Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 230: Dị thế võ hồn




Edit: OnlyU
*Từ chương này mình sẽ thay đổi xưng hô theo cổ trang hết nha.
Một huấn luyện viên độc nhãn đang chỉ huy mấy thiếu niêu tập luyện cả buổi, sau cùng y phất phất tay, ra hiệu nghỉ ngơi một chút. Mấy thiếu niên lập tức tản ra, không ít người tò mò lén đánh giá Giang Thiếu Bạch.
“Đó là hộ vệ mà Thạch Đầu ca muốn dẫn hắn đi săn thú phải không? Nhìn hắn kìa, trông chẳng có sức lực gì, Thạch Đầu ca mà sơ ý là hắn sẽ bị dã thú ăn thịt.”
“Thạch Đầu ca tìm hộ vệ như vậy có ích gì chứ, còn phải chia thức ăn cho hắn.”
“Sắp đến mùa đông rồi, phải chuẩn bị thịt nhiều một chút mới được. Bản thân Thạch Đầu ca đã ăn nhiều rồi, giờ còn phải nuôi thêm hai người nữa, chắc chắn sẽ bị đói.”
“Chắc là Thạch Đầu ca định tổ chức đội săn thú nữa rồi, gia nhập một đội săn thú có sẵn không tốt sao? Tại sao phải nhất thiết thành lập một đội riêng?”
“Thương Sơn đại ca thật thảm, chẳng những phải trợ cấp cho em trai mà còn phải trợ cấp cho tùy tùng của em trai nữa.”

Giang Thiếu Bạch nghe mấy đứa nhỏ tám chuyện, âm thầm lườm một cái.
Lúc đầu hắn không hiểu mấy người này nói gì, nhưng giờ hắn đã hiểu được tương đối. Mấy nhỏ nói ba câu là lại nhắc đến ăn thịt, quái dị. Trong mắt mấy đứa nhóc ở đây, hắn chính là một trói buộc.
Một tràng tiếng chim ưng vang lên, Giang Thiếu Bạch nhìn lên bầu trời, trên không trung là một trưởng lão có cánh đang bay lượn.
Vài người trên vách núi lập tức buông giỏ treo xuống, nghênh đón tộc nhân trở về.
Giỏ treo có đường kính tầm 2m, có thể vận chuyển bảy tám người một lần, đội săn bắn đều quay về Hổ Nha Trại bằng cách này. Lần trước Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng đến bộ lạc qua cái giỏ treo.
Giang Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn người bay lượn trên bầu trời, ầm thầm cảm thấy mới lạ.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy người ưng, Giang Thiếu Bạch kinh ngạc không thôi, nhưng sau này hắn đã quen, không còn thấy kỳ lạ nữa.
Nam tử bay lượn trên trời đã thức tỉnh võ hồn ưng ngỗng, đối phương có thể tự chủ biến ra cánh chim, tác chiến trên không. Tu sĩ có được võ hồn này rất thích hợp đảm nhận công tác cảnh báo.
Ở thế giới này, rất nhiều người thức tỉnh võ hồn. Nghe nói võ hồn có nhiều kiểu nhiều loại, đa dạng không kể xiết. Người ở Hổ Nha Trại đa số thức tỉnh thú võ hồn, một phần cơ thể có thể biến hóa thành dã thú tiến hành huấn luyện. Người trong bộ lạc đều lấy việc thức tỉnh võ hồn là vinh dự.
Có điều tỷ lệ thức tỉnh võ hồn không cao, Hổ Nha Trại có hơn 1000 người nhưng người có võ hồn không đến 40.
Theo tin tức mà Giang Thiếu Bạch nghe ngóng được, nếu cha mẹ không có võ hồn thì đứa con sẽ có hơn 50% không có võ hồn. Nếu một trong hai người có võ hồn, đứa con sẽ có một nửa cơ hội có võ hồn. Nếu cha mẹ đều có võ hồn thì xác suất đứa con có võ hồn lên đến bảy tám phần. Vợ chồng tộc trưởng đều có võ hồn, có điều dù cha mẹ có võ hồn, nhưng dường như chỉ truyền cho con cả, con thứ hai và thứ ba, xác suất con thứ tư có võ hồn rất thấp.
Giang Thiếu Bạch ở bên ngoài nhìn một lúc rồi quay về ngôi nhà bằng đá.
Ngôi nhà bằng đá này là của Thương Thạch, bên trong vô cùng đơn sơ. Giang Thiếu Bạch từng sống trong biệt thự, từng ở khách sạn xa hoa sang trọng, hiện tại ở trong nhà bằng đá của Thương Thạch, hắn có cảm giác như quay về trước giải phóng vậy. Có điều từ trái đất đi đến dị thế, có chỗ dung thân đã là may mắn lắm rồi, không yêu cầu gì nhiều.
Trong nhà, Diệp Đình Vân đã tỉnh dậy, đang nấu muối.
Hổ Nha Trại có một mỏ muối, mà muối ở đây vừa đắng vừa chát, còn có độc tính nhất định, cần phải nấu và chiết xuất. Có thể nói, những người làm việc này đều là người già và trẻ nhỏ không có năng lực đi săn trong tộc.
Người ở Hổ Nha Trại đều cao 2m, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch chỉ cao tần 1m8, ngoại hình trông có vẻ khá yếu ớt, trong mắt những người ở đây thì họ khá giống trẻ con.
“Con nít choai choai ăn nghèo người lớn”, trong mắt tộc nhân ở đây, bọn họ ở độ tuổi đang ăn đang lớn, nhưng cơ thể gầy yếu, vừa nhìn là biết tư chất không tốt, không có giá trị bồi dường.
“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, để ta làm.” Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói.
Cậu lắc lắc đầu: “Không cần, ta đã khôi phục hoàn toàn, không thể để người khác nghĩ ta là phế nhân.”
Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Bọn người kia đúng là có mắt không tròng.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Thế giới này kém thế giới của chúng ta quá nhiều.”
Thương Thạch không thức tỉnh võ hồn, lại là con trai của tộc trưởng nên địa vị trong tộc khá xấu hổ. Có vài tộc nhân nghĩ rằng Thương Thạch không có võ hồn lại chiếm quá nhiều tài nguyên. Có tộc trưởng và hai người anh sẵn lòng trợ cấp cho Thương Thạch nên cậu ta có càn quấy một chút cũng không sao. Nhưng lần này nhiều người cho rằng Thương Thạch hơi quá đáng, cậu ta lại nhặt hai tên “phế vật” về tộc.
Sắp đến mùa đông, vật tư trù bị sẽ càng lúc càng khó đánh bắt, vả lại Thương Thạch đã ra ở riêng, tộc trưởng chỉ cần tiếp tế một chút cho cậu ta thôi, bây giờ còn phải tiếp tế cho hai người cậu ta nhặt về. Ngay từ đầu khi Giang Thiếu Bạch vào trong tộc, hắn hơi lo lắng người ở đây xem hắn là tai họa. Có điều người ở Hổ Nha Trại chỉ nghĩ hắn là “trẻ con”, vừa gầy vừa yếu, hẳn là rất vô dụng, không xem hắn là mối đe dọa.
Giang Thiếu Bạch ngồi xuống cạnh Diệp Đình Vân, thử vận chuyển nguyên khí.
Lúc vừa đến được dị giới, nguyên khí trong cơ thể hắn tiêu hao gần như không còn, nhưng bây giờ đã hòa hoãn lại. Giang Thiếu Bạch nghĩ hắn cần phải làm chút việc gì đó, thay đổi ấn tượng của người ở đây đối với hắn.
Giang Thiếu Bạch phát hiện thịt thú ở đây chứa nguyên khí dồi dào, ăn vào rất có lợi.
Đáng tiếc, Hổ Nha Trại đánh được thú vật tốt nhất phải dùng để đổi lấy vật tư từ thương đội ngẫu nhiên đi ngang qua, một phần thì phải để dành cho mùa đông. Mỗi lần Giang Thiếu Bạch chỉ được chia một khối nhỏ xíu.
Giang Thiếu Bạch híp mắt, thầm nghĩ không thể tiếp tục như vậy được, phải nghĩ cách thay đổi tình trạng này.
“Thương Thạch đâu rồi?”
Lúc mới gặp Thương Thạch, hắn bị bản lĩnh một tay hô mưa gọi gió của cậu ta làm giật mình. Sau mấy ngày tìm hiểu, Giang Thiếu Bạch mới biết trong mắt người của Hổ Nha Trại, Thương Thạch chỉ là một thiếu niên đang thời kỳ trung nhị. Ngày đó Thương Thạch dùng một hòn đá, có lẽ là pháp khí, nghe nói là trả giá cao đổi được từ thương đội, dùng để chữa cháy trong rừng rất hữu dụng.
“Đi ra ngoài rồi.” Diệp Đình Vân đáp.
Giang Thiếu Bạch gãi đầu một cái: “Không phải là bị kéo đi dạy bảo rồi đó chứ?”
“Có lẽ là vậy.”
***
Thương Thạch bị gọi đến chỗ của Thương Nhai, Thương Sơn và Thương Vân cũng có mặt ở đó.
“Thạch Đầu, đệ định sắp xếp hai người đệ mang về thế nào?” Thương Sơn hỏi.
Thương Thạch không hề nghĩ ngợi đáp: “Đại ca, chờ bọn họ bình phục, đệ có thể dẫn họ đi săn.”
Thương Sơn buồn bực nói: “Ngay cả đệ còn phải cần được bảo vệ, vậy mà muốn dẫn họ đi săn?”
Thương Thạch không vui nói: “Đại ca, người tùy tùng của đệ rất lợi hại, chính hắn bắt được con hỏa diễm kê đó.”
Y không để ý lắm nói: “Hỏa diễm kê là dã thú yếu nhất, bắt được nó không chứng tỏ được điều gì.”
Thương Vân nghĩ đến điều gì đó bèn hỏi: “Thạch Đầu, rốt cuộc đệ nhặt được hai người kia ở đâu? Lai lịch của họ có vấn đề không?”
“Ngôn ngữ của hai người kia hoàn toàn khác với bộ lạc chúng ta, có khi nào họ không phải là người tốt?” Thương Sơn cũng hỏi.
Thương Vân vuốt ve vũ khí trên tay, nhìn Thương Sơn nói: “Đại ca, ngươi đang nghi ngờ họ là gian tế bộ lạc khác phái tới?”
Thương Thạch hơi kích động nói: “Nhưng chắc chắn họ không phải là người của bộ lạc gần đây, mấy bộ lạc gần đây không nói ngôn ngữ giống vậy.”
Thương Sơn gật gật đầu: “Cũng đúng, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy ngôn ngữ thế này. Hai người kia ngoại hình kỳ quái, trong thương đội đến lần trước, ta từng gặp người có ngoại hình giống họ.”
Thương Vân ngờ vực: “Hay là nô lệ bỏ trốn từ bộ lạc lớn?”
Thương Sơn nghĩ nghĩ rồi nói: “Có khả năng này.”
Thương Thạch kích động nói: “Mặc kệ trước kia họ là ai, hiện giờ họ là hộ vệ của ta, phụ thân cũng thừa nhận rồi.”
Thương Sơn nhìn Thương Thạch, đại khái hiểu tại sao phụ thân lại phải đồng ý, tam đệ của y luôn muốn lập đội săn bắn, nhưng người trong tộc không ai muốn gia nhập đội ngũ của Thương Thạch. Lần này tam đệ nhặt được hai người từ bên ngoài, phụ thân đồng ý chuyện này phỏng chừng để Thương Thạch yên tĩnh một chút.
“Đệ không còn nhỏ tuổi nữa, không thể cứ tiếp tục càn quấy như vậy.” Thương Vân nói.
Thương Thạch kích động nói: “Đệ không có càn quấy. Đại ca, ngươi từng nói ta có đội viên thì sẽ đưa một món binh khí cho ta.” Cậu ta vô cùng chờ mong nhìn Thương Sơn.
“Cho đệ Trảm Long Đao của ta.” Thương Sơn hào phóng nói.
Đầu tiên Thương Thạch vui vẻ không thôi, nhưng sau đó lập tức buồn bực nói: “Không phải Trảm Long Đao không thể dùng được sao?”
Thương Sơn thản nhiên nói: “Mài mài là dùng được thôi. Không phải trước đây đệ muốn có nó sao?”
Thương Thạch thầm nghĩ đó là chuyện trước đây. Lưỡi đao của Trảm Long Đao đã bị mòn nghiêm trọng, hiện tại không cách nào chém con mồi, đào rễ cây thì không tệ, nhưng món binh khí này rất nặng. Mặc dù Thương Thạch không vui lắm, nhưng nghĩ có binh khí vẫn tốt hơn không có gì bèn gật đầu đồng ý.
Cuối cùng cậu ta cầm Trảm Long Đao, hào hứng rời đi.
Trong phòng, Thương Sơn và Thương Vân nhìn nhau.
“Đệ thấy thế nào? Hai người kia xuất hiện quá kỳ quái.” Thương Sơn nói.
Thương Vân như có điều suy nghĩ: “Lúc vừa mới tới, hai người kia bị thương rất nghiêm trọng, nhưng lại không giống bị dã thú tấn công, sau đó bình phục không tồi.”
Y lắc lắc đầu nói: “Tam đệ rất để ý đến hai người kia.”
Thương Vân bất đắc dĩ nói: “Tam đệ luôn muốn thành lập đội săn bắn, có người đồng ý gia nhập đương nhiên là vui mừng rồi, có điều hai người kia dùng ngôn ngữ không giống chúng ta, có lẽ họ vốn không biết bản thân đã đồng ý chuyện gì.”
Thương Sơn thắc mắc nói: “Rốt cuộc họ đã dùng ngôn ngữ gì? Tư tế đại nhân cũng không biết sao?”
Hắn lắc lắc đầu đáp: “Tư tế đại nhân cũng chưa từng nghe qua.”
“Chẳng lẽ họ đến từ nơi rất xa? Vậy họ làm cách nào tránh được mãnh thú mà tới đây?” Y không hiểu nổi.
Thương Vân lắc lắc đầu: “Không biết, trước tiên cứ quan sát họ, nếu họ có hành động gì khác thường thì chúng ta ra tay cũng không muộn.”
Thương Sơn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hết chương 230

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.