, đừng để ý đến ta.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không quan trọng, ta ở đây giúp ngươi.”
Hắn chỉ hiếu kỳ mục tiêu của Phi Trần chứ không phải quá chấp nhất.
Năm xưa Diệp Đình Vân bị mất tinh huyết quá nhiều, dù đã bù lại nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn lo lắng thể chất của cậu.
Cậu khẽ gật đầu: “Ừm.”
Diệp Đình Vân đắm mình trong lực sấm sét, được lôi lực rèn luyện, thể chất của cậu tiến bộ khá nhiều. Sau đó cậu lấy một viên Tôi Thể Đan trong nhẫn không gian ra dùng, có sấm sét hỗ trợ, Tôi Thể Đan càng phát huy hiệu quả.
Tu vi của cậu bị kẹt tại đỉnh Tiên Tôn, thời gian này tiến cảnh rất chậm, có điều ở lại Phong Lôi Cốc vỏn vẹn mấy ngày, dù chưa cảm nhận được bình cảnh Tiên Hoàng nhưng thế chất lại tăng cường không ít. Thể chất đã mạnh hơn, hai người dần dần xâm nhập sâu vào Phong Lôi Cốc.
Hai người ở lại Phong Lôi Cốc mấy tháng, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi này, lôi lực của Giang Thiếu Bạch tăng vọt. Còn Diệp Đình Vân rèn luyện dưới sấm sét nhiều lần, thể chất tăng cường rất nhiều.
“Còn chịu nổi không? Nếu chịu không nổi thì chúng ta lui ra ngoài một chút.” Giang Thiếu Bạch nhìn cậu hỏi.
“Yên tâm đi, ta không sao.”
Thực tế bị sấm sét đánh vào người không phải là cảm giác tốt đẹp gì, có điều trong lòng cậu hiểu rất rõ, nếu ngay cả chút lôi lực này cũng không chịu nổi thì không có khả năng vượt qua lôi kiếp Tiên Hoàng.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy được rồi.”
Hắn nhìn quanh bốn phía, luôn cảm giác có người đang theo dõi hắn.
“Làm sao vậy?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có gì..”
Hình như Phi Trần Tiên Hoàng ở gần đây, mấy ngày nay luôn có người nhìn lén hắn. Nhớ lại mấy tháng trước là hắn đi theo người ta vào đây, Giang Thiếu Bạch chợt cảm thấy xấu hổ.
Phỏng chừng Phi Trần Tiên Hoàng biết bản thân bị phát hiện bèn dứt khoát lộ diện.
“Đạo hữu tuổi còn trẻ mà linh hồn lực thật mạnh.”
Giang Thiếu Bạch chắp tay hướng người vừa tới: “Đạo hữu quá khen.”
“Nhìn đạo hữu khá lạ, là Tiên Hoàng mới tiến giai phải không?” Phi Trần lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy.”
Phi Trần cười lạnh: “Các hạ ân cần nói cho Hàn Đông tiểu hữu biết ta là Tiên Hoàng, sao lại không nói cho hắn biết ngươi cũng là Tiên Hoàng?”
Lông mày Giang Thiếu Bạch giật một cái, Hàn Đông bán hắn rồi sao? Hắn nghĩ kỹ lại thấy sự tình có lẽ không như vậy, Hàn Đông căn bản không tin lời hắn nói, có khả năng y cho rằng hắn đang nói đùa.
Đúng như suy đoán của Giang Thiếu Bạch, Hàn Đông không coi lời Giang Thiếu Bạch là thật, còn kể lại chuyện này cho Phi Trần nghe như câu chuyện cười, khiến Phi Trần biết đến Giang Thiếu Bạch.
Hắn thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên không nên nhiều lời với đồng đội heo.
“Tiểu hữu thật lợi hại. Nghe nói hơn trăm năm trước mới dùng Huyền Thiên linh quả tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn, không ngờ nhanh vậy đã lên Tiên Hoàng. Ta sống rất lâu rồi, nếu bàn về tốc độ tăng tu vi thì tiểu hữu là đệ nhất.”
Giang Thiếu Bạch cười gượng: “Tại hạ kiến thức nông cạn, tiền bối nguyên lực dồi dào, ta theo không kịp, e là thái thượng trưởng lão Long tộc cũng chưa chắc bì kịp được.”
Hết chương 462

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.