Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 176: Có bom




Edit: OnlyU
Lạc Kỳ đi vào phòng, thấy Giang Thiếu Bạch vừa ngâm nga hát vừa thu dọn quần áo.
Hắn thấy anh đến lập tức nói: “Anh đến rồi à? Anh nhìn xem em mặc bộ này đẹp, hay là bộ này?”
“Em của anh đẹp trai, mặc cái gì cũng đẹp.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu tán thành: “Em cũng nghĩ vậy đó.”
Lạc Kỳ thầm nghĩ có vẻ Giang Thiếu Bạch không phải xin ý kiến của anh, chỉ là hắn muốn nghe anh nói câu đó thôi.
“Em nhất định phải đi đến nước M?” Lạc Kỳ khoanh tay, đứng dựa cửa hỏi em trai.
Hắn gật đầu đáp: “Vâng! Đình Vân cũng có hứng thú.”
Doãn Hạ Võ đã xin ý kiến cấp trên, cuối cùng quyết định Diệp Đình Vân có thể đi cùng. Thân phận của Giang Thiếu Bạch cũng không phải là vệ sĩ mà là bạn thân của Diệp Đình Vân, nói trắng ra chính là bạn trai.
Hắn chưa từng ra nước ngoài, thế nên lần này được xuất ngoại du lịch, hắn cảm thấy đây là một việc rất thời thượng, nếu để người trong thôn biết hắn đi ra nước ngoài, chắc chắn họ sẽ hâm mộ không thôi.
“Em và Diệp Đình Vân đi cùng nhau à?”
“Vâng.” Giang Thiếu Bạch đáp.
“Hai đứa… có tốt không?”
Hắn không hề suy nghĩ mà đáp: “Rất tốt ạ!”
Lạc Kỳ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Giang Thiếu Bạch, anh không biết phải nói gì thêm mới tốt. Ngày đó anh tình cờ thấy em trai bị Diệp Đình Vân đánh không thương tiếc, anh nhìn một lúc rồi… không nhìn nổi nữa.
Tuy anh nghe Giang Thiếu Bạch nói đó là cách thức tu luyện, nhưng anh cảm thấy có thể do kiến thức của anh quá hạn hẹp nên vẫn không tiếp thu được phương pháp tu luyện thế này.
Lạc Kỳ còn có cảm giác Giang Thiếu Bạch rất thích bị đánh, thậm chí có vẻ như nếm mùi ngon, anh chỉ có thể cảm thán củ cải rau xanh, tất cả đều có ưa thích riêng.
“Đi ra ngoài trải nghiệm cũng tốt, chú ý an toàn.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Anh yên tâm đi, em lợi hại lắm, không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Em… không bị nội thương đúng không?” Lạc Kỳ nhịn không được hỏi Giang Thiếu Bạch.
Hắn không hiểu ra sao bèn hỏi lại: “Nội thương? Sao em lại bị nội thương?” Bỗng hắn hiểu ra, lập tức nói: “Anh nghĩ nhiều quá ra, chút sức lực của Đình Vân như muỗi đốt, sao có thể khiến em bị nội thương được?”
Lạc Kỳ: “…” Diệp Đình Vân đánh vậy mà như muỗi sao, có con muỗi nào mạnh như vậy hả?
Nhưng dù thế nào thì hiệu quả của việc bị đánh vẫn rất rõ rệt, sát khí trong người Giang Thiếu Bạch cơ bản được luyện hóa hết, nhờ đó thực lực tăng mạnh. Cũng vì luyện hóa hoàn toàn sát khí mà ý thức bị la bàn áp chế cũng yếu đi rất nhiều.
Mấy ngày nay hắn tiếp thu ký ức của Xi Vưu, chiếm được hoàn chỉnh bộ Trượng Lục Kim Thân Quyết, có thể nói là đầy ý chí chiến đấu.
***
Tại nhà họ Diệp.
“Anh hai, anh về rồi.” Diệp Diểu mừng rỡ nói.
Diệp Đình Vân gật đầu.
Diệp Diểu vội mở một bài post cho cậu xem: “Anh hai xem cái này đi.”
Cậu đọc bài post một lúc, tựa đề là “Loạt ảnh người không bằng chuột.”, toàn là hình con chuột đại gia đỏm dáng đeo chiếc nhẫn trứng bồ câu thân yêu. Đa Đa thường phát trực tiếp, thế nên hình ảnh trong bài post này cơ bản là chụp màn hình từ buổi phát sóng của nó.
Trong bài post để lộ nhiều chỗ trong “khu nhà cao cấp”, Đa Đa có đến mấy cái ổ, cũng không thiếu di động và tablet.
“Anh hai, đây là con chuột Giang Thiếu Bạch nuôi phải không?” Diệp Diểu hỏi
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, chính là nó.”
Diệp Diểu nhịn không được nói: “Nó giàu quá nhỉ.”
Cậu lắc đầu: “Nó đã khiêm tốn rất nhiều rồi, thật ra nó còn giàu hơn.” Cậu nghĩ tuy chiếc nhẫn kia đáng giá, nhưng mấy bảo vật mà Đa Đa cất giữ càng đáng giá hơn.
Lúc cậu và Giang Thiếu Bạch kiểm kê “kho báu” của Đa Đa, cậu có thấy một ngọc điêu ba màu khắc phúc lộc thọ, giá trị chắc chắn rất lớn. Nhìn tỉ lệ khối ngọc, giá của nó không thể thấp hơn ba bốn trăm triệu, nếu gặp người có duyên hợp mắt thì dù bảy tám trăm triệu, người ta cũng sẵn lòng mua.
“Anh hai, anh và Giang Thiếu Bạch sẽ đi đến nước M hả?” Diệp Diểu hỏi.
“Ừ.”
“Vậy anh phải cẩn thận, đừng để hắn dê đó.” Diệp Diểu buồn bực dặn dò.
Diệp Đình Vân: “…”
***
Mấy ngày sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lên máy bay đến nước M, vì hai người đi khoang hạng nhất nên được ưu tiên lên trước.
Diệp Đình Vân nhỏ giọng hỏi: “Đa Đa cũng đi à?”
Hắn gật đầu, thần thần bí bí nói: “Chắc là lên máy bay rồi, nó được việc lắm, hai ngày trước còn bắt được một tên trộm.”
“Bắt trộm?” Diệp Đình Vân tò mò hỏi lại.
Giang Thiếu Bạch nghiêm túc gật đầu: “Do nó quá khoe khoang nên trộm mới để ý.”
Đa Đa vẫn tiếp tục công việc livestream, dựa vào phát trực tiếp mà kiếm được khá nhiều tiền. Đa Đa thích nhất là khoe giàu khi livestream, trên mạng đã có rất nhiều nam nữ khoe giàu, nhưng chưa có chuột khoe giàu…
Người lên mạng khoe khoang sự giàu có dễ khiến công chúng tức giận, mọi người sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công, nhưng một con chuột lên mạng khoe giàu thì chỉ khiến mọi người gào thét kawai mà thôi.
Lúc Đa Đa phát sóng thường có người bình luận là muốn lập team đi trộm nó, kết quả hai ngày trước có người đến trộm thật.
Đương nhiên kẻ trộm mò đến không phải vì con chuột dễ thương, gã túng quá làm càn, mục tiêu là chiếc nhẫn trên đầu Đa Đa.
Lúc Đa Đa livestream thường lấy dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng khi gặp trộm lẻn vào, nó lập tức hiện nguyên hình, to ra gấp mấy chục lần bình thường, còn to hơn con mèo lớn nữa. Dù sao Đa Đa cũng là yêu quái đã tu luyện mấy trăm năm, sức chiến đấu rất mạnh, tên trộm bị Đa Đa cào nát mặt.
Lạc Văn Phong nghe tiếng động đi ra, vừa lúc thấy Đa Đa trổ hết tài nghệ.
Vì tên trộm đã thấy nguyên hình của chuột ngốc nên Lạc Văn Phong đành phải báo cho Giang Thiếu Bạch. Hắn dùng ảo thuật phong ấn ký ức tên trộm, khiến gã nghĩ bản thân bị người khác đánh rồi ném gã vào đồn cảnh sát.
***
Thú cưng qua kiểm tra an ninh sân bay rất phiền phức, Giang Thiếu Bạch bèn cho Đa Đa chui vào hành lý vận chuyển, cuối cùng qua cửa trót lọt.
Đa Đa là một con chuột không chịu ngồi yên, nó chê va li hành lý ngột ngạt nên lên máy bay rồi là lập tức chạy chơi khắp nơi
Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đang nói chuyện, không biết Đa Đa từ đâu nhảy ra, hào hứng chít chít nói gì đó.
Diệp Đình Vân nghe mà mờ mịt, cậu hỏi Giang Thiếu Bạch: “Cậu có thể nghe hiểu hết?”
Hắn gật đầu nói: “Ừ.”
Giang Thiếu Bạch dùng cách thức đặc biệt liên hệ tinh thần với chuột ngố, vì thế có thể nghe hiểu tàm tạm nó nói gì.
“Nó nói trong va li ngột ngạt quá.” Còn nói quần áo của hắn hôi, làm ngộp chết Đa Đa.
Hắn nghĩ con chuột này quá soi moi, quần áo của hắn hôi chỗ nào, rõ ràng đã giặt qua còn nói hôi. Cái ổ của Đa Đa mới hôi đó, thu thập một đống quần áo giày dép hỏng về chất đống đó.
Đa Đa vẫn rất hào hứng, dùng móng vuốt ra dấu gì đó, Giang Thiếu Bạch thuật lại: “Nó nói cạnh va li có một thứ hình chữ nhật, còn có đèn chớp tắt và mấy con số đang nhảy lên, giống đồng hồ báo thức, lại không phải là đồng hồ.”
Ánh mắt của chuột tầm bảo rất đặc biệt, có năng lực nhìn thấu, Giang Thiếu Bạch cực kỳ ao ước loại năng lực này.
Diệp Đình Vân ngẩn ra, bỗng nói: “Hình chữ nhật, còn có số, có phải là… bom?”
Giang Thiếu Bạch nghe thế đen mặt: “Mau xuống máy bay.”
Hắn ra nước ngoài làm vệ sĩ cho người ta, còn chưa thấy mặt khách hàng mà hắn đã toi dọc đường thì không xong.
Dù có bom hay không thì nên cẩn thận vẫn hơn.
Giang Thiếu Bạch lấy thẻ thành viên đội Phi Long ra, bảo tổ bay kiểm ra hành lý vận chuyển một lần nữa.
Thân phận thành viên đội Phi Long rất hữu dụng, rất nhanh sau đó, phi hành đoàn đã tìm chuyên gia tháo dỡ bom mìn đến, tiến hành kiểm tra.
Mấy chuyên gia có kinh nghiệm phong phú về tháo dỡ bom mìn, họ nhanh chóng tìm được hai quả bom nhỏ trong máy bay, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì hai quả bom sẽ phát nổ sau khi máy bay cất cánh nửa tiếng đồng hồ. Khi đó tất cả đang bay trên trời, không ai may mắn thoát được.
Cấp trên quản lý sân bay nghe tin có hai quả bom lẫn trong hành lý, họ sợ run cả da đầu, lại sợ mọi người hoảng loạn nên nhanh chóng phong tỏa tin tức.
Chuyến bay bị delay hơn một tiếng đồng hồ, sau khi kiểm tra kỹ càng lần nữa mới cất cánh. Hành khách trên máy bay hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, họ đơn thuần tin tưởng máy bay bị delay là do thời tiết.
Mấy tiếng sau, máy bay đáp xuống, Giang Thiếu Bạch bước xuống máy bay mà ẩn ẩn có cảm giác buồn nôn.
“Say máy bay hả?” Diệp Đình Vân hỏi.
Hắn lắc đầu: “Không sao.”
Đây không phải lần đầu tiên hắn ngồi máy bay, nhưng đây là chuyến bay dài nhất. Hắn hơi đỏ mặt, hắn thế mà bị say máy bay, mất mặt quá!
Chỉ cần tu luyện đến thiên cấp là có thể phi thiên độn địa, đến lúc đó không cần đi máy bay nữa, sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền mua vé máy bay.
Mấy thành viên đội Phi Long đi đến, vì kinh phí có hạn nên chỉ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ngồi khoang hạng nhất, mấy người khác ngồi khoang bình thường, họ không tìm được cơ hội nói chuyện với Giang Thiếu Bạch trên máy bay.
“Sao huấn luyện viên biết trên máy bay có bom vậy?” Đào Lâm tò mò hỏi
Lúc đó hoảng loạn, Đào Lâm không tìm được cơ hội hỏi Giang Thiếu Bạch.
Đa Đa nhảy ra khỏi túi áo Giang Thiếu Bạch, hai mắt nho nhỏ sáng như sao. Hắn nhét chuột ngốc vào túi, bình thản nói: “Vì tôi có mắt nhìn thấu.”
Đào Lâm: “…”
Diệp Đình Vân liếc một cái, âm thầm lắc đầu, Giang Thiếu Bạch thật là, đi tranh công với một con chuột.
Đào Lâm hít sâu một hơi, nghĩ lại vẫn còn sợ: “Nhân viên sân bây sơ suất quá.”
Trong hành lý có hai quả bom mà không ai phát hiện, may là Giang Thiếu Bạch phát hiện trước, nếu không thì mấy trăm người trên máy bay sợ là sẽ….
Giang Thiếu Bạch cũng hơi sợ hãi, thầm cảm thấy may mắn hắn đã dự kiến trước nên mang Đa Đa theo. Nếu không rơi từ trên cao xuống, hắn có thể may mắn giữ được một mạng nhưng Diệp Đình Vân sẽ lành ít dữ nhiều.
Doãn Hạ Võ thắc mắc hỏi: “Huấn luyện viên, sao cậu lại mang con chuột theo vậy?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Mang nó ra ngoài trải nghiệm một chút.” Không gian dịch chuyển của Đa Đa là một thiên phú rất tốt, nếu nhìn thấy thứ gì tốt, hắn có thể trực tiếp lấy đi luôn.
“Xe đến rồi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
“Đình Vân, hoan nghênh cháu đến đây.” Lục Thế Huy bước xuống xe, vui vẻ chào đón Diệp Đình Vân.
Cậu cười nói: “Chú Lục, làm phiền chú đích thân đến đón cháu rồi.”
“Không có gì. Đây là việc nên làm.”
Ông thấy Giang Thiếu Bạch bèn hỏi: “Đây là…”
Giang Thiếu Bạch không hề suy nghĩ đáp: “Cháu là bạn trai của Diệp Đình Vân.”
Đào Lâm nghe mà hết hồn, tuy họ đều biết Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có gian tình, nhưng chính tai nghe hắn nói như vậy vẫn giật mình không thôi.
Lục Thế Huy cười cười: “Phải không?”
Giang Thiếu Bạch liên tục gật đầu: “Vâng, đúng vậy ạ.”
Diệp Đình Vân liếc hắn một cái nhưng không phản bác.
Lục Thế Huy cười cười, không kinh ngạc gì lắm, sau đó ông mời mọi người lên xe.
Giang Thiếu Bạch nhìn nét mặt ông, thầm nghĩ nước M đúng là một quốc gia cởi mở, nghe hắn và Diệp Đình Vân come out mà không kinh ngạc chút nào.
Hết chương 176

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.