Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 260: Máy phát điện ở dị giới




Edit: OnlyU
Liễu Ngọc thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân về đến nhà, lập tức đi ra đón.
“Hai người ra ngoài mua đồ sao?” Thấy Giang Thiếu Bạch xách cái túi to, y tò mò hỏi.
“Ừ.”
Liễu Ngọc phàn nàn nói: “Các ngươi ra ngoài phải gọi ta cùng đi chứ. Ta có thể giúp trả giá.”
Giang Thiếu Bạch nghe y nói mà hoảng hồn, nhờ Liễu Ngọc trả giá, tính tình y thế nào ai mà không biết. Hắn mà đi cùng Liễu Ngọc, e là sẽ bị xem như dê béo đến làm thịt.
“Chúng ta đến cửa hàng của Liễu gia mua chút đồ, nhờ phúc của ngươi mà được giảm giá.”
Liễu Ngọc mở túi ra, khó hiểu hỏi: “Ngươi mua nhiều kim loại như vậy làm gì?”
“Ta nghe nói kim loại có độ tinh khiết càng cao thì giá trị càng lớn.”
Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Đa số kim loại là vậy.”
“Vậy nên tinh luyện kim loại có thể kiếm tiền.”
“Đúng là có rất nhiều học đồ luyện khí dựa vào tinh luyện kim loại mà kiếm tiền, nhưng việc đó rất khổ cực, nghe nói người có thực lực yếu mà cả ngày ở cách hỏa lò quá gần sẽ không tốt, đến khi lớn tuổi dễ mắc bệnh vặt.” Liễu Ngọc nghiêm túc nói.
Giang Thiếu Bạch khá bất ngờ: “Còn có chuyện này nữa sao?”
“Đúng vậy. Nghe đâu vài người Luyện Huyết Cảnh tiếp xúc với hỏa lò trong thời gian dài sẽ bị hỏa độc lắng đọng, khiến tuổi thọ bị rút ngắn. Không phải ai cũng làm công việc luyện khí được, ít nhất phải có cơ thể cường tráng.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đây coi như là bệnh nghề nghiệp ở dị giới sao?
Hắn cầm một khối kim loại đặt lên dụng cụ đo lường.
Liễu Ngọc nhìn thoáng qua: “Hàm lượng tạp chất 18%, với thuộc tính này thì nó không đáng tiền.”
Giang Thiếu Bạch vận chuyển dị năng, rất nhanh tách rời tạp chất ra rồi đo lại lần nữa.
“Hàm lượng tạp chất 1%.” Liễu Ngọc không kiềm được kinh hô.
Giang Thiếu Bạch cau mày, vừa rồi hắn không dùng toàn lực, vậy mà đã khiến Liễu Ngọc kinh ngạc như thế. Y mở to mắt nhìn hắn nói: “Giang thiếu, sao ngươi làm được như vậy? Ta còn không thấy ngươi dùng hỏa lò.”
Hắn cười đắc ý: “Không cần đến hỏa lò, trực tiếp vận chuyển võ hồn là được.”
“Võ hồn? Đúng là loại võ hồn thần kỳ. Với tư chất này của ngươi, tuyệt đối là hạt giống tốt trở thành luyện khí sư.” Liễu Ngọc trịnh trọng nói
Giang Thiếu Bạch nhìn y, thầm nghĩ tên này đến bây giờ mới phát hiện.
“Ta có kim võ hồn, thế nên tinh luyện tạp chất tương đối đơn giản. Không ít người có kim võ hồn đúng không?”
Liễu Ngọc cau mày đáp: “Người có thuộc tính kim võ hồn không nhiều, mà dù có cùng thuộc tính thì hình thức biểu hiện cũng hoàn toàn khác biệt. Trong Lăng Thiên Tông có vài người sở hữu thuộc tính kim võ hồn, nhưng ta chưa từng nghe nói bọn họ có thể tinh luyện kim loại dễ như trở bàn tay.”
Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Có lẽ bọn họ có thể, chỉ là ngươi không biết mà thôi.”
Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Cũng đúng, kim võ hồn là loại võ hồn rất hiếm, thường thì sau khi được chiêu vào tông môn sẽ được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, tài nguyên không thiếu.” Những người này không cần phải tinh luyện kim loại để kiếm tiền.
“Thật ra đối với ta, tinh luyện kim loại cực kỳ hao nguyên khí, trong một ngày ta không thể tinh luyện nhiều kim loại.”
“Thì ra là thế. Giang thiếu, nếu ngươi tinh luyện tốt kim loại có thể giao cho cửa hàng Liễu gia bán ra, ta sẽ nói bên trên cho giá tốt.”
Giang Thiếu Bạch chính là đang chờ câu này của Liễu Ngọc, hắn bèn nói: “Vậy thì cám ơn trước.”
Liễu Ngọc cười cười: “Đừng khách sáo.”
***
Thời gian tiếp theo, Giang Thiếu Bạch đến phòng luyện khí báo danh mỗi ngày, đọc sách rồi tinh luyện vài khối kim loại. Sau đó hắn phát hiện mỗi ngày cứ biểu hiện như vậy thì dễ gây ra phiền phức, hắn bắt đầu tiết chế khi tinh luyện, khống chế tạp chất từ bảy đến chín phần ngàn. Mỗi ngày giao ba khối sắt tinh khiết không phải là chuyện khó đối với Giang Thiếu Bạch.
Hắn cần cù đến phòng luyện khí tầm một tháng, đọc hết mấy quyển sách nhập môn luyện khí trong phòng. Trong một tháng này, Giang Thiếu Bạch không gặp Liễu Ngâm được mấy lần, trái lại thân quen với mấy học đồ luyện khí.
Giang Thiếu Bạch không biết có phải mấy học đồ bị tác phong của hắn chinh phục hay không mà thái độ đối với hắn trở nên tôn kính một chút. Hắn hỏi thăm bọn họ thì biết được có vài người đã làm việc ở đây mấy năm rồi.
Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, cảm thấy nên nghĩ biện pháp khác tốt hơn, không cần phải treo cổ trên một cái cây Liễu Ngâm này. Khoảng thời gian này hắn đã mở mang kiến thức được không ít rồi.
“Ngươi về rồi? Hôm nay về hơi sớm.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
“Hoàn thành nhiệm vụ là có thể về, sớm hay muộn không quan hệ, bỏ gánh cũng không sao. Đan dược của ngươi bán thế nào?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
“Không tồi, kiếm được hơn hai ngàn nguyên thạch vụn.”
Gần đây Diệp Đình Vân luyện chế được không ít dược tề phàm cấp. Dược tề phàm cấp thích hợp với tu sĩ Luyện Huyết Cảnh, giá cả tương đối thấp, có điều thắng ở số lượng, cách mấy ngày bán một lần, mỗi lần thu được hơn một trăm nguyên thạch vụn. Một tháng qua, Diệp Đình Vân đã nắm vững gần ba mươi phương pháp luyện chế dược tề phàm cấp.
“Qua một thời gian ngắn có thể thử luyện chế dược tề linh cấp.”
Diệp Đình Vân nghĩ với năng lực hiện tại của cậu có thể trực tiếp luyện chế dược tề linh cấp được rồi, nhưng mức độ mạo hiểm cũng cao. Giá cả linh dược để luyện chế dược tề linh cấp cũng không thấp, thất bại một lần sẽ tổn thất lớn. Diệp Đình Vân thầm nghĩ cứ từ từ, trước tiên phải thuần thục luyện chế dược tề phàm cấp.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, hơi hâm mộ nói: “Dược tề thật kiếm được nhiều tiền.”
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ừ.”
Cậu lấy một cái túi ra nói với hắn: “Cho ngươi một cái.”
Hắn nhận túi trữ vật, nhìn xem một lúc rồi nói: “Ở đâu ra túi trữ vật vậy?”
“Liễu Ngọc tặng đó.”
Giang Thiếu Bạch nghe thế mở to hai mắt: “Liễu Ngọc tặng?”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ. Ta định nhờ Liễu Ngọc mua túi trữ vật với giá thấp, nhưng y nói túi trữ vật là tài nguyên quý giá, bên ngoài đều bán rất đắt, mua từ tông môn thì có thể rẻ một chút. Một mình Liễu Ngọc có rất nhiều túi trữ vật nên đưa cho chúng ta mỗi người một cái.”
Giang Thiếu Bạch khó hiểu nói: “Liễu Ngọc có rất nhiều?” Mặc dù túi trữ vật kém hơn nhẫn trữ vật nhưng tuyệt đối không rẻ.
“Nghe nói Tô trưởng lão thường tặng đồ cho Liễu Ngọc, nhiều thứ cất trong túi trữ vật đưa qua.” Diệp Đình Vân đáp. Theo lời Liễu Ngọc thì y chỉ dùng một túi trữ vật, nếu không phải cậu nhắc đến thì y không nhớ mấy túi trữ vật khác đang cất trong ngăn kéo.
Giang Thiếu Bạch: “…Tu nhị đại không khỏi quá xa xỉ.”
Tu nhị đại gì đó thật đáng ghét.
Diệp Đình Vân cười cười: “Không phải ngươi cũng như vậy sao?”
Hắn hoảng hồn nói: “Ngươi nói bậy gì vậy?”
Cậu xoa cằm đáp: “Ở trái đất, sau khi có nhiều tiền rồi, chính ngươi cũng không biết rốt cuộc có tổng cộng bao nhiêu tài sản mà.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Mới đầu hắn nghèo rớt, sau này kiếm tiền quá nhanh, người đến tặng tiền cho hắn cũng nhiều, quả thật không biết rõ tổng số tài sản.
***
Trong phòng của Tô Tình.
“Phu nhân, thiếu gia bán rất nhiều dược tề cho nhà chúng ta.” Thị nữ báo cáo.
“Dược tề?”
Thị nữ khẽ gật đầu: “Vâng.”
Bà hơi bất đắc dĩ: “Nhất định là lúc ở man hoang, Liễu Ngọc dùng nguyên thạch quá nhiều nên hiện tại cần bán dược tề tồn kho.”
Từ khi Liễu Ngọc sinh ra, Tô Dịch thường đưa dược tề đến, một mình Liễu Ngọc căn bản không dùng hết, mà y cũng không thích hương vị dược tề nên những người khác trong nhà họ Liễu thường xuyên được lợi. Tô Tình thường nói với phụ thân đừng gửi nhiều như vậy, thế nhưng ông vẫn làm theo ý mình. Hai năm trước, con trai ngốc của bà bắt đầu thân thiết với Mạc Đông, khiến tên kia được lợi không ít.
Thị nữ lắc đầu nói: “Người bên cửa hàng nói dược tề này còn mới, mà phẩm chất mỗi đợt từ từ cao hơn.”
Diệp Đình Vân nhờ Liễu Ngọc bán dược tề đều là phàm cấp, mà đối với đại gia tộc như Liễu gia, dược tề phàm cấp căn bản không có đáng quan tâm, thế nên ngay từ đâu không khiến ai chú ý, cho đến khi số lượng dược tề Liễu Ngọc bán cho cửa hàng càng lúc càng nhiều, lúc này mấy chưởng quỹ mới ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
“Ta đã hỏi Liễu Ngọc thiếu gia, thiếu gia nói dược tề đó là do Diệp Đình Vân luyện chế.”
Tô Tình thấy hứng thú hỏi: “Diệp Đình Vân là dược tề sư?”
Thị nữ gật đầu: “Hình như là vậy.”
Tô Tình đảo mắt: “Cấp mấy?”
“Phàm cấp.”
Tô Tình thở dài: “Chỉ là phàm cấp thôi sao!” Liễu gia không thiếu dược tề sư phàm cấp, đối với Tô Tình thì dược tề sư phàm cấp có thêm hay bớt một người cũng không quan trọng.
Thị nữ do dự nói tiếp: “Liễu Ngọc thiếu gia nói Diệp thiếu mới tiếp xúc với dược tề mấy ngày thôi, mới bắt đầu đã luyện chế được mấy ngàn loại dược tề phàm cấp.”
Tô Tình lắc đầu nói: “Hẳn là trước đó hắn đã có căn cơ, nếu không thì dù là phàm cấp cũng không thể luyện chế được nhiều như vậy trong thời gian ngắn.”
“Vậy phu nhân tính sao?”
Tô Tình do dự rồi nói: “Để xem đã.”
Liễu gia có đủ dược tề sư, thêm hay bớt một người cũng không sao, nhưng lời đồn bên ngoài lại khiến Tô Tình bận tâm. Bên ngoài đồn rằng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân gặp được Liễu Ngọc do đã lên kế hoạch từ trước, mục đích chính là cố ý tiếp cận phụ thân của bà.
Tô Tình do dự hỏi: “Mấy ngày nay Liễu Ngọc có gặp Mạc Đông không?”
Thị nữ lắc đầu: “Không có. Lần này thiếu gia trở về, có vẻ như đã cắt đứt qua lại với Mạc Đông thiếu gia.”
“Vậy thì tốt.”
Mặc dù lúc Liễu Ngọc vừa về đến có nói sẽ không dính đến Mạc Đông nữa, nhưng Tô Tình vẫn không yên tâm.
“Dạo này thiếu gia tu luyện khắc khổ hơn trước.” Thị nữ báo cáo.
Tô Tình khẽ gật đầu: “Có lẽ do nó phải chịu khổ nhiều.”
Đúng là sau khi trở về, Liễu Ngọc tu luyện khắc khổ hơn một chút. Đi một chuyến đến man hoang khiến y nhận ra thực lực quan trọng đến cỡ nào. Liễu Ngọc ý thức được có thêm một phần thực lực là có thể bớt một phần nguy hiểm khi đi ra ngoài, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn cũng bớt cản trở người khác.
***
Trong Thiên Viện.
“Tốt rồi.” Giang Thiếu Bạch nhìn máy phát điện vừa lắp ráp.
“Bắt đầu đi!” Diệp Đình Vân phấn chấn nói.
Máy phát điện này là Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch cùng lắp ráp, thuộc tính các loại vật liệu ở dị giới hoàn toàn khác với những loại mà hai người từng tiếp xúc, thế nên hai người tốn hơn nửa tháng tìm tòi mới hoàn thành.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được.”
Hắn đổ một thùng chất lỏng màu đỏ vào trong két chứa dầu, chất lỏng màu đỏ này là một loại nhiên liệu, người ở phòng luyện khí dùng nó để hỗ trợ luyện khí. Hắn thấy thứ này khá giống xăng dầu. Sau khi đổ chất lỏng màu đỏ vào, quả thật máy phát điện có thể vận chuyển.
“Có vẻ được rồi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, chắc là thành công.”
Giang Thiếu Bạch thử đến gần máy phát điện phóng ra lôi điện. Mấy phát điện này có dòng điện mạnh hơn máy phát điện mà Lạc Kỳ từng chuẩn bị cho hắn trước đó. Dòng điện truyền vào người hơi mạnh, may là hắn đã tiến vào Động Thiên.
Giang Thiếu Bạch truyền điện vào trong lôi ấn, có cảm giác lôi ấn như quỷ đói, không ngừng đòi hỏi càng nhiều lôi lực. Hắn hưng phấn hấp thu lôi lực mấy phát điện truyền đến, tâm trạng vui sướng không thôi.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ không uổng công hắn cực cực khổ khổ lắp ráp cái máy này, rất có giá trị. Sau khi lôi ấn nạp đủ điện, hắn lại dẫn lôi điện vào người.
Lôi điện cuồn cuộn liên tục truyền vào người, hắn từ từ nhắm hai mắt, tập trung hấp thu lôi lực. Dòng điện quen thuộc tràn vào khiến hắn có cảm giác cả người thư sướng, lôi châu trong người đồng thời hút lôi lực xung quanh.
Giang Thiếu Bạch thu tay, nét mặt bỗng hiện vẻ cô đơn.
Diệp Đình Vân không hiểu hỏi: “Sao vậy, hiệu quả không tốt sao?”
“Không phải, chẳng qua ta chợt nhớ đến đại ca.” Trước kia chuyện máy phát điện đều là Lạc Kỳ chuẩn bị cho hắn, có anh trai, rất nhiều việc không cần hắn phải lo lắng.
Diệp Đình Vân thở dài, bỗng nhiên cũng dâng lên cảm xúc. Cậu do dự một lúc rồi nói: “Ngươi thấy chúng ta có nên dọn ra khỏi Liễu gia không?”
“Dọn ra ngoài sao?” Hắn hơi bất ngờ hỏi lại.
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Chúng ta đã ở đây một thời gian rồi.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu tán thành: “Cũng được.”
Liễu Ngọc đối xử với họ không tồi, nhưng không thân không quen, lấy thân phận là khách ở lại lâu không tốt lắm. Có câu “Ở lâu khiến người khinh bỉ, nhiều lần thì thân cũng thành sơ”. Mặc dù họ có ân cứu mạng Liễu Ngọc, nhưng cũng đã kiếm được không ít thứ tốt.
Diệp Đình Vân vuốt ve dược tề trong tay: “Dạo này có nhiều lời đồn. Nếu cứ tiếp tục ở lại Liễu gia, sợ là sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Ngay từ đầu người nhà họ Liễu cho rằng Liễu Ngọc để ý đến một trong hai người bọn họ nên không thích Mạc Đông nữa, nhưng chỉ có vài người rảnh rỗi trêu chọc mà thôi. Chẳng qua gần đây lời đồn không tốt lắm. Có lời đồn nói Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tính kế Liễu Ngọc. Cũng có lời đồn nói chính họ khiến Liễu Ngọc gặp thú triều, chờ thời khắc mấu chốt mới ra tay.
Vừa khéo Diệp Đình Vân biết chút thuật luyện đan, thế nên có người nghi ngờ ngay từ đầu cậu đã có ý định tiếp cận Tô đan sư.
Dường như có vài người lửa châm ngòi thổi gió, Diệp Đình Vân hoài nghi chính là Mạc Đông và Mạnh Nhan Ngọc.
Cái gọi là lời đồn ấy mà, đồn nhiều thì cũng rất đáng sợ, dù Liễu gia không tin nhưng trong lòng sẽ có ngờ vực.
Hết chương  260

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.