Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 150: Tướng mạo mây đen che đầu




Edit: OnlyU
Sau ngày xảy ra vụ việc ở hội sở, Lạc Kỳ đến nhà tìm Giang Thiếu Bạch.
“Anh, sao anh đến đây?”
Giang Thiếu Bạch vừa ngủ dậy thì thấy Lạc Kỳ đang ngồi trong phòng khách, hắn giật mình không nhẹ. Lạc Kỳ liếc nhìn em trai một cái, nghiêng đầu nói: “Em ngủ nhiều quá!”
Hắn nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là 10 giờ, không biết Lạc Kỳ đến từ lúc nào, đợi bao lâu rồi.
Giang Thiếu Bạch hơi xấu hổ nói: “Hôm nay là thứ bảy nên em dậy trễ một chút, anh có thể gọi em dậy mà.”
Lạc Kỳ đáp: “Anh vừa đến không lâu. Anh nghe nói em dẫn một người ra khỏi hội sở Bích Nguyệt, còn sắp xếp vào làm trong công ty?”
Hắn gật đầu: “Đúng là có chuyện này, có vấn đề gì không anh?” Chỉ là để Vương Hầu làm bảo vệ, không phải chức vị gì quan trọng nên hắn không đi tìm anh trai mà trực tiếp tìm đến tổ trưởng tổ bảo vệ của công ty.
Lạc Kỳ lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì, chẳng qua hôm nay thím ba tìm anh, nói anh đuổi tận giết tuyệt, làm ầm ĩ trong công ty một trận.”
Giang Thiếu Bạch không hiểu ra sao: “Thím ba? Việc này thì liên quan gì đến thím ba?”
“Lưu Thịnh là cháu trai của thím ba.”
“Lưu Thịnh? Là tên họ Lưu kia à?” Giang Thiếu Bạch cau mày, nét mặt đầu vẻ chán ghét: “Tên thiếu gia kia giống một tên lông bông.” Đấu không lại người khác bèn tìm những người thua kém hơn kiếm chuyện, thủ đoạn còn độc ác, đây là hủy cả đời người ta!
“Anh đã điều tra, việc này là Lưu Thịnh và Hạ thiếu tranh giành tình nhân, Lưu Thịnh bị thiệt bèn trả thù lên mấy nhân viên bảo vệ…” Lạc Kỳ cảm thấy hành vi của Lưu Thịnh quá hèn hạ.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Thì ra còn có quan hệ này.”
Thảo nào lúc ở hội sở, hắn nghe ai đó nói hắn có họ hàng với Lưu Thịnh, nhưng tính ra thì họ hàng kiểu này xa quá xa à nha.
“Em báo cảnh sát à?” Lạc Kỳ hỏi.
“Vâng!” Giang Thiếu Bạch đã nộp đoạn ghi âm cho cục cảnh sát. Có lẽ vụ này sẽ giải quyết riêng nhưng cũng đủ để tên kia phiền phức một trận.
“Thím ba cho rằng em cố tình kiếm chuyện với Lưu Thịnh.” Lạc Kỳ nói tiếp.
Lưu gia có một công ty nhỏ, dựa vào quan hệ với Lạc gia mới nhận được không ít đơn hàng, mấy năm nay quy mô công ty mở rộng không ít. Thời gian trước vì Giang Thiếu Bạch bị nguyền rủa mà Lạc Kỳ đã cắt đứt tất cả hợp tác với bên đó. Thiên Kỳ kinh doanh nhiều ngành nghề, có hợp tác với nhiều tập đoàn lớn, thế nên ngừng hợp tác với nhà họ Lưu cũng chẳng có gì quan trọng, nhưng bên kia thì không xong.
“Chỉ là trùng hợp mà thôi, em còn không biết Lưu Thịnh là ai.” Nhưng thím ba hiểu lầm cũng tốt, dù sao cả nhà chú thím ba cũng chả hiền lành gì.
“Kỳ thật chuyện này khá kỳ quái.” Lạc Kỳ bỗng nói.
Giang Thiếu Bạch lập tức hiếu kỳ: “Kỳ quái chỗ nào?”
Anh xoa cằm đáp: “Bình thường Lưu Thịnh làm việc rất cẩn thận.”
Lạc Kỳ rất chướng mắt nhà mẹ đẻ của Lưu Mỹ Ngọc, nghèo cũng không sao nhưng nên có chí khí.
Bên nhà Lưu Mỹ Ngọc không có thế lực gì lớn, đối với Lạc gia thì cúi đầu khom lưng, đối ngoại lại dựa hơi Lạc gia hoành hành ngang ngược, gây không ít chuyện. Nhưng nhà họ Lưu còn biết chừng mực, chưa bao giờ dám trêu chọc đến người cao hơn họ, cũng không gây ra vụ gì lớn.
Dựa theo tác phong làm việc của Lưu Thịnh, hắn sẽ không giành gái với Hạ thiếu. Nhưng ra tay hèn hạ với những người thân cô thế cô trong hội sở thì lại giống với cách làm của hắn.
Giang Thiếu Bạch trầm ngâm chốc lát: “Thật ra lúc em đến hội sở có nhìn thấy Lưu Thịnh.”
“Em nhìn thấy hắn à?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Hắn có tướng mạo mây đen che đầu, gần đây rất xui xẻo, nói không chừng hắn bị chú thuật phản phệ nên mới xui xẻo như vậy.” Số mệnh là thứ không nhìn thấy được, càng không sờ được nhưng lại ảnh hưởng đến vận mệnh một người.
Lạc Kỳ đứng lên nói: “Em nói chuyện em bị nguyền rủa có liên quan đến Lưu Thịnh?”
“Có khả năng đó, nhưng khoảng cách quá xa, hắn vừa thấy em lập tức lảng tránh.”
Lạc Kỳ thầm nghĩ Lưu Thịnh có thể nói là người của Lạc Phi, anh vốn hoài nghi em trai bị nguyền rủa liên quan đến Lạc Phi, nếu Lưu Thịnh có tham dự chuyện này, hơn phân nửa Lạc Phi cũng liên quan. Lưu Thịnh luôn đi theo Lạc Phi mà.
Lạc Kỳ lên tiếng: “Anh đã biết, chuyện này để anh xử lý.”

Chuyện của Lưu Thịnh gây động tĩnh không nhỏ trong nhà họ Lạc.
Thật ra người nhà họ Lạc không để tâm đến Lưu Thịnh mà là đang suy đoán hành động của Giang Thiếu Bạch, có phải hắn khai đao với họ hàng của họ hay không. Cũng có người đoán hành động này của hắn là gõ núi chấn hổ.
Lưu Mỹ Ngọc vốn không coi đoạn ghi âm của Giang Thiếu Bạch là chuyện gì to tát, kết quả Lưu Thịnh bị cảnh sát bắt đi. Bà ta muốn nộp tiền bảo lãnh cháu trai cũng không được, phía trên còn nói phải tiếp tục điều tra.
Lưu Mỹ Ngọc gọi điện thoại cho nhiều người, kết quả ai cũng lên giọng, còn qua loa từ chối. Bà ta tức điên lên, đành phải tìm đến Lạc gia.
Ngày thường thì Lạc gia còn nể mặt Lạc Văn Võ mà hỗ trợ vài chuyện cỏn con, nhưng lần này liên quan đến Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch, ai cũng chọn đứng ngoài nhìn. So với người ngoài thì hai con trai của Lạc Văn Phong rõ ràng có sức nặng hơn.
Tập đoàn Thiên Kỳ đang phát triển nhảy vọt, từ trên xuống dưới ở Lạc gia đều đang nghĩ cách xoa dịu mối quan hệ với vị thần tài này, đương nhiên sẽ không đắc tội hai anh em Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch vì những chuyện không đâu.
Giang Thiếu Bạch không biết, cục cảnh sát rất coi trọng đoạn ghi âm hắn giao nộp. Nếu là người bình thường giao ra thì cấp trên sẽ không khẩn trương như vậy. Nhưng Giang Thiếu Bạch còn có thân phận là huấn luyện viên đội Phi Long, chuyện này càng thêm phức tạp.
Cấp trên suy đoán chuyện này còn có nội tình, có lẽ quan hệ trọng đại. Mà ngày thường Lưu Thịnh gây chuyện không ít, vừa điều tra là ra cả sọt.

Chuyện của Lưu Thịnh không ảnh hưởng gì đến Giang Thiếu Bạch, hắn vẫn đi học như thường.
Diệp Đình Vân ngồi trong căn tin, nhìn Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ gì đó.
Hắn thấy cậu như vậy, ngờ vực hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Tôi nghe nói cậu có thể khiến người ta nói ra sự thật, đúng không?”
Hắn cười cười: “Không phải tất cả mọi người đều nói ra, chỉ những người đang có tâm lý sợ hãi mới dễ ra tay.”
Nếu đối phương là người cùng nghề thì sẽ rất khó khăn, ví dụ như nếu hắn ra tay với Diệp Đình Vân thì sẽ không dễ dàng thành công. Lúc đi Quý Châu, Diệp Đình Vân dùng dây leo trói tay chân hắn, Giang Thiếu Bạch hoàn toàn không thể thoát thân!
Thể chất mộc linh là thể chất được ông trời ưu ái, chỉ cần Đình Vân có thể khống chế sức mạnh trong người thì tu luyện sẽ còn nhanh hơn hắn nữa.
Giang Thiếu Bạch vô cùng ân cần nói: “Cậu có chuyện gì muốn biết không? Ví dụ như cha cậu giấu bao nhiêu tiền riêng, anh cậu thích nam hay nữ, em trai cậu có yêu sớm không, tôi có thể giúp cậu hỏi rõ.”
Diệp Đình Vân đen mặt: “Anh tôi thích nam hay nữ là sao hả?”
Giang Thiếu Bạch cười gượng: “À, nghe nói anh cậu hay trốn những mối làm mai, mọi người hoài nghi có phải anh ấy…”
“Ngu ngốc!”
Giang Thiếu Bạch: “…” Không phải hắn nghĩ thế, là hắn nghe người ta nói thôi.
Giang Thiếu Bạch nhìn xung quanh một vòng, nhiều người đang nhìn qua hai người. Hắn đau đầu nói: “Đình Vân, cậu bình tĩnh một chút, đừng lớn tiếng như vậy.”
Diệp Đình Vân khẽ hừ một tiếng, không để ý đến Giang Thiếu Bạch nữa.

Tại nhà Lạc Văn Võ.
Lạc Hân Hân đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang nghe điện thoại. Lúc nãy khi cô đi lên lầu thì mẹ cô cũng đang gọi điện thoại, nói một lúc lâu mà vẫn chưa xong.
“Mẹ, mợ lại gọi điện đến à?”
Lưu Mỹ Ngọc căm hận nói: “Đúng vậy! Lạc Kỳ ngừng hợp tác với Dịch Thịnh thì thôi đi, thằng nhãi mới nhận về kia còn ép anh họ con vào tù. Chuyện gì mà không thể đóng cửa giải quyết được chứ, thế mà nó báo cảnh sát.”
Lạc Hân Hân thản nhiên nói: “Lần này anh họ làm hơi quá đáng.”
Giành gái với Hạ thiếu thì thôi đi, còn trả thù lên đầu nhân viên bảo vệ, không có phong độ.
Chuyện ở hội sở Bích Nguyệt đã truyền khắp nơi, Lưu Thịnh không dám kiếm chuyện với Hạ thiếu mà gây chuyện với mấy người bình thường, thành trò cười cho cười ta.
Mà năng lực của Giang Thiếu Bạch cũng khiến mọi người dè chừng không thôi, chỉ cần nhìn một cái đã có thể khiến người ta nói hết sự thật. Năng lực làm người ta nghe mà sợ.
Lưu Mỹ Ngọc trừng mắt nhìn Lạc Hân Hân: “Con giúp ai vậy? Sao lại hướng cùi chỏ ra ngoài? Chỉ là dạo này tâm trạng anh họ con không tốt thôi.” Bà nói xong thở dài, cháu trai thành như vậy, anh chị bà sốt ruột muốn chết!
Lạc Hân Hân cau mày, tâm trạng không tốt cũng không thể trút giận lên người khác. Cô hỏi mẹ: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Lưu Mỹ Ngọc gật đầu: “Đã gặp mấy chuyên gia nhưng đều vô ích.” Bỏ không ít tiền nhưng không có chút tiến triển. Lần này còn bị bắt vào tù, càng khó chữa trị được.
Lạc Hân Hân hơi bất ngờ: “Nghiêm trọng quá vậy!”
Cô nhìn nét mặt sầu lo của mẹ mà không biết nói gì. Mẹ cô rất yêu thương người anh họ này, thậm chí còn yêu thương hơn con gái ruột là cô.
Lưu Thịnh gặp chuyện không may, Lưu Mỹ Ngọc rất đau lòng. Nếu bản thân cô gặp chuyện, chưa chắc mẹ cô sẽ để tâm đến vậy.
Lạc Hân Hân từng nghe Lưu Thịnh giễu cợt Lạc Kỳ “không được” với đám bạn của hắn mấy lần, còn nói Lạc Văn Phong nuôi đứa con không giống người. Không ngờ hiện giờ chính Lưu Thịnh “không được”, quả nhiên là phong thủy luân lưu chuyển.
Lưu Mỹ Ngọc nhìn con gái nói: “Hân Hân, hay là con đi cầu xin Lạc Kỳ đi, đều là người một nhà, tội tình gì hùng hùng hổ hổ như vậy?”
Lạc Hân Hân cau mày: “Mẹ, việc này còn không làm được, mẹ cũng đừng để ý nữa. Lưu Thịnh là cháu mẹ, không phải con của mẹ, đúng không?”
“Con nhỏ chết tiệt này!” Lưu Mỹ Ngọc kích động mắng.
Lạc Hân Hân không muốn ở nhà nghe mẹ phàn nàn trách mắng, cô lập tức xách túi đi ra ngoài mua sắm.
Hết chương 150

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.