Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 30: Tên háo sắc




Edit: OnlyU
Bách Quang Vũ quay về ký túc xá, trông thấy Giang Thiếu Bạch nằm trên giường không biết đang nghĩ cái gì.
“Cậu không đi học à?”
Hắn mở mắt ra, lười biếng đáp: “Mệt quá, không muốn đi.”
“Xem hoạt hình nhiều quá nên mệt sao?” Quách Phạn bất đắc dĩ hỏi.
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Một chút, tôi xem xong hết rồi.”
Quách Phạn không tin nổi: “Mấy trăm tập đó, xem hết rồi?”
Hắn gật đầu khẳng định: “Xong hết rồi.”
Quách Phạn: “…” Lão tứ thật kiên trì! Hắn còn tưởng Giang Thiếu Bạch sẽ bỏ dở nửa chừng chứ, không ngờ hắn coi thường lão tứ rồi.
Một đám cừu thôi mà xem mê mệt như vậy, em họ sáu tuổi nhà hắn còn ghét bỏ nói bộ phim quá ấu trĩ, chẳng đáng xem!
“Lão tứ, dáng vẻ này của cậu không thích hợp! Có phải cậu yêu rồi không?” Quách Phạn nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi.
Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn không có yêu đương gì, chỉ là không cẩn thận hôn một người, đối phương còn lại nam nhưng cảm giác không tồi, vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao nửa đêm mà rừng cây nhỏ trong trường luôn có rất nhiều người lén lút đứng hôn nhau.
Trường học này được xây trên một bãi tha ma, nửa đêm luôn có rất nhiều quỷ hồn bay lơ lửng trong rừng cây nhỏ, không biết mấy người đang lén lút hôn nhau có biết khi họ đang kiss thì cũng có rất nhiều quỷ hồn đang vây xem không?!
“Gặp được tình yêu rồi?” Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, lịch sự nói: “Mà này, hiện tại cậu có rất nhiều fan trong học viện đó!”
Giang Thiếu Bạch hơi mờ mịt: “Vậy hả? Tôi có nhiều fan sao?”
Bách Quang Vũ gật đầu: “Ừ.”
“Lão tứ, cậu trốn học là đi hẹn hò giai nhân đúng không?” Quách Phạn hỏi tiếp.
Hắn thản nhiên đáp: “Trốn học chỉ là trốn học thôi, nào có nhiều lý do như vậy.”
Cậu bạn phú nhị đại bỗng nói: “Lão tứ, miệng cậu sưng lên kìa, vừa hôn ai hả?”
Giang Thiếu Bạch sửng sốt, vội lấy gương ra soi: “Không có mà.”
Quách Phạn lập tức giơ tay chỉ vào hắn, khiếp sợ nói: “Cậu… cậu… cậu thật sự hôn người ta.”
Hắn úp cái gương xuống, vô cùng bất mãn trừng Bách Quang Vũ, tên khốn này lừa hắn, đúng là vô lương tâm mà.
Cậu bạn phú nhị đại nhích đến trước mặt Giang Thiếu Bạch, lên tiếng hỏi: “Lão tứ, cậu hôn ai vậy? Nhìn dáng vẻ này của cậu, không phải là nụ hôn đầu tiên đó chứ?”
Hai mắt Quách Phạn cũng lấp lánh nhìn Giang Thiếu Bạch: “Là nụ hôn đầu tiên sao? Phải không? Phải không?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tại sao hai tên này lại chắc chắn đây là nụ hôn đầu tiên, khinh bỉ hắn quá mà. Có điều, đây đúng là nụ hôn đầu tiên của hắn.
Giang Thiếu Bạch không vui nói: “Đừng đoán mò nữa, tôi đi ra ngoài làm thêm đây.”
“Không phải cậu bị đuổi rồi sao?” Bách Quang Vũ nháy mắt hỏi.
“Vậy thì tìm việc làm thêm.”
Quách Phạn: “…”
Bách Quang Vũ nhìn theo bóng dáng Giang Thiếu Bạch rời đi, cảm thán nói: “Da mặt Giang Thiếu Bạch mỏng quá nha, thế mà bỏ chạy rồi.”
Quách Phạn xoa cằm nói: “Tên này không để ý đến cả Hoàng Bội Bội, rốt cuộc là ai nhỉ?”
“Cậu nghĩ xem, hắn thích một đám cừu, có lẽ “gu” hơi kỳ lạ.” Bách Quang Vũ  đáp.
Quách Phạn gật đầu nói: “Cũng đúng. Lão tứ khác người, gu khác người cũng là chuyện bình thường.”
….
Nhà họ Diệp.
Một bác sĩ kiểm tra cho Diệp Đình Vân, nói cơ thể cậu đã có chuyển biến tốt đẹp.
Diệp Hà tiễn bác sĩ đi, không khỏi thở phào một hơi: “Thật tốt quá, A Vân không có chuyện gì rồi.” Anh còn tưởng lần này rất gay go, không ngờ lại gặp bước ngoặc, chuyển biến tốt đẹp.
“A Diểu, lúc em đến đó, A Vân thế nào?”
Diệp Diểu chuyển động tròng mắt một cái, sau đó nói: “Thật ra, em…”
Diệp Hà nhìn Diệp Diểu hỏi: “Thật ra cái gì?”
Diệp Diểu hít sâu một hơi rồi nhắm mắt nói một tràng: “Lúc em đến đó thấy một người đàn ông đang hôn anh hai, sau đó tình trạng của anh hai chuyển biến tốt đẹp…”
Diệp Hà: “…”
Hai anh em nhìn nhau, một lúc lâu sau, Diệp Hà nói: “Em thấy A Vân bị một người đàn ông hôn, sau đó cơ thể chuyển biến khá hơn, em có bị bệnh không vậy?”
Diệp Diểu: “…” Y không có bệnh, y nói sự thật mà.
Diệp Hà nhìn vẻ mặt không phục của em út, anh thở dài nói: “Được rồi, cơ thể A Vân khá hơn là tốt rồi. Em nói có người hôn A Vân, vậy em có chặn người đó lại không?”
“Hắn nhảy lầu rồi!” Diệp Diểu đáp.
“Thì em cũng phải nhảy theo chứ.”
Diệp Diểu: “…” Đó là lầu ba, quá cao, y không dám nhảy: “Là lầu ba đó.”
“Lầu ba cao như vậy mà hắn không té gãy chân à?”
Diệp Diểu: “…” Dường như thân thủ của tên háo sắc kia rất nhanh nhẹn, thoáng cái đã chạy mất: “Không có, thoạt nhìn công phu của hắn không tệ.”
Diệp Hà híp mắt nói: “Thật không? Xem ra là có luyện võ.”
Diệp Diểu gật đầu, hiện tại thịnh hành giáo dục bắt buộc, người học võ từ nhỏ rất hiếm, trong học việc xuất hiện người như vậy đúng là rất hiếm.
Diệp Đình Vân ngồi trên giường nhìn xuống chân, như có điều suy nghĩ.
Diệp Hà đi vào phòng, hơi lo lắng nói: “Em không sao chứ?”
Cậu lắc đầu nói: “Không sao ạ.”
Cậu luôn nằm mơ, nhìn thấy bản thân biến thành một cái cây, mà hôm nay chân cậu tựa hồ biến thành rễ cây thật sự. Sau đó có người xuất hiện, hút lấy mộc khí trong cơ thể cậu, giúp cậu khôi phục bình thường. Người kia đã biết bí mật của cậu sao?
Không thấy dáng vẻ người đó, Diệp Đình Vân không rõ đối phương là ai, nhưng trong lòng cậu hơi hoài nghi Giang Thiếu Bạch. Vì khi luồng khí trong cơ thể được hút ra, cảm giác ấy giống lần ở trong phòng học trước kia, mà lúc đó vừa khéo Giang Thiếu Bạch ngồi bên cạnh cậu.
Hết chương 30

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.