Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 133: Chuyển nhượng cổ phần công ty




Edit: OnlyU
Diệp Tinh đang ngồi trên sô pha ôm máy tính bảng chơi game.
Trịnh Ly ngồi bên cạnh nhìn con trai một lúc lâu rồi nói: “Tinh Tinh, con có thường nói chuyện điện thoại với thầy không?”
Cậu bé phồng má đáp: “Dạo này thầy bận lắm, không rảnh dẫn con ra ngoài chơi.”
Cô nghe vậy gật đầu nói: “Bận cũng đúng thôi.”
Bây giờ thân phận Giang Thiếu Bạch khác rồi, hẳn là có rất nhiều người muốn làm quen với hắn. Lúc trước cô tùy tiện tìm gia sư cho Diệp Tinh, bây giờ người ta đã trở thành em trai của Lạc Kỳ, cô mời không nổi nữa rồi.
Trịnh Ly xoa trán một cái, không biết lúc đó cô trúng tà hay gì mà đuổi việc một người lợi hại như vậy, biết vậy chẳng làm. Cũng may Diệp Tinh khá thân thiết với Giang Thiếu Bạch, xem ra mắt nhìn người của con trai còn tốt hơn cô, có lẽ tương lai thằng bé sẽ rất có tiền đồ.
“Mẹ, con đọc thấy có nhiều tin tức nói thầy là con nhàu giàu, có rất rất nhiều tiền, thật vậy hả mẹ?”
Trịnh Ly gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”
Cậu bé khó hiểu nghiêng đầu: “Thầy giàu như vậy à, nhìn không giống lắm.” Thầy biết bé có mấy vạn tiền tiêu vặt còn rất hâm mộ mà.
“Thầy con chỉ mới giàu lên gần đây thôi.”
Diệp Tinh gật đầu: “Thì ra là vậy, chắc thầy vui lắm.” Thầy thích nhất là tiền mà.
Trịnh Ly thầm nghĩ hẳn là Giang Thiếu Bạch rất vui sướng, nhưng phỏng chừng người nhà họ Lạc không vui nổi rồi.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Diệp Thâm bước vào.
“Anh về rồi à?” Trịnh Ly đứng lên nhận cặp xách từ tay chồng.
Diệp Thâm thấy cuốn tạp chí trên bàn, hơi sửng sốt rồi nói: “Em cũng mua tạp chí Thương Nghiệp Chi Tinh à?”
Cô gật đầu đáp: “Vâng, tình cờ trông thấy nên tiện tay mua một cuốn.”
Lần này Lạc Kỳ trả lời phỏng vấn liên quan đến Giang Thiếu Bạch nên cô muốn mua xem sao. Mà kỳ này là trọng điểm, tuy phỏng vấn Lạc Kỳ nhưng cũng đăng không ít hình chụp của Giang Thiếu Bạch, Diệp Tinh rất thích xem.
“Ông xã, anh còn thấy ai khác mua à?”
“Mấy nhân viên trong công ty anh mua nhiều lắm.”
Họ biết chuyện Giang Thiếu Bạch từng làm gia sư trong nhà hắn, lập tức sôi nổi muốn biết về đối phương, tiếc là chính hắn cũng không biết nhiều về Giang Thiếu Bạch.

Giang Thiếu Bạch đi đến nhà hàng gặp Lạc Kỳ. Hắn ngồi xuống ghế đối diện anh rồi nói: “Anh nóng vội quá.”
Lạc Kỳ không để ý lắm: “Không phải em nói có người đang điều tra em sao? So với việc để đối phương lén lút điều tra, không bằng nói ra luôn.” Cũng giúp cho đối phương khỏi phí tâm.
Giang Thiếu Bạch chống cằm nói: “Nói cũng có lý.”
Nhưng anh hành động nhanh quá, còn không nói trước một tiếng để hắn chuẩn bị tâm lý. “Dạo này có nhiều người tìm anh không?”
“Ừ, có vài người.”
Anh đột ngột thông báo tin động trời như vậy, đương nhiên sẽ có nhiều người hỏi thăm thật giả. Phản ứng của ông nội là lớn nhất, ông gọi điện tới mắng nửa ngày, trách anh chưa điều tra rõ ràng đã công bố tin tức như thế.
Hoàng đế yêu trưởng tử, dân chúng đau con út. Tuy Lạc gia kém xa hoàng tộc nhưng cũng coi là đại gia tộc.
Lạc Văn Trí là con trai trưởng, ông cụ thiên vị cưng chiều con trưởng vài phần, sau khi Lạc Văn Trí bước vào giới chính trị thì ông cụ càng dồn hết tâm trí giúp đỡ con trai. Lạc Dương là cháu trai đích tôn nên đương nhiên được coi trọng, mà Lạc Kỳ, ông cụ không thích Lý Tâm Nghiên, thế nên cũng không thích đứa cháu này luôn.
Lạc Kỳ lại không phải là người thích mặt nóng dán mông lạnh, ông nội không thích thì thôi, anh cũng không thường đến nhà chính, bổn phận lễ tết đầy đủ nhưng họ hàng các chi thì không thân.
Ông cụ thích phàn nàn trách mắng anh, Lạc Kỳ nghe tai trái, lập tức cho ra tai phải.
“Anh gọi em đến là có chuyện quan trọng muốn nói với em. Em xem văn kiện này đi, đây là giấy chuyển nhượng cổ phần, cha chuyển cho em.”
Giang Thiếu Bạch kinh hãi: “Cho em?”
Lạc Kỳ gật đầu nói: “Ừ, cha có ý chuyển cho em 10% cổ phần. Tính theo giá trị hiện giờ thì chừng 5 tỷ.”
Giang Thiếu Bạch hơi mờ mịt: “Nhiều lắm đó, cha quá rộng rãi rồi.”
Hắn cúi đầu, đây là 5 tỷ, không phải 50 tệ, cũng không phải 500 ngàn mà chính là 5 tỷ. Hắn cực khổ đi Mê Hồn Cốc cũng chỉ kiếm được 50 triệu mà thôi.
Gần đây hắn mới kiếm được nhiều tiền, chứ hai năm trước, đừng nói 5 tỷ, ngay cả 500 ngàn hắn cũng chưa từng thấy.
Lạc Kỳ cười cười: “Cũng tạm thôi. Không phải em nói có 10 tỷ sẽ thổ lộ với Diệp Đình Vân sao? Bây giờ giải quyết được một nửa rồi đó, còn lại một nửa thì em tự nghĩ cách đi.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Đây là cha muốn giúp hắn một tay sao? Ông không những đẹp trai mà tư tưởng cũng cởi mở quá. Con trai là gay mà không phản đối, khiến hắn phải nhìn ông với cặp mắt khác xưa.
“Có phải cha đã biết từ lâu rồi không?” Giang Thiếu Bạch hơi nghi ngờ.
Anh gật đầu đáp: “Anh vốn nghĩ là cha không biết, nhưng lần trước khi chúng ta đến sa mạc Taklamakan, cha đã thấy giấy xét nghiệm ADN, lúc ấy ông đã biết rồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Thì ra ông biết rồi mà giả bộ hồ đồ, thảo nào lần trước ăn cơm, thái độ của ông hơi kỳ lạ.
Giang Thiếu Bạch hào hứng nhìn giấy chuyển nhượng, vui vẻ ký tên vào. Lạc Kỳ cất đi rồi nói: “Tốt rồi, mấy ngày nữa anh đi công chứng là xong.”
Giang Thiếu Bạch hưng phấn nói: “Hiện tại em chân chính thành đại gia rồi! Dạo này mấy người ở trường nhìn em khác xưa, rất nhiều người muốn mời em đi ăn cơm, theo cách nói của họ thì em có thể ăn thoải mái mà không phải trả tiền, đáng tiếc em chỉ có một cái bụng…”
Lạc Kỳ thở dài nói: “Thân phận em khác rồi, không được tùy tiện ăn cơm với người ta.”
Rất nhiều người Trung Quốc có thói quen bàn chuyện làm ăn trên bàn tiệc, không chừng mấy người mời cơm muốn nhờ giúp đỡ chuyện gì đó khó giải quyết.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Em biết.”

Thời gian trôi nhanh, một tuần sau bài phỏng vấn, hứng thú của mọi người đối với Giang Thiếu Bạch từ từ giảm đi. Trong trường có nhiều phú nhị đại, không chỉ một mình Giang Thiếu Bạch, nhưng hắn vốn là một tên nhà quê, đột nhiên một bước nhảy vọt, chênh lệch quá lớn mới khiến người ta chú ý nhiều như vậy.
Nhưng thời buổi này, tin shock cỡ nào đi nữa chỉ hot được vài ngày là nguội.
Chạng vạng, Giang Thiếu Bạch đang chuẩn bị ra về thì bỗng thấy Diệp Đình Vân, hắn lập tức phấn chấn tinh thần, chạy qua gọi cậu: “Đình Vân, cậu đi đâu vậy?”
Diệp Đình Vân nhìn hắn đáp: “Chiều nay không có giờ học, mai lại là thứ bảy nên tôi định ra ngoài.”
Giang Thiếu Bạch vui vẻ nói: “Tôi cũng vậy, chúng ta cùng đi đi.”
“Dạo này cậu không có chuyện gì làm à?” Cậu lên tiếng hỏi.
“Tôi rảnh lắm nhưng tôi nghĩ người khác bận rộn hơn.” Càng lúc càng có nhiều nữ sinh muốn làm quen với hắn.
Diệp Đình Vân cười cười: “Tôi nghe nói có nhiều người theo đuổi cậu.”
Hắn ngượng ngùng gãi đầu: “Tàm tạm, thật ra tôi luôn có nhiều người theo đuổi mà.”
Diệp Đình Vân: “…” Cái tên này còn chảnh chọe!
Hắn đổi đề tài: “Cậu định đi đâu vậy, cho tôi đi với.”
Cậu bỗng cười lạnh nói: “Đã có nhiều người theo đuổi cậu mà cậu còn có thời gian đi với tôi à?”
Giang Thiếu Bạch nghe thế nhìn chằm chằm Diệp Đình Vân một lúc rồi hỏi: “Đình Vân, cậu… ghen à?”
Diệp Đình Vân lạnh lùng đáp: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Mùi giấm chua nồng nặc rõ ràng như vậy rồi mà. Hắn hỏi tiếp: “Cậu định đi đâu vậy?”
“Đến nhà họ Chiêm, hẳn là có chuyện thú vị.”
“Nhà họ Chiêm?”
Cậu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn bèn giới thiệu vắn tắt một chút.
Chiêm gia vốn là danh gia vọng tộc, lúc ông cụ còn sống là một nhân vật hô mưa gọi gió. Nhưng thời thế thay đổi, con cháu hai đời sau của Chiêm gia không biết phấn đấu, con trai ăn chơi đàng điếm, cháu trai thì mê cờ bạc, tài sản đồ sộ đều thua sạch.
Lúc ông cụ Chiêm còn sống thì nhà họ gắng gượng cũng tàm tạm, nhưng ông đã mất một năm trước, người nhà họ Chiêm như con ngựa hoang được tháo cương, gây chuyện càng lúc càng lớn, không thể cứu vãn.
Gần đây, cháu trai của ông Chiêm là Chiêm Viễn mượn tiền lãi suất cao, người ta đến tận nhà đòi nợ, ồn ào cả lên.
Tuy Chiêm Bồi Hưng là cha hắn rất tức giận con trai nghiện cờ bạc nhưng không nhẫn tâm nhìn con đi chết, thế là ông quyết định bán mấy món đồ sưu tầm của ông cụ Chiêm trước đây.
Lúc ông cụ còn sống là một danh gia thi họa, rất thích sưu tầm đồ cổ, đến đời của Chiêm Bồi Hưng thì không yêu thích lắm.
Mấy năm nay Chiêm gia đã lục tục bán không ít món lấy tiền mặt tiêu xài, hiện giờ họ không có nguồn thu, hai cha con muốn duy trì lối sống xa hoa thì đành phải bán gia sản lấy tiền.
Mấy bức tranh cổ là thịt trong tim của ông cụ, nếu ông cụ còn sống mà chứng kiến một màn này, e là sẽ tức đến ngất xỉu.
Giang Thiếu Bạch nghe xong thổn thức: “Họ phá sản à?”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Không khác bao nhiêu.”
Giang Thiếu Bạch bỗng hưng phấn nói: “Vậy là chúng ta đi nhặt món hời sao?”
“Có thể nói như vậy. Nhưng bên nhà họ Chiêm có mời chuyên gia định giá, sẽ không rẻ đâu.”
Hắn nghe thế đảo mắt, rất mong chờ nói: “Không sao, tôi có tiền mà.”
Diệp Đình Vân hỏi lại: “Bao nhiêu?”
“Khoảng mấy tỷ.”
“Ở đâu ra nhiều vậy?” Cậu hiếu kỳ hỏi.
“Ông già cho tôi 10% cổ phần công ty.” Giang Thiếu Bạch đáp.
Diệp Đình Vân hơi bất ngờ: “Ý cậu nói là Lạc Văn Phong tiên sinh?”
“Ừ.”
Cậu rất bất ngờ nói: “Lạc tổng đối xử với cậu không tồi nha!”
Hẳn là Lạc gia chưa nhận được tin tức, nếu không họ đã không bình tĩnh như vậy.
Giang Thiếu Bạch gãi đầu: “Nhưng cha khách sáo quá làm tôi hơi ngại.”
Tính đi tính lại thì cha con hai người mới gặp nhau có một lần thôi, còn có mấy người bên cạnh, kết quả, hắn bất ngờ nhận được đến mấy tỷ, ngẫm lại thấy ngại quá. Nhưng nhiều tiền như vậy mà không nhận thì tiếc lắm.
Diệp Đình Vân: “…” Ngại hả? Nhìn không ra.
“Có nhiều tiền rồi, cậu định làm gì?”
Hắn hít sâu một hơi: “Hình như không thể làm gì được. Cha chuyển cho tôi cổ phiếu, không phải tiền mặt.”
“Cổ phiếu không tốt sao? Còn thể tăng giá, có thể chia hoa hồng.” Diệp Đình Vân nói.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Cậu nói không sai.” Nhưng hắn cảm thấy cổ phiếu không thực tế như nhà cửa, mà có nhà không ở thì lại lãng phí.
Hết chương 133

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.