Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 165: Rùa bóng đèn




Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch đẩy xe em bé đi vào siêu thị.
Lúc hắn đi đến khu vực bán khoai tây chiên, bỗng từng lon từng lon khoai thật to từ trên kệ hàng ào ào rơi xuống, đập cả vào người hắn.
Giang Thiếu Bạch nhìn đứa bé sơ sinh hồn nhiên ngây thơ nằm trong xe uống sữa, hắn tức đến nỗi nghiến răng ken két. Thằng quỷ nhỏ thế mà vận dụng linh lực lung tung, chờ đến lúc dùng hết linh lực, nó sẽ nằm ngay đơ. Có điều thằng nhỏ mất hết linh lực cũng không sao, trẻ sơ sinh chỉ cần nằm là được rồi.
Người lớn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn cả ngày có thể khiến người ta dùng ngòi bút chửi nát, nhưng nếu là trẻ sơ sinh thì đó là ngoan ngoan, không khó ăn, dễ nuôi…
Diệp Đình Vân đi từ bên kia tới, thấy trong xe đẩy hàng của Giang Thiếu Bạch toàn là khoai tây chiên, cậu cau mày nói: “Mua nhiều quá vậy!”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Anh tôi thích ăn.”
Cậu lườm hắn, bất đắc dĩ nói: “Cậu không thể vì có anh trai mà cái gì cũng đổ cho ảnh.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Không phải anh trai là để gánh tội cho em trai sao? Nếu không hắn nhận anh trai làm gì?
“Thật sự không phải tôi muốn ăn mà.” Nhưng nếu hắn nói là thằng quỷ nhỏ này muốn ăn, phỏng chừng Đình Vân sẽ không tin. Con rùa chết tiệt, còn nhỏ đã thích ăn thực phẩm rác rưởi rồi.
Diệp Đình Vân cầm một chiếc xe xúc đồ chơi hỏi hắn: “Cậu thấy món này thế nào? Tôi có đứa cháu rất thích cái này, cứ rảnh rỗi là lấy xẻng xúc xúc…”
“Ừm, không tồi, nhưng quá lãng phí.”
Cậu cười nói: “Không bao nhiêu tiền.”
“Cái này cũng phải vài trăm tệ.”
Diệp Đình Vân tiện tay ném món đồ chơi vào xe mua sắm: “Cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, còn thiếu mấy trăm tệ sao?”
Giang Thiếu Bạch liếc mắt, thầm nghĩ tuy hắn có nhiều tiền nhưng tại sao phải bỏ tiền mua đồ chơi cho con rùa chết tiệt này?
“Bây giờ con nít không giống xưa, quá nuông chiều.”
Lúc hắn còn nhỏ, cầm một cục đá vẽ mấy ô vuông là có thể chơi nhảy ô vuông cả buổi. Bây giờ con nít chưa tới 7 tuổi mà đủ cả các loại xe trẻ em, cái gì mà BMW, Audi, Lamborghini, cái gì mà xe xúc, xe cảnh sát, xe máy.
“Thời đại khác nhau mà.” Diệp Đình Vân nói.
“Con trai nên nuôi theo kiểu dân dã nghèo khó, đừng nuông chiều, lúc tôi còn nhỏ rất dễ nuôi.” Giang Thiếu Bạch hơi tức giận nói.
Cậu nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết khi còn nhỏ cậu dễ nuôi?”
“Còn cần phải nói sao, cậu nhìn ngoại hình tôi đi, nhìn là biết tôi rất ngoan ngoãn dễ nuôi.”
Diệp Đình Vân: “…”
“Phụt!”
Diệp Đình Vân nhìn Phao Phao nói: “Thằng bé bị ọc sữa.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Con rùa chết tiệt, chắc chắn cố ý phá hắn.
Diệp Đình Vân lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau miệng cho Phao Phao.
Hắn nhìn mà chua lè, cậu không đối xử với hắn dịu dàng như vậy.
Giang Thiếu Bạch buồn bực nói: “Không cần tốt với nó như vậy đâu, nó uống nhiều quá chịu không nổi thôi.”
Cậu liếc nhìn hắn một cái: “Thằng bé còn nhỏ, sao cậu lại nói như vậy?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Xem ra dáng vẻ của con rùa chết tiệt này rất dễ lừa gạt người ta! Muốn tranh sủng cũng tranh không lại!
Hai mắt Lạc Phao Phao lóe sáng, nở nụ cười “vô sỉ” với Giang Thiếu Bạch.
Hắn bĩu môi, con rùa chết tiệt, mày cứ giả vờ nai tơ đi.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mua đồ xong, tiếp theo hai người đẩy Lạc Phao Phao đến nhà hàng dùng bữa. Hai thanh niên đẹp trai đẩy theo một đứa bé đi ăn cơm khiến nhiều người chú ý. Giang Thiếu Bạch nghe được vài người thầm đoán hắn và Diệp Đình Vân đang hẹn hò, sau đó nhận nuôi một đứa bé, thành một gia đình hạnh phúc.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ mấy người này suy nghĩ lung tung quá. Hắn và Diệp Đình Vân đang hẹn hò thật, nhưng hắn còn lâu mới muốn mang theo một cái bóng đèn, nếu thằng nhỏ này mà hóa hình trong nhà hắn thì hắn đã vứt thẳng vào cô nhi viện rồi.
Kế đó Giang Thiếu Bạch gọi một bàn ăn đầy ắp.
“Beefsteak ngày ngon quá, đáng tiếc, con nít không thể ăn.”
“Bánh ngọt ngon ghê, đáng tiếc, con nít ăn vào không tiêu hóa.”
“Trà sữa ngon ngất ngây, đáng tiếc, đối với con nít thì quá ngọt.”
Lạc Phao Phao mở to hai mắt nhìn một bàn đầy ắp các món ăn, sau đó trợn mắt nhìn Giang Thiếu Bạch không ngừng cảm thán.
Diệp Đình Vân thấy thế cười nói: “Hôm nay cậu nói nhiều quá đó.”
“Vì đồ ăn ngon quá mà.”
Cậu cầm muỗng nhỏ múc một miếng bánh ngọt đút Lạc Phao Phao, thằng bé há to miệng ngậm một phát hết sạch. Ăn xong, rùa nhỏ lộ vẻ mặt hạnh phúc.
Cơm nước xong xuôi, Giang Thiếu Bạch đặt Lạc Phao Phao vào băng ghế sau, hắn lên trước nổ máy xe. Diệp Đình Vân ngồi cạnh ghế lái liếc nhìn hắn, bỗng lên tiếng hỏi: “Kỳ thật Phao Phao không phải là người phải không? Ít nhất không đơn thuần là người.”
Hắn hơi bất ngờ, liếc nhìn cậu nói: “Cậu thật tinh mắt, đoán ra nó không phải người, nó là một con rùa đen.”
Diệp Đình Vân bỗng nhớ ra gì đó bèn hỏi: “Có phải con rùa tôi và cậu câu được?”
“Ừ, chính là nó.”
Cậu hơi ngạc nhiên: “Không ngờ nó hóa hình nhanh như vậy.”
Lúc đó cậu nghĩ con rùa này không đơn giản, nhưng cậu không ngờ một con rùa nhỏ có thể biến thành người.
Diệp Đình Vân là thụ nhân, có thể cảm ứng được linh khí, vì thế cậu cảm nhận được luồng khí tương tự trên người Phao Phao.
“Do Lạc Kỳ nuôi nó tốt quá, khiến bây giờ nó hóa hình, không thể hầm canh được nữa.” Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu nói.
Diệp Đình Vân: “…”
Cậu đã thấy kỳ lạ, vô duyên vô cớ Lạc Kỳ lại thình lình nhận nuôi một đứa bé, thì ra lý do là vậy, nhưng mấy tờ báo lá cải đang kích động không thôi, cái gì mà ân oán hào môn, rồi tranh giành tài sản, bọn họ tưởng tượng ra cả đống.
Diệp Đình Vân nhìn Phao Phao ở băng ghế sau: “Nó uống sữa?”
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Khẩu vị của nó không khác gì trẻ sơ sinh.” Rõ ràng là một con rùa đen mà lại vô liêm sỉ giả mạo con nít, nhưng vì nhập vai quá sâu nên thích uống sữa luôn, gần như uống sữa suốt ngày.

Tin tức Lạc Kỳ nhận nuôi một đứa bé gây ra ồn ào không nhỏ, rất nhiều báo lá cải đều đăng suy đoán của họ.
Có tờ báo cho rằng đứa bé là con riêng của Lạc Kỳ, có thể anh dùng kỹ thuật cao gì đó sinh con, người có tiền luôn có nhiều biện pháp hơn người nghèo.
Cũng có tờ báo khác lại cho rằng đây là con của Giang Thiếu Bạch, vị thành niên sinh con, không mấy vẻ vang nên ném cho Lạc Kỳ nuôi.
Có báo lại nói đứa bé không liên quan gì đến Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch. Vì Giang Thiếu Bạch xuất hiện, Lạc Kỳ cảm thấy bị uy hiếp nên đã nhận nuôi một đứa bé, có lẽ quan hệ giữa hai anh em rất căng thẳng, sắp có một màn tranh chấp tài sản.
Lạc Kỳ đưa Phao Phao cho Lạc Văn Phong nuôi, ông rất thích “cháu trai rùa” này.
Lúc Lạc Kỳ ra đời, Lạc Văn Phong bận rộn kinh doanh, không ở bên cạnh chăm sóc con nhiều được. Giang Thiếu Bạch sinh ra thì bị mang đi, muốn chăm sóc cũng không được. Bây giờ Lạc Kỳ mang về một đứa bé, khiến cuộc sống của ông phong phú sinh động hơn.
Lạc Kỳ không lừa Lạc Văn Phong về lai lịch của Phao Phao, vì thế ông rất tò mò về đứa cháu này.
Còn mấy người nhà họ Lạc, Lạc Văn Trí và Lạc Văn Võ thì ầm ĩ một trận.
Họ nghĩ Lạc Văn Phong tình nguyện nuôi con của người khác cũng không muốn nuôi con họ là quá đáng.
Lạc Văn Phong lười tranh luận, chỉ nói đứa nhỏ có duyên với Lạc Kỳ nên mang về nuôi, sẽ không có quyền thừa kế. Nghe đứa bé sẽ không được thừa kế, hai nhà kia mới tạm yên tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy không phục lắm.

Tại nhà Lạc Văn Võ.
Lạc Hân Hân đi vào nhà, trông thấy Lưu Mỹ Ngọc đang ngồi trên sô pha.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Khoảng thời gian này Lưu Mỹ Ngọc cứ làm ầm ĩ khắp nơi, Lạc Hân Hân khuyên vài lần không được bèn đơn giản tránh né, đi ra ngoài ở. Mấy ngày không gặp, Lạc Hân Hân thấy mẹ cô như già đi vài tuổi.
Gương mặt bà tái nhợt nói: “Cha con muốn ly hôn với mẹ.”
Cô nghe vậ sửng sốt: “Cha thật sự nói như vậy?”
Lưu Mỹ Ngọc gật đầu: “Ừ.”
Nhà họ Lưu luôn thúc giục Lưu Mỹ Ngọc cứu Lưu Thịnh ra khỏi tù, mỗi ngày gọi mấy cuộc điện thoại. Bà nghĩ ra mọi biện pháp đều vô dụng, còn bị ăn canh bế môn. Đã vậy cha mẹ bà thấy sự tình không khởi sắc, vừa thục giục vừa nghi ngờ bà không dốc toàn lực.
Lưu Mỹ Ngọc bất đắc dĩ đành đi tìm Lạc Văn Võ.
Dạo này Lạc Văn Võ không ở nhà, bà không còn cách nào khác phải tìm đến nhà tiểu tam bắt gian.
Lưu Mỹ Ngọc tìm đến nơi thì Lạc Văn Võ và tiểu tam đang chơi trò “yêu tinh đánh nhau”, ông thấy bà vợ đến mà không thèm nể mặt, hai người đánh nhau một trận.
Lạc Văn Võ mắng chửi Lưu Mỹ Ngọc một trận, còn mắng cả nhà họ Lưu là sao tang môn, đụng đến Giang Thiếu Bạch, không được tích sự gì, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.
Quan hệ giữa 3 anh em nhà họ vốn rất căng thẳng, nhưng nếu so sánh thì Lạc Văn Võ vẫn cảm thấy nhà họ và nhà Lạc Văn Phong thân thiết hơn một chút, nhưng sau khi xảy ra vụ nguyền rủa thì tất cả đã thay đổi.
Ông ta nghĩ tất cả là lỗi của Lưu Mỹ Ngọc, làm hỏng hết tất cả mọi chuyện.
Lạc Hân Hân vốn có quan hệ không tồi với Lạc Kỳ, Lạc Văn Phong lại có lòng áy náy với Lạc Phi, nhưng hiện giờ thì mất tất cả.
Lưu Mỹ Ngọc vốn sống an nhàn sung sướng nhiều năm, được mọi người tâng bốc nịnh bợ, gần đây liên tục năm lần bảy lượt bị sập cửa vào mặt, rốt cuộc bà ý thức được sự tình mất khống chế, lợi thế trong tay cũng đã mất.
“Hân Hân, con thân với Lạc Kỳ, con đi cầu xin nó đi.” Lưu Mỹ Ngọc nói.
Lạc Hân Hân hơi khó xử: “Mẹ, con và anh họ không thân lắm đâu, chỉ thường thôi.”
Cô đã thấy Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ nói chuyện với nhau, đó mới là người nhà thân thiết thật sự.
Lưu Mỹ Ngọc do dự nói: “Lạc Kỳ mới nhận nuôi một đứa bé, con có thể đi xem sao.”
Lạc Hân Hân cau mày, cô biết chuyện Lạc Kỳ nhận nuôi một đứa bé, chính cô cũng rất bất ngờ.
Hết chương 165

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.