Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 192: Bích Huyết Linh Chi




Edit: OnlyU
Mộ Nghiên nhìn hai tờ giấy tổ thư ký in ra, hai mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Đây là thứ gì? Lạc tổng đang tìm nó à?”
Mộ Nghiên đã thành huấn luyện viên riêng của Lạc Kỳ, ra vào tập đoàn Thiên Kỳ không có vấn đề gì. Lần trước lúc Mộ Nghiên đến tìm Lạc Kỳ còn bị đuổi ra, hiện tại đã có chỗ ngồi trong tập đoàn.
Lý Doanh gật gật đầu: “Đúng vậy! Lạc tổng có hứng thú với hai loại thực vật này, muốn treo giải thưởng. Sau khi “nhị thái tử” Giang Thiếu Bạch được nhận về, Lạc tổng hay có mấy ý tưởng kỳ quái.”
Doãn Phương Phương cười cười nói: “Nhị thái tử chính là phúc tinh!”
Lý Doanh gật gật đầu: “Nói cũng đúng, sau khi Giang Thiếu Bạch về, rất nhiều ông chủ lớn muốn hợp tác với Thiên Kỳ chúng ta, đều nhận chia phần ít, họ cứ như bị trúng tà.”
Lúc đầu khi thấy mấy giám đốc, tổng tài kia chia phần thiệt, Lý Doanh lo lắng có bẫy gì đó, nhưng thời gian dài, các cô cũng quen rồi.
Đến giờ mà có người bàn chuyện làm ăn quá sát sao phần trăm, ngược lại họ mới thấy kỳ quái.
Mộ Nghiên đảo mắt, phỏng chừng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Giang Thiếu Bạch có năng lực khó đoán, người nào biết năng lực của hắn sẽ nể mặt vài phần. Y còn nghe phong thanh Giang Thiếu Bạch từng đến nước M làm nhiệm vụ, tiêu diệt một dị năng giả kim loại cấp SSS.
Nhà họ Mộ có người làm việc trong ban ngành đặc biệt, trưởng lão trong tộc cũng từng gặp dị năng giả, nhưng người đó chỉ cấp S. Dù là dị năng giả sơ cấp đã rất lợi hại rồi, vì họ có thiên phú vô cùng quỷ dị. Mà dị năng giả kim loại kia còn có thể ngưng tụ kim loại thành lưỡi dao, cắt cổ người khác dễ như trở bàn tay, giết người vô số.
Tuy người nhà họ Mộ có thân thủ hơn người bình thường, nhưng nếu đối mặt với vũ khí sắc bén bao vây khắp nơi thì cũng khó mà ứng phó.
Nếu gặp phải người như vậy, chỉ sợ là muốn chạy trốn cũng khó, kết quả người kia lại bị Giang Thiếu Bạch giết chết.
Mộ Nghiên nhìn hình ảnh thư ký in ra, hơi kích động.
Đó là vì y đã thấy Bích Huyết Linh Chi rồi, chính là anh của y có thứ này. Cỏ linh chi hình thù kỳ quái, anh của Mộ Nghiên muốn dùng nó để đổi tài nguyên với các môn phái cổ võ khác, nhưng người nhà họ Trần biết được, muốn mua với giá 8 viên luyện cốt đan, anh của y từ chối.
Mộ Nghiên kích động không thôi, so sánh với Trần gia thì hai anh em Lạc gia rộng rãi hơn rất nhiều. Nếu Lạc Kỳ muốn có linh chi này, chắc chắn ra tay không keo kiệt.
Mộ Nghiên tìm một chỗ vắng vẻ gọi điện cho Mộ Lâm. Không dễ gì tiếp cận các môn phái chế thuốc nên hẳn là linh chi vẫn còn trong tay Mộ Lâm.
Mộ Lâm nhận được điện thoại cũng vô cùng kích động. Gần đây anh có tiếp xúc với hai người phái cổ võ, nhưng họ ra giá không cao. Rõ ràng là bọn lang sói muốn cướp không, Mộ Lâm vô cùng buồn bực.
Kỳ thật nếu tìm vài chủ quản tông môn thì linh dược có thể bán được giá cao. Đáng tiếc họ chỉ tiếp xúc với những người cấp thấp, những người này toàn mua thấp bán cao, sợ mạo hiểm nên ra giá thu mua rất thấp.
Trong phòng làm việc.
Lạc Kỳ nhìn Mộ Nghiên, kinh ngạc không thôi: “Cậu có Bích Huyết Linh Chi?”
Y gật đầu: “Tôi không có mà là anh của tôi.”
Lạc Kỳ không khỏi bất ngờ, lúc Giang Thiếu Bạch đưa hình hai loại linh dược này cho anh cũng không trông đợi anh có thể giúp được gì. Theo cách nói của hắn thì muốn tìm được phải dựa vào cơ duyên, anh đang định đi hỏi thăm mấy tổng tài mà anh giao thiệp, không ngờ nhanh vậy đã tìm được.
“Loại linh dược này rất quan trọng đối với em trai tôi, nếu anh cậu đồng ý bán thì có thể thương lượng giá cả.”
Trước khi Lạc Kỳ thuê Mộ Nghiên làm huấn luyện viên, anh đã điều tra sơ về tình hình nhà họ Mộ, biết đan dược rất quan trọng đối với họ, có thể trì hoãn thời gian tử vong của họ. Nói chính xác thì đan dược Giang Thiếu Bạch luyện chế rất có ích đối với họ, nếu không thì Mộ Nghiên đã không đồng ý đến làm huấn luyện cá nhân cho anh.
“Tôi lập tức gọi anh tôi đến đây.” Mộ Nghiên nói
“Được.”
Theo hiểu biết của anh, Giang Thiếu Bạch không coi trọng đan dược này lắm, lúc trước còn dùng để… câu cá, trong khi Mộ Nghiên lại xem đan dược này là báu vật! Nếu Mộ Nghiên biết Giang Thiếu Bạch dùng đan dược lãng phí như vậy, chỉ sợ…
Nếu có thể dùng mấy viên đan dược để đổi linh dược quý hiếm này thì không còn gì tốt hơn, nhìn bộ dạng Giang Thiếu Bạch, có vẻ là định tìm linh dược này trong vài năm, thậm chí là vài chục năm, không ngờ nhanh vậy đã tìm được.
Người nhà họ Mộ đến rất nhanh, Lạc Kỳ phát hiện hình như họ rất coi trọng lần giao dịch này, có đến mấy người nhà họ Mộ đi đến Thiên Kỳ, trong đó có hai người tuổi tác đã cao.
Cuối cùng Lạc Kỳ dùng 15 viên đan dược, đổi được linh dược từ họ.
Họ vô cùng cẩn thận cất đan dược, nhìn họ trịnh trọng như vậy, Lạc Kỳ bỗng hơi xấu hổ bèn tặng họ ba vò rượu được ủ từ linh dịch. Nhà họ Mộ coi trọng đan dược nhưng không để ý đến rượu lắm, có điều là do Lạc Kỳ tặng, họ nghĩ có lẽ giá trị khá cao bèn mang theo ra về.
***
Giang Thiếu Bạch nhìn linh dược trong hộp, kích động nói: “Nhanh vậy đã tìm được rồi!”
“Anh cũng không ngờ sẽ thuận lợi như vậy.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Xem ra muốn tìm linh dược thì phải tìm đến người tu cổ võ.”
Vì có vài địa phương đặc biệt mà chỉ có người tu cổ võ mới có thể xâm nhập, và cũng có vài linh dược đặc biệt mà chỉ có họ mới nhận ra. Nhiều linh dược trông rất bình thường, người thường có thấy cũng chưa chắc để ý đến.
Giang Thiếu Bạch kiểm tra một chút, phát hiện dược tính được bảo quản rất tốt, hẳn là dùng cách đặc thù gì đó.
Ba loại linh dược, đã tìm được một loại, một loại cũng đã có manh mối, chỉ còn lại Tinh Đại Liên, Giang Thiếu Bạch hơi kích động.
“Anh đã dùng 15 viên đan dược để đổi.” Lạc Kỳ nói.
Hắn gật gù: “Đan dược không thành vấn đề.”
Hắn đã có Tịnh Hồn Châu, khả năng bị tẩu hỏa nhập ma giảm bớt đi rất nhiều, nhu cầu sử dụng đan dược theo đó cũng giảm đi không ít. Nhà họ Mộ cần đan dược, nhưng đối với hắn thì không khác gì đồ ăn vặt, không có cũng không sao.
“Linh dược này rất quan trọng.” Hắn có thể tiến vào địa cấp trong thời gian ngắn hay không còn phải xem có luyện được trúc cơ đan hay không.
Lạc Kỳ gật đầu: “Anh biết rồi.”
Anh quay qua nhìn con rùa phá sản và chuột ngố đang chơi cái mâm màu bạc: “Món đồ này không tầm thường.”
Buổi tối nó có thể thu thập tinh hoa ánh trăng, nhưng ban ngày thường xuyên bị dùng làm đồ chơi.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Còn phải nói!”
Hai món Mâm Ngân Nguyệt và Tịnh Hồn Châu hắn mua trong buổi đấu giá đều là thứ tốt. Mà chỉ có trong buổi đấu giá quy mô lớn như vậy mới có đồ tốt, tiếc là ba năm mới tổ chức một lần. Đương nhiên nếu đấu giá tổ chức ngay lúc này thì hắn cũng không có tiền mà mua đồ.
Vẫn nên kiếm nhiều tiền một chút mới được, đến buổi đấu giá lần sau, hắn có thể mua bất cứ thứ gì. Giang Thiếu Bạch siết tay, nhất thời có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Lạc Kỳ thấy em trai như vậy, chả hiểu ra sao hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Hơ, hả, không có gì.”
***
Nhà họ Mộ.
Mọi người đang uống rượu, ai cũng cảm thấy kỳ lạ.
Rượu này là quà tặng kèm, họ vốn không coi trọng lắm nhưng sau khi uống xong tất cả ngạc nhiên không thôi, vì tác dụng của rượu không khác gì đan dược, có thể giảm bớt phản phệ công pháp. Họ mừng rỡ như điên.
Ba vò rượu nhanh chóng cạn sạch, mấy trưởng lão đã uống vò cuối cùng, chưa gì đã thấy đáy.
***
Mộ Nghiên gõ cửa, đi vào phòng làm việc của Lạc Kỳ.
Anh nhìn Mộ Nghiên hỏi: “Có chuyện gì à?”
Y hơi do dự, cuối cùng nói: “Lạc tổng, anh bán rượu dưỡng sinh phải không?”
Mộ Nghiên có biết trước đây Lạc Kỳ từng bán rượu dưỡng sinh, nhưng đợt đó đã hết hàng, lần này Lạc Kỳ nói là tặng cho họ ba vò rượu. Mộ Nghiên không hề nghĩ rượu này có liên quan đến rượu dưỡng sinh đợt trước, cho đến khi người nhà nói cho y biết hiệu quả của rượu.
Lạc Kỳ gật đầu đáp: “Ừ.”
Rượu của anh đi theo hướng danh tiếng, ai đã từng uống thấy ngon sẽ đề cử cho bạn bè, ai muốn mua cơ bản đều tìm đến cửa, một vò 10 triệu. Tuy người mua không nhiều những lợi nhuận vẫn rất khả quan. Rượu dưỡng sinh đợt trước rất nổi tiếng, lần này ủ được 30 vò, tặng một ít, để lại một ít, còn lại đã bị người ta tranh mua không còn.
Mộ Nghiên do dự hỏi: “Có bán rượu ra ngoài không?”
Lạc Kỳ gật đầu: “Có, 10 triệu/ vò. Cậu muốn à, có thể bớt cho cậu 20%.”
Y do dự gãi đầu.
Mộ Nghiên cảm thấy bất đắc dĩ không thôi, mấy người lớn trong nhà chia nhau uống rượu bằng bát lớn, vì là quà tặng kèm nên họ không để ý lắm, bây giờ… Là ba mươi triệu đó! Dù Lạc Kỳ nói giảm giá, nhưng số tiền vẫn là 24 triệu.
Nhà họ Mộ có người nhậm chức trong quân đội, sẽ giúp cấp trên giải quyết vài vấn đề tranh chấp quốc tế, nhưng cũng phải tùy cơ hội, còn bị lấy hết tiền lương, không còn bao nhiêu tiền.
“Vậy còn đan dược kia có bán bằng tiền không?”
Lạc Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu cậu cần thì bán cho cậu 1 triệu/ viên.”
Anh nhớ em trai nói điều chế đan được tốn chừng 100 ngàn, bán thế này không lỗ.
“Một triệu à.”
Mộ Nghiên âm thầm mừng rỡ, trước kia Trần gia bán 1 triệu/ viên luyện cốt đan, mới bắt đầu thì không yêu cầu quá đáng nhưng càng lúc càng tăng giá. Rượu và đan dược tương đương nhau, nếu so sánh thì mua đan dược có lợi hơn. Mộ Nghiên cảm thán, nếu nhà họ Mộ có tiền hơn nữa thì tốt rồi.
Trần gia và Mộ gia cắt đứt giao dịch, họ vốn đang lo lắng nhưng giờ thì hoàn toàn không cần phải lo nghĩ nữa. Giá cả như vậy, hiệu quả kém hơn, là người thì sẽ biết nên chọn thế nào.
Hết chương 192

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.