Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 123: Nữ vương tinh tinh




Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch dẫn mọi người đi đến một khoảnh rừng
“Huấn luyện viên, ở trong này à?” Một người hỏi.
Hắn gật đầu đáp: “Hẳn là ở đây.”
Giang Thiếu Bạch vừa tiến vào khoảnh rừng này lập tức phát hiện nơi này có rất nhiều tinh tinh.
“Thức ăn này nơi ngon bổ quá hay sao mà tinh tinh to khỏe như vậy?” Hắn cảm thán.
Đào Lâm gãi đầu một cái: “Nhìn chúng có vẻ to lớn lắm.”
Mấy con tinh tinh trong sở thú nhỏ hơn ở đây rất nhiều.
Doãn Hạ Võ cau mày nói: “Huấn luyện viên, phát hiện nút áo của mấy thành viên ở gần đây.” Có thể nút áo không phải tự rơi ra mà là họ cố ý làm dấu hiệu.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nếu là vậy thì chúng ta không tìm sai chỗ rồi.”
Doãn Hạ Võ nghi ngờ nói: “Họ bị tinh tinh bắt đi?”
“Hẳn là vậy.”
Doãn Hạ Võ dùng ống nhòm nhìn một vòng quanh khu rừng, anh luôn cảm thấy khó tin. Có nhà nghiên cứu nói rằng 1,4 triệu năm trước, tinh tinh phân hóa từ tổ tiên, mà tổ tiên của nó cũng là tổ tiên của vượn Châu Phi và loài người.
Tài liệu nghiên cứu cho thấy, bộ gen của tinh tinh và con người giống nhau đến 96,4%.
Tuy tinh tinh thông minh hơn những loài vật khác một chút, nhưng dù sao nó vẫn là động vật, khác biệt với con người tiến hóa cao.
“Bầy tinh tinh này không bình thường.” Đào Lâm lên tiếng: “Chẳng lẽ chúng ăn thịt người?”
Đào Lâm nhớ lại vài nơi trên trái đất còn tồn tại dã nhân chưa khai hóa, nếu bất cẩn xông vào lãnh địa của chúng sẽ bị ăn thịt luôn. Chẳng lẽ mấy người mất tích đã vào nồi rồi?
“Huấn luyện viên ơi, huấn luyện viên…” Đào Lâm bỗng kích động.
Giang Thiếu Bạch lườm hắn một cái: “Ồn ào cái gì vậy? Sợ đám ngu kia không phát hiện ra chúng ta hả?”
“Lương khô! Huấn luyện viên, bầy tinh tinh ăn lương khô của chúng ta.” Đào Lâm vẫn kích động không thôi.
“Cậu yên tĩnh một chút đi.”
Ăn cũng ăn rồi, mà mấy thứ này cũng chả ngon lành gì.
“Xuất hiện rồi!” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Doãn Hạ Võ nghe hắn nói thế lập tức lấy ống nhòm nhìn qua, trông thấy Khổng Nhất Bình bị dây mây trói chặt, đang bị đẩy ra cùng hai người còn lại.
Đào Lâm cau mày: “Ba người này sao vậy, sao lại không nổ súng?” Bị một bầy dã thú bắt được, đúng là mất mặt mà.
Giang Thiếu Bạch khoanh tay nói: “Hình như bị đoạt súng rồi.”
“Huấn luyện viên, đám tinh tinh này thông minh như vậy sao?”
Hắn chỉ khoanh tay mà không đáp lời, tinh tinh đã biến dị, không thể suy xét như bình thường được, hơn nữa chúng vốn có khả năng bắt chước, có lẽ chúng đã học theo những người xông vào rừng trước kia chăng?
Một con tinh tinh cái khổng lồ đang ngồi ngay ngắn trên một tảng đá lớn, từ trên cao nhìn xuống bầy tinh tinh.
Một con tinh tinh khác xách cái bọc đưa đến trước mặt tinh tinh cái, bên trong có di động, máy truyền tin, súng gây mê.
“Đúng là bị lục soát tịch thu hết rồi.” Đào Lâm thầm cảm thấy may mắn mấy con tinh tinh này chỉ cướp đồ đạc mà không xuống tay với quần áo của họ.
Mấy con tinh tinh quơ cây gậy trong tay, nhảy tưng tưng hú hét cái gì đó.
“Huấn luyện viên, hình như bọn chúng đang rất hưng phấn, hay là chúng sắp ăn.”
Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: “Không giống…”
Nếu hắn nhìn không lầm thì con tinh tinh to lớn đang ngồi trên tảng đá kia chính là con đầu đàn, hẳn là đã thành tinh.
“Nếu tôi đoán không lầm thì người của chúng ta bị xem là cống phẩm.”
“Cống phẩm?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nữ vương tinh tinh đang vào kỳ động dục thì phải, mấy thành viên trong chúng ta bị nhìn trúng.”
“Huấn luyện viên cứ nói đùa.” Đào Lâm chớp mắt, cảm thấy Giang Thiếu Bạch đang nói giỡn, nhưng lại không giống đang đùa giỡn. Sao hắn lại cảm thấy tình huống này còn đáng sợ hơn so với ăn thịt người nhỉ?
“Huấn luyện viên, đó là tinh tinh, nó phải thích đồng loại mới đúng.” Doãn Hạ Võ lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tinh tinh bình thường sẽ thích đồng loại, nhưng con này đã thành tinh, không chừng thẩm mỹ đã thay đổi.
Một con tinh tinh mang một vòng hoa đến cho con tinh tinh cái ngồi trên tảng đó, nó hơi thẹn thùng đội vòng hoa lên đầu.
Đào Lâm thấy một màn này mà sợ run: “Con tinh tinh đội vòng hoa kìa!” Hắn trợn to hai mắt, trước giờ chưa từng nghe nói tinh tinh trang điểm. Quả nhiên đàn tinh tinh này không bình thường.
Con tinh tinh cái đảo mắt nhìn lướt qua ba thành viên đội Phi Long, sau đó nó giơ giơ tay về phía Khổng Nhất Bình.
Mấy con tinh tinh đang giữ Khổng Nhất Bình được lệnh, lập tức dùng sức đẩy hắn về phía tinh tinh kia.
Qua ống nhòm, Doãn Hạ Võ trông thấy gương mặt Khổng Nhất Bình trắng như giấy.
“Huấn luyện viên, chúng ta hành động được chưa? Nhất Bình sắp bị ăn rồi.”
Với tình hình trước mắt, nếu không lập tức hành động thì Khổng Nhất Bình sẽ bị tinh tinh ăn mất, dù cứu được cũng sẽ bị bóng ma tâm lý ám ảnh cả đời.
Giang Thiếu Bạch cười cười, hơi đắc ý nói: “Mọi người biết tôi đúng đúng không?”
Đào Lâm: “…” Giờ không phải là lúc nói chuyện này.
“Huấn luyện viên, nhanh ra lệnh đi, sắp không kịp rồi.” Trương Hổ lòng như lửa đốt nói.
“Được rồi được rồi, vội cái gì? Tôi đi cứu người, mọi người nổ súng yểm trợ cho tôi.”
Vừa nói xong, bóng dáng hắn chợt lóe, xông vào giữa bầy tinh tinh. Phát hiện có người xâm nhập, bầy tinh tinh lập tức nhe răng, vọt về phía Giang Thiếu Bạch.
Tuy trong đàn chỉ có một con tinh tinh đã thành tinh, nhưng những con khác cũng có xu thế yêu hóa, trí tuệ hơn hẳn tinh tinh bình thường.
Lần trước Giang Thiếu Bạch một mình đấu với cả đội Phi Long rất dễ dàng, nhưng hiện tại đối mặt với cả đàn tinh tinh, hắn cảm thấy áp lực như núi.
Hắn không quá sợ bọn chúng, nhưng mùi tinh tinh quá nồng, mà mũi của hắn lại nhạy hơn người thường rất nhiều, mấy chục con tinh tinh suýt làm hắn chết ngộp.
Giang Thiếu Bạch giơ chân đá bay một con tinh tinh ra ngoài. Nó bị đá lăn ra, sau đó lại lập tức đánh tới.
Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên phát hiện bầy tinh tinh rất khỏe, thành viên đội Phi Long bị hắn đá một cú đều khó mà gượng dậy ngay được.
Dường như nữ vương tinh tinh bị chọc giận, một quyền đánh tới Giang Thiếu Bạch. Hắn giơ tay đỡ, nắm tay bị đánh run lên.
Nữ vương tinh tinh tức giận đấm ngực, sau đó nó dùng một tay nhổ cây cổ thụ to bên cạnh rồi ôm thân cây quét tới Giang Thiếu Bạch.
Hắn thấy thế thầm nghĩ, dã thú đúng là dã thú, chỉ biết sử dụng sức mạnh, nhưng sức mạnh của con này đúng là quá khủng bố. Bản thân hắn mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng con tinh tinh này cũng không hề thua kém hắn.
Giang Thiếu Bạch rút kiếm ra, chém cây đại thụ quét tới thành mấy khúc.
Tinh tinh cái nhìn thanh kiếm trong tay hắn, lộ ra vài phần kiêng kỵ.
Thành viên đội Phi Long bắn súng rất chuẩn, đạn gây mê họ mang theo cũng không tồi, mấy con tinh tinh bị bắn trúng lần lượt ngã xuống.
Dã thú có bản năng xu lợi tránh hại, lúc đầu mấy con tinh tinh nổi giận khi thấy đồng loại bất ngờ ngã xuống, nhưng khi thấy đồng loại ngã xuống càng lúc càng nhiều, mấy con còn lại lập tức bỏ chạy, nữ vương tinh tinh thấy thuộc hạ chạy hết cũng chạy theo.
Cuối cùng Giang Thiếu Bạch cứu được ba thành viên đội Phi Long.
Khổng Nhất Bình thoát nạn, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, có cảm giác như sống sót sau tai nạn khủng khiếp.
“Cuối cùng cũng thoát.”
Đào Lâm vỗ vỗ vai Khổng Nhất Bình nói: “Nhất Bình à, không ngờ cậu có sức hấp dẫn như vậy!” Được coi trọng luôn vượt chủng tộc luôn.
Khổng Nhất Bình rất muốn đánh Đào Lâm một trận, nhưng hắn bị tinh tinh bắt đi một đêm, lúc nào cũng luôn lo lắng đề phòng nên hiện giờ chẳng còn sức lực gì cả.
“Cám ơn huấn luyện viên.” Khổng Nhất Bình vô cùng chân thành cám ơn Giang Thiếu Bạch.
Hắn phất tay nói: “Không cần khách sáo.”
“Mà cậu bị bắt thế nào vậy?” Đào Lâm tò mò hỏi.
Khổng Nhất Bình sờ sờ đầu: “Bị gõ một gậy.” Con tinh tinh chết tiệt ra tay không nhẹ chút nào.
“Cám ơn huấn luyện viên.”
Giang Thiếu Bạch phất tay: “Đừng khách sáo. Giờ phải tìm những người còn lại, không biết họ chạy đi đâu rồi, không chừng lại bị dã thú nào đó để mắt, hoàn thành xong xuôi chuyện tốt luôn rồi.”
Doãn Hạ Võ hơi nhức đầu: “Huấn luyện viên, nhanh chóng tìm người thôi.”
Lúc này rồi mà huấn luyện viên nói đùa khiến người ta sởn tóc gáy! Nếu tình hình của mấy người mất tích đúng như lời hắn nói thì tiêu rồi.
Sau khi tìm được mấy người gác đêm mất tích, Giang Thiếu Bạch tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy Lâm Tri Nguyên và những người còn lại trong một hang động.
Họ không gặp bất trắc gì nhưng Lâm Tri Nguyên không cẩn thận bị rắn cắn đã ngất xỉu. Không có người dẫn đường, họ cứ loay hoay lòng vòng trong rừng.
Vô Ưu đại sư đã hút máu độc cho Lâm Tri Nguyên, lại cho ông uống thuốc giải độc.
“Huấn luyện viên, Lâm đại sư không sao chứ?” Quý Phồn hỏi.
Quý Phồn đi theo Lâm Tri Nguyên, không bảo vệ ông tốt nên hắn hơi căng thẳng.
Giang Thiếu Bạch khoanh tay nói: “Không chết được đâu.”
Y thuật của Vô Ưu đại sư không tồi. Nhưng Lâm Tri Nguyên đã bị thương, không biết có thể tự đi về hay không.
Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng qua Lâm Tri Nguyên, dường như ông trúng độc rất nặng. Hắn biết vài phương pháp giải độc, nhưng hắn cũng hiểu bản thân không quá thân với ông, thậm chí từng có va chạm, hắn không nên nhúng tay vào, tránh việc ông nghĩ hắn không có ý tốt.
Hết chương 123

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.