Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 219: Cực quang Bắc Cực




Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đều là cao thủ địa cấp, đi trong tuyết không cần lo chân bị lún vào tuyết, tốc độ của hai người rất nhanh.
“A, có con cáo tuyết kìa!” Diệp Đình Vân vui vẻ hô lên.
Bắc Cực hoang vắng, Giang Thiếu Bạch không thấy bất kỳ sinh vật gì suốt đoạn đường đến đây, hiện tại nghe thấy có cáo tuyết, hắn khá hào hứng. Hai người trong thấy một con cáo Bắc Cực đang vồ mồi.
Cáo Bắc Cực rất đáng yêu, hai mắt tròn tròn, cả người màu trắng như tuyết, không hề giống cáo mà ngược lại trông có vẻ giống chó. Hai người trông thấy nó đang vồ mồi, mà món chính của cáo Bắc Cực chính là chuột Lemming.
Cáo Bắc Cực có khứu giác và thính giác cực nhạy, có thể phát hiện được mùi và tiếng kêu của chuột Lemming dưới tuyết, khi phát hiện ra phương hướng của thức ăn, nó sẽ nhanh chóng đào xuống tuyết, tìm được hang ổ của con mồi. Lúc đào gần đến thì cáo Bắc Cực sẽ liên tục nhảy lên, mượn lực đè sập hang ổ của chuột Lemming, sau đó một lưới bắt hết cả ổ.
Giang Thiếu Bạch nhìn con cáo Bắc Cực đang nhảy lên rồi ngã lộn nhào cắm đầu vào tuyết. Cả cái đầu nó chôn trong tuyết, bốn chân thì run rẩy bên ngoài, hắn thấy thế không kiềm được bật cười.
Diệp Đình Vân trừng mắt nhìn Giang Thiếu Bạch: “Nó cố gắng như vậy mà cậu còn cười.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Dù nó rất cố gắng nhưng nhìn vẫn rất buồn cười, vả lại Diệp Đình Vân cũng cười mà, chỉ là không khoa trương như hắn thôi.
Săn mồi vào mùa đông không phải là chuyện dễ, chỉ thấy con cáo nhỏ cứ nhảy lên rồi lại té cắm đầu vào tuyết. Giang Thiếu Bạch nhìn mà cảm thấy mặt đau thay cho nó.
“Thật đáng yêu. Rất giống tinh linh trong tuyết.” Diệp Đình Vân nhìn con cáo ở xa, hai mắt sáng lên.
Giang Thiếu Bạch híp mắt nghĩ, đáng yêu cái gì chứ, nhìn ngu muốn chết.
Đào xuống tuyết mấy lần không thành công, con cáo hơi ủ rũ.
Giang Thiếu Bạch nói: “Con này kỹ thuật kém quá, chắc mới học cách đi săn.”
Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Mùa đông không dễ tìm được thức ăn.”
Con cáo nhỏ nhảy lên cao rồi lại nhảy xuống tuyết, có thể vì dùng quá sức mà đầu nó bị kẹt trong tuyết, một lúc sau mới rút ra được. Giang Thiếu Bạch thấy buồn cười, xì cười một tiếng. Cáo Bắc Cực phát hiện ra hai người, lập tức chạy nhanh như làn khói.
Diệp Đình Vân nhịn không được liếc nhìn hắn: “Hiếm lắm mới gặp động vật sống, còn bị cậu hù chạy.”
Giang Thiếu Bạch buồn bực thở dài, một con cáo Bắc Cực mà thôi, lại không thể ăn, tuy nhìn lông xù đáng yêu nhưng có ích lợi gì chứ.
Màn đêm buông xuống, hai người tìm chỗ nghỉ chân, dựng lều trại.
Dưới bóng đêm, xung quanh tối đen, hoàn cảnh u ám khiến người ta có cảm giác chật hẹp, lại có cảm giác như đang dạo bước trong vũ trụ.
Diệp Đình Vân dựng lều trên nền tuyết, lều trại là Giang Thiếu Bạch tỉ mỉ lựa chọn, hắn chọn loại nguyên liệu mới nhất, giữ ấm tránh gió tốt nhất. Hắn đang ở trong lều cẩn thận nạp điện cho cái chăn lông trên nệm.
Diệp Đình Vân thấy hắn bận rộn như thế bèn nói: “Tôi không sợ lạnh đâu.”
“Có điều kiện thì cứ hưởng thụ thoải mái một chút.”
“Ừm, cũng có lý.” Tuy cậu không sợ lạnh, nhưng ở một nơi trên trời dưới đất toàn là tuyết thế này, ngồi trong chăn ấm vẫn thoải mái hơn.
Giang Thiếu Bạch lấy một cái nồi điện ra, cào tuyết ra bỏ vào nồi bật điện, sau đó bỏ vào nồi thêm mấy con cá.
Sau khi đến được Bắc Cực, thỉnh thoảng hắn sẽ dùng dị năng sấm sét phóng xuống mặt băng tạo thành cái lỗ, bắt cá bên dưới, bắt được nhiều thì gửi vào không gian của Đa Đa. Hắn vốn có mang theo thức ăn, nhưng chỉ là thịt khô và thức ăn hút chân không. Nếu được thì hắn vẫn thích bắt cá ăn.
“Nó đến kìa.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn qua, thấy con cáo nhỏ đi theo phía sau, nấp cách đó không xa cẩn thận nhìn họ.
“Nó không chạy đi nhỉ, hay là ngửi được mùi thịt?”
Đói khát xua tan sợ hãi, trong mùa đông giá rét, nếu không tìm đủ thức ăn sẽ chịu không nổi. Theo hắn được biết, vào mùa hè, khi thức ăn phong phú, cáo Bắc Cực sẽ tích trữ thức ăn trong hang. Đến mùa đông, khi ăn hết thức ăn trong hang, nó sẽ đi theo sau gấu Bắc Cực, ăn thức ăn thừa của gấu. Thế nên vào mùa đông, phía sau gấu Bắc Cực luôn có hai ba con cáo lặng lẽ bám theo.
Nhưng khi gấu Bắc Cực cực kỳ đói khát thì nó sẽ quay qua tấn công cáo Bắc Cực.
Diệp Đình Vân ném một con cá đông lạnh cho cáo Bắc Cực đang thò đầu nhìn từ xa, cáo nhỏ lập tức vồ lấy ăn. Giang Thiếu Bạch quay đầu, thầm nghĩ có lẽ hắn đang đóng vai gấu Bắc Cực.
Con cáo vừa ăn cá vừa nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn cứ tưởng nó nhìn hắn, sau đó chợt phát hiện cáo nhỏ đang nhìn chuột tầm bảo trên đầu hắn, có lẽ nó bị Đa Đa thu hút sự chú ý.
Đa Đa ngáp một cái, bỗng nhiên chú ý thấy ánh mắt của cáo nhỏ. Chuột ngố nhận ra đối phương coi nó như đồ ăn, lập tức hung dữ nhe răng đe dọa. Thấy Đa Đa khiêu khích, con cáo lập tức thẳng người, bày tư thế muốn vồ mồi.
Đa Đa xẹt một phát chui vào trong áo Giang Thiếu Bạch, áo khoác của hắn lồi ra một cục.
Giang Thiếu Bạch đỏ mặt, xấu hổ muốn chết, sao hắn lại nuôi một con chuột sợ chết như vậy. Đa Đa chít chít tỏ vẻ không phải nó sợ chết, nó chỉ tránh tranh chấp vô nghĩa mà thôi.
Diệp Đình Vân lại ném một con cá cho cáo Bắc Cực, nó lại gặm cá tiếp.
Giang Thiếu Bạch nhìn thái độ của cậu, chợt nghĩ cậu đối xử với con cáo nhỏ còn tốt hơn hắn.
“Sao vậy?” Diệp Đình Vân bỗng hỏi.
Hắn vội lắc đầu đáp: “Không có gì.” Chỉ là một cục lông trắng ngu ngốc mà thôi, hắn không cần phải “tranh sủng” với quỷ chết đói.
Ăn cơm xong, hai người tiếp tục hành trình, Đa Đa thì nằm nhoài trên đầu Giang Thiếu Bạch xem phim. Nó mang theo mấy cái di động, cái nào cũng chứa đầy phim truyền hình. Nếu di động hết pin thì Đa Đa sẽ nhờ Giang Thiếu Bạch sạc pin cho nó.
Trải qua cuộc huấn luyện nghiêm khắc, hiện tại hắn khống chế cường độ dòng điện rất tốt, di động hết pin chỉ cần nạp hai ba phút là lại đầy, rất thuận tiện. Diệp Đình Vân rất lấy làm lạ năng lực mới của hắn.
Hắn nghĩ Đa Đa chỉ biết hưởng lạc, tất cả là tại internet chết tiệt làm hư chuột ngố.
Hiện tại Đa Đa đang xem một bộ phim gia đình, bộ phim này quay tổng cộng 6 mùa, hơn 800 tập, dài như vải bó chân vậy. Tuy bộ phim quá dài, nội dung dài dòng lê thê nhưng vẫn có không ít tình tiết cuốn hút, dùng để giết thời gian không tồi.
Hơn 800 tập phim, Giang Thiếu Bạch hoài nghĩ đến khi kết thúc hành trình này, không biết Đa Đa đã xem xong chưa?!
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi một ngày đường, Đa Đa xem phim cả một ngày.
Càng đi về phía bắc thì ban đêm càng dài, ban ngày càng ngắn, Giang Thiếu Bạch có cảm giác mờ mịt, may mà bên cạnh có Diệp Đình Vân và Đa Đa.
“Đa Đa, mày xem phim truyền hình nhiều ngày rồi, có thu hoạch gì không?” Hắn chán muốn chết lên tiếng hỏi.
Đa Đa ngẩng đầu lên nhìn Giang Thiếu Bạch, tỏ vẻ bộ phim này rất hay, nhưng hơi kỳ kỳ. Trong phim có một ông chủ lớn bị người ta lén đổi con gái, mà đối thủ thương nghiệp có ý đồ xấu thì lấy con gái của gã đánh tráo với con gái của ông chủ. Cứ thế qua mấy trăm tập, ông chủ kia mới phát hiện con gái là giả.
Tại sao không làm xét nghiệm ADN? Rõ ràng chỉ cần làm xét nghiệm ADN là có thể giải quyết mọi chuyện, thế mà cần đến mấy trăm tập rối rắm, cũng không phải không có tiền làm xét nghiệm.
Giang Thiếu Bạch nghĩ nếu làm xét nghiệm ADN thì sao có thể kéo dài mấy trăm tập được? Biên kịch và diễn viên phải kiếm cơm, nếu nội dung phim thay đổi như vậy thì đừng nói 800 tập, 80 tập cũng không được.
Nghe nói lúc đang quay bộ phim này có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra, ví dụ như một vai chính muốn kết hôn, thế là biên kịch viết cho cô chết đi, sau mấy trăm tập đổi thành diễn viên khác. Lại ví dụ như trong phim có một nam diễn viên có vợ sắp sinh, anh ta mới bảo “không muốn sống”, bảo biên kịch lại viết cho anh ta chết, thế là biên kịch cho anh ta chết một cách gượng gạo.
Nhân vật kia chết thế này: Anh ta bị người ta đâm, nhưng không đi bệnh viện mà nhất quyết muốn đi thăm con gái, kết quả trễ thời cơ điều trị, mất máu quá nhiều mà chết.
Quá hố! Bị thương không đi bệnh viện mà chạy lung tung, đầu óc có nước à?!
Đương nhiên đây là do nhân vật muốn kết thúc, dù sao đã muốn chết thì chết thế nào không quan trọng.
Loại phim này còn có một đặc điểm, một người muốn chết, vậy hắn nhất định sẽ không lập tức chết đi, ít nhất sẽ kéo dài vài tập rồi mới chết, mà sẽ dùng vài tập để miêu tả nhân vật chết thế nào.
***
Hai người đi một ngày đường, không hề thấy ánh mặt trời. Cuối cùng hai người hạ trại trên tuyết.
Giang Thiếu Bạch nhàm chán ngồi dưới đất chuẩn bị nấu thức ăn, đi một ngày đường, tuy ở ngoài trời không có món gì ngon nhưng họ vẫn thường đổi món nên không ngán.
“Xuất hiện rồi.” Diệp Đình Vân bỗng lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch nhìn lên vệt sáng trên bầu trời, không nhịn được trợn to hai mắt, cảnh tượng hùng vĩ tuyệt đẹp!
Trên bầu trời là từng vệt sáng thần kỳ như cầu vồng, như sương như khói, lay động bất định, khi động khi tĩnh, giống như nước chảy mây trôi, cuối cùng hóa thành một vầng sáng cực lớn, quanh quẩn xung quanh sao Bắc Đẩu. Cường độ sáng tăng lên, giống như ánh trăng treo trên cao, tỏa ra ánh sáng bàng bạc xuống phía dưới, chiếu sáng toàn bộ đồng bằng.
Cực quang giống như đại sư ma thuật thiên nhiên, lấy không gian bao la rộng lớn trên bầu trời làm sân khấu mà biểu diễn ánh sáng.
Cực quang xuất hiện và biến mất trong vòng mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, văn chương không thể nào miêu tả hết cảnh tượng mỹ lệ này.
Cực quang biến mất một lúc lâu rồi, Giang Thiếu Bạch mới sực tỉnh: “Đẹp quá.”
Diệp Đình Vân tán thành: “Đúng vậy, rất đẹp.”
Cậu kéo áo trên người nói: “Giống như đoạn miêu tả trong “Đại Hoang Bắc Kinh”, trong đó viết: Ở phía tây bắc hải ngoại, phía bắc Xích Thủy có ngọn núi Chương Vĩ. Có vị thần, mặt người thân rắn, toàn thân màu đỏ, con mắt dựng đứng, nhắm mắt lại chính là đêm, mở mắt ra chính là ban ngày, không ăn không ngủ không hô hấp, có thể hô phong hoán vũ. Đó là Chúc Cửu Âm, cũng chính là Chúc Long. Chúc Long ở đây đại khái chỉ cực quang.”
Giang Thiếu Bạch giật mình: “Cậu nói Chúc Long là cực quang biến thành?”
Diệp Đình Vân cười cười: “Chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
“Truyền thuyết có giá trị tham khảo một chút.”
Cậu cười cười: “Cũng đúng.” Không hẳn tất cả truyền thuyết đều là giả.
“Đi cả một ngày rồi, đi nghỉ thôi, mau vào ngủ đi! Tôi làm nóng chăn rồi.” Giang Thiếu Bạch chui vào trong lều, lộ cái đầu ra nói.
Diệp Đình Vân nhìn hắn vài lần, cuối cùng cũng vào lều. Trong lều lót hai tấm thảm thật dày, được làm nóng nên trong lều ấm áp rất thoải mái, nằm trong lều chợt có cảm giác hạnh phúc.
Diệp Đình Vân nằm trên thảm, suy nghĩ mông lung, Giang Thiếu Bạch vừa nằm xuống không lâu đã ngủ say. Mà tướng ngủ của hắn rất xấu, cánh tay đè ngang người cậu, đùi cũng đè lên chân cậu.
Diệp Đình Vân bị hắn chèn ép khó chịu, nhịn không được hung ác trợn mắt nhìn Giang Thiếu Bạch ngủ say sưa, hắn hoàn toàn không có cảm giác gì. Hoàn cảnh xa lạ khiến cậu lăn lộn khó ngủ, nhìn người bên cạnh ngủ ngon lành lại có chút giận chó đánh mèo.
Cậu hung ác nghĩ, có lẽ người có đầu óc đơn giản thường dễ ngủ.
Cuối cùng cậu lấy một cái chăn ra khỏi lều, tìm một chỗ không xa ngồi xuống.
Diệp Đình Vân lấy mấy hạt giống ra, dưới tác dụng của dị năng, hạt giống nhanh chóng nảy mầm, trưởng thành thành một cây nhỏ. Cây nhỏ lớn lên, cậu dùng nó làm củi đốt.
Sau khi tiến giai địa cấp, dị năng của cậu tăng mạnh. Thậm chí cậu có thể thúc sinh ra một mảnh rừng trúc trong nháy mắt, nhưng năng lực này quá kỳ quái, cậu không biết dùng thế nào.
Củi gỗ cháy “lách tách”, dưới bầu trời bao la, đêm lạnh yên tĩnh tối đen, ngọn lửa cháy hừng hực, cộng thêm Giang Thiếu Bạch đang ngủ say trong lều khiến cậu có cảm giác yên tâm vài phần.
Đa Đa ló đầu nhìn ra, sau đó nhảy ra khỏi lều, chạy đến gần Diệp Đình Vân.
Cậu nhìn nó cười nói: “Mày không ngủ được sao?”
Đa Đa chít chít tỏ vẻ nó tràn đầy tinh lực, không cần ngủ. Diệp Đình Vân nghe vậy chợt nhận ra, từ khi tiến địa cấp đến giờ, thời gian ngủ của cậu càng lúc càng ít. Đối với cậu, hiện tại việc ngủ giống như một thói quen chứ không còn là nhu cầu.
Đa Đa phun ra mấy miếng thịt, chặt một nhánh cây xiên vào thịt rồi đặt lên đống lửa nướng.
Diệp Đình Vân thấy thế cũng ăn một chút.
Chuột ngố bỗng kêu lên chít chít, cậu nhìn theo hướng của nó, phát hiện dụng cụ thăm dò linh khí trong tay nó lóe lên tia sáng nhàn nhạt.
Diệp Đình Vân giật mình, linh vật tiến vào phạm vi dò xét linh khí thì dụng cụ sẽ sáng lên. Nhìn phản ứng này, hẳn là có người gần đây. Có thể xuất hiện ở vùng đất không người thế này, e là không phải người bình thường.
Giang Thiếu Bạch chui ra khỏi chăn, thấy Diệp Đình Vân và Đa Đa đang ngồi cạnh đống lửa: “Hai người không ngủ à?”
“Ngủ không được. Có người ở gần đây.”
Giang Thiếu Bạch nhìn thấy dụng cụ dò linh khí sáng lên bèn nói: “Linh khí rất yếu, không phải đồ vật quý báu, không cần để ý.” Sau khi tiến địa cấp thì ánh mắt của hắn cao lên, hiện tại hắn không để ý đồ vật tầm thường nữa.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Mấu chốt không phải đồ vật, mà là có người ở gần đây, muốn đi xem không?”
Tuy rằng khá đông người đến Bắc Cực, nhưng suốt dọc đường đến đây họ chỉ gặp người thường, hiện giờ gặp một tu sĩ, Giang Thiếu Bạch hơi hiếu kỳ.
Diệp Đình Vân tắt đống lửa, Đa Đa dọn lều trại, hai người một chuột đi về phía mục tiêu phía trước.
Hết chương 219

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.