Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 250: Tiến giai Động Thiên




Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân về đến Hổ Nha Trại, được mọi người nhiệt tình hoan nghênh. Vì hai người đi đã nhiều ngày không về, trong tộc đã tổ chức đi cứu người.
Giang Thiếu Bạch vừa về đến lập tức bị đưa đến chỗ Tư Tế đại nhân. Liên tục chiến đấu không nghỉ khiến hắn bị thương không nhẹ, dù không phải là vết thương nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu để tự khôi phục thì phải chờ một thời gian.
Tư Tế đại nhân bôi cho Giang Thiếu Bạch duệ dược trị thương mà hắn tránh còn không kịp. Có lẽ do nét mặt ghét bỏ của hắn quá rõ ràng, Tư Tế trừng mắt lườm hắn một cái.
Sau khi băng bó xong xuôi, Giang Thiếu Bạch xoa xoa mũi, quay lại căn nhà đá của hắn.
Đa Đa mở to đôi mắt đen tuyền, oán giận nói: “Thối quá thối quá.”
Giang Thiếu Bạch nghe chuột ngốc ồn ào bèm lườm nó một cái, mặc dù hắn cũng thấy thối nhưng những chuyện thế này không cần thiết phải nói ra đâu.
“Cảm giác thế nào?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch thử hoạt động một chút rồi nói: “Mặc dù hơi thối nhưng hiệu quả khá tốt.”
Trước mùa đông, các đội săn đều tăng cường hoạt động đi săn, do đó các chiến sĩ bị thương rất nhiều, khắp nơi trong bộ lạc toàn là mùi thối. Lúc ấy hắn còn cười nhạo mấy người này bôi thuốc thối um, kết quả hiện tại đến lượt hắn.
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, để ta thử hỏi Tư Tế phương thuốc này. Xem ra duệ dược này không tồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Vậy nghĩa là sau này mỗi lần hắn bị thương đều phải bôi thứ thuốc thối hoắc này sao?
“Chuyện này… không phải có rất nhiều phương thuốc trị thương sao? Không nhất định phải dùng loại này.”
Cậu lắc đầu nói: “Dù không chỉ có một loại thuốc trị thương, nhưng loại này có hiệu quả tốt nhất.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
***
Tại nhà Tư Tế đại nhân.
Sau khi Thương Vân rời đi, Bạch Miểu bưng tách trà suy tư, lát sau ông ta khẽ thở dài một dài.
“Sư phụ sao vậy?” Một đệ tử hỏi.
Bạch Miểu lắc đầu: “Không có gì.”
Vừa rồi lúc Giang Thiếu Bạch tới đây, Bạch Miểu mơ hồ cảm nhận được khí tức của đối phương lại dồi dào hơn một chút, dường như bước thêm một bước đến gần Động Cảnh Thiên. Một khi đột phá thành công, Giang Thiếu Bạch sẽ rời khỏi Hổ Nha Trại.
Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân về đến Hổ Nha Trại, những người được phái đi tìm hai người được gọi về. Theo tin tức có được từ đội săn, Bạch Miểu cho rằng ngày hai người rời đi không còn xa nữa.
***
“Nhị ca, ngươi sao vậy?” Thương Thạch nhìn Thương Vân, cảm thấy nhị ca đi ra ngoài một vòng, khi quay về có gì đó khang khác.
Thương Vân cười gượng nói: “Không có gì.”
Lúc Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chưa về, bộ lạc phái hắn ra ngoài tìm người, kỳ thật Thương Vân thầm nghĩ có khi nào hai người không nói tiếng nào mà rời đi hay không?!
Đoàn người lần theo dấu vết để lại, phát hiện thi cốt mấy con mãnh thú. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân càn quét dọc đường, máu thú bị Diệp Đình Vân hút khô, thịt thú bị Giang Thiếu Bạch ăn sạch, nhưng xương cốt thì để lại.
Dựa vào xương cốt có thể dễ dàng đoán ra thời gian hung thú tử vong, mấy hung  này thú đều chết gần đây. Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, chỉ dựa vào hai người mà giết được nhiều hung thú như vậy, quả thật quá dọa người.
“Giang tiên sinh ăn thịt hết rồi à?” Thương Vân lên tiếng hỏi.
Thương Thạch khẽ gật đầu đáp: “Hình như gần hết rồi. Nhưng Giang Thiếu Bạch từng nói hắn không ăn cũng không sao, khi có thịt thì ăn nhiều một chút.”
Thương Vân hít sâu một hơi, trong lòng hơi phát lạnh, mấy hung thú dọc đường đó đều bị Giang Thiếu Bạch ăn hết sao? Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà ăn nhiều như vậy, thịt hung thú tồn kho trong bộ lạc mà đưa cho Giang Thiếu Bạch cũng sợ không đủ. Vì đã ăn hết thịt, lại không muốn làm phiền bộ lạc nên họ mới ra ngoài đi săn sao?
Thương Vân chợt hiểu ra tại sao người có võ hồn đặc biệt sẽ không xuất hiện ở bộ lạc nhỏ như của hắn, vì cách ăn như vậy, bọn họ vốn nuôi không nổi.
“Nhị ca, ngươi thất thần?”
Thương Vân cười nói: “Ta không sao. Ngươi nhanh đi tu luyện đi, không được vì mùa đông mà lười biếng.”
Thương Thạch khẽ gật đầu: “Biết rồi.”
Thương Vân mở một cái túi ra, bên trong là một cái răng thú. Vũ khí bằng kim loại có giá cả đắt đỏ, thế nên vũ khí bằng xương là lựa chọn hàng đầu của nhiều chiến sĩ. Vài loại xương chất lượng tốt được dùng làm vũ khí, không hề kém hơn vũ khí kim loại, chẳng qua không dễ tìm được xương có chất lượng tốt.
Lần này bọn họ đi ra ngoài tìm được không ít xương cốt chất lượng tốt. Giang Thiếu Bạch coi thường xương thú nên không đụng đến, vừa khéo nhóm của Thương Vân được lợi. Nhưng vì nhóm của hắn đi ít người nên chỉ chọn vài món phẩm chất tốt nhất mang về.
Thương Vân sờ sờ răng thú, từ răng thú, hắn có thể suy đoán hung thú bị giết kia lợi hại đến cỡ nào, dù cả đội của hắn cũng khó mà đối phó được. Nhưng hung thú như vậy lại bị giết trong thời gian ngắn, thực tế quá khủng bố.
Thương Vân xoa trán, hắn cảm thấy dù chỉ mới mấy tháng trôi qua, nhưng so với khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa đến bộ lạc thì như cách biệt một trời một vực.
Nếu cho hai người thêm chút thời gian, hung thú trong phạm vi săn bắn của bộ lạc cũng không đủ cho hai người giết.
Thịt hung thú đều là vừa mới chết, những xương cốt đó có thể sẽ nấu được cốt tủy.
***
Quay về Hổ Nha Trại, Diệp Đình Vân có một niềm vui bất ngờ, mọi người làm ra được vải bông. Dù còn khá thô ráp nhưng đúng là đã làm được. Ở nơi này, có vải mặc đã là tốt lắm rồi, không có yêu cầu gì nhiều. Nhìn thấy vải, Giang Thiếu Bạch suýt nữa rơi nước mắt mừng rỡ.
Mùa đông, sinh hoạt của hắn trở nên có quy luật, cơ bản chính là vào ngày có mưa dông thì nạp điện cho lôi ấn, thỉnh thoảng ra ngoài đi săn, ăn mấy bữa no căng.
Lúc đầu khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân muốn đơn độc đi săn, mọi người còn khuyên can vài câu. Không biết có phải do Tư Tế nói gì không mà dần dần mọi người mặc kệ, không còn khuyên hai người nữa.
Mấy ngày trôi qua, Giang Thiếu Bạch cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn hắn càng lúc càng kính sợ.
Dưới sự tẩm bổ của linh dược và thịt hung thú, thực lực của Giang Thiếu Bạch tăng lên rất nhanh. Mỗi lần Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch ra ngoài đi săn, mấy chiến sĩ sẽ theo sau ra ngoài… nhặt xương cốt, hai bên phối hợp coi như ăn ý.
Đến đầu mùa xuân, Giang Thiếu Bạch đột phá đến Động Thiên Cảnh.
Thiên phú của hắn không tệ, chẳng qua tài nguyên ở thế giới cũ bị hạn chế, thế nên thực lực tăng hơi chậm. Sau khi đến thế giới này, ngày nào hắn cũng ăn thịt hung thú bồi bổ, tẩm bổ mãi, đột phá chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Giang Thiếu Bạch đột phá, gây ra một trận oanh động trong bộ lạc.
Nhưng sau đó, mọi người lại nghĩ Giang Thiếu Bạch có thiên phú bất phàm, đột phá là chuyện đương nhiên.
Tiến vào Động Thiên Cảnh, thực lực của Giang Thiếu Bạch tăng vọt, cùng lúc đó, hắn phát hiện thịt hung thú vốn vô cùng hấp dẫn đối với hắn dường như đã mất sự hấp dẫn, thịt hung thú bình thường đã không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân luôn song tu, thế nên khi hắn đột phá, cậu cũng theo đó đột phá Động Thiên Cảnh.
Ngày Diệp Đình Vân đột phá, cây sữa hấp thu lượng lớn linh khí tỏa ra, trực tiếp kết ra hơn ba mươi quả. Mấy đứa nhỏ bị bắt ở trong nhà nghe chuyện, nhao nhao chạy ra vây quanh cây sữa. Không chỉ có thế, linh dược và linh thực xung quanh bộ lạc cũng được tẩm bổ, cao lớn hơn không ít.
Chuyện thế này lại xảy ra vào mùa đông khiến mọi người kinh hãi quá mức. Đám trẻ em thì vô cùng cao hứng, chẳng những cây sữa mà mấy cây khác trong bộ lạc cũng kết quả, mấy đứa nhỏ chịu giá lạnh mà leo lên cây chơi đùa.
Tư Tế cũng vui mừng không thôi, mặc dù ông ta không có thiên phú gì trong việc nuôi trồng, nhưng khoảnh khắc khi Diệp Đình Vân tiến giai, cơ thể tản ra linh khí dày đặc, kích thích toàn bộ thực vật trong bộ lạc sinh trưởng. Khoảnh ruộng mà Tư Tế cẩn thận chăm sóc lại gần đó nên được lợi không ít.
Có điều cỏ dại cũng mọc nhanh, gây cản trở nghiêm trọng cho sự phát trưởng của linh dược. Bộ lạc tập hợp người xử lý cỏ dại, so sánh với thu hoạch được linh dược thì việc xử lý cỏ dại vốn chỉ là chuyện nhỏ.
Giang Thiếu Bạch cảm thấy tâm trạng của Tư Tế mấy ngày nay rất tốt, đi đường cũng vui tươi phơi phới.
***
Thời gian yên bình trôi qua rất nhanh, đầu xuân không lâu chợt xảy ra một trận chấn động dữ dội, khiến Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng hoảng hồn.
“Nghe nói khu rừng núi phía bắc xảy ra đại chiến? Chấn động là vì chuyện này sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi Thương Sơn.
Y khẽ gật đầu đáp: “Đúng vậy. Khu rừng phía bắc là cấm khu, đó là lãnh thổ của kim diễm sư một đầu sáu cánh.”
Giang Thiếu Bạch giật mình: “Soái cấp yêu thú?”
Thương Sơn lắc đầu: “Vương cấp. Phía dưới con sư tử kia còn có vài soái cấp yêu thú đàn em, bộ lạc chúng ta thường sẽ không tiến vào lãnh thổ của nó. Con sư tử kia vô cùng hung dữ, có lẽ ai đó đang có ý đồ với con hung thú này.”
Thương Sơn thở dài nói tiếp: “Hy vọng không ảnh hưởng đến chúng ta.” Trong Thập Vạn Đại Sơn, tử vong là chuyện vô cùng bình thường. Hung thú nổi điên hủy diệt cả một bộ lạc cũng là chuyện bình thường trong Thập Vạn Đại Sơn. Với thực lực của đàn sư tử kia thì dư sức hủy diệt Hổ Nha Trại mấy chục lần.
Y cau mày, hơi lo lắng nói: “Không biết là ai tấn công kim diễm sư, e là sắp có đại biến.”
Giang Thiếu Bạch hỏi: “Ngươi nghĩ sẽ ảnh hưởng đến chúng ta sao?”
Thương Sơn khẽ gật đầu: “Có khả năng, mặc dù cách xa nhưng trong lãnh thổ của kim sư sáu cánh có rất nhiều soái cấp yêu thú. Nếu bọn chúng chiến bại bỏ chạy ra ngoài thì sẽ khiến hung thú khác hoảng sợ chạy theo.”
Giang Thiếu Bạch: “Nói có lý.”
Thương Sơn vội nói: “Vậy làm phiền Diệp tiên sinh.”
“Việc nhỏ như nhấc tay, đừng khách sáo.”
Y nhìn ra xa xa, nét mặt nghiêm túc nói: “Có lẽ lời đồn là thật.”
Hắn nghe vậy hỏi: “Lời đồn, đồn cái gì?”
Thương Sơn hít sâu một hơi: “Nghe nói kim sư sáu cánh đang mang thai, gần sinh rồi. Trong lúc sinh con thì thực lực của nó sẽ giảm đi rất nhiều, có lẽ xuống tu vi của soái cấp yêu thú. Nếu như nhân lúc nó đang sinh con mà hạ thủ thì nó chỉ có thể phát huy thực lực ở đỉnh soái cấp.”
Thực lực giữa vương cấp và soái cấp chênh lệch một trời một vực, không dễ gặp được vương cấp yêu thú rơi vào kỳ suy yếu, nếu có thể kiếm một chén canh trong chuyện này thì thực lực của bộ lạc sẽ tăng vọt.
Giang Thiếu Bạch mở to mắt: “Thật sao?”
Không cần nghĩ đến vương cấp yêu thú, nhưng vương cấp yêu thú bị giảm tu vi thì đúng là một cái bánh ngon! Dù nó bị giảm tu vi nhưng huyết khí trong máu thịt lại không thay đổi. Nếu có thể được ăn một miếng của nó, thì miếng thịt đó bằng đến mấy con hung thú. Việc này khá giống lợi dụng khi đối phương gặp khó khăn.
Giang Thiếu Bạch nhìn Thương Sơn nói: “Ngươi có hứng thú với con vương cấp yêu thú kia sao?”
Y cười khổ nói: “Làm gì có. Bộ lạc chúng ta quá nhỏ, động tĩnh lớn như vậy, tin tức đã truyền đi khắp nơi, e là mấy đại bộ lạc trong Thập Vạn Đại Sơn biết tin sẽ lập tức hành động. Chúng ta chỉ là Luyện Huyết Cảnh, đến đó chỉ tìm chết mà thôi.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tình hình ở đó rất hỗn loạn, trái lại có thể đục nước béo cò. Có điều dù tình huống thế nào đi nữa, bị cuốn vào trận chiến của vương cấp yêu thú thì vẫn có nguy hiểm không nhỏ.
Một tràng tiếng chim tước vang lên, Giang Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy mấy con chim tước xinh đep, có mấy người đang ngồi trên mình chúng.
Ánh mắt Thương Sơn hơi dao động.
Hắn nhìn y nói: “Hình như có người đi về phía vương cấp yêu thú.”
Thương Sơn khẽ gật đầu: “Lung Linh Tước được bộ lạc Thiết Vân nuôi, đó là người của bộ lạc Thiết Vân.”
“Tọa kỵ phi hành rất xinh đẹp.” Giang Thiếu Bạch nhìn theo, hắn luôn mong ngóng đến ngày có thể bay được, khó khăn lắm mới lên được thiên cấp, cho rằng cho thể bay được rồi, lúc này lại phát hiện thiên cấp ở thế giới này không bay được.
Thương Thạch nhích lại gần nói: “Thật ra Linh Lung Tước chỉ có đẹp mà thôi chứ nó nhát gan lắm, vẫn là Thiên Không Hổ của bộ lạc Thiên Hà khí phách hơn.”
Giang Thiếu Bạch quay sang nhìn Thương Thạch nói: “Ngươi từng gặp Linh Lung Tước sao?”
Cậu ta khẽ gật đầu: “Ừ, còn nếm thử nữa.”
Thương Sơn giải thích với Giang Thiếu Bạch: “Linh Lung Tước không phải rất hiếm có, nhưng đại bộ lạc có phương pháp bí mật có thể thuần dưỡng những yêu thú này, còn chúng ta săn được thì chỉ có thể ăn thôi.”
Trong bộ lạc có rất nhiều người không thể bay, tọa kỵ phi hành là thứ mà rất nhiều người muốn có, nhưng bọn họ chỉ là bộ lạc nhỏ, muốn thu phục những yêu thú đó cần phải bồi dưỡng từ nhỏ. Ngay cả như vậy, vất vả khổ cực nuôi lớn yêu thú nhưng có thể một ngày nào đó nó sẽ bay đi không trở lại.
Nghe nói Hổ Nha Trại từng có người thức tỉnh phi hổ võ hồn, từng nuôi hổ, kết quả con hổ kia lớn lên lại cắn người trong bộ lạc, người nuôi không còn cách nào khác đành phải làm thịt nó.
Mà chi phí nuôi yêu thú không thấp, sau khi trưởng thành lại có khả năng phản bội, bộ lạc nhỏ như bọn họ sẽ không nuôi thú chơi này.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Thì ra là thế.”
Hắn thoáng nhìn Thương Thạch, vừa nãy cậu ta khinh thường Linh Lung Tước nhưng ánh mắt lại đầy ước ao, hơi giống miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
***
Cuộc chiến ở phương xa ngày càng khốc liệt, mấy bộ lạc kết thành đồng minh. Thỉnh thoảng có khách đến thăm Hổ Nha Trại, thế nên bọn họ nhận được tin tức mới rất nhanh chóng.
Cạnh Hổ Nha Trại là Ưng Trại, hai người Động Thiên Cảnh của Ưng Trại chạy đến chiến khu, một chết một bị thương, mà người bị thương trở về không lâu cũng tử vong. Quan hệ giữa Hổ Nha Trại và Ưng Trại không được tốt, nhưng đối phương gặp tình cảnh đó, bọn họ không khỏi sinh ra cảm giác thương tiếc.
Ưng Trại mất một lúc hai người Động Thiên Cảnh khiến lòng người hoang mang, chờ qua một thời gian ngắn, đối phương sẽ phải nhường một nửa địa bàn, thu nhỏ phạm vi thế lực. Mặc dù vương cấp yêu thú cả người đều là bảo, nhưng muốn kiếm một chén canh vẫn quá nguy hiểm.
Giang Thiếu Bạch nhìn Tư Tế, hiếu kỳ hỏi: “Người của Ưng Trại chết trong tay yêu thú hả?”
Tư Tế lắc đầu đáp: “Không phải, là chết trong tay người của tông môn.”
Hắn càng hiếu kỳ: “Tông môn?”
Bạch Miểu Tư Tế nhìn Giang Thiếu Bạch, ông ta luôn hoài nghi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến từ một tông môn nào đó, là đệ tử của tông môn bồi dưỡng đi ra ngoài rèn luyện, nhưng kiến thức về tông môn của hai người vô cùng hạn hẹp, hiển nhiên là không phải.
“Ta biết cũng không nhiều, nghe nói thực lực tông môn phi thường cường đại. Thiên tài ở Thập Vạn Đại Sơn mà đứng trước mặt thiên tài tông môn căn bản không đáng chú ý.”
Nói đến đây, Bạch Miểu lại nhìn hai người, cả hai tuổi còn trẻ đã tiến vào Động Thiên Cảnh, ở vùng đất hoang dã này, trước ba mươi tuổi mà có thể tiến vào Động Thiên Cảnh có thể tính là thiên tài. Nhưng so sánh với bên ngoài thì lại khác. Theo lời kể, vài đại tông môn bồi dưỡng thiên tài, mười hai mười ba tuổi đã tiến vào Động Thiên Cảnh, là chân chính thiên chi kiêu tử.
Mặc dù đại tông môn có rất nhiều thiên tài, nhưng là với trình độ của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, hẳn không kém những đệ tử bình thường quá nhiều.
“Lần này Lăng Thiên Tông phái mấy đệ tử môn hạ đến Thập Vạn Đại Sơn rèn luyện, trước đó xảy ra chấn động là vì trưởng lão Toàn Đan môn phái này chiến đấu với kim sư sáu cánh. Ưng Trại đại khái nghĩ thừa dịp người của tông môn chiến đấu với kim sư sáu cánh mà đi lên kiếm lợi, bị đệ tử tông môn tính tình không tốt tập kích.” Đệ tử tông môn đều là thiên tài tuyển chọn từ các nơi, tính tình không tốt lắm, chiến sĩ man hoang bọn họ chỉ là một nhóm man di trong mắt đối phương.
Mà thái độ của các bộ lạc đối với những kẻ ngoại lai này không giống nhau, có bộ lạc cho rằng nên nịnh bợ, những đệ tử tông môn này giàu đến chảy mỡ, ra tay hào phóng, tùy tiện rò rỉ ra một chút cũng đủ cho bộ lạc kiếm được lợi ích không nhỏ. Cũng có bộ lạc nghĩ rằng người của tông môn dựa vào thực lực hoành hành bá đạo, coi Thập Vạn Đại Sơn như hậu hoa viên, dùng vài thứ không có giá trị liền đổi được con mồi ngon nhất, da lông tốt nhất, tất cả đều là một đám khốn nạn.
Bạch Miểu thản nhiên nói: “Nghe nói mặc dù thực lực của vương cấp yêu thú giảm xuống nhưng không nhiều, tông môn đánh giá sai tình hình lâm vào khổ chiến, bị chết mấy người.”
Giang Thiếu Bạch híp mắt, mạnh được yếu thua, thời đại này mạng người tựa hồ không đáng tiền.
Hắn nhìn về phương xa, có cơn sóng mơ hồ bành trướng trong lòng. Hắn luôn cảm thấy thế giới phương xa vô cùng hấp dẫn.
Bạch Miểu Tư Tế nhìn Giang Thiếu Bạch, ẩn ẩn hiểu được gì đó nhưng ông ta không nhiều lời mà chỉ âm thầm nuối tiếc.
Hết chương 250

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.