Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 212: Tiến vào địa cấp




Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch tu luyện xong, nhìn đồng hồ rồi quyết định đi đến nhà họ Trần.
Trần Dương đã về nhà được mấy ngày rồi, Giang Thiếu Bạch cũng quan tâm đến quá trình giảm cân của y. Hắn lo lắng nghĩ, thoạt nhìn bà Trần rất ra dáng mẹ hiền vợ đảm, không biết Trần Dương về đến nhà có bị mẹ ép ăn hay không. Nếu y lại tăng cân thì tiền của hắn sẽ bay mất.
“Giang thiếu.” Trần Dương thấy Giang Thiếu Bạch đến, rất khách sáo chào hỏi.
Hắn phát hiện y gầy đi không ít, khá hài lòng cuời nói: “Anh gầy xuống rất nhanh.”
Trần Dương cười nói: “Đều nhờ công lao của cậu, phương thuốc của cậu rất có ích.” Trần Dương nói lời thật lòng, khoảng thời gian này y giảm được rất nhiều cân, nhưng hoàn toàn không có cảm giác suy nhược, hẳn là nhờ vào thuốc.
Giang Thiếu Bạch đắc ý nói: “Đó là đương nhiên.” Phương thuốc của hắn được truyền từ lão thần côn, hắn vốn không coi trọng lắm nhưng hiện giờ hắn đã thay đổi suy nghĩ.
“Đây là đan dược thành tràng, cách ba ngày dùng một viên.” Giang Thiếu Bạch nói.
Trần Dương gật đầu nói: “Vâng.” Y cẩn thận cất đan dược vào.
“Không còn gì nữa, anh cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiếp tục tập luyện là được.” Giang Thiếu Bạch nói.
“Tôi hiểu rồi.”
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Giang Thiếu Bạch nói xong đứng lên.
Trần Dương khó xử nói: “Giang thiếu, chờ một chút.”
Hắn nhìn dáng vẻ của đối phương, nghi ngờ hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
Y lúng túng nói: “Đan dược thanh tràng này có tác dụng đối với người khác không? Ăn vào có vấn đề gì không?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Ngoại trừ Trần Dương còn người khác cần giảm cân sao? Chẳng lẽ là Trần phu nhân, nhưng nhìn bà không béo mà!
Có điều phụ nữ thường theo đuổi dáng người ma quỷ, vài cô gái mới tăng hơn một kg mà làm như tận thế đến nơi.
Trần Dương lúng túng xoa tay nói: “Mấy hôm trước em họ tôi có đến đây, thấy tôi đã gầy xuống rất nhiều, con bé ngạc nhiên hỏi tôi làm thế nào mà gầy được, có uống thuốc giảm cân gì không. Tình cờ biết được loại thuốc này từ mẹ tôi, thế là con bé trộm một viên.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Cô gái này cũng to gan, không sợ uống vào xảy ra sự cố sao.
Trần Dương gãi đầu một cái, em họ của y rất thích ăn, mặc dù không béo như y nhưng cũng nặng hơn 65 kg. Vì căn nặng mà chuyện kết hôn của em họ bị trì hoãn, làm chú thím của y phát sầu. Mà cô em này rất nhiệt tình, xưa kia khi Trần Dương còn béo, cô cung cấp không ít “bí quyết giảm cân”, có lần hai anh em cùng uống một loại thuốc giảm cân, kết quả cùng vào bệnh viện với nhau.
Giang Thiếu Bạch nghiêm túc nói: “Không thể uống thuốc bậy bạ được đâu.”
Trần Dương đáp: “Tôi biết.”
Nhưng em họ y không để ý lắm, các loại thuốc giảm cân đầy cả sọt, dù không có tác dụng nhưng cô vẫn liên tục mua về. Mà không chỉ em họ của Trần Dương không thôi, mẹ của cô ấy cũng như hồ rình mồi đối với đan dược của y. Có điều đan dược của y có hạn, bà chỉ thèm muốn một chút rồi thôi.
Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Đan dược thanh tràng đặc biệt dành cho người có tình huống như anh, người thường uống vào không có hiệu quả như vậy, còn bị tác dụng phụ. Nhưng dùng một hai viên thì không có vấn đề gì lớn.”
“Tác dụng phụ?”
Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Tương tự như tiêu chảy.”
Trần Dương thầm nghĩ tác dụng phụ không lớn, thuốc giảm cân bình thường đã có nhiều tác dụng phụ rồi. Y nói tiếp: “Tôi sẽ nói cho con bé biết.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu em họ anh thật sự muốn giảm cân thì lần sau khi tôi đến, anh bảo cô ấy đến đây, tiện thể tôi xem tình hình thế nào.”
Trần Dương vui sướng nói: “Cám ơn Giang thiếu.”
Giang Thiếu Bạch xách hòm thuốc rời khỏi nhà họ Trần, hắn khá phấn chấn. Nếu muốn kiếm tiền, hắn có thể bán thuốc giảm cân, hình như cũng kiếm được rất nhiều tiền. Liên tục điều chế các loại thuốc giảm cân, hắn sẽ kiếm được khá nhiều tiền. Nhưng Giang Thiếu Bạch lại nghĩ hiện giờ hắn có rất nhiều việc cần làm, không cần chút tiền lẻ này, đen ăn đen mới là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Hắn xông vào hang ổ của Ly Nguyệt Tông, thu hoạch hơn mười món linh vật quý giá, mấy thứ này cộng lại có giá cả tỷ.
Giang Thiếu Bạch rời khỏi nhà họ Trần, quay về biệt thự thì thấy Lạc Kỳ đã về rồi.
“Anh về rồi à?”
Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ, anh mới có được một video.”
Giang Thiếu Bạch nghe vậy đảo mắt, gần đây nhiều video quá nha. Lạc Kỳ mở laptop, phát đoạn video.
Trong video là cảnh hai người đàn ông đang đánh nhau, cả hai đều là cao thủ, đánh nhau đến long trời lở đất, gió cuốn mây tan, cực kỳ đáng sợ. Trong ti vi, cao thủ phong vân kiểu này đều dùng hiệu ứng đặc biệt, còn hai người này là có năng lực thật sự.
Địa điểm hai người đánh nhau hơi kỳ lạ, là một xa lộ khá vắng vẻ.
Chợt có một chiếc xe hơi vọt tới, người trong xe không phát hiện hai người, cứ thế mà chạy thẳng về phía trước. Kết quả, một cao thủ không nhịn được hất tung chiếc xe.
Sau đó cả hai không thèm để ý đến vị khách không mời mà đến kia, tiếp tục lao vào đánh nhau.
“Chiếc xe không tồi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng. Xe càng tốt thì độ an toàn càng cao, mấy chiếc siêu xe bị đụng hoàn toàn thay đổi hình dạng, nhưng người trong xe thường bình yên vô sự.
Giang Thiếu Bạch quay đầu nói: “Xe này phải đi bảo hiểm nhỉ, vậy là camera hành trình phải cung cấp cho công ty bảo hiểm. Video lại như vậy, phía công ty có nghĩ là chủ xe đang lừa đảo không?”
Lạc Kỳ: “…” Trọng điểm bây giờ không phải là chiếc xe thế nào, công ty bảo hiểm xử lý ra sao.
Anh nói: “Hai người kia rất lợi hại.”
Giang Thiếu Bạch tán thành: “Đúng là rất lợi hại.” Hẳn là cao thủ địa cấp.
Hắn thở dài, trong lòng sốt ruột không thôi, cảm giác như bị đè nặng. Bình thường không gặp ai là cao thủ, bây giờ trong video lại có đến hai cao thủ.
“Thiếu Bạch, em và hai người kia thì ai lợi hại hơn?” Lạc Kỳ tò mò hỏi.
Hắn hơi chột dạ đáp: “Chuyện này không dễ trả lời, dù sao em còn trẻ, hai người kia thì già rồi.”
Anh gật đầu đồng ý: “Nói cũng đúng. Tài xế xe không chết nhưng bị hoảng sợ, luôn nói bản thân gặp quỷ.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Vậy nên phải quý trọng sinh mạng, lái xe cẩn thận. Người này đụng phải hai cao thủ địa cấp mà vẫn giữ được cái mạng là quý lắm rồi.
“Anh, em đi tu luyện tiếp đây.”
Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.”
***
Giang Thiếu Bạch thử vận chuyển nguyên khí, nguyên khí cuồn cuộn lưu chuyển trong kinh mạch của hắn, có cảm giác đầy muốn tràn ra.
Sau khi có được trúc cơ đan, Giang Thiếu Bạch luôn tích trữ nguyên khí, nâng cao xác suất tiến giai thành công. Hắn cân nhắc một chút, cảm thấy thời cơ đã đến, có thể bắt đầu tiến giai. Thế là hắn lấy một viên trúc cơ đan ra cho vào miệng, nguyên khí nồng đậm nhanh chóng tỏa ra. Hắn có cảm giác thứ gì đó nổ tung trong bụng.
Giang Thiếu Bạch nhanh chóng vận chuyển pháp quyết, hấp thu dược lực trong đan dược.
Dược lực kéo dài không dứt bồi dưỡng cơ thể hắn, Giang Thiếu Bạch đắc ý nghĩ, không uổng công hắn vất vả tìm đủ các nguyên liệu, hiệu quả của trúc cơ đan không tồi.
Hắn cảm giác nguyên khí cơ thể sôi trào, huyết dịch cả người cũng giống như đang bốc cháy, mồ hôi tuôn ra không ngừng. Giang Thiếu Bạch như đang ở trong lò lửa, cả người khó chịu không thôi.
Ngay lúc này, Giang Thiếu Bạch chợt nghe tiếng tắc tắc tắc từng đợt, khá giống tiếng của chuột. Hắn đảo mắt nhìn qua, thấy cửa tủ quần áo mở ra. Đa Đa từ trong tủ quần áo nhảy ra ngoài, nghiêng đầu nhìn hắn mấy lần, bỗng lấy hạt dưa từ trong quai hàm ra bắt đầu cắn.
Giang Thiếu Bạch nhìn hành động của Đa Đa mà không khỏi đen mặt, hắn đang vất vả như vậy, thế mà chuột ngố lại ngồi cắn hạt dưa xem trò vui.
Hắn biết Đa Đa làm ổ nhiều nơi trong nhà từ lâu, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ chuột ngố còn làm ổ trong tủ quần áo của hắn. Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm mắt, chọn cách nhắm mắt làm lơ chuột ngố, cố gắng luyện hóa dược lực.
Đa Đa bỗng cảm nhận được gì đó, nó hưng phấn vòng tới vòng lui bên cạnh Giang Thiếu Bạch.
Hắn đang bước vào giai đoạn mấu chốt tiến cấp địa giai, nguyên khí trong người tràn ra, Đa Đa có thể hấp thu nguyên khí này, nó phát hiện ra điều đó nên hưng phấn không thôi.
Sau khi thích ứng với trúc cơ đan, nhiệt độ trên người hắn từ từ giảm xuống, dược lực được hóa giải, lan ra tứ chi và cả người, đáng tiếc hắn vẫn chưa tiến giai.
Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ, lại nuốt thêm một viên trúc cơ đan, đan dược vừa nuốt vào, hắn có cảm giác nơi trái tim có ba vòng xoáy hấp thu nguồn năng lượng này, một lớn hai nhỏ. Hắn đoán đó là dị năng kim loại và sấm sét đang đồng thời hấp thu.
Dược lực của viên trúc cơ đan thứ hai được hấp thu hết, hán vẫn chưa có cảm giác tiến giai, ba vòng xoáy nơi tim như cái động không đáy, dù hấp thu bao nhiêu dược lực vẫn không lấp đầy, ba lỗ hổng như còn đang khát cầu năng lượng.
Bất đắc dĩ, Giang Thiếu Bạch đành phải dùng đến viên trúc cơ đan cuối cùng.
Hắn nuốt một lần ba viên, ba vòng xoáy điên cuồng hấp thu dược lực, Giang Thiếu Bạch lập tức khẩn trương.
May mắn là ba viên đan dược được hấp thu một nửa thì ba vòng xoáy có xu thế lấp đầy, cuối cùng hắn đã có cảm giác tiến giai. Hắn cảm nhận được rõ ràng nguyên khí lưu động trong cơ thể thay đổi, ngưng tụ hơn. Tạp chất trong người nhanh chóng tràn ra, càng lúc càng nhiều.
Ngay từ đầu Đa Đa say mê hấp thu nguyên khí tràn ra từ người Giang Thiếu Bạch, nhưng dần dần nó phát hiện tình huống không đúng, chuột ngố ngửi thấy mùi gì đó trong phòng.
Trong phòng càng lúc càng thối, thối không chịu nổi. Đa Đa nhăn mũi, nó thính hơn người thường rất nhiều, không kịp chạy trốn đã bị mùi thối mà Giang Thiếu Bạch tẩy kinh phạt tủy xông đến choáng váng. Đa Đa yếu ớt ngã dưới sàn, trong mắt như có vòng nhang muỗi.
Giang Thiếu Bạch đã phát hiện tình trạng của chuột ngố từ sớm, nhưng hắn lười để ý.
Hắn nhắm mắt lại, luyện hóa hoàn toàn ba viên đan dược rồi hấp thu, cuối cùng thuận lợi thăng lên địa cấp. Hắn thầm cảm thấy may mắn trước khi tiến giai đã chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì không chừng nuốt ba viên trúc cơ đan mà vẫn không tiến giai được, nếu vậy thì rắc rối to. Hai viên đan dược chỗ Diệp Đình Vân chắc cũng có tác dụng.
Giang Thiếu Bạch tiến giai xong, cả nhà đầy mùi thối. Hai lần hắn tẩy kinh phạt tủy trước đó cũng tỏa ra mùi thối, nhưng căn bản không so sánh được với lần này. Hắn không biết Đa Đa có bị thối chết hay không, Đa Đa chợt giật giật chân, tuyên bố vẫn còn sống.
Giang Thiếu Bạch thấy nó còn có sức như thế bèn yên tâm đi tắm.
Hắn tắm rửa đến hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng gột rửa được mùi thối trên người. Hắn bước ra khỏi phòng tắm, thấy Đa Đa tức giận nhìn hắn. Giang Thiếu Bạch cầm khăn tóc lau tóc, làm như không thấy.
Hết chương 212

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.