Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 284: Bạch gia tân sinh




Edit: OnlyU
Chuyện Diệp Đình Vân chi nhiều tiền mua một hỏa diễm ở hội đấu giá là chuyện rất mới lạ trong học viện. Các đạo sự cảm thấy hỏa diễm mới mẻ bèn kết đoàn đến xem.
Mấy đứa nhóc trong học viện thì to gan lớn mật, chẳng những nhìn mà còn muốn sờ thử. Có một đứa nhỏ không biết phải nói là to gan hay là ngu ngốc, nhìn thấy hỏa diễm lập tức nhào đến muốn bắt, may là Diệp Đình Vân kịp thời thu hỏa diễm lại, nếu không thì nhóc kia đã bị bỏng tróc một lớp da rồi.
Diệp Đình Vân nhìn hỏa diễm nói: “Đình Vân, hình như hỏa diễm này khá đặc biệt.”
“Không tầm thường đâu, người ở hội đấu giá nhìn lầm rồi.” Diệp Đình Vân vuốt ve hỏa diễm trên tay nói.
“Thật sao?”
Cậu gật đầu nói: “Thanh Mộc Diễm này không phải do Thanh Tiêu Mộc hóa thành, phải là Bích Tiêu Mộc.”
Giang Thiếu Bạch sửng sốt, sau đó vô cùng bất ngờ nói: “Vậy là chúng ta được lợi rồi.”
Bích Tiêu Mộc là một loại biến dị của Thanh Tiêu Mộc, một vạn gốc Thanh Tiêu Mộc mới sinh ra một Bích Tiêu Mộc. Linh tính của Bích Tiêu Mộc cao hơn Thanh Tiêu Mộc rất nhiều, nếu Thanh Mộc Diễm này là do Bích Tiêu Mộc hóa thành, vậy thì không gian trưởng thành sẽ lớn hơn rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch vốn nghĩ phẩm cấp Thanh Mộc Diễm hơi thấp, chờ đến lúc gặp được hỏa diễm thích hợp hơn sẽ đổi cái khác, nhưng hiện giờ hỏa diễm của Diệp Đình Vân lại là loại biến dị, vậy thì tính sau đi.
“Sao ngươi biết được vậy?” Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi.
Hai mắt Giang Thiếu Bạch phát sáng, không hề nghi ngờ, nhặt được món hời luôn là chuyện khiến người ta vui sướng không thôi. Đáng tiếc cư dân ở thế giới này có ánh mắt vô cùng lợi hại, muốn nhặt được thứ tốt không dễ. Phòng đấu giá có giám định sư chuyên môn, không ngờ giám định sư lại nhìn nhầm. Nếu người kia biết hỏa diễm này đặc biệt như vậy thì ra giá hai ngàn nguyên thạch cũng không thành vấn đề.
Diệp Đình Vân cười cười: “Là nó nói với ta.” Cậu vuốt ve hỏa diễm trong tay, trong lòng vui sướng.
Tiền thân của hỏa diễm trên tay cậu là một gốc Bích Tiêu Mộc vạn năm, chỉ cần vượt qua lôi kiếp là có thể hóa thân thành người, trực tiếp có được tu vi Toàn Đan, rất đáng tiếc, Bích Tiêu Mộc vẫn thua dưới lôi kiếp, vạn năm tích lũy bị hủy trong chốc lát. Cũng may Bích Tiêu Mộc sinh trưởng đã vạn năm, thần trí khá rõ ràng, nó hóa thành hỏa diễm, lưu lại một tia thần trí.
Diệp Đình Vân lập khế ước với nó, từ từ cảm nhận được thần thức của Bích Tiêu Mộc, hai bên thành lập liên hệ tinh thần.
***
Sau khi thân phận linh thực sư của Diệp Đình Vân bị lộ, linh điền trong học viện được giao cho cậu. Cậu trồng rất nhiều cây ăn quả mà trẻ con thích trong sân, từ đó giải quyết được vấn đề trái cây ăn mỗi ngày cho mấy trăm đứa nhỏ trong học viện.
Mỗi lần Diệp Đình Vân đi trong sân trường là thường có mấy đứa nhỏ vây quanh. Cậu rất được trẻ em yêu thích, có nhóc vì muốn cọ ăn trái cây, có nhóc thì thích mùi của cậu.
Giang Thiếu Bạch cũng rất được yêu thích, vì gần đây hắn làm ra một cái máy ép nước trái cậy.
Hắn biểu diễn một màn ép nước trái cây trong lớp, đám nhóc chưa trải việc đời, cũng chưa từng thấy máy ép nước trái cậy, cảm thấy chiêu này của Giang Thiếu Bạch tài năng như thần, bọn nhỏ kinh động như gặp được thiên nhân.
Giang Thiếu Bạch tuyên bố mỗi ngày sẽ ép ba ly nước trái cây khen thưởng cho học sinh có biểu hiện tốt nhất trong lớp, trong lúc nhất thời, bầu không khí trong lớp học trở nên hăng hái hơn rất nhiều. Mấy đứa nhỏ vốn thích nhảy lên nhảy xuống trong lớp cũng ngoan hơn nhiều.
Thật ra tay nghề ép nước trái cây của Giang Thiếu Bạch cũng thường thôi, chẳng qua trái cây được Diệp Đình Vân kích thích sinh trưởng có hương vị không tồi, lại tham khảo thêm công thức chế biến đồ uống ở các cửa hàng Trung Quốc, đương nhiên mùi vị sẽ không tồi rồi.
Đa số trẻ em thường háo thắng, hiện tại xuất hiện phần thưởng càng kích thích lòng háo thắng của tụi nhỏ, khiến đứa nhỏ nào cũng thèm nhỏ dãi nước trái cây.
Giang Thiếu Bạch tiện tay lấy ra nước trái cây, chẳng những đám trẻ con thích mà đạo sư trong học viện cũng có hứng thú, lần lượt từng người đến muốn học hỏi kinh nghiệm.
***
Thẩm Thục Di đi vào, Diệp Đình Vân thấy nét mặt cô nghiêm túc, dường như có chính sự bèn xua tay ra hiệu, mấy đứa nhỏ lưu luyến rời đi.
“La Tiểu Bàn rất thích ngươi đó!” Thẩm Thục Di hơi kinh ngạc nói.
Diệp Đình Vân không hiểu: “La Tiểu Bàn có cái gì đặc biệt sao?”
Thẩm Thục Di lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua thằng bé khá nhát gan, thường trốn đi đâu đó không thấy bóng dáng.”
Diệp Đình Vân cau mày, nếu cậu nhìn không lầm, chắc La Tiểu Bàn có chút huyết mạch của nhân sâm. Chắc là do lo sợ bản thân bị thần tiên ăn, lo sợ bị nuốt tươi, nên gan khá nhỏ, thường biến thành linh thảo chui xuống đất chạy khắp nơi. So với dược liệu quý giá, nhân sâm không được tính là quá đặc biệt, hẳn là tu sĩ cấp cao chướng mắt.
Diệp Đình Vân đoán chừng La Tiểu Bàn có khả năng độn địa, vài linh vật dù không có sức chiến đấu bao nhiêu nhưng lại tiến hóa năng lực tự vệ đặc biệt, ví dụ như độn địa hoặc thuấn di.
Thẩm Thục Di nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như cha mẹ cậu bé là linh thực phu, kinh doanh một mảnh dược viên, có lẽ La Tiểu Bàn có thiên phú linh thực sư.”
Linh thực phu và linh thực sư khác nhau một chữ nhưng đãi ngộ khác biệt như trời với đất, linh thực phu làm trồng trọt, cùng lắm là trồng trọt tương đối tốt mà thôi. Còn linh thực sư thì giống như Diệp Đình Vân, có thiên phú kích thích thực vật sinh trưởng, có ảnh hưởng đến sự phát triển của thực vật. Vài linh thực sư cao cấp có thể trở thành thượng khách ở các thế lực lớn.
Diệp Đình Vân nhìn Thẩm Thục Di nói: “Thẩm đạo sư, ngươi tìm ta có việc gì sao?”
Cô khó xử nói: “Là như vầy, sắp tới Bạch gia sẽ đưa hai đệ tử gia tộc đến đây.”
Diệp Đình Vân hiếu kỳ: “Là đại gia tộc Bạch gia ở Bích Phong Thành, có huyết mạch liệt địa hổ?”
“Đúng vậy.”
Cậu nghi ngờ hỏi: “Không phải trẻ em ở Bạch gia đều đến Vũ Hoàng học viện sao?” Đô Thiên ấu học phủ không lọt vào mắt người Bạch gia.
Khoảng thời gian này, cậu biết được nhiều cha mẹ mong con cái hơn người nên đưa con đến học viện. Còn có một loại khác là chê con cái vướng bận, dứt khoát ném vào học viện khỏi phiền, chỉ cần giao một khoản tiền là có thể được yên tĩnh. Không biết Bạch gia là loại nào.
Thẩm Thục Di nói tiếp: “Là hai đứa bé thức tỉnh võ hồn thất bại, rất đáng thương.”
Diệp Đình Vân cau mày, như có điều suy nghĩ. Bạch gia là đại gia tộc có thế lực không nhỏ, trong gia tộc truyền thừa liệt địa hổ võ hồn. Hình như Bạch gia có biện pháp đặc thù, có thể gia tăng tỷ lệ thức tỉnh võ hồn, trẻ nhỏ thức tỉnh võ hồn thành công có thể được đưa đến Bạch gia trọng điểm bồi dưỡng, rất nhiều trẻ em thức tỉnh thất bại sẽ mất khả năng biến thân thành người. Tuổi tác càng lớn càng không dễ khống chế thú tính, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, tổn thương người bên cạnh.
Thẩm Thục Di thở dài, thầm nghĩ học viện xếp hạng kém chính là như vậy, không nhận được học sinh tốt, khi có vấn đề lại ngang ngược đưa đến đây.
“Khi hai đứa nhỏ đến đây, chắc phải xếp vào lớp của Diệp đạo sư.” Thẩm Thục Di áy náy nói.
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Cậu không lo lắng hai đứa nhỏ mất khống chế, chỉ là hai đứa nhóc lông còn chưa mọc dài mà thôi, cậu có tu vi Động Thiên Cảnh, không đến mức không đối phó nổi.
Hai ngày sau, Diệp Đình Vân nhìn thấy hai học sinh mới, Giang Thiếu Bạch cũng tò mò đến xem. Lúc nhìn thấy hai đứa nhỏ, trong lòng Diệp Đình Vân giật mình không nhỏ.
Trong học phủ có đủ loại học sinh vô cùng kỳ lạ, Diệp Đình Vân cũng coi như kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng.
Hai đứa nhỏ vừa tới, một đứa biến thành hổ con chỉ còn thở thoi thóp, này coi như bình thường, trong học viện cũng có nhiều cục lông xù lắm. Tương đối kỳ quặc chính là đứa bé còn lại, trên mặt mọc rất nhiều lông, còn có lỗ tai và đuôi hổ, nhìn hơi quỷ dị.
“Làm thủ tục nhập học xong, hai đứa nhỏ này sẽ là học sinh của học viện chúng ta.” Thẩm Thục Di lên tiếng.
Mạc Nhã – mẹ của hai đứa nhỏ nhìn con trai, hai mắt ngấn lệ nói: “Làm phiền lão sư.”
Thẩm Thục Di cười cười: “Đừng khách sáo.”
Làm xong thủ tục nhập học, lưu lại chút tiền và thức ăn, hai vợ chồng liền rời khỏi học viện. Hai người vừa ra khỏi học viện là bắt đầu cãi nhau.
“Ta đã nói rồi, không thể đưa con về nhà chính, ngươi lại không nghe.” Mạc Nhã vô cùng đau lòng nói.
Bạch Nam hơi bối rối: “Con chúng ta có thiên phú không yếu, ta nghĩ đưa về nhà chính có thể thành công thức tỉnh võ hồn.”
Mạc Nhã cười lạnh: “Đúng là mấy đệ tử ở nhà chính có tỉ lệ thức tỉnh võ hồn rất cao, nhưng chúng ta đã phân gia, có bao nhiêu đứa trẻ phân gia đưa đến đó có thể thức tỉnh võ hồn hả?”
Bạch Nam gãi đầu: “Không thể nói vậy. Đệ tử nhà chính vốn có tư chất cao hơn người đã phân gia chúng ta.”
Mạc Nhã cắn răng, đệ tử nhà chính có tư chất tốt, nhưng đệ tử phân gia không thể tất cả đều tầm thường! Mà dù người nhà chính thức tỉnh thất bại cũng sẽ không bị di chứng quá lớn, nhưng đệ tử đã phân gia thì khác, tư chất bị hủy hết.
Có lời đồn nhà chính Bạch gia có một huyết trì, có thể gia tăng tỷ lệ thức tỉnh võ hồn, đệ tử đã phân gia có thể vào huyết trì tiến hành thức tỉnh. Lúc trước có không ít người tiến vào huyết trì, thức tỉnh thành công, nhiều trẻ em một bước lên trời.
Nhưng mấy chục năm gần đây, những đệ tử đã phân gia không thích đưa con đến nhà chính tiến hành thức tỉnh võ hồn, nguyên nhân là vì đệ tử nhà chính có tỷ lệ thức tỉnh rất cao, nhưng tỷ lệ thành công của đệ tử phân gia lại cực thấp. Vả lại nhiều đứa trẻ vì thức tỉnh võ hồn thất bại mà bị phản phệ.
“Đều tại ngươi, nghe người ta nói hai câu là bị nắm mũi dắt đi, hại cả đời của con trai rồi.”
Bạch Nam thì thào: “Ta… không ngờ chuyện lại thành như vậy. Bạch Đông nói…”
“Bạch Đông nói, Bạch Đông nói, nếu đến nhà chính mà dễ thức tỉnh như vậy, tại sao hắn không đưa con của hắn đến đó?”
Bạch Nam thì thào: “Bạch Đông nói con của hắn không có tư chất tốt như con chúng ta.”
Mạc Nhã mất hết hy vọng, Bạch Nam nhìn nét mặt thê tử, cũng hiểu ít nhiều bản thân bị đệ đệ hại rồi, trong lòng ảm đạm không thôi.
Bạch Nam chỉ là con thứ đã phân gia của Bạch gia, vì tư chất bình thường, mẹ đẻ không được cha ruột sủng ái nên bị đuổi đến trang viên xa xôi quản lý một linh điền cằn cỗi. Mấy tháng trước, đệ đệ cùng cha khác mẹ của ông là Bạch Đông bỗng nhiên tìm đến, khuyên ông đưa hai con trai về nhà chính thức tỉnh võ hồn. Mạc Nhã không đồng ý, Bạch Nam lại bị nói mà dao động.
Bạch Đông không ngừng thuyết phục, cuối cùng Bạch Nam không chống lại được cám dỗ con trai sẽ thức tỉnh võ hồn, bèn đưa hai đứa nhỏ về nhà chính.
Đáng tiếc, sau đó thiên phú của hai đứa con đều bị hủy. Bạch Nam tìm chủ gia nói lý, lại bị hộ vệ đuổi ra khỏi nhà. Hộ vệ còn nói người không có tư chất thì đừng si tâm vọng tưởng sẽ thức tỉnh võ hồn.
Bạch Nam lại tìm Bạch Đông, nào ngờ đối phương cũng lật mặt, mắng ông tự cho là con trai có tư chất cao, so sánh với thiên tài ở nhà chính thì phế vật như ông cũng chỉ sinh được con cái phế vật giống vậy.
Bạch Nam nhận ra bản thân bị lừa, e là nhà chính lợi dụng con ông làm gì đó, đệ đệ vớt được thứ tốt từ đó, đáng tiếc… So với Bạch gia người đông thế mạnh, tiểu nhân vật như ông căn bản không đáng để nhắc tới.
Đa Đa đứng trên ngọn cây nhìn theo hai vợ chồng rời đi, chuột ngố nghiêng nghiêng đầu, sau đó hồng hộc chạy về phía lầu dạy học.
Hết chương 284

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.