Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 202: Làm ăn




Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch đến công ty, mấy thư ký vừa thấy hắn lập tức sôi nổi chào hỏi. Vì Lạc Kỳ đang họp nên hắn đành đợi trong văn phòng.
“Hình như nhị thái tử mập lên.”
“Ừ, có vẻ béo lên một chút, nhìn béo béo tròn tròn.”
“Chắc là đi nghỉ dưỡng rồi ăn uống được lắm.”
“Hay là dùng đồ bổ nhiều quá. Mấy người có tiền thích ăn nhân sâm, linh chi gì đó để bồi bổ cơ thể.”
“Đồ bổ không thể ăn bậy đâu. Tôi có biết một phú bà, ngày nào cũng ăn tổ yến, kết quả vào bệnh viện luôn, tiết estrogen quá mức, tăng tuyến vú.”
*Estrogen là một loại hormone do buồng trứng tiết ra, nó được ví như dòng nhựa sống giúp phụ nữ duy trì được vóc dáng và làn da mịn màng. Đồng thời nó cũng là loại nội tiết giúp chị em duy trì ham muốn tình dục… Vì thế, sau thời kỳ xuân sắc, sự suy giảm estrogen cũng là một trong những nguyên nhân khiến cơ thể nữ giới gặp phải những rối loạn. Trong khi đo thừa estrogen có thể dẫn đến nhiều bất thường về cả sinh lý và tâm lý, gây ảnh hưởng lớn tới cuộc sống của bệnh nhân.
Giang Thiếu Bạch ngồi trên sô pha, lời mấy thư ký bàn tàn liên tục chui vào tai hắn. Hắn ngoáy ngoái tai, phát hiện thực lực lại gia tăng, chuyện gì cũng nghe được rõ ràng.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén tức giận trong lòng. Mấy thư ký anh hắn thuê nhiều chuyện quá, hắn chỉ mập lên mấy cân thôi mà, nhìn chằm chằm hắn như vậy là sao? Còn nói hắn béo, so sánh hắn với phú bà, chuyện này còn so giới tính nữa hả?
Trừ tiền thưởng! Hắn nhất định sẽ nói anh trai trừ hết tiền thưởng của mấy người này!
Có điều hắn mập lên thấy rõ như vậy hả?
Giang Thiếu Bạch lấy gương ra soi, còn véo véo hai má. Có lẽ hắn phải giảm béo một chút, nhưng chuyện giảm cân cần nỗ lực rất lớn.
Lạc Kỳ ra khỏi phòng họp, thấy em trai đang ngồi trên sô pha soi gương, thỉnh thoảng còn véo mặt.
“Thiếu Bạch, em không sao chứ?” Lạc Kỳ hỏi.
Hắn ngượng ngùng cất cái gương: “Không có việc gì. Anh, mọi người họp bàn chuyện gì vậy? Có cần em giúp gì không?”
Có lẽ do trốn học nhiều, một tuần luôn có mấy ngày hắn không muốn đi học. Nhưng ở nhà cả ngày thì lại rảnh rỗi quá.
Lạc Kỳ gật đầu đáp: “Đúng là có một việc cần em hỗ trợ.”
Hắn tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy anh?”
“Em còn nhớ Khang tổng không?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Em nhớ rõ, là người xui xẻo kia.” Chính là chủ nhân của Tinh Đại Liên, còn phải cám ơn anh ta, nhờ anh ta mà hắn mới luyện được trúc cơ đan nhanh như vậy.
“Người yêu của Khang tổng mang thai rồi.” Lạc Kỳ nói.
Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ồ, nhanh thật.”
“Không phải em đưa cho Khang tổng thuốc giúp sinh con sao? Nghe Khang tổng nói nhờ thuốc đó nên mới có con nhanh như vậy.”
Giang Thiếu Bạch hoảng hồn: “Anh, đừng nói bậy. Em lấy đâu ra thuốc giúp sinh con? Chỉ là nâng cao tỷ lệ chút thôi.” Khang tổng đã lớn tuổi, tuy nói cơ năng không có vấn đề nhưng vẫn kém hơn thanh niên trai tráng một chút.
Lạc Kỳ gật đầu nói tiếp: “Khang tổng có kể cho người khác về loại thuốc này nên có người đến tìm anh.”
Giang Thiếu Bạch cay mày: “Trong giới hào môn chuyện gì cũng kể nhau nghe sao?” Chuyện này có vẻ vang gì đâu, thế mà đi khắp nơi nói lung tung?
Anh xoa cằm nói: “Thỉnh thoảng những người có vấn đề giống nhau thường tụ lại trao đổi thông tin với nhau.”
Từng có người muốn kéo anh vào một nhóm, trong nhóm chuyên bán thuốc “bổ thân” cao cấp, vài người ăn chơi phóng túng quá, sau này không thể có con nối dỗi. Anh vào nhóm nhìn mấy lần rồi out.
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, có một kiểu người gặp hoàn cảnh khó khăn sẽ tập trung lại với nhau tâm sự, cố gắng giảm bớt gánh nặng trong lòng một chút. Dù sao vẫn là ông chủ lớn, cách giải quyết đa dạng hơn người bình thường, tập trung với nhau trao đổi xem có cách gì không.
Hắn lên tiếng hỏi: “Anh, người ta nhờ anh cái gì?”
“Chính là loại thuốc kia, Khang tổng bảo người ta tìm đến anh.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ Khang Trình Bình thật giống thần giữ của, hắn đưa cho Khang tổng đến 15 viên thuốc, dặn dò đối phương một tháng chỉ được dùng nhiều nhất 1 viên. Khang Trình Bình có nhiều như vậy mà không nỡ bán 1 viên sao?
Lạc Kỳ hỏi em trai: “Em còn loại thuốc này không?”
Hắn gật đầu: “Còn ạ.” Tiền tới cửa, không lý nào không cần.
“Anh nghĩ xem nên bán bao nhiêu tiền một viên?”
“Năm triệu.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Năm triệu? Chém vậy có được không? Chi phí bào chế thuốc đó chừng 10 vạn thôi. Đó giờ hắn không biết, thì ra anh trai hắn lòng dạ độc ác như thế.
Lạc Kỳ liếc nhìn Giang Thiếu Bạch: “Nhìn anh vậy là sao?”
Hắn vội lắc đầu: “Không có gì. Em chỉ thấy anh thật ngầu thôi.”
Anh cười cười: “Người nọ không thiếu tiền.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Người nọ không thiếu tiền mà hắn thì đang thiếu đây, vừa lúc bán đắt một chút, coi như phân phối tài nguyên xã hội cho hợp lý ấy mà. Hắn nghĩ nếu danh tiếng về loại thuốc này được truyền ra ngoài, có lẽ càng có nhiều người tìm đến mua thuốc.
“Em sẽ bào chế nhiều một chút đưa cho anh.”
“Được.”
***
Nghỉ học đến gần một tháng, cuối cùng Giang Thiếu Bạch cũng xuất hiện trong trường.
Hắn nhìn trưởng câu lạc bộ cosplay, cau mày nói: “Đàn chị, làm gì nhìn em như vậy!”
“Hình như em… mập lên?”
Giang Thiếu Bạch nghiến răng, bộ hắn béo lên rõ vậy sao? Sao ai nhìn hắn cũng nói hắn béo vậy?
“Em nghỉ học nhiều ngày như vậy là để nuôi thịt đó hả?” Hoàng Lăng Duyệt lo lắng hỏi.
Giang Thiếu Bạch: “…” Đàn chị này nói chuyện khó nghe quá đi. “Em chỉ mập lên mấy cân thôi.”
Hoàng Lăng Duyệt gật gật đầu: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, học viện sắp có tiệc tối, em đến giúp được chứ?”
“Chị vừa mới chê em mập.”
“Đàn em, em là đại soái ca, dù mập vẫn rất đẹp trai, so với dưa vẹo táo nứt thì ngon hơn nhiều, huống chi em còn có tiền! Thời buổi này ấy mà, chỉ cần có tiền trong túi là mạnh hơn tất cả, là một trong thập đại phú nhị đại trong trường, có rất nhiều đàn em cả gái lẫn trai đều muốn biết “hoàng tử trốn học” có ngoại hình thế nào.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
***
Diệp Đình Vân đi đến ngồi cạnh Giang Thiếu Bạch: “Chị Hoàng tìm cậu có chuyện gì vậy?”
Hắn nhún vai đáp: “Vẫn là chuyện cũ, tìm tôi đi đứng gác.”
“Cơ thể cậu không sao rồi chứ?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Khỏe từ lâu rồi.”
Nếu muốn nói có vấn đề thì chính là việc hắn tăng cân đó. Mà chuyện này cũng bó tay, vì hắn phải tranh thủ linh khí trong thịt cá chưa mất đi mà ăn cho hết, muốn ăn uống điều độ là không thể! Hắn ăn rất nhiều, mập lên vài cân coi như là ít rồi. Nếu đổi lại là người khác, ăn nhiều như vậy thì sẽ tăng ít nhất mấy chục cân, đương nhiên người bình thường không ăn được nhiều như vậy.
“Tiếp theo cậu có kế hoạch gì?” Diệp Đình Vân hỏi.
“Kế hoạch?” Hình như hắn không có dự tính gì, tất cả đều thuận theo tự nhiên. “Kế tiếp lo kiếm tiền, kiếm nhiều tiền một chút.”
Cậu thầm nghĩ dù thực lực của hắn tăng lên không ít nhưng tính tình vẫn như trước, thích ứng mọi hoàn cảnh.
***
Thứ bảy.
Giang Thiếu Bạch nằm trên giường, nhìn Lạc Kỳ hỏi: “Anh nói có người nhờ em giúp sinh con?”
“Ừ.”
Mấy người này kỳ lạ ghê, tìm một người đồng tính giúp sinh con!
“Đối phương trả thù lao bao nhiêu vậy anh?” Mặc kệ khách hàng kỳ quái thế nào, trả tiền chính là đại gia.
Anh giơ ba ngón tay.
Giang Thiếu Bạch: “Ba mươi triệu?”
Lạc Kỳ lắc đầu: “Ba trăm triệu.”
Giang Thiếu Bạch trợn to mắt: “Nhiều vậy?!”
Lạc Kỳ cười cười: “Dựa theo tốc độ kiếm tiền của em thì một năm kiếm được mấy tỷ cũng không thành vấn đề. Sau này anh phải theo em kiếm tiền rồi.”
“Anh, em kiếm tiền cực khổ lắm, đôi khi ra ngoài làm nhiệm vụ còn phải nhìn sắc mặt người ta, anh thì khác, anh là ông chủ lớn! Anh là tổng tài, còn hâm một người làm công như em?!”
Lạc Kỳ liếc mắt, người làm công cái gì, không phải ai cũng giống Giang Thiếu Bạch, mỗi phút kiếm hơn triệu bạc. Làm nhiệm vụ nhìn sắc mặt người ta? Lần trước Giang Thiếu Bạch vào rừng cứu mấy phú nhị đại, người ta không nể mặt hắn, kết quả… vô cùng thê thảm.
Mặc dù anh là tổng tài một tập đoàn, nhưng hiện tại làm ăn khó khăn, sơ sẩy một cái là không kiếm được tiền còn bị lỗ vốn. Giang Thiếu Bạch kiếm tiền lại là tiền mặt, còn anh chỉ là con số trên giấy.
Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi: “Khách hàng lần này có lai lịch thế nào hả anh?”
“Vẫn là người mà Khang tổng giới thiệu, tên là Trần Dương, là đại thiếu gia, con độc đinh nhà họ Trần. Nhà họ không có nhiều đàn ông, cha Trần Dương đến gần 40 mới có một đứa con trai, nuôi dưỡng rất cẩn thận, nghe nói mấy năm trước Trần Dương mắc phải bệnh lạ, không muốn gặp người ngoài nữa, cứ vậy từ từ ra khỏi giới hào môn.”
“Anh gặp Trần Dương chưa?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Lạc Kỳ gật đầu: “Mấy năm trước từng gặp, nhưng mấy năm nay cậu ta như biến mất, có thể là trạch ở nhà.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu, chỉ ồ một tiếng.
Nghe nói nước R có rất nhiều trạch nam, có vài người vài chục năm không ra khỏi nhà luôn, không tiếp xúc với xã hội. Nhiều trạch nam vì công việc thất bại hoặc không giỏi giao tiếp với người lạ sẽ co rút vào thế giới riêng của họ. Giang Thiếu Bạch không ngờ người có tiền cũng trạch như vậy.
Người có tiền ấy mà, có thể đi shopping, kéo kinh tế phát triển. Ở nhà mãi là sao chứ?
***
Lạc Kỳ lái xe đến biệt thự nhà họ Trần thì dừng lại, anh và Giang Thiếu Bạch bước xuống xe. Hắn đi vào nhà, trông thấy một quý phú nhân ưu nhã ăn mặc đoan trang.
“Chào hai vị, mời ngồi, mời ngồi.” Quý phu nhân vội chào hỏi.
Giang Thiếu Bạch nhìn Trần phu nhân, hơi thắc mắc hỏi: “Trần thiếu đâu rồi?” Thường thì mấy người tìm hắn đều rất nóng vội, lòng như lửa đốt, nhưng lần này hắn tới nơi rồi mà khách hàng còn trốn tránh không gặp là sao?
Bà Trần rũ mắt, hơi chán nản nói: “Hai vị đừng trách, con tôi nhát gan, không thích gặp người lạ, để tôi đi giục nó.”
Giang Thiếu Bạch đợi trong phòng khách một lúc, cuối cùng Trần Dương cũng đi ra.
Vừa nhìn thấy y, Giang Thiếu Bạch lập tức hiểu ra vì sao Trần Dương trốn tránh không muốn gặp người.
Thoạt nhìn Trần Dương như quả bóng thổi phồng, cả người toàn là thịt, ngay cả hai mắt cũng sắp không thấy đâu, vòng bụng rất to, phỏng chừng không thể ngồi xổm được. To như vậy, có lẽ cúi đầu không thấy được chân luôn.
Hắn thầm nghĩ Trần Dương phải hơn 150 kg. Nhìn Trần Dương, hắn chợt nghĩ gần đây hắn mập lên nhưng không là gì so với y, *tiểu vu kiến đại vu, thật ra hắn vẫn rất thon thả.
*Ý chỉ người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt, ở đây là người mập gặp người còn mập hơn.
Có lẽ do đã lâu không gặp người lại, Trần Dương hơi luống cuống tay chân.
Lạc Kỳ thấy em trai không kiêng dè gì mà đánh giá Trần Dương, hai mắt còn phát sáng, anh lén véo em trai một cái.
Giang Thiếu Bạch bị anh trai véo một cái mới nhận ra ánh mắt hắn quá suồng sã, có lẽ tạo áp lực cho đối phương. Không thể cưng chiều cậu ấm như vậy. Để quá béo sẽ bị cao huyết áp, tăng đường huyết, có khả năng sẽ chết luôn. Với tình trạng của Trần Dương, hẳn là nên giảm cân rồi mới sinh con. Hay là nhà họ Trần lo lắng Trần Dương sẽ chết bất cứ lúc nào nên gấp gáp có con nối dõi?
Trần phu nhân đang nhỏ giọng trấn an Trần Dương. Bà nhìn qua Giang Thiếu Bạch giải thích: “Trước kia A Dương rất gầy, nhưng mấy năm trước bị bệnh, dùng nhiều thuốc kích thích hoocmon nên cơ thể mới như vậy.” Sau khi bị bệnh, Trần Dương không muốn gặp người ngoài, cả ngày ở trong căn phòng nhỏ, thỉnh thoảng còn không muốn ra khỏi phòng ăn cơm.
Bà Trần rất đau lòng nhưng không biết phải làm sao.
Giang Thiếu Bạch đã hiểu, thì ra là dùng thuốc kích thích hoocmon, thảo nào thành như vậy. Hắn đã nói mà, xưa kia thì người mập mạp là người giàu có, vì nghèo thì ăn không đủ no, hiện giờ thường là ngược lại, người giàu có không béo mập nữa, trái lại là người nghèo, vì họ không có tiền và thời gian đi tập gym nên béo lên.
Giang Thiếu Bạch nhìn Trần Dương nói: “Trần thiếu gia, phiền anh đưa tay ra.”
Trần Dương nghe vậy nhìn hắn, ánh mắt có phần nghi ngờ. Thật ra y không quá thích gặp người ngoài, cha mẹ y thường mời thầy thuốc đông y về nhà, mỗi lần như vậy y lại phải uống thuốc đắng một thời gian. Tổng cộng đã có hơn mười trung y đến, Trần Dương đã uống rất nhiều thuốc các loại nhưng cân nặng vẫn không giảm xuống.
Hai ngày trước Trần Dương nghe nói cha mẹ lại tìm thầy thuốc, y hơi kháng cự. Hai năm nay, cân nặng của y liên tục tăng lên, y càng lúc càng trạch.
Giang Thiếu Bạch lại nghĩ, chẳng lẽ vì hắn trông quá trẻ, quá đẹp trai nên bị nghi ngờ sao?
Cuối cùng Trần Dương do dự giơ tay ra.
Giang Thiếu Bạch bắt mạch cho đối phương, càng nghe mạch càng thấy kỳ quái.
“Làm sao vậy?” Lạc Kỳ thấy nét mặt em trai như vậy cũng ngờ vực.
Hắn nhìn Trần Dương nói: “Anh dùng không ít thuốc bổ nhỉ.”
Bà Trần nhíu mày một cái, vội giải thích: “Sau khi A Dương bị bệnh, cơ thể rất yếu, không uống thuốc bổ thì không kiên trì nổi.” Bà cũng biết thuốc bổ không thể uống bậy, nhưng không dùng thì không được. Mấy năm nay, con bà càng lúc càng dùng nhiều thuốc bổ.
Giang Thiếu Bạch nhìn bà đáp: “Đồ bổ cũng tốt.” Nhưng là… đa số tinh hoa đại bổ vẫn chưa được cơ thể hấp thu.
Hắn cẩn thận bắt mạch một lúc, sau đó truyền chút nguyên khí, quả nhiên phát hiện điểm bất thường trong cơ thể Trần Dương. Hắn nheo mắt, thầm nghĩ sự tình hơi nghiêm trọng. Sao hắn hay gặp phải mấy chuyện kỳ quái thế nhỉ?
Lạc Kỳ nhìn nét mặt Giang Thiếu Bạch, trong lòng có suy đoán.
Hết chương 202

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.