Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 278: Liễu Ngọc trở về




Edit: OnlyU
Liễu Ngọc và mấy con rối hai mặt nhìn nhau trong Thiên Tài Điện.
Nhờ vào đủ loại pháp bảo, Liễu Ngọc giải quyết được con rối ở cửa ải thứ nhất, nhưng đến cửa thứ hai biến thành ba con rối, y nhìn thấy ba con rối mà phát hoảng. Nhưng y nhanh chóng phát hiện chỉ cần y không chủ động tấn công thì con rối cũng sẽ không tấn công.
Thế là Liễu Ngọc dứt khoát giữ khoảng cách an toàn rồi bắt đầu tu luyện, đợi được bí cảnh tự động truyền tống ra ngoài.
Liễu Ngọc vốn nghĩ sẽ phải chờ rất lâu, nào ngờ không đến một tháng bỗng được truyền tống ra ngoài. Khi bị truyền tống ra Lạc Tinh Lĩnh, Liễu Ngọc phát hiện Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân xuất hiện bên cạnh.
Tu sĩ tứ đại tông môn bị thương thảm trọng, khó khăn lắm mới có chừng hai mươi người được truyền tống ra ngoài. Giang Thiếu Bạch đã chuẩn bị thật tốt sau khi ra ngoài phải đối mặt với tu sĩ tu sĩ Kim Đan, ai ngờ Lạc Tinh Lĩnh lại rất yên tĩnh.
Cao thủ tứ đại tông môn không có mặt, chỉ có vài trưởng lão Động Thiên lưu lại chờ tin tức. Trông thấy có người ra khỏi bí cảnh, các trưởng lão Động Thiên vô cùng kích động, nhanh chóng truyền tin về tông môn.
Liễu Ngọc kích động nói: “Chắc bí cảnh xảy ra biến cố nên chúng ta bị truyền tống ra ngoài sớm.”
“Chúng ta đi thôi!” Giang Thiếu Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn nắm chắc mấy phần sẽ chạy thoát khỏi tay tu sĩ tu sĩ Kim Đan, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể không gặp tu sĩ Kim Đan vẫn là tốt nhất.
Hắn thầm nghĩ tu sĩ Kim Đan thích lên sân khấu sau cùng, ở phương diện nào đó cũng là chuyện tốt.
Lúc người của tứ đại tông môn nhận được tin rồi chạy đến nơi thì đã là chuyện của mấy ngày sau.
Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đưa Liễu Ngọc đến một căn cứ của Liễu gia rồi nhanh chóng rời đi. Phỏng chừng y hiểu rõ lựa chọn của hai người nên không cưỡng cầu.
***
Liễu Ngọc được người nhà họ Liễu long trọng đón về Liễu gia. Ngày y về nhà, Liễu gia gióng trống khua chiêng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, đốt pháo mừng một ngày.
Liễu Ngọc chưa từng được chào đón nhiệt liệt như vậy, không khỏi có mấy phần thụ sủng nhược kinh.
“Đường ca, không ngờ huynh toàn thân ra khỏi bí cảnh Thiên Tinh. Ta nghe nói lần này trong bí cảnh xuất hiện đám người ngoại vực cực kỳ độc ác, đúng không vậy?”
Y khẽ gật đầu: “Đúng là có người như vậy, vừa gặp mặt là đòi đánh đòi giết, còn muốn một lưới giết sạch người địa vực chúng ta.”
“A Ngọc, ngươi gặp rồi sao?”
“Gặp rồi. Nhẫn không gian của ta chính là cướp từ tay bọn chúng đó.”
Mấy người trẻ tuổi nhà họ Liễu nhìn xuống nhẫn không gian trên tay Liễu Ngọc, ánh mắt đầy ước ao.
Thật ra trong lòng họ hơi nghi ngờ, tứ đại tông môn bị chết nhiều người như vậy dưới tay bọn tu sĩ ngoại vực, bọn chúng được đồn rất thần kỳ tài giỏi, thế mà Liễu Ngọc lại dám cướp của bọn chúng, chuyện này quá khó tin.
“A Ngọc, tu sĩ tứ đại tông môn còn không phải là đối thủ của tu sĩ ngoại vực, ngươi làm cách nào cướp được nhẫn không gian của chúng?”
Liễu Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ là nhờ ta may mắn, mỗi lần ta gặp bọn chúng thì pháp khí của chúng đều xảy ra vấn đề.”
Mấy đệ tử Liễu gia nhao nhao kinh hô, cảm thán Liễu Ngọc quá may mắn.
Liễu Ngọc đắc ý ngồi trong đình viện, qua sự việc này, y đã thành nhân vật phong vân trong tộc, các huynh đệ tỷ muội đều hết sức tò mò y đã trải qua những việc mạo hiểm gì. Liễu Ngọc chưa từng được người ta “ngưỡng mộ” như vậy, nhưng y không hề thụ sủng nhược kinh chút nào.
“Đường ca, ta nghe nói về sau trong bí cảnh xuất hiện cái gọi là Thiên Tài Điện phải không?” Một người hỏi.
Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Thiên Tài Điện xuất hiện, ta còn đi vào mà. Nghe nói bí cảnh Thiên Tinh mở ra bảy tám lần thì Thiên Tài Điện mới xuất hiện một lần.” Liễu Ngọc vốn không biết rõ về Thiên Tài Điện, sau khi đi ra mới được nghe giải thích.
“Ngọc ca, nghe nói người có thể đi vào Thiên Tài Điện đều là thiên tài, ngươi cũng là thiên tài rồi.”
Liễu Ngọc cười cười: “Nào có. Ta mà tính là thiên tài cái gì chứ.”
Tuy ngoài miệng Liễu Ngọc khiêm tốn như vậy nhưng trong lòng vô cùng đắc ý. Mặc dù y chỉ vượt qua được một cửa ải trong Thiên Tài Điện, nhưng nói thế nào đi nữa thì vẫn là người từng đi vào Thiên Tài Điện nha.
***
Nhà họ Mạc.
Mạc Hùng mờ mịt nói: “Liễu Ngọc thế mà bình an trở về.”
Liễu Ngọc bình an trở về gây xôn xao không nhỏ, người của tứ đại gia tộc Thương Minh đều phải nhìn y với ánh mắt khác.
Mạc Đông siết chặt tay: “Chắc chắn là sau khi vào bí cảnh, hắn trốn chui trốn nhủi nên mới cầm cự được đến cuối.”
Mạc Hùng lắc đầu nói: “Không phải đâu, nghe nói Liễu Ngọc mang về hai chiếc nhẫn không gian.” Không nói đến đồ vật trong nhẫn không gian, chỉ hai chiếc nhẫn không gian thôi đã có giá trị không nhỏ rồi, Liễu Ngọc giữ một chiếc, chiếc còn lại thì đưa cho Liễu Hành.
Nghe nói Liễu Hành đắc ý muốn phát điên luôn, cả ngày đeo nhẫn đi rêu rao khắp nơi, sợ người khác không biết được con trai tặng cho nhẫn không gian.
Hiện tại một nhà ba người Liễu Ngọc đều có nhẫn không gian, khiến mấy trưởng lão Liễu gia thèm nhỏ dãi. Nhưng sau lưng Liễu Ngọc là Tô đan sư, người nhà họ Liễu không dám có ý đồ với y.
Mạc Đông buồn bực nói: “Xem ra trong bí cảnh có không ít cơ duyên.”
Mạc Hùng nhìn con trai, trong lòng cảm thán không thôi. Liễu Ngọc tìm được một linh tuyền trong bí cảnh, nhờ tác dụng của linh tuyền mà y tiến vào trung kỳ Động Thiên, còn giải quyết được vấn đề dược lực lắng đọng trong cơ thể. Có Tô trưởng lão hỗ trợ, dù Liễu Ngọc có tư chất kém một chút cũng sẽ tiến bộ từng bước. Xem ra sau này Liễu Ngọc càng có hy vọng tiến vào Toàn Đan hơn con trai ông.
Mạc Hùng nhìn nét mặt khó coi của Mạc Đông, ông muốn nói gì đó nhưng cuối cùng nuốt xuống.
“Hai người đi cùng Liễu Ngọc không trở về, nghe nói là rời đi rồi.” Mạc Hùng nói tiếp.
Mạc Đông cau mày: “Hai tên kia từ chối lời mời của tứ đại tông môn, đúng là không biết tự lượng sức.”
“Liễu Ngọc còn có được hai chiếc không gian, hai người kia hẳn cũng có thu hoạch không nhỏ trong bí cảnh.”
Phía sau Liễu Ngọc chính là Tô trưởng lão, nhưng hai tu sĩ kia không có hậu trường gì, chỉ cần chặn đường hai người kia là sẽ cướp được đồ vật. Lần này không nhiều người sống sót ra khỏi bí cảnh, nhưng nghe nói ai mà ra được đều có thu hoạch không nhỏ.
***
Liễu Ngọc trở về khiến ba gia tộc còn lại ở Thương Minh không dễ chịu chút nào. Nhóm Mạnh Nhan Ngọc chết trong bí cảnh khiến Mạnh gia bị đả kích không nhỏ. Bọn họ vốn không ngờ Liễu Ngọc có thể bình an trở về.
Trong mắt các trưởng lão Mạnh gia thì thực lực của Liễu Ngọc kém hơn ba đệ tử Mạnh gia một chút, kết quả Liễu Ngọc bình an trở về, mà ba đệ tử Mạnh gia thì lại bỏ mạng. Các trưởng lão vừa tiếc nuối mấy đệ tử nhà họ vô tích sự, vừa cảm thán Liễu Ngọc quá may mắn.
“Không ngờ Liễu Ngọc trở về được, đúng là không tưởng tượng nổi.”
“Ta đã nói mà, các trưởng lão chọn người không công bằng, để Mạnh Nhan Ngọc đi vào bí cảnh. Chắc chắn là ả Mạnh Nhan Ngọc không biết xấu hổ kia đã chọc phải ai đó, ả đúng là tai tinh. Lần trước Liễu Ngọc đi theo cô ả mới suýt mất mạng ở man hoang.”
Người đang nói là Mạnh Hà, dung mạo cô ta kém Mạnh Nhan Ngọc rất nhiều nhưng thực lực lại tương đồng, cô ta và Mạnh Nhan Ngọc không hợp nhau. Lúc trước khi gia tộc chọn danh ngạch đi vào bí cảnh, vốn người được chọn có Mạnh Hà, sau lại đổi thành Mạnh Nhan Ngọc, khiến cô ta vô cùng bất mãn.
Một đệ tử tuổi trẻ thở dài nói: “Người cũng chết rồi…”
Mạnh Hà cười gằn một tiếng, cho rằng Mạnh Nhan Ngọc chết chưa hết tội, lãng phí danh ngạch.
***
Từ nhỏ Liễu Ngọc đã khiến Liễu Hành phải đau đầu, không ngờ lại có ngày ông nhờ phúc của con trai mà nở mày nở mặt, được con trai hiếu kính nhẫn không gian. Liễu Hành đeo nhẫn trên tay, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng hơn, nhớ lại nét mặt vừa ước ao lại ghen tỵ của các trưởng lão gia tộc, Liễu Hành có cảm giác hơn người rồi.
Không ngờ rốt cuộc chính là Liễu Ngọc khiến ông nở mày nở mày, mấy trưởng lão luôn khoe khoang con trai hay cháu trai trước mặt ông hiện giờ đều tự động ngậm miệng.
Tô Tình nhìn thấy Liễu Ngọc, rất vui sướng nói: “Con trai, lần này con khiến mẹ được vinh quang rồi.”
Tô Tình khá hãnh diện, sau khi biết Liễu Ngọc tiến vào bí cảnh, các trưởng lão gia tộc than thở không ít, còn chỉ trích Liễu Ngọc không dẫn người nhà mà lại dẫn người ngoài đi cùng. Sau khi nghe ba người Mạnh gia đã bỏ mạng, họ lại thở ngắn than dài biểu thị lo lắng cho an nguy của Liễu Ngọc.
Mặc dù gia tộc không nói rõ nhưng Tô Tình hiểu, trong lòng bọn họ cho rằng con trai bà không sống được. Bây giờ Liễu Ngọc bình an trở về, còn mang theo không ít linh thảo và đan dược, khiến Tô Tình có cảm giác xả được cơn giận.
Hừ, mấy tên khốn Liễu gia dám con thường con bà!
Liễu Ngọc cười cười nói: “Kỳ thật cũng không có gì.”
“Sao lại không có gì? Tứ đại tông môn chết bao nhiêu người con biết không? Mà con chẳng những sống sót, tu vi còn tăng lên không ít, lợi hại cỡ nào chứ! Theo mẹ thấy, con còn mạnh hơn mấy người được gọi là thiên tài tông môn kia.”
Liễu Ngọc nghe Tô Tình khích lệ mà đỏ mặt, y thầm nghĩ thật ra y không tài giỏi như lời mẹ y nói, là nhờ y đi theo Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhặt được món hời mà thôi.
Tô Tình cười cười, chợt nói: “Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không trở lại với con sao? Nói đi nói lại, lần này phải hậu tạ họ thật hậu hĩnh.”
Liễu Ngọc lắc đầu nói: “Không có. Họ đi tìm một nơi khác để rèn luyện rồi, con không biết họ đi đâu nữa.”
Sau khi ra khỏi bí cảnh, tu sĩ tứ đại tông môn được các tông môn đón đi, các tán tu thì được tông môn mời gia nhập. Đa số tán tu đều gia nhập tông môn. Các tán tu gia nhập tông môn sẽ được tông môn hỗ trợ, nhưng đồng dạng phải nộp năm phần mười thu hoạch đạt được trong bí cảnh.
Tô Tình cau mày, do dự một chút rồi nói: “Mẹ nghe nói tứ đại tông môn rất chú ý đến hai người kia, Thất Sát Điện lan truyền rằng hai người họ là nội gián do ma đầu nơi khác phái tới.”
Liễu Ngọc cau mày, không vui nói: “Mấy người này chỉ biết ăn nói lung tung.”
Bà khó xử nói tiếp: “Lần này tứ đại tông môn bị tổn thất không nhỏ, hai người kia lại có năng lực quỷ dị, thu hoạch được nhiều…”
Liễu Ngọc cắn răng: “Bản thân không có bản lĩnh còn ghét người khác kiếm được nhiều.”
Tô Tình thở dài: “Lần này bí cảnh mở sớm, e là tứ đại tông môn sẽ hoài nghi truyền thừa trong bí cảnh đã rơi vào tay người khác. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bị tình nghi nhiều nhất.”
Y lắc đầu, xem thường nói: “Con lại nghĩ là truyền thừa đã rơi vào tay đám ngoại vực. Mẹ không biết bọn chúng hung hăng độc ác cỡ nào đâu, chúng xem người địa vực chúng ta là thịt mỡ mà chia nhau.”
Liễu Ngọc rất bội phục Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, nhưng nếu nói truyền thừa rơi vào tay hai người thì y không tin lắm.
Tô Tình khẽ gật đầu: “Mẹ cũng cho rằng đám người ngoại vực đã lấy được truyền thừa, nhưng cũng khó nói, cơ duyên hiếm có như vậy, khó trách tứ đại tông môn muốn điều tra một phen. Nếu không phải có ông ngoại con, e là con đã bị tứ đại tông môn bắt đi thẩm tra từ lâu rồi.”
Liễu Ngọc nhíu mày, vỗ vỗ ngực thầm cảm thấy may mắn.
Tô Tình nắm lấy con trai nói: “May là con chỉ có tu vi trung kỳ Động Thiên, tứ đại tông môn không nghĩ truyền thừa nằm trong tay con.”
Liễu Ngọc: “…” Đây là đang xem thường y đó hả?
“Nếu Giang Thiếu Bạch thật sự tài giỏi như lời con nói thì không chừng hắn đã lấy được truyền thừa thật rồi.” Liễu Hành cười cười nói.
Liễu Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy có khả năng này, dù sao ngay cả cự thi ngoại vực mà Giang Thiếu Bạch còn cướp được dễ như trở bàn tay.
Tô Tình nói tiếp: “Không để ý chuyện này nữa. Tối nay mẹ sẽ mở tiệc ăn mừng con.”
Liễu Ngọc cười cười: “Vâng, vậy thì tốt quá.”
Hết chương 278

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.