Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 272: Cái gọi là dự kiến trước




Edit: OnlyU
Kỷ Thư Âm nhìn ba người Giang Thiếu Bạch sinh long hoạt hổ, trong lòng cảm thấy tự giễu không thôi.
Lần trước gặp ba người, cô cho rằng họ đi riêng là không sáng suốt, hiện tại xem ra vị đại thiếu gia này biết nhìn người. Liễu Ngọc thì vỗ vỗ ngực thầm thở phào nhẹ nhõm, trước đó y cũng nghĩ phải đi theo đoàn đội, tìm các đệ tử Lăng Thiên Tông nhờ che chở, nhưng trong lòng y lại cho rằng bọn họ không đáng tin bằng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.
May mắn không đi theo nhóm Kỷ Thư Âm, nếu không thì có lẽ giờ này y đã chết rồi. Nhìn dáng vẻ Kỷ Thư Âm, chắc cô phá vòng vây thoát ra được không dễ dàng gì, không ai muốn khi liều mạng phá vòng vây còn phải mang theo một người khác làm gánh nặng.
“Sư tỷ bị thương rồi sao?” Giang Thiếu Bạch thấy trước ngực Kỷ Thư Âm có một chưởng ấn, vết thương đầy âm khí mà còn không có dấu hiệu khép lại, ngược lại như đang mở rộng ra xung quanh.
Diệp Đình Vân nhìn tình huống của Kỷ Thư Âm, sau đó đưa một viên đan dược chữa thương cho cô. Kỷ Thư Âm hơi bất ngờ nhìn cậu: “Đa tạ.”
Diệp Đình Vân bình thản nói: “Đừng khách sáo.”
“Sư tỷ, vết thương của tỷ rất nặng đó.” Liễu Ngọc lên tiếng.
Kỷ Thư Âm chán nản nói: “Chỉ sợ phải một thời gian nữa ta mới bình phục được.”
Liễu Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy sư tỷ có thể tìm một nơi nghỉ ngơi cho tốt.” Y nói xong quay qua nhìn Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch, im lặng hỏi ý kiến hai người.
Diệp Đình Vân đoán chừng y muốn đưa Kỷ Thư Âm đến linh tuyền bèn khẽ gật đầu. Ba người đã ngâm linh tuyền đủ lâu, ngâm nhiều lần cũng không có tác dụng bao nhiêu, vả lại vị trí của linh tuyền tương đối bí ẩn, là một nơi không tồi để ẩn thân.
Cuối cùng ba người dẫn Kỷ Thư Âm đến cạnh linh tuyền, cô nhìn thấy hồ linh tuyền mà giật nảy mình.
“Ba người thật sự tìm được một nơi rất tốt.” Nhìn thấy linh tuyền, tâm trạng Kỷ Thư Âm thả lỏng một chút.
Liễu Ngọc cười cười: “Vận may của chúng ta không tồi. Sư tỷ, nơi này không có người dị vực, tỷ biết bọn chúng đã đi đâu không?”
“Có lẽ chúng đến khu vực trung tâm.”
“Ta nghe ông ngoại kể lại, bí cảnh Thiên Tinh ẩn giấu cơ duyên cực lớn, nhưng ông ngoại không nói rõ mà bảo ta không nên suy nghĩ quá nhiều, cơ duyên kia không liên quan gì đến ta. Sư tỷ, đám người kia đuổi theo cơ duyên đó đúng không?”
Giang Thiếu Bạch khá bất ngờ, thì ra Tô tiền bối có nói như vậy, nhưng rốt cuộc cơ duyên đó là cái gì?!
Kỷ Thư Âm gật đầu đáp: “Những tên kia hướng về phía hỏa diễm trong bí cảnh.”
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Hỏa diễm, là dị hỏa sao?”
Cô gật đầu nói tiếp: “Nghe nói có người từng nhìn thấy Tinh Không Diễm ở đây, nhưng lại không tìm được.”
“Thảo nào ông ngoại bảo ta đừng nghĩ đến thứ này làm gì.”
Hắn nghe thế không hiểu hỏi Liễu Ngọc: “Tại sao? Vừa nghe thì thấy Tinh Không Diễm là thứ tốt mà.”
Liễu Ngọc đáp: “Đương nhiên là đồ tốt, siêu cấp tốt, dù là luyện đan sư hay là luyện khí sư đều muốn có dị hỏa, có được thứ này rồi, khi luyện đan hay luyện khí sẽ tự tin hơn mấy phần.”
“Đáng tiếc, rất ít người tìm được dị hỏa. Mà dù tìm được thì chín trên mười người sẽ chết trong quá trình dung hợp. Nếu là ta thì chắc chắn sẽ bị thiêu chết.” Liễu Ngọc như nghĩ đến gì đó, y không kiềm được rùng mình một cái.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nhìn vị đại thiếu gia này có vẻ ngốc nghếch, nhưng thật ra y lại rất sáng suốt.
Kỷ Thư Âm tiếp lời: “Nghe nói trước kia Tinh Không Diễm từng theo hầu một luyện đan sư Bách Kiếp, nhận được tất cả di sản của vị luyện đan sư kia.”
Giang Thiếu Bạch hơi nghi hoặc: “Một hỏa diễm mà nhận được di sản của luyện đan sư?”
Kỷ Thư Âm: “Nghe nói là vậy chứ ta không biết cụ thể.”
Cô hơi buồn bã, chuyện này vốn là cơ mật, trưởng lão tông môn cho cô mấy món vũ khí bí mật chính là vì Tinh Không Diễm. Nhưng tình hình không như dự đoán, tu sĩ ngoại vực đã để mắt đến Tinh Không Diễm, xem tình hình trước mắt thì người địa vực bọn họ đã rơi vào thế hạ phong.
Liễu Ngọc nhìn Kỷ Thư Âm nói: “Sư tỷ, thật ra tỷ không cần quá lo lắng như vậy. Nếu ta đoán không sai thì Tinh Không Diễm luôn ở trong bí cảnh, không có bị người ta lấy đi, vậy thì dù chúng ta không có cơ hội, đám người kia chưa chắc có cơ hội.”
Liễu Ngọc cho rằng thay vì theo đuổi một thứ không xác định thì nên thực tế một chút, thu thập linh thảo nhiều hơn, ít nhất có thể đổi được nguyên thạch, tránh sau khi đi ra ngoài bị người ta nói là lãng phí cơ hội.
Kỷ Thư Âm nhìn Liễu Ngọc, đột nhiên cảm thấy đối phương độ lượng hào sảng mà cô khó với tới.
“Nghe trưởng lão tông môn nói, có khả năng đây là lần cuối cùng bí cảnh Thiên Tinh mở ra.” Kỷ Thư Âm lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch nghi ngờ: “Tại sao, bí cảnh sắp sụp đổ sao?”
Cô gật đầu đáp: “Có khả năng là vậy. Nếu lần này không ai lấy được Tinh Không Diễm, vậy thì nó sẽ lưu lạc khắp tinh không.”
Liễu Ngọc chớp mắt mấy cái: “Kỳ thật cũng không có gì không tốt.” Không ai chiếm được, dù sao vẫn tốt hơn rơi vào tay đám ngoại vực độc ác kia.
Kỷ Thư Âm gật đầu: “Có lẽ đệ nói đúng.”
***
“Quá thảm, thực tế quá thảm.”
Sau khi sắp xếp cho Kỷ Thư Âm xong, ba người Giang Thiếu Bạch rời đi, Liễu Ngọc vừa đi vừa cảm thán tao ngộ của tứ đại tông môn.
Diệp Đình Vân nhìn y nói: “Liễu thiếu, sao ta lại thấy như ngươi đang vui sướng vậy?”
Y xấu hổ cười gượng: “Đương nhiên ta không vui sướng vì tứ đại tông môn bị chết nhiều người, ta chỉ vui vì linh tính của chúng ta cực kỳ chính xác.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Liễu thiếu như có dự kiến trước vậy.”
“Ta cũng thấy vậy.”
***
Trên một ngọn núi, mấy đệ tử Minh Thi Tông tụ tập với nhau.
“Ngô sư đệ, ngươi nói có một tên tu sĩ hoang vực cướp được luyện thi?”
Ngô Vĩnh khẽ gật đầu, nét mặt khó coi: “Đúng vậy, Lỗ Nguyên sư đệ bị giết, ba luyện thi cũng đổi chủ, tên kia cướp một luyện thi của ta trong chớp mắt, chặt đứt liên hệ tinh thần, ta đành thu hai luyện thi còn lại.”
Gương mặt Ngô Vĩnh hơi đỏ lên, trước khi đến đây, tam đại tông môn bọn họ xem mấy người ở hoang vực này như thịt mỡ mà chia nhau, hiện tại bị man di hoang vực dọa chạy khiến Ngô Vĩnh hơi nóng mặt. Mà năng lực cướp đoạt luyện thi của đối phương quá quỷ dị, nếu không phải hắn thu nhanh thì luyện thi mà hắn cực cực khổ khổ bồi dưỡng sợ là đã bị cướp hết.
Ánh mắt Nam Cung Việt lóe lên sát khí: “Nếu thật sự có người như vậy thì chúng ta phải đuổi tận giết tuyệt, không cho hắn cơ hội trưởng thành.” Nét mặt gã cực kỳ khó coi, nếu người có khả năng cướp luyện thi như vậy tồn tại thì chắc chắn sẽ trở thành đòn trí mạng đối với đại tông môn như Minh Thi Tông, phải sớm giải quyết mối họa ngầm này.
“Không nghe nói hoang vực có người thế này.” Một tu sĩ ngờ vực nói.
“Nam Cung sư huynh, luyện thi của huynh tuyệt đối sẽ không bị cướp đi.” Một tên nịnh bợ lên tiếng.
Nam Cung Việt là đệ tử nòng cốt của Minh Thi Tông, gã có huyết mạch đặc thù, sau khi gia nhập tông môn đã đánh thức được một luyện thi Toàn Đan của tông môn. Luyện thi này khá đặc biệt, là trưởng lão tông môn tìm được trong một di tích cổ xưa, uy lực vô cùng khủng bố.
Minh Thi Tông có rất nhiều trưởng lão Toàn Đan, tất cả đều thích luyện thi kia nhưng không cách nào khiến nó thức tỉnh được, trái lại Nam Cung Việt có thể.
Ngày mà Nam Cung Việt điều khiển được luyện thi đó, cả tông môn chấn động không thôi. Nếu lần này gã tìm được dị hỏa thì sẽ lập đại công, tông chủ tiếp theo của Minh Thi Tông sẽ là gã.
Nam Cung Việt hừ khẽ một tiếng: “Chưa chắc tên kia là người hoang vực. Hoang vực có nhiều cơ hội, có lẽ hắn từ đại vực khác đến.”
Gã nhìn Ngô Vĩnh nói tiếp: “Ngươi nói tên kia ở đâu?”
Đối phương khó xử đáp: “Lúc trước hắn ở bên ngoài khu đông, nhưng chúng ta đã đến đó, ở đó không còn một ai, có thể là bỏ xót.”
Nam Cung Việt cắn răng: “Được rồi, chắc chắn tên kia cũng có hứng thú với Tinh Không Diễm, chỉ cần chúng ta tiếp tục tìm kiếm Tinh Không Diễm thì sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt.”
“Sư huynh nói đúng lắm.”
***
Mấy đệ tử Thiên Diễn Tông nơm nớp lo sợ đi trong bí cảnh.
Trước khi vào bí cảnh, đệ tử tứ đại tông môn rất hăng hái. Nhưng sau nhiều lần bị bọn tu sĩ ngoại vực độc ác vây đánh, mấy đệ tử Thiên Diễn Tông bắt đầu hành sự vô cùng cẩn thận.
“Hình như phía trước có người đang giao chiến.” Nguyên Phong lên tiếng.
“Ta cũng thấy vậy.” Kỷ Vân tiếp lời.
“Chúng ta có nên đến đó xem không?” Chu Tư Tư nhỏ giọng nói.
Nguyên Phong do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Đi xem sao.”
Nhóm Nguyên Phong đến nơi thì thấy một đám người đang chiến đấu với thi thể, hai bên giao chiến ác liệt.
Luyện thi, là người của Minh Thi Tông sao? Đối thủ của chúng là Hóa Huyết Tông? Người ngoại vực chém giết lẫn nhau?
“Tốt quá, đám tu sĩ ngoại vực tự giết hại lẫn nhau, chết hết thì càng tốt.”
Chu Tư Tư nhìn thấy một tu sĩ bị luyện thi chém bị thương, sau đó một tu sĩ cổ quái vung một nắm hạt giống, vô số dây leo quỷ dị lập tức mọc ra bên cạnh. Dây leo thấy máu sinh trưởng càng tốt, tu sĩ bị thương kia bị dây leo quấn lấy hút huyết khí, rất nhanh không còn hơi thở.
Chu Tư Tư hít vào một ngụm khí lạnh: “Thủ đoạn quỷ dị quá, đây là thủ đoạn của tông môn nào…” May mắn, may là trước đó bọn họ không gặp người như vậy, nếu không e là đã chết từ lâu rồi.
Liễu Ngọc đang nấp phía sau bắn lén, mặc dù không có tác dụng gì nhiều nhưng có thể kiềm chế hành động của một tên tu sĩ phe địch.
“Người kia…” Nguyên Phong sửng sốt: “Hình như là Liễu Ngọc.”
Chu Tư Tư cũng kinh ngạc: “Cháu ngoại của Tô trưởng lão?”
Nguyên Phong gật đầu: “Đúng vậy, ta từng nghe người của Lăng Thiên Tông nói Liễu Ngọc cũng vào bí cảnh.”
“Tại sao Liễu Ngọc lại cùng phe với Minh Thi Tông, chẳng lẽ hắn dùng tiền mua chuộc?” Chu Tư Tư kỳ quái nói.
“Mấy luyện thi kia rất lợi hại.” Nguyên Phong thấy kiếm thuật mấy luyện thi vô cùng cao cường, mà năm luyện thi phối hợp với nhau còn vô cùng ăn ý.
“Chỉ sợ không phải luyện thi lợi hại, mà là người khống chế luyện thi lợi hại.”
Nguyên Phong cũng đã nhận ra, thi thể không có thần trí, mấu chốt nằm ở người điều khiển chúng. Bọn họ từng gặp mấy tu sĩ Minh Thi Tông, bình thường một người bọn chúng chỉ có thể điều khiển hai ba thi thể, hắn không ngờ lại gặp người điều khiển được đến năm thi thể cùng lúc.
Hết chương 272

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.