Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 297: Hai lần giác ngộ




Edit: OnlyU
Cửa tiệm đan dược của Diệp Đình Vân làm ăn rất khá, thế nên lợi nhuận rất khả quan. Từ khi tiếng tăm của cửa hàng truyền đi khắp nơi, cậu dần dần có không ít khách quen.
Diệp Đình Vân vốn không đủ linh thảo dùng, may là mấy ngày trước Tả Trầm đưa đến một số. Linh thảo mà ông đưa có giá trị không thấp, cũng đúng lúc cần thiết nên cậu không từ chối, còn hẹn sau khi luyện chế đan dược xong sẽ đưa một lô đến tông môn.
Giang Thiếu Bạch nhìn linh thảo nói: “Tả trưởng lão thật có tiền.”
Hắn cầm một khối nguyên thạch trung phẩm lên, vận chuyển hấp thu nguyên lực vào người. Cảm giác hút nguyên thạch trung phẩm cực tốt, hắn nhanh chóng hấp thu sạch sẽ nguyên khí bên trong. Số lượng nguyên thạch trung phẩm rất hiếm, ngoài thị trường toàn lưu hành nguyên thạch hạ phẩm, Giang Thiếu Bạch nghèo rớt mồng tơi, chưa từng gặp nguyên thạch trung phẩm.
Nghe nói Tinh Nguyệt Thần Tông chiếm mấy mỏ nguyên thạch, nguyên thạch trung phẩm đào được trong mỏ sẽ ưu tiên cấp cho trưởng lão Toàn Đan trong tông môn.
Mỏ nguyên thạch là thứ quý hiếm, đã vậy tất cả đều thuộc đại tông môn.
Diệp Đình Vân cười cười: “Dù sao Tả trưởng lão đã sống nhiều năm rồi.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, sống lâu rồi, ít nhiều gì cũng tiết kiệm được chút tiền.”
Hắn còn trẻ như vậy, còn rất nhiều thời gian, có thể đi kiếm thêm nguyên thạch, đến lúc hắn mấy trăm tuổi rồi cũng sẽ giàu có thôi.
“Có lẽ Tả trưởng lão nhiều tiền mà không có chỗ tiêu.” Cậu nói tiếp.
Tu sĩ đỉnh Toàn Đan là một sự tồn tại rất lúng túng. Đối với nhiều tu sĩ Động Thiên, đỉnh Toàn Đan là cảnh giới mà cả đời này họ không cách nào đạt tới, nhưng đối với tu sĩ đỉnh Toàn Đan, muốn tiến thêm một bước muôn vàn khó khăn, dù tu luyện thế nào đi nữa thì không gian tiến bộ là điều vô cùng xa vời. Nếu gần hết tuổi thọ, những người này đành phải chờ chết.
Có được lực lượng cường đại nhưng không chống lại được thời gian, nhiều tu sĩ đến cảnh giới này, khi đại nạn sắp tới sẽ lạc lối. Ví dụ như vài tu sĩ sẽ đoạt xá, những người khác lại thử trở thành quỷ tu.
Diệp Đình Vân lắc đầu, cậu vừa mới tiến giai Toàn Đan mà thôi, việc cấp bách trước mắt là nắm chặt thời gian nâng cao thực lực. Còn về phiền não của tu sĩ đỉnh Toàn Đan, tạm thời cậu không cần phải cân nhắc.
***
Cuộc sống của Giang Thiếu Bạch tại Lưu Tinh Thành dần ổn định, lúc có sao băng thì hắn đi hấp thu tinh thần lực. Khi không có mưa sao băng thì hắn làm trợ thủ cho Diệp Đình Vân luyện chế đan dược. Năng lực xử lý linh dược của hắn được rèn luyện, đã trở thành trợ thủ đan sư huyền cấp đạt chuẩn.
Có Giang Thiếu Bạch giúp đỡ, tốc độ luyện đan của Diệp Đình Vân nhanh hơn, có điều ngay cả như vậy vẫn cung không đủ cầu.
Luyện đan là một nghề kiếm được rất nhiều, cậu mở cửa tiệm đan dược không lâu đã kiếm được kha khá.
Giang Thiếu Bạch vừa mới xử lý xong một số dược liệu, hắn cảm thấy thỏa mãn ngã xuống giường.
Khoảng thời gian này, hai người cùng nhau kinh doanh cửa hàng dược liệu, khiến Giang Thiếu Bạch có cảm giác như tiểu phu thê rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hắn tin chắc rằng hai người bắt tay hợp tác thì sẽ có một ngày phất lên.
Diệp Đình Vân đi vào nhà, thấy hắn đang lười biếng nằm trên giường.
“Ngươi không sao chứ?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không có việc gì.”
Cậu lấy một lọ đan dược ra: “Cho ngươi.”
“Đan dược không tồi nha!”
Hắn nhìn đan dược trong lọ, đan dược tỏa ra mùi thơm ngọt vànguyên lực, vô cùng hấp dẫn đối với hắn.
Giang Thiếu Bạch cầm tinh nguyên đan, trong lòng khá hưng phấn. Sau khi tiến giai Toàn Đan thì những đan dược mà hắn tích góp trước kia đã không còn nhiều tác dụng đối với hắn. Nhưng đan dược này có hiệu quả không nhỏ đối với hắn.
“Đây là tinh nguyên đan, không biết hiệu quả thế nào.” Diệp Đình Vân nói.
Tinh nguyên là một loại đan dược có thể nâng cao thực lực của người tu luyện tinh võ hồn, phương pháp luyện đan khá bí mật, chỉ có đan sư Tinh Nguyệt Thần Tông biết luyện chế.
Vì Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân trở thành khách khanh trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông, Diệp Đình Vân còn là luyện đan sư, thế nên Tả Trầm đã đưa phương pháp bào chế cho cậu. Tinh nguyên đan là đan dược huyền cấp, luyện chế không hề dễ.
Tả Trầm đưa phương pháp bào chế cho Diệp Đình Vân chỉ muốn cậu nghiên cứu một chút mà thôi. Nếu biết cậu có thể luyện chế được nhanh như vậy, có lẽ ông sẽ giật nảy mình.
“Ngươi không ăn sao?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch cất đan dược đi: “Đợi đến khi có mưa sao băng sẽ dùng.”
“Cũng được. Nghe nói dùng tinh nguyên đan ở nơi có tinh nguyên lực dồi dào thì có thể gia tăng hiệu quả hấp thu đan dược.”
Giang Thiếu Bạch từ tốn nói: “Chúng ta tới đây rất đúng lúc, gần đây thường xảy ra mưa sao băng, đêm nay lại có một trận mưa sao băng lớn.”
Diệp Đình Vân xoa trán, thầm nghĩ có rất nhiều người thích ngắm mưa sao băng. Nơi này cứ hai ba ngày lại có một trận mưa sao băng, cảnh tượng dù có đẹp đến cỡ nào thì người ta cũng đã nhìn chán từ lâu. Những người tụ tập ngắm mưa sao băng có một phần nguyên nhân là hy vọng mượn cơ hội này thức tỉnh tinh võ hồn.
Sau khi trưởng thành, muốn thức tỉnh võ hồn là chuyện vô cùng xa vời, nhưng vẫn có chút hy vọng.
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân gặp được trận mưa sao băng thứ hai, cách lần đầu tiên là bảy ngày.
Giang Thiếu Bạch đi lên đỉnh núi, chờ sao băng xuất hiện. Hai người vừa đến đỉnh núi thì thấy đã có nhiều người tụ tập ở đây, mấy ngọn núi cao vút đầy người, so với lần trước thì đông hơn đến gấp mấy lần.
“Sao lại đông người như vậy?” Giang Thiếu Bạch nhíu mày.
Lưu Tinh Thành có người chuyên dự đoán mưa sao băng, giống như chuyên gia khí tượng vậy, theo dự đoán của họ thì dù hôm nay có mưa sao băng nhưng lại không phải là trận mưa sao băng lớn.
Diệp Đình Vân nhìn xung quanh nói: “Có lẽ Tả Lâm thức tỉnh võ hồn đã kích thích những người khác.”
Giang Thiếu Bạch phát hiện đỉnh núi mà lần trước hắn đến đã bị người khác chiếm cứ. Vị trí đỉnh núi lần trước không tính là cực tốt, có điều vì hắn giác ngộ ở đó nên địa vị của đỉnh núi tăng lên.
Đỉnh núi không có chủ, ai tới trước thì cướp được, Giang Thiếu Bạch đành chọn đỉnh núi khác.
Mưa sao băng nhanh chóng xuất hiện, nhưng trận này nhỏ hơn đợt trước rất nhiều. Mặc dù hắn cũng có lợi nhưng không nhiều lắm.
So với lần trước khiến tinh tú xảy ra dị tượng, lần này Giang Thiếu Bạch khiêm tốn âm thầm hơn, chỉ hấp thu nguyên khí tinh tú mà thôi.
Diệp Đình Vân canh giữ bên cạnh hắn như trước, đề phòng người khác quấy rầy.
Mưa sao băng xảy ra nửa chừng, Giang Thiếu Bạch lấy tinh nguyên đan ra dùng. Đan dược vừa vào người, hắn lập tức cảm giác nguyên khí trong người thay đổi, đồng thời giác ngộ trong lòng dâng lên. Tinh Diệu Quyết huyền ảo phức tạp, Giang Thiếu Bạch tu luyện thời gian không dài, có rất nhiều điểm không hiểu. Ấy thế mà sau khi dùng tinh nguyên đan, trong lòng hắn dâng lên tia giác ngộ.
Giang Thiếu Bạch lại giác ngộ thêm lần nữa, mấy tu sĩ xung quanh phát hiện, len lén nhìn hắn.
Mấy tu sĩ tinh võ hồn ước ao đến đỏ cả mắt.
Cơ hội giác ngộ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, có người tu luyện mấy trăm năm cũng không khai khiếu, tầm mấy chục năm mà có cơ hội giác ngộ một lần đã là không tồi rồi. Giang Thiếu Bạch vừa đến Lưu Tinh Thành mấy ngày, lại giác ngộ hai lần dưới mưa sao băng, sao có thể khiến người khác không ghen tỵ được.
Đa Đa đứng trên vai Diệp Đình Vân, hoang mang nói: “Hắn lại giác ngộ kìa, xem ra giác ngộ không thần kỳ như mọi người thường nói.”
Diệp Đình Vân: “…” Giác ngộ bị đồn rất thần kỳ, nhưng Giang Thiếu Bạch lại giác ngộ hai lần trong thời gian ngắn, đúng là giống như không khó lắm.
Mưa sao băng kết thúc không lâu, Giang Thiếu Bạch mở mắt ra.
Lần giác ngộ thứ hai ngắn hơn lần đầu tiên rất nhiều, do đó thu hoạch được cũng kém hơn, nhưng vẫn không tồi.
Giang Thiếu Bạch phát hiện Tinh Diệu Quyết tăng lên một thành.
Diệp Đình Vân cảm nhận khí tức trên người Giang Thiếu Bạch thay đổi, nhưng thay đổi điểm nào thì không thể nói rõ.
Giang Thiếu Bạch lại bị mọi người bao vây lần nữa, lần này đám đông còn nhiệt tình hơn lần trước. Hai người vất vả lắm mới thoát ra khỏi đám đông.
***
Tinh Nguyệt Thần Tông.
“Hiệu quả của lô tinh nguyên đan này không tồi!” Một trưởng lão tông môn nói.
“Diệp trưởng lão mới vào tông môn dù tuổi còn trẻ, thực lực chỉ là sơ kỳ Toàn Đan nhưng trình độ luyện đan rất cao.”
“Nếu một đan sư như vậy ở bên ngoài thì quá nguy hiểm, phải thu người vào bản tông.”
Tinh Nguyệt Thần Tông có mấy đan sư huyền cấp, nhưng một người đang bế quan, một người ra ngoài tìm linh dược không biết tung tích, nhân thủ rất khan hiếm.
Một trưởng lão lắc đầu nói: “Đã mời rồi, đối phương từ chối. Diệp trưởng lão và Giang trưởng lão là đạo lữ, Giang trưởng lão muốn ở lại Lưu Tinh Thành tu luyện, Diệp trưởng lão muốn ở cùng hắn.”
Một nữ trưởng lão cười nói: “Quan hệ hai vị trưởng lão mới của chúng ta không tồi nhỉ.”
“Hai vị khách khanh trưởng lão mới gia nhập tông môn tựa hồ không đơn giản, Giang trưởng lão ngắm mưa sao băng lập tức giác ngộ, mà thời gian giác ngộ cực dài, còn giúp Tả Lâm thành công thức tỉnh võ hồn, thật khó lường!”
“Cuối cùng Tả trưởng lão đã được như nguyện.”
“Tả trưởng lão vẫn cảm thấy vì ông ta tạo áp lực quá lớn cho Tả Lâm nên mới khiến cháu trai thức tỉnh lần đầu thất bại. Hiện giờ ông ta có thể nhẹ nhõm rồi.”
“Giác ngộ là chuyện cực kỳ khó có được, có phải hai vị trưởng lão mới đến có bí quyết gì không?”
“Nghe nói lần thứ hai Giang Thiếu Bạch thuận lợi giác ngộ là nhờ tinh nguyên đan. Có thể giác ngộ hai lần, võ hồn của người này phi thường lợi hại.”
Dù cùng là tinh võ hồn nhưng có phân chia cao thấp. Võ hồn càng lợi hại thì không gian trưởng thành càng lớn, võ hồn cao cấp còn có thể áp chế võ hồn cấp thấp, giống như yêu thú có huyết mạch cao cấp có thể áp chế yêu thú bình thường vậy.
“Tinh võ hồn cao cấp à! Vậy thì khó lường.” Một trưởng lão Toàn Đan chua lè nói.
“Một lần có thể là tình cờ, nhưng hai lần thì không đơn giản như vậy. Có lẽ Giang trưởng lão rất am hiểu giác ngộ.”
Mấy trưởng lão nói đến đây, ánh mắt hiện lên vẻ ước ao. Giác ngộ là chuyện cực kỳ quý giá, thậm chí một lần giác ngộ có thể tiết kiệm mấy năm khổ tu.
Hết chương 297

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.