Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 114: Thư điện tử đặc biệt




Edit: OnlyU
Lạc Kỳ đang tham gia yến tiệc ở khách sạn thì bỗng nhận được thư điện tử, anh mở ra nhìn thoáng qua, là mấy tấm hình chụp.
Trong hình là cảnh Giang Thiếu Bạch đi đến nhà họ Diệp đón Diệp Đình Vân, sau đó hai người đi siêu thị mua sắm. Không biết có phải do góc máy hay không mà hai người trong ảnh có vẻ rất mờ ám. Còn có hình chiếc xe mà anh đưa cho Giang Thiếu Bạch, có mấy tấm chụp rất khá, anh suy nghĩ một chút, nếu Giang Thiếu Bạch thấy được sẽ rất thích đây.
Lạc Kỳ xem hình, càng xem càng thấy thú vị.
Lạc Hân Hân bưng ly rượu đi đến đưa cho Lạc Kỳ: “Anh Kỳ, anh đang xem gì mà vui vậy?”
Anh cười đáp: “Vài tấm hình thôi, không có gì quan trọng.”
Giang Thiếu Bạch đang lái xe thì điện thoại bỗng vang lên. Hắn chỉ là người mới học lái nên không tiện vừa lái xe vừa nghe điện thoại bèn nói: “Đình Vân, cậu xem giúp tôi ai gửi đến thế.”
Diệp Đình Vân liếc Giang Thiếu Bạch một cái: “Cậu nên luyện lái xe thêm một chút đi, đừng lãng phí chiếc xe sang như vậy. Đúng rồi, cậu nên lấy của anh cậu chiếc nào rẻ rẻ ấy, có đụng hư cũng không tiếc.”
Giang Thiếu Bạch nghe vậy mím môi, thầm nghĩ Diệp Đình Vân quá đáng, hắn chỉ mới tập lái thôi mà, sao không thông cảm cho người mới chút nào hết vậy.
Lạc Kỳ nói hắn kỹ thuật kém, Diệp Đình Vân cũng nói hắn kỹ thuật kém, hắn là có tiềm năng đó, không chừng không bao lâu sau, kỹ thuật lái xe của hắn có thể sánh với tay đua nhà nghề luôn.
“Cậu lái chậm quá, lần sau nhớ dán cái bảng “Mới Tập Lái” sau xe đi.” Diệp Đình Vân nói tiếp.
Giang Thiếu Bạch khó nói: “Dán vậy mất mặt lắm.” Vả lại đây là xe sang, dán thế càng mất thể diện.
“Cậu lái chậm vậy thì không mất thể diện chắc…”
Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Đình Vân thật dữ, chưa có bằng lái mà còn hung dữ như vậy.
Rốt cuộc Diệp Đình Vân cũng lấy di động của Giang Thiếu Bạch nhìn xem, vừa mở ra xem, vẻ mặt cậu lập tức trở nên kỳ quái: “Là tin của Kỳ Kỳ, nói là nhận được thư điện tử nên gửi cho cậu xem. Anh cậu có biết cậu đặt biệt danh Kỳ Kỳ cho ảnh không?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đương nhiên không thể để anh hắn biết rồi.
“Anh Lạc Kỳ rất dễ nói chuyện, hồi trước ảnh còn gọi tôi là anh Giang. Thật ra tên Kỳ Kỳ có sao đâu, chẳng có gì to tát. Ở trong công ty, nhân viên cấp dưới còn gọi ảnh là Diêm Vương ở sau lưng đó.”
Diệp Đình Vân: “…” Lạc Kỳ đáng thương, có thằng em trai mất nết thế này.
“Mà ảnh gửi thư gì vậy?”
Diệp Đình Vân bấm xem thư điện tử, sau đó gương mặt cứ lúc trắng lúc xanh. Hắn thấy thế bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Cậu cau mày nói: “Là hình chụp chúng ta đi dạo phố.”
“Ủa, ảnh gửi cái này làm gì?”
Hắn vừa nói xong lập tức hiểu ra, hình như có người ở Lạc gia hiểu lầm hắn và Lạc Kỳ đang hẹn hò. Ha ha, một bên thì lấy tiền của Lạc Kỳ, một bên thì theo đuổi thiếu gia nhà họ Diệp, ai không biết sẽ nghĩ hắn vô cùng khốn nạn. Đúng là đại tra nam!
Đương nhiên cũng sẽ có người nghĩ hắn đạo hạnh rất cao, cùng lúc bám được hai đại gia, xem như tay nghề rất cao.
Thật ra Giang Thiếu Bạch đã phát hiện hắn bị người ta chụp lén từ lâu, nhưng hắn thường xuyên bị chụp lén nên không để ý lắm.
“Ha ha ha há há há…” Giang Thiếu Bạch nhịn không được bật cười ra tiếng.
Diệp Đình Vân bất đắc dĩ liếc mắt nói: “Cười cái gì, có gì buồn cười hả, lo lái xe đi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Không buồn cười sao, hắn thấy mắc cười lắm mà?!
“Cậu không định cho người ta biết quan hệ của cậu và Lạc Kỳ à?” Diệp Đình Vân hỏi.
Hắn hơi buồn bực nói: “Tính sau đi. Nghe nói hôm nay nhà họ Lạc tổ chức yến tiệc họp mặt, nếu họ biết thân phận tôi thì tôi đã phải đến đó rồi.”
Cậu gật đầu nói: “Đúng là chuyện này truyền đi sẽ có không ít phiền phức.”
Nhưng nếu luôn che giấu thì không biết thanh danh Giang Thiếu Bạch sẽ xấu đến cỡ nào nữa.
Lạc Kỳ đang nhàm chán ứng phó mấy người đến gần bắt chuyện, anh luôn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì không phát hiện có gì bất thường.
Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc.
Sau khi đưa Diệp Đình Vân về nhà, Giang Thiếu Bạch đi đến nhà của Lạc Kỳ.
Anh nhìn đống đồ hắn mang tới: “Tặng cho anh à?”
Hắn gật đầu đáp: “Đúng vậy. Hôm nay em và Đình Vân đi mua đồ tết, mua cho anh một ít nè.”
Lạc Kỳ cười cười: “Cám ơn em.”
“Anh, Đình Vân đã thấy thư điện tử anh chuyển đến.”
Lạc Kỳ kinh ngạc, thầm nghĩ may là anh không gửi tin trêu đùa gì đó: “Sao em lại đưa Diệp Đình Vân xem?”
“Lúc đó em đang lái xe nên không dám xem di động, đành bảo cậu ấy xem giúp.”
Lạc Kỳ: “…” Em trai không hề đề phòng Diệp Đình Vân chút nào.
“May là tin anh gửi đến, nếu là sư phụ em, bị lộ tẩy thì phải làm sao đây?” Anh lên tiếng
“Sư phụ cổ hủ lắm, không có điện thoại di động.” Sư phụ liên lạc với hắn còn viết thư tay mà. “Sư phụ nhà quê lắm.”
Lạc Kỳ: “…” Trong lòng em trai anh, đại nhân vật đã từng tung hoành hắc bạch lưỡng đạo là người thế nào vậy?
“Em đừng có luôn hạ thấp sư phụ em như thế.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Lão thần côn vẫn luôn tỏ ra kém cỏi mà. Có thể là ông giấu tài, nhưng giấu gì mà quá đáng, hại hắn không có thịt ăn, không đủ dinh dưỡng gì cả.
“Mà anh có biết ai gửi thư này không?”
Lạc Kỳ lắc đầu: “Nặc danh.”
Hẳn là có người muốn chọc anh tức giận nên chọn ngay lúc đang họp mặt gia tộc mà gửi, sau đó ở trong bữa tiệc muốn nhìn anh tức đến hộc máu.
“Loại chuyện hại người mà không được lợi gì, ai thiếu đạo đức như vậy nhỉ?” Giang Thiếu Bạch hoài nghi hỏi.
“Anh cũng không biết.” Tuy anh không điều tra nhưng đoán chừng là mấy người kia thôi. Anh đổi đề tài: “Năm mới em sẽ ở lại thủ đô à?” Giang Thiếu Bạch từng nói muốn về quê nhưng hai ngày trước hắn đã trả vé rồi.
Hắn gật đầu đáp: “Vâng. Hai hôm trước em nhận được thư của sư phụ, ông nói có chuyện đại sự cần làm, bảo em đừng đi tìm ông.” Đại sự cái gì, không biết có phải là đi tán gái không nữa.
Lạc Kỳ cười cười: “Em ở thủ đô ăn Tết cũng tốt, chúng ta có thể cùng đón năm mới.”
“Vâng, vậy cũng tốt.” Dù sao hắn cũng không có người quen ở thủ đô. “Đúng rồi, anh đổi chiếc xe khác cho em đi, em trả chiếc Porsche kia cho anh.”
Lạc Kỳ nghe vậy bó tay, lúc nãy họp mặt gia tộc còn có người nhắc đến chiếc Porsche kia, lúc này em trai lại muốn đổi xe.
“Thay lòng đổi dạ nhanh vậy, không phải em thích nó lắm sao?”
“Em nghĩ chiếc đó không phù hợp với khí phách đàn ông của em, em muốn một chiếc ngầu hơn.” Giang Thiếu Bạch siết tay, hai mắt sáng lên.
Lạc Kỳ híp mắt, suy tư một chút rồi nói: “Có phải Diệp Đình Vân nói gì không?”
“Không phải. Chẳng qua em thấy lái chiếc đó ra ngoài luôn có gái đẹp liếc mắt đưa tình, mà như vậy trông em giống mấy tay công tử ăn chơi đa tình lắm.”
Lạc Kỳ: “…”
“Với lại, mấy hôm trước lúc em lái xe đi ra ngoài thì có gặp một người, người đó nhận ra chiếc xe này. Hình như hắn là em họ của anh đó. Họ hàng của anh nhiều quá.”
Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Nói cái gì đó? Họ hàng của anh không phải là họ hàng của em sao? Lạc gia là đại gia tộc, đương nhiên phải đông người rồi.”
Kỳ thật có vài người họ hàng rất xa, nhưng vì muốn dính chút tiếng tăm của nhà chính mà rất chịu khó tiếp cận. Ai không biết còn tưởng họ là bà con rất gần.
Giang Thiếu Bạch ngã ra, lười biếng nói: “Phiền phức quá.”
Lạc Kỳ đổi đề tài: “Em và Diệp Đình Vân thân thiết hơn rồi nhỉ.”
Hắn cau mày nói: “Nhưng cậu ấy phiền phức lắm, hôm nay mua 12 thùng Mao Đài, bắt em làm lao công khiêng hàng cho cậu ấy.”
“Chỉ mấy thùng thôi mà, nhìn em đau lòng kìa.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tiền không phải là vấn đề, chủ yếu là Diệp Đình Vân bắt cậu khiêng đồ mà không thèm phụ một tay, thật là!

Nhà họ Diệp.
“Anh hai về rồi.” Diệp Diểu nhìn Diệp Đình Vân nói.
“Ừ.”
Diệp Diểu cười cười: “Anh hai cũng biết trốn việc nha. Anh đi rồi, em bị mẹ bắt lại, kiên trì trò chuyện với mấy chú bác.”
Diệp Đình Vân cười cười, xoa đầu em trai nói: “Em vất vả rồi.”
“À đúng rồi anh hai, hôm nay anh cả nhận được một thư điện tử hơi quái.”
Cậu nghi ngờ nói: “Thư điện tử kỳ quái, là kỳ quái thế nào? Chẳng lẽ là… là hình anh và Giang Thiếu Bạch dạo phố?”
“Không phải.” Diệp Diểu hỏi lại: “Hôm nay anh trốn nhà là đi chơi với Giang Thiếu Bạch à?”
Diệp Đình Vân: “…”
Cậu trừng mắt nhìn gương mặt tò mò của em trai, một lúc sau mới nói: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, nói đi, thư gì?”
Diệp Diểu nhún vai: “Là hình chụp Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ. Anh hai, anh có biết Lạc Kỳ tặng Giang Thiếu Bạch một chiếc Porsche không, còn tặng cả thẻ đen, có cả hình chụp Giang Thiếu Bạch qua đêm ở nhà Lạc Kỳ. Anh hai, Lạc Kỳ đang theo đuổi Giang Thiếu Bạch hả?”
Diệp Đình Vân tức giận: “Suốt ngày đoán bậy đoán bạ.”
Diệp Diểu nâng cằm: “Anh không để tâm hả?”
“Đi ngủ sớm đi, bớt hóng chuyện một chút.”
Sinh viên và đại gia, Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch thân thiết như vậy quả thật khiến nhiều người suy nghĩ lung tung.

Nhà họ Lạc.
Lạc Hân Hân xách túi xách đang đi về phòng thì bị Lưu Mỹ Ngọc kéo sang một bên.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Lưu Mỹ Ngọc thần thần bí bí nói: “Hân Hân, Lạc Kỳ có tình nhân là một tên đàn ông, còn tặng xe cho hắn, có đúng không?”
Lạc Hân Hân cau mày: “Chắc là vậy.”
Lưu Mỹ Ngọc giận tái mặt: “Lạc Kỳ thật là, khi không tốt bụng với người ngoài, con cũng đòi một chiếc xe đi.”
Lạc Hân Hân bất đắc dĩ nói: “Mẹ, chuyện này khó mở miệng lắm.”
Lưu Mỹ Ngọc bất mãn nói: “Ngay cả thẻ phụ cũng tặng người ta, con chỉ muốn một chiếc xe thì có là bao nhiêu.”
Cô lắc đầu đáp: “Đồ của anh họ, ảnh muốn tặng cho ai là việc của ảnh.”
Nếu anh họ đồng ý tặng thì dễ rồi, chứ nếu anh không muốn thì khó mà lấy thứ gì từ tay anh.
Lưu Mỹ Ngọc vẫn vô cùng bất mãn: “Con ngốc này, Lạc Kỳ bị một thằng sinh viên đại học mê mệt đầu óc rồi, con không tranh thủ thì chẳng còn gì đâu.”
Lạc Hân Hân lắc lắc đầu, thái độ của Lạc Kỳ đối với tất cả người nhà họ Lạc đều giống nhau, nhưng vì cô là con gái nên anh hòa nhã hơn một chút. Có lẽ vì chút khác biệt này mà mẹ cô suy nghĩ nhiều. Cho dù cơ thể anh họ không tốt, nhưng anh vẫn còn trẻ mà.
Hết chương 114

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.