Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 216: Tìm đường đến dị thế




Edit: OnlyU
Nhà họ Diệp.
Diệp Đình Vân đang ở trong vườn cây, tập thích ứng với năng lực mới sau khi tiến giai.
Cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng bản thân là một gốc cây, vừa nghĩ như vậy, cậu lập tức có cảm giác như hòa làm một với cảnh vật xung quanh. Diệp Đình Vân chìm đắm trong đó, cảm giác như các loại thực vật xung quanh đang lấy lòng cậu.
Chợt có vài hơi thở khác thường đến gần, Diệp Đình Vân mở choàng mắt, một tia máu chợt lóe trong mắt cậu.
Mấy lần trước khi có người xâm nhập vào vườn thuốc của nhà họ Diệp, thật ra họ có phát hiện được hành tung của đối phương, nhưng vì thực lực kém xa kẻ địch, lại sợ gây ra động tĩnh lớn nên họ đành để của đi thay người. Rõ ràng nhà họ Diệp nhún nhường đã không đút no những người này. Vậy thì… đành phải sát phạt.
Diệp Đình Vân cong khóe miệng, dây mây trong vườn cây điên cuồng sinh trưởng. Loại dây leo mà cậu thúc giục chính là Thiết Tuyến Đằng, hạt giống là loại cậu tìm được trong hộp sắt của lão tổ tiên.
Trong hộp sắt có vài loại linh chủng, tạm thời cậu chỉ có thể thúc một loại nảy mầm sinh trưởng. Hộp sắt chôn dưới đất cả ngàn năm, nhưng hạt giống trong hộp vẫn đầy sức sống, thật sự thần kỳ. Thiết Tuyến Đằng cứng rắn, còn có độc, một tu sĩ bị dây quấn lấy cổ chân, bị dây đâm một cái lập tức ngất xỉu.
Không lâu sau, mấy kẻ xâm nhập còn lại đều té xuống đất, Diệp Đình Vân dùng hóa thi thủy tiêu hủy tử thi.
Có lẽ đã thành thói quen, Diệp Đình Vân chợt phát hiện giết người cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Năm xưa sau khi lão tổ tiên rời khỏi tiểu bí cảnh cũng từng bị vài người đuổi giết, cuối cùng những người đó trở thành phân bón hoa cho lão tổ tiên.
***
Qua đoạn thời gian rối loạn, số vụ giết người cướp đồ quý hiếm từ từ giảm bớt.
Giang Thiếu Bạch suy đoán có lẽ hai bên đã hoàn thành bước thăm dò đầu tiên, người ở thế giới bên ngoài đã biết về người trong tiểu bí cảnh, họ đã có đề phòng, mà bên kia cũng biết bên ngoài có vũ khí lợi hại, thế là họ bắt đầu giấu tài.
Đương nhiên còn có khả năng là dụng cụ thăm dò linh khí đã phát hiện nhiều báu vật, khiến chúng bị trộm cướp đi gần hết, còn lại những món đồ thông thường thì đối với họ không có giá trị gì, thế nên họ dần yên ổn. Không còn chuyện gì xảy ra, Giang Thiếu Bạch hơi rảnh rỗi.
Gần đây Đa Đa và Phao Phao luôn ở trong phòng nghiên cứu các món bảo vật.
Giang Thiếu Bạch tìm đến hang ổ của hai thầy trò Lưu Sướng, phát hiện một loại đá, mà lại đá này là khắc tinh của dụng cụ truy tìm linh khí, nó có thể ngăn chặn tra xét linh khí. Hắn mang loại đá này về cho hai con yêu quái, có thứ này, hai đứa nó có thể không cần kiêng dè sử dụng các báu vật.
Kế hoạch thu thập tinh hoa nhật nguyệt bị đình trệ bắt đầu khởi động lại.
Theo Giang Thiếu Bạch biết, Đa Đa là một con chuột rất hào phóng, nó và con rùa phá của nổi lửa ở nhà, còn mời cha hắn vô góp vui.
Giang Thiếu Bạch ngẫu nhiên nói chuyện với Đa Đa, nghe nó nói Lạc Văn Phong rất thích Đế Lưu Tương Bình, thường dùng các loại nước trái cây khác nhau đổ vào bầu rượu, biến thành rượu trái cây. Lạc Văn Phong uống không ngừng, uống đến quên ăn. Còn cái nồi của nhà họ Hạ, ông có quan hệ không tồi với nhà họ Hạ nên có chút lấn cấn, Đế Lưu Tương Bình lại hoàn toàn khác.
Giang Thiếu Bạch hơi bất ngờ cha hắn lại thích rượu như vậy, trước giờ ông luôn biểu hiện điềm đạm khiến hắn không nhìn ra, nào ngờ gặp được một bầu rượu thần kỳ là lộ tẩy.
***
Kế đó Giang Thiếu Bạch bớt chút thời gian đi đến nhà họ Trần. Vừa vào nhà, hắn lập tức hoảng sợ. Trong nhà có khá đông phụ nữ, Trần Dương thì mặt mày cứng ngắc.
Giang Thiếu Bạch từng thuận miệng nói với Trần Dương có thể cho em họ y một toa thuốc, kết quả cô em họ này không kín miệng để lộ ra, khiến không ít nữ giới đang muốn gầy cùng đến đây.
Giang Thiếu Bạch đi vào nhà họ Trần mà có cảm giác như đi vào kho lương. Mười mấy người phụ nữ nhìn hắn chằm chằm, hắn lập tức có cảm giác áp lực như núi. Hắn tình nguyện đối mặt với mấy cao thủ địa cấp chứ không muốn đối mặt với mấy phụ nữ đang nở nụ cười tươi rói thế này chút nào.
Giang Thiếu Bạch chợt nhớ lại lời của lão thần côn, phụ nữ như hổ, đúng là có lý. Hắn nghĩ có lẽ năm xưa ông bị mấy cọp mẹ tấn công nên mới thoái ẩn núi rừng.
Tình trạng của Trần Dương rất tốt, không còn dược cổ, y cũng không phải thuộc thể chất béo phì, cộng thêm tập luyện nên cân nặng đang từ từ giảm xuống. Mười mấy ngày mà giảm được hơn 10kg.
Trước kia cả người Trần Dương toàn thịt, nhìn béo ú, hiện tại vẫn còn mập nhưng không quá béo như trước, nhìn thuận mắt hơn nhiều. Tinh thần của y không tồi, vì béo ú nên y luôn tự ti, giờ gầy xuống khiến người trong nhà ai ai cũng vui mừng. Nhiều người còn chạy đến hỏi phương pháp giảm cân, khiến Trần Dương âm thầm tự hào một phen.
Như thường lệ, Giang Thiếu Bạch khám cho Trần Dương, để lại mấy viên thuốc rồi đi.
Hắn phát hiện lúc hắn đặt đan dược thuốc, rất nhiều ánh mắt “nồng cháy” lén nhìn mấy viên đan dược. Trần Dương vội vàng cất đan dược đi, hắn nhìn nét mặt nghiêm túc của y, thầm nghĩ y giống hệt Đa Đa hay bảo vệ đồ ăn.
Lần trước em họ của Trần Dương trộm đan dược rồi vội vã nấp đi, sợ đêm dài lắm mộng nên uống luôn. Đến khi cô xuất hiện lần nữa thì đã là vài ngày sau, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà cô gầy đi 3kg, không nhiều nhưng cũng không ít. Có lẽ vì đan dược phát huy tác dụng quá tốt nên nhiều họ hàng nghe tin đều đến đây.
Giang Thiếu Bạch khám cho Trần Dương, kế đó xem cho cô em họ, còn mấy người khác nhao nhao muốn thử thì hắn không để ý.
***
Giang Thiếu Bạch đang nằm trên sô pha đọc tin tức nhận được gần đây.
Trong nước xuất hiện người từ tiểu bí cảnh, còn các trang web nước ngoài cũng đăng chuyện lạ, xuất hiện nhiều thây khô bị hút hết máu. Có người đoán đó là ma cà rồng ngủ say dưới đất đã thức tỉnh, bắt đầu đi ăn.
Giang Thiếu Bạch nghĩ người trong tiểu bí cảnh và chuyện bất thường ở nước ngoài có liên quan đến nhau. Có lẽ thế giới này thật sự không thích hợp cho tu sĩ sinh tồn, nên hai phe cùng bắt đầu hành động, muốn tìm một lối thoát.
Lạc Kỳ đi đến nói: “Máy phát điện mới sắp xong rồi, nhưng vì thể tích quá lớn, dòng điện khởi động khá mạnh nên không đưa về nhà. Em muốn đến phòng thí nghiệm xem không?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Lát nữa em sẽ đi. Dạo này có tin tức gì không anh?”
Lạc Kỳ lắc lắc đầu đáp: “Anh không nhận được tin gì, có lẽ vì cấp trên sợ gây ra hỗn loạn nên đã tăng cường khống chế tin tức.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu hắn muốn biết nhiều thông tin hơn, e là phải tìm đến ngành cơ mật quốc gia. Có thể nhà họ Mộ biết được nhiều thông tin, dù sao vẫn là gia tộc cổ võ.
Giang Thiếu Bạch gọi Mộ Lâm đến hỏi thăm một chút, quả nhiên biết được vài tin tức.
“Gần đây có người tổ chức tìm kiếm con đường ánh sáng?” Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên hỏi lại.
Mộ Lâm gật đầu: “Đúng vậy, có người nói tận thế sắp đến thế giới này rồi, sẽ không tha cho người tu luyện, việc mà họ phải làm bây giờ chính là tìm kiếm một con đường có hy vọng, thoát khỏi lồng giam, ở lại chỉ có đường chết, mà vào thế giới mới có thể sẽ được trường sinh…”
Giang Thiếu Bạch chớp mắt, mấy lời của Mộ Lâm nghe giống tà giáo vì dụ dỗ người ta tham gia mà tẩy não. Trường sinh, đúng là một từ khiến bao người mê muội.
Trong lịch sử có một vị hoàng đế, sau khi nhất thống thiên hạ thì luôn theo đuổi sự trường sinh, vì được trường sinh mà uống thuốc như uống nước, sau đó tráng niên mất sớm. Kết quả hoàn toàn ngược lại.
“Bọn họ muốn làm gì?” Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp.
Mộ Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: “Muốn rời khỏi thế giới này. Nghe nói những thần thú trong truyền thuyết như Thanh Long, Bạch Hổ, v.v… Những đại yêu đó đã dự cảm được thế giới sẽ không dung chúng nên rời khỏi thế giới này từ sớm. Hiện tại việc mà những người kia cần làm là truy tìm con đường mà người xưa đã đi, đến một thế giới khác.”
“Chuyện này có bí mật không?”
Mộ Lâm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không tính là bí mật đâu, nghe nói đã có người đi thử nghiệm.”
“Thử nghiệm?”
“Ừm, có người phát hiện ra một khe nứt lớn cao đến mấy ngàn mét, dùng máy móc kiểm tra bên dưới nhưng không dò được. Có người đoán dưới vực sâu chính là con đường đi đến dị thế trước kia, thế là có người nhảy xuống.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Nghĩ quẩn như vậy? Sao không thử nghiệm thêm nhiều lần? Chưa gì đã nhảy xuống. Có thể cột sợi dây đàn hồi trong người, nếu xảy ra tình huống xấu còn có thể kéo lên.
“Quá nguy hiểm!” Hắn lên tiếng.
Mộ Lâm gật đầu nói: “Đúng vậy, vị tiền bối kia hết cách rồi, đại nạn đã đến, nếu không có đột phá thì chỉ còn đường chết. So với chờ chết, không bằng mạo hiểm cược một phen.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu, người nọ đại nạn đã đến, nhảy xuống vực tìm đường sống cũng là hợp tình hợp lý.
“Trước khi tiền bối nhảy xuống có để lại một lá bùa bản mệnh, sau khi ông ta nhảy xuống, lá bùa lập tức bị thiêu rụi.”
Giang Thiếu Bạch nghe vậy cau mày, nét mặt nghiêm túc, bùa bản mệnh cùng một hơi thở với chủ nhận, nếu người còn sống thì bùa không có vấn đề gì, nhưng nếu người chết thì bùa sẽ lập tức bị thiêu hủy. Lá bùa đã bị thiêu hủy, chứng tỏ vị tiền bối kia đã chết.
Mộ Lâm nói tiếp: “Không chỉ có một con đường đi thông đến dị giới, ở nước ngoài cũng có không ít. Hiện tại việc cần làm là tìm một con đường tương đối an toàn.”
Giang Thiếu Bạch cúi đầu, trong lòng lạnh lẽo, đường đi đến dị giới không chỉ có một, muốn xác minh độ an toàn thì phải thử nghiệm. Lúc này có người đại nạn đã đến nên tự nguyện nhảy xuống. Sau này thì sao, nếu không còn cách nào khác, vì thử nghiệm, có lẽ sẽ ép người khác nhảy xuống.
Hắn hít sâu một hơi, mơ hồ có cảm giác không ổn. Suy nghĩ kỹ lại thấy tình huống không đến nỗi bết bát, hẳn là còn một thời gian nữa. Vả lại dù con đường đi đến dị giới không chỉ có một, chưa chắc đã tìm ra tất cả. Hắn nghĩ việc cấp bách hiện tại là phải gia tăng thực lực bản thân.
***
Diệp Đình Vân đi theo Giang Thiếu Bạch đến phòng thí nghiệm ở ngoại ô, trong phòng thí nghiệm có một máy phát điện cực lớn.
Biết Diệp Đình Vân tò mò quá trình hắn nạp điện, Giang Thiếu Bạch cố ý dẫn cậu tới đây, thưởng thức hắn dùng máy nạp điện kiểu mới, đồng thời cũng muốn khoe khoang hắn không sợ sấm sét. Nếu Diệp Đình Vân biết hắn đang nghĩ gì, chắc cậu sẽ khịt mũi coi thường.
Giang Thiếu Bạch truyền dòng điện vào người, Diệp Đình Vân đứng một bên nhìn, cứ chậc chậc cảm thấy kỳ lạ.
Giang Thiếu Bạch tiếp thu dòng điện cực lớn, Diệp Đình Vân có thể nhìn thấy từng tia điện cực nhỏ xẹt ra trên người hắn. Tập trung linh khí vào hai mắt còn có thể thấy rõ, từng luồng điện chạy vào người Giang Thiếu Bạch sẽ bị chuyển hóa, hắn đứng đó như một cục pin vậy. Giang Thiếu Bạch nạp điện hai tiếng đồng hồ thì ngừng.
“Tôi nghe nói có tu sĩ tu luyện dựa vào hấp thu sấm sét trên trời.” Diệp Đình Vân bỗng nói.
“Thật sự có tu sĩ như vậy?”
“Chắc có. Trong tiểu bí cảnh có rất nhiều tu sĩ kỳ quái, có người nói hỏa thần Chúc Dung và thủy thần Cộng Công đều là người thật.”
“Cũng có lý.”
Thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, đừng nói trong lịch sử, ngay trong thủ đô nước M đã có nhiều dị năng giả, hắn từng gặp dị năng giả kim loại, dị năng giả sấm sét thật sự tồn tại cũng không quá kỳ lạ.
“Nhưng không phải ngày nào cũng có sấm sét.” Diệp Đình Vân nói.
Giang Thiếu Bạch nghiêm túc gật đầu, nhiều người rất ghét trời giông tố, nhưng thật sự thì tần suất xuất hiện giông tố không cao, vào lúc thời tiết tốt thì một tháng cũng không có sấm sét.
Máy phát điện kiểu mới của Lạc Kỳ rất phù hợp với Giang Thiếu Bạch.
Mỗi ngày hắn đều dành rất nhiều thời gian nạp điện, lúc mới bắt đầu, ngày nào hắn cũng có cảm giác cơ thể bị lấp đầy, nhưng không lâu sau, Giang Thiếu Bạch phát hiện năng lượng sấm sét trong người bị bão hòa, dù có nạp điện cũng không vào được nữa. Giống như ăn nhiều đan được bị chống trả vậy.
Hiệu quả nạp điện không còn cao như trước. Giang Thiếu Bạch vốn tưởng đã tìm được cách dễ dàng gia tăng thực lực, lúc này nhận ra cách này không như hắn tưởng tượng, hắn không khỏi thất vọng.
Nạp điện không hữu dụng nữa, Giang Thiếu Bạch lại nhàn rỗi.
Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch uể oải gục xuống bàn bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn buồn bực đáp: “Thực lực không tăng.”
Cậu cười nói: “Phải biết đủ chứ, đã tăng không ít rồi.”
Sau khi thăng lên địa cấp, Giang Thiếu Bạch dựa vào nạp điện mà nguyên khí trong người lại tăng thêm một phần. Theo như cậu biết, người thường sau khi lên địa cấp, muốn thực lực tăng lên nữa là rất khó, nếu là người khác muốn thực lực tăng lên một phần thì ít nhất phải dùng mấy chục viên đan dược có giá trị hơn trăm triệu. Mà Giang Thiếu Bạch chỉ cần nạp điện là được rồi.
Mấy năm trước, tài nguyên điện của quốc gia rất eo hẹp, nhiều nơi đều dùng điện có giới hạn. Mấy năm nay vận dụng các loại nhiên liệu, tài nguyên điện đã thoải mái hơn. Giang Thiếu Bạch tăng một phần thực lực mà chỉ tốn mấy trăm ngàn tiền điện, tính ra là quá rẻ. Mấy người tu luyện khác mà biết được sẽ ghen tỵ muốn chết.
Hết chương 216

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.