Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 169: Tẩu hỏa nhập ma




Edit: OnlyU
“Đồng chí cảnh sát, cô vẫn chưa nói tại sao không thể đi vào khu vực cấm này?”
Nữ cảnh sát hơi không kiên nhẫn đáp: “Không thể vào là không thể vào, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Ha, con người tôi chính là như vậy, biết rõ trên núi có hổ càng muốn vào. Nhảy bungee, đua xe, tôi đều chơi hết rồi. Hiện tại tôi thích nhất là thám hiểm mấy khu vực cấm vào…”
Nữ cảnh sát hơi kích động nói: “Cậu muốn chết thì cứ chết, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu trước.”
Giang Thiếu Bạch cười cười nói tiếp: “Đồng chí cảnh sát đừng hung dữ như thế. Dữ thế không ai thèm lấy đâu, tuy ngoại hình cô trông cũng được đó.” Giang Thiếu Bạch dùng ánh mắt dâm tà liếc nhìn cô từ trên xuống dưới.
Hắn vừa nói xong bỗng cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi tới.
Cuối cùng cũng tới, hắn lập tức vung tay đồng thời hô lớn: “Vây!” Tay hắn giơ lên làm phép, dùng khóa âm hồn phong ấn một nữ quỷ mặc áo đỏ.
Nữ quỷ bị xiềng xích trói chặt, tức giận nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch.
Giang Thiếu Bạch là trời sinh quỷ linh thế, đối với việc vận dụng âm khí có thể nói là xuất sắc.
Thực tế là nữ quỷ áo đỏ đã chú ý đến hắn từ lâu, nhưng cô ta cảm nhận được nguy hiểm từ hắn nên luôn trốn tránh không lộ diện. Mà hắn ăn quỷ hồn cũng không phải chỉ một hai người, thế nên đối với sự phẫn nộ của nữ quỷ, Giang Thiếu Bạch không coi ra gì.
Nữ cảnh sát không nhìn thấy nữ quỷ, nhưng dường như cô cảm nhận được gì đó bèn hỏi: “Cậu là thuật sư?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tuy trông hắn không giống thuật sư nhưng hắn đúng là một thuật sư.
Nữ cảnh sát bỗng hiểu ra, vừa rồi đối phương cố tình nói mấy lời như thế để dụ nữ quỷ xuất hiện.
Lúc này Giang Thiếu Bạch ném một lá bùa ra, cố định nữ quỷ đang giãy giụa không ngừng.
Nữ quỷ bị cố định, nhờ thế nữ cảnh sát mới thấy được ác quỷ, cô bỗng bùng nổ, lao tới đánh Giang Thiếu Bạch: “Mau thả cô tôi ra.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Má ơi, cô gái này điên rồi, người bình thường nhìn thấy quỷ sẽ không có phản ứng thế này! Chả lẽ bị quỷ nhập vào người, nhưng trông không giống lắm!
“Cô làm gì vậy?” Giang Thiếu Bạch tuân thủ nguyên tắc không đánh nhau với phụ nữ, hắn vèo một cái chạy trốn ra sau lưng Diệp Đình Vân.
Cậu che trước mặt hắn, nói với nữ cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, cô bình tĩnh một chút.”
Nữ quỷ nhìn nữ cảnh sát kia, ánh mắt lóe lên vài phần bi thương.
“Cô, rốt cuộc cháu có thể nhìn thấy cô rồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Mé, thì ra là họ hàng thân thích.
Nữ quỷ phẫn nộ và thù hận nhìn Giang Thiếu Bạch, nhưng cũng có phần kiêng dè.
Cuối cùng cô cảnh sát bình tĩnh một chút, Diệp Đình Vân ôn tồn trò chuyện, rốt cuộc cũng biết được đầu đuôi mọi chuyện, cô giáo năm xưa chính là em gái của cha nữ cảnh sát.
Năm đó, sau khi cô giáo qua đời, người nhà đến thôn điều tra sự thật, cha mẹ cô nghĩ ít nhất phải mang tro cốt con gái về. Nhưng thôn dân lại nói thi thể cô giáo đã chôn sau núi, mà người ngoài không được tiến vào khu vực đó.
Đương nhiên cha mẹ cô giáo không đồng ý, họ muốn xông vào, kết quả thất bại mà về.
Có câu “phép vua thua lệ làng”, thôn dân nơi này lại hung hăng dữ tợn, dù cảnh sát có đến cũng không làm được gì.
Người nhà cô giáo không cách nào đàm phán với thôn dân, còn bị đuổi ra khỏi thôn, mẹ của cô ta còn bị thôn dân đánh bị thương. Vì cái chết của con gái, cha mẹ cô giáo vô cùng ân hận, họ nghĩ lúc trước không nên đồng ý cho con gái đến thôn quê trợ giúp dạy học, bây giờ ngay cả hồn phách cũng không được yên nghỉ.
Hai ông bà đau buồn quá độ, cuối cùng mất sớm.
Anh trai của cô giáo luôn muốn báo thù cho em, nhưng thôn làng vô cùng bài ngoại, anh ta có lòng nhưng bất lực.
Có điều thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng, khi còn sống cô giáo không thể làm gì những thôn dân kia, nhưng sau khi chết rồi có thể báo thù.
Cô giáo nói cho Diệp Đình Vân biết, năm đó cô chết đi, thi thể bị ném vào một hang núi. Trong hang có một luồng khí đặc biệt, cô liên tục hấp thu luồng khí này để tu luyện, rất nhanh đã luyện được linh thể.
Sau đó cô phát hiện trong thôn đang trấn áp một ma vật, ma vật có thể cắn nuốt quỷ, nếu để nó xuất thế sẽ gây ra sóng gió. Vì trấn áp ma vật mà cô cướp lấy dương khí của người trong thôn, dùng để duy trì trận pháp.
Trong mắt của cô giáo, thôn dân chẳng phải người tốt lành gì, dùng chút dương khí của họ cũng không sao.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ cô ta đang che giấu gì đó, ví dụ như cô giáo hẳn đã mượn ma khí của Xi Vưu để tu luyện, đạt được mục đích báo thù. Mà bản thân cô ta cũng khá đặc biệt, chắc chắn Xi Vưu cũng muốn cắn nuốt cô giáo để cường hóa bản thân.
Sau khi chuyện lạ ở thôn Quang Côn truyền ra, thôn làng ngày càng tiêu điều.
Nhiều năm trôi qua, cháu gái của cô giáo biết vong hồn của cô ta đang lảng vảng trong thôn bèn đến đây làm cảnh sát. Nữ quỷ biết thân phận cháu gái từ lâu nên luôn ở bên cạnh bảo vệ nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát luôn muốn được nhìn thấy cô ruột, đáng tiếc người quỷ khác biệt, cô chỉ là một người bình thường, không thể nào nhìn thấy quỷ.
Cuối cùng hai người Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi xuống thung lũng.
Thung lũng âm u, dựa theo lời nữ quỷ, đây là khu vực cấm trong thôn, nhiều người qua đời bị bỏ ở đây, ví dụ như những bé gái sinh ra mà không được mong đợi, hoặc như cô giáo… Nơi này vô cùng kỳ quái, thi thể người thường bị ném xuống đây sẽ bị sát khí hòa tan rất nhanh.
Lúc cha mẹ của cô giáo đến thôn, thực tế cô có cảm ứng được, nhưng lúc đó thực lực quá yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ bị thôn dân hung ác đánh đuổi ra khỏi thôn.
Giang Thiếu Bạch đi xuống thung lũng, nơi này vô cùng âm u, càng đi càng cảm nhận được ma khí mãnh liệt. Hắn cảm thấy nơi này giống một thùng thuốc nổ, bị trận pháp mạnh mẽ phong tỏa, chỉ cần một sơ suất nhỏ là có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Giang Thiếu Bạch thử hấp thu sát khí dung hợp vào người, nhưng sát khí quá nồng đậm bị dồn nén đã lâu, luồng khí như thình lình tìm được đường ra, ào ào tràn vào người Giang Thiếu Bạch.
Thứ bị trấn áp trong hang núi dưới thung lũng chính là phần ngực của Xi Vưu, sát khí nồng đậm hơn hai cánh tay lần trước rất nhiều. Giang Thiếu Bạch có cảm giác toàn thân nháy mắt tràn ngập sát khí.
Nếu đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với sát khí của cơ thể Xi Vưu, rất có thể sẽ bị phản phệ mà chết. Nhưng nhờ thời gian qua cơ thể hắn được cường hóa, sức chịu đựng vượt xa mấy tháng trước.
Tuy nói thế nhưng Giang Thiếu Bạch vẫn hơi đánh giá thấp sức mạnh của luồng tà khí này. Luồng khí nhiều gần gấp ba cánh tay, bị sát khí xâm nhập vào người, hắn bỗng nổi lên dục vọng khác thường. Giang Thiếu Bạch hoài nghi, không biết hắn có hấp thu luôn dương khí mà nữ quỷ cướp của thôn dân suốt nhiều năm qua hay không?
Trong lúc Giang Thiếu Bạch không cách nào suy nghĩ rõ ràng, hắn đã mơ hồ đè Diệp Đình Vân xuống.
Hắn bị mất không chế không phải lần một lần hai, Diệp Đình Vân coi như có kinh nghiệm đối phó, cậu lập tức giơ tay cho hắn một phát súng.
Những lần trước súng thuốc mê của cậu có tác dụng với Giang Thiếu Bạch, nhưng theo thời gian, thực lực của hắn tăng lên, hiện giờ thuốc mê vô tác dụng. Đối với Giang Thiếu Bạch hiện tại, một phát súng gây mê chỉ như muỗi đốt một cái mà thôi.
Cả người Giang Thiếu Bạch đang đè lên Diệp Đình Vân, cậu có cảm giác như bị một ngọn núi đè bẹp, ngũ tạng lục phủ muốn nôn ra luôn. Cậu lập tức biến cánh tay thành dây mây, siết lấy cổ hắn. Diệp Đình Vân cau mày, chỉ cần cậu siết chặt lại thì hắn sẽ ngạt thở mà chết, nhưng mà…
Cậu vừa hơi do dự, cánh tay đã bị Giang Thiếu Bạch đè xuống, lập tức biến về hình dạng ban đầu. Chỉ một thoáng do dự, cậu đã không khống chế tình hình được nữa.
Diệp Đình Vân có cảm giác như trong đầu cậu có sợi dây đàn, nó đứt phăng như băng nứt. Giang Thiếu Bạch kích động ôm lấy cậu, từng tiếng rên rỉ vang lên…

Nữ cảnh sát canh gác bên ngoài khu vực cấm, vừa đứng chờ vừa trò chuyện với cô giáo.
“Cô, hai người họ sẽ không có việc gì chứ?”
Nữ quỷ lắc đầu nói: “Không biết. Nhưng sinh linh trong hang núi đã tồn tại mấy ngàn năm từ trước khi bị phong ấn đến giờ.”
Cô giáo tiếp xúc với nó hơn 20 năm, vẫn luôn sợ hãi không thôi. Đối với cô ta, có một vị hàng xóm như vậy giống như thỏ làm bạn với chó sói vậy, nhưng cô ta lại không thể không mượn âm khí trong hang để tu luyện, không thể rời khỏi đây.
Nữ cảnh sát cau mày nói: “Nếu vậy thì quá nguy hiểm.”
Nữ quỷ thản nhiên nói: “Hai người kia hẳn là tới đây vì thứ đó. Mà người ra tay lúc nãy có thực lực không thấp đâu.”
Lúc nãy khi Giang Thiếu Bạch đứng trước mặt cô giáo, cô ta có cảm giác như đang đối mặt với quỷ vương ngàn năm vậy, cô ta đoán hai người này có chuẩn bị mới đến.
Nữ cảnh sát đợi một lúc lâu, rốt cuộc người cũng ra, nhưng chỉ một mình Giang Thiếu Bạch.
Hắn chỉ mặc nửa bộ đồ, vô cùng ngượng ngùng nhờ nữ cảnh sát tìm giúp hai bộ đồ đàn ông. Đã thế trên người hắn vẫn còn một mùi khó nói chưa hoàn toàn tản đi, nữ cảnh sát vừa ngửi thấy lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô đỏ mặt, rất muốn bỏ đi nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý giúp hắn tìm quần áo.
Giang Thiếu Bạch thấy ánh mắt đối phương nhìn hắn giống như đang nhìn một tên biến thái vậy, mà chính hắn cũng thấy vậy, ngàn dặm xa xôi đến một quỷ quái, cuối cùng “lăn hang động”, thật đúng là biến thái.
Nhưng lúc đó tên đã lên dây, có thể không bắn được sao? Nếu có thể lựa chọn thì hắn đã chọn một nơi non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, sau đó đặt một phòng khách sạn cao cấp nhất.
Nhưng có một số việc đành nghe theo duyên phận!
Giang Thiếu Bạch thề, đây tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn! Hắn tẩu hỏa nhập ma không phải lần đầu, vốn nghĩ hôn một hai cái là hết, không ngờ lần này dương khí quá nhiều, hôn không tác dụng, cuối cùng hắn tiến thêm một bước.
Giang Thiếu Bạch thử vận chuyển nguyên khí. Hai lần trước dung hợp cánh tay xong, hắn không thoải mái một thời gian dài, nhưng lần này có lẽ vì “lăn giường” với Diệp Đình Vân, hắn có cảm giác tinh thần sảng khoái, nguyên khí chuyển động vô cùng lưu loát, hoàn toàn không có cảm giác quá sức.
Hết chương 169

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.