Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta

Chương 37: Thông Bách Linh Đã Bị Giết




Đế Quân? Linh Đang suy nghĩ một chút về thứ bậc của thần tiên, lại hít mấy ngụm khí lạnh, song vẫn không thể hô hấp thông thuận!
Một con gấu biến thành người đã đành, lại còn là một chàng trai tuấn tú. Là chàng trai tuấn tú đã đành, lại còn là Đế Quân. Là Đế Quân đã đành, lại còn là người Bàn Cổ đại đế tín nhiệm cắt cử xuống phàm trần. Linh Đang lặng lẽ đưa mắt nhìn xuống…
Phong Cẩm sửng sốt, chớp mắt: “Cô giữ chặt đùi ta làm gì?”
“Muốn ôm.”
“…” Phong Cẩm kéo nàng vào rừng, “Ta biết ngay cô là người nông cạn mà, vì sao chỉ nhìn mặt và địa vị của ta?!”
“Huynh không hy vọng dựa vào mặt kiếm cơm sao?” Nếu có một khuôn mặt dễ nhìn như vậy, nàng đâu cần phơi nắng phơi gió đi bắt yêu quái, trực tiếp lộ tay lộ chân, yêu quái liền bị thu phục dễ như trở bàn tay. Nàng nheo mắt nhìn khuôn mặt yêu mị rối tinh rối mù kia – mặt cũng là một cách để phát tài đấy!
Nghe vậy, Phong Cẩm khựng lại, không đúng, hắn có khuôn mặt này còn chưa đủ sao, đi tìm cái đẹp tâm hồn làm gì, hắn thật hồ đồ!
Cổng chính dẫn vào yêu giới nằm ở phía Đông, cổng nhỏ nằm ở phía Tây. Hai người vào bằng cổng nhỏ, để đi lối này ắt phải băng qua một khu rừng.
Khu rừng nằm cách nhân gian không quá ba tấc, nhưng khoảng cách ba tấc này tựa như nhân gian và địa ngục. Bên ngoài tươi đẹp sáng sủa, bên trong lại âm u quái dị. Làn gió ùa vào mặt mang theo hơi ẩm, vừa lạnh vừa ẩm thấp, Linh Đang run lên, không kìm được khép chặt quần áo, ôm lấy tay người bên cạnh, nói: “Đi thôi.”
Phong Cẩm nhẹ nhàng biến hoá, cánh tay Linh Đang đang ôm biến thành tay gấu. Nàng nhìn thoáng qua, mỹ nam biến thành lão gấu trúc, tuy rằng chênh lệch rất lớn, nhưng cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
Vào yêu giới, hai người không tiện sử dụng pháp thuật, đành phải đi bộ từng bước một, lá khô trong rừng phủ kín ba thước, đi một bước, cẳng chân liền lún sâu xuống đám lá. Cho dù có quả cầu linh lực bảo vệ, Linh Đang vẫn lo lắng hãi hùng, sợ dưới chân có yêu quái nào đó nhảy lên. Cái đã biết không đáng sợ, cái chưa biết mới khiến người ta thấy sợ hãi.
Trong rừng tràn đầy yêu khí nồng đậm, suốt dọc đường, đám yêu quái ẩn náp trong góc tối nhìn chằm chằm họ đầy thèm khát, chờ thời cơ tấn công. Phong Cẩm nhìn thẳng phía trước, tập trung bước đi. Thỉnh thoảng có yêu quái đột kích, đều bị quả cầu linh lực cản ở bên ngoài, chỉ để lại những tiếng bùm bùm.
Cho dù chúng va chạm như thế nào đều vô tác dụng. Ra khỏi rừng cây, Linh Đang cẩn thận xem xét, quả cầu linh lực kia không bị nứt một kẽ hở nào.
“Làm thế nào để tìm được Thông Bách Linh?”
“Ta cũng không biết, có điều…” Phong Cẩm mở lòng bàn tay ra, một viên ngọc sáng ngời nằm trong tay hắn, “Tìm người hỏi thăm là được.”
Yêu giới cũng giống nhân gian, có phố xá sầm uất, cũng có quán trà quán rượu, ngoại trừ vẻ ngoài khác nhau, bố cục kết cấu tổng thể cũng không khác nhau nhiều. Nếu nơi này cũng được bố trí giống nhân gian, vậy nơi hỏi thăm tin tức tốt nhất chính là… Tiểu nhị của nhà trọ.
Tiểu nhị là rắn, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là đuôi, tốc độ di chuyển rất nhanh. Hai người vừa vào nhà trọ, nàng liền bưng ấm trà xuất hiện, cười mỉm chi, nói: “Khách quan muốn ăn gì?”
Linh Đang ngồi cứng ngắc, mồ hôi lạnh ứa ra, không dám nhìn xà yêu. Phong Cẩm đẩy viên ngọc kia đến trước mặt xà yêu, hỏi nhỏ: “Ta muốn hỏi về một người.”
Mắt nàng mê ly, đuôi cuộn lại, nhận lấy viên ngọc: “Hỏi đi.”
“Thông Bách Linh đang ở đâu?”
Mắt rắn đầy mê li, thè lưỡi nói: “Ta biết chỗ ở của hắn, có điều, các ngươi có đến cũng không tìm thấy hắn đâu.”
Linh Đang che mắt, hỏi: “Nó đi đâu rồi?”
“Hắn chết rồi.”
Linh Đang sửng sốt, bỏ tay ra, nhìn cái cằm nhọn hoắt của xà yêu, quên cả sợ hãi: “Chết? Chết từ bao giờ?”
“Nửa tháng trước.”
“Chết như thế nào?”
“Không biết.”
Phong Cẩm và Linh Đang nhìn nhau, tuy xà yêu nói Thông Bách Linh đã chết, nhưng không tận mắt chứng kiến, hai người vẫn chưa hết hy vọng. Cả hai hỏi đường đến nơi ở của Thông Bách Linh rồi tới đó.
Nơi Thông Bách Linh sống nằm sâu trong một khu rừng rậm rạp, vì đang là ban ngày, yêu thú vẫn chưa xuất hiện, chỉ có một vài con chim yêu bay qua bay lại, nhưng có quả cầu linh lực, không có gì cản trở họ.
Tiếng chân dẫm trên lá khô quanh quẩn bên tai hai người, tiếng chim hót cũng không ngừng vang bên tai. Linh Đang nhìn rừng cây âm u, che khuất cả bầu trời, quái dị u ám như thể quanh năm không thấy ánh nắng, nói: “Lão gấu trúc, ta cảm thấy người trong thôn chúng ta không thể là yêu quái.”
Những người trong sáng, tốt bụng, chính trực như họ, sao có thể là yêu quái.
Phong Cẩm không vội đoán bừa, yêu cũng có yêu tốt, thần cũng có thần xấu, nhưng hắn hiểu tâm trạng của nàng, giữa thần và yêu, nàng sẽ nghiêng về thần nhiều hơn. Chỉ vì người đời cảm thấy thần là tốt, nên để có thể sống yên ổn ở thế gian, nàng hy vọng người trong thôn đều là thần tiên, mà không phải yêu quái.
Chưa ra khỏi rừng cây, nhưng con đường đã đến cuối. Phía trước là sơn động, hai bên trái phải là vách đá.
Phong Cẩm giơ tay về phía trước, gió trong sơn động khẽ phẩy qua đám lông trên tay, hắn dễ dàng đoán ra nơi này không phải động chết, mà có sự sống. Hắn dẫn Linh Đang tiếp tục đi vào trong, vừa tiến vào liền thấy yêu khí nơi này đậm hơn bên ngoài, một mùi hương không tên có phần sặc mũi bốc lên, thoáng có chút tanh hôi.
Linh Đang che mũi che miệng, một tay lấy đuốc, thắp sáng.
Trên nền sơn động hầu như không có dấu vết đi lại, nhưng yêu khí rõ ràng rất nồng. Linh Đang đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nàng giơ bó đuốc lên cao, ngay lập tức, đập vào mắt nàng là đám dơi đông nghịt treo mình khắp vách đá, chi chít đến mức tay nàng run lên.
Đám dơi trên vách động bị ánh lửa chiếu vào, nhất thời trở nên ồn ào, có con còn rít lên.
“Yêu quái nhãi nhép, tại sao lại chạy tới yêu động của ta, cút đi, cút ra ngoài cho ta.”
Phong Cẩm cầm lấy ngọn đuốc, vứt xuống đất, nói: “Chúng ta tới tìm Thông Bách Linh, tuyệt không có ác ý, làm phiền các vị cho đi qua.”
Hắn vừa dứt lời, tiếng xôn xao càng to hơn.
“Tộc trưởng đã chết, toàn yêu giới đều biết, các ngươi không phải người của yêu giới.”
“Lại là tà ma, giết chúng đi, giết chúng đi.”
Thông Bách Linh không gì không biết thật sự đã chết, Linh Đang bỗng cảm thấy rất thất vọng, song nàng vẫn kiên nhẫn nói: “Chúng ta quả thật không phải người trong yêu giới, tới nơi này chỉ để thỉnh giáo một chuyện, quấy nhiễu các vị, xin thứ lỗi.”
“A, bọn tà ma bây giờ đều là con hát.”
“Ý ngươi là gì?”
“Lúc đến đây, kẻ sát hại tộc trưởng cũng tỏ ra lễ phép khách sáo như thế, có đáp án rồi lập tức giết tộc trưởng.”
Sự phẫn nộ trong yêu động càng thêm mãnh liệt, ngay cả Linh Đang cũng nhận ra sự bất thường. Chuyện này cũng không thể trách họ, Thông Bách Linh vừa qua đời nửa tháng, người trong tộc đau lòng, oán trách khách vãng lai cũng là điều dễ hiểu.
Tuy phẫn nộ cãi vã ầm ĩ, nhưng chúng yêu quái không tiến lên công kích. Phong Cẩm bảo Linh Đang đừng nói gì, chờ tâm trạng chúng lắng lại. Lẳng lặng chờ khoảng một canh giờ, đám dơi kia rốt cục dần dần bình ổn cơn giận, mở miệng hỏi: “Các ngươi đến đây vì chuyện gì?”
Phong Cẩm nói: “Có liên quan đến chuyện của Phượng Hoàng.”
Chưa kịp nói xong, yêu khí toả ra từ đám dơi trong động trở nên mãnh liệt, sát khí lập tức tràn ngập cả sơn động, không ai chịu nghe nửa câu còn lại, toàn bộ lao tới như không muốn sống, đâm vào quả cầu linh lực, khiến nó vang lên những tiếng bùm bùm. Quả cầu linh lực chịu áp lực suốt dọc đường, nay bị tấn công mạnh, rốt cục xuất hiện vết rạn.
Phong Cẩm giữ chặt Linh Đang, kéo nàng lui ra ngoài, thoát khỏi sơn động tối om kia, đám dơi mới dừng lại thế công kích, bám chặt lấy vách đá, nhe nanh, hằm hè nhìn hai người.
Thấy hai người có vẻ không tiến vào nữa, chúng mới vỗ cánh bay vào.
Phong Cẩm thoáng trầm tư: “Vừa đề cập đến Phượng Hoàng, chúng liền thay đổi sắc mặt, sát khí ngập trời, ta nghĩ… Con hát kia chỉ e là Vô Kiểm Nhân. Chuyện hắn hỏi ắt có liên quan đến Phượng Hoàng, sau khi đạt được điều mình muốn, hắn liền giết chết Thông Bách Linh, biến chuyện này thành một bí mật.”
Linh Đang còn chưa kịp tán đồng, một cô bé mặc áo choàng đỏ đen, bọc kín toàn thân, chỉ để lộ đôi mắt bước ra khỏi động, “Huynh nói không sai.”
Cô bé kia khắp người đầy yêu khí, giống hệt những con dơi trong động, ánh mắt cũng không hiền lành, trái lại tràn ngập hung ác, nhưng không có sát khí.
Cô bé nói: “Thông Bách Linh là ông nội ta.” Nàng nhìn lướt qua mặt hai người, tiếp tục nói, “Hôm đó, một kẻ không có mặt đến tìm ông nội, chúng ta đều không biết họ nói chuyện gì, sau này ông nội tiễn người nọ đi, đề cập đến hai chữ Phượng Hoàng, bảo hắn ngày mai lại đến. Ngay đêm đó, ông nội liền kể với ta một chuyện, hôm sau ông ra ngoài một mình để gặp Vô Kiểm Nhân kia. Mãi đến khi chúng ta chạy ra, ông nội đã tắt thở.”
Qua lời miêu tả của cô bé, Linh Đang không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào, hệt như đang kể về chuyện của người khác, hoàn toàn không có sự thân thiết giữa ông cháu.
Phong Cẩm ngồi xuống nhìn cô bé, nhẹ giọng hỏi: “Muội ra ngoài một mình là để nói cho chúng ta biết sự thật ư?”
“Ừm.” Cô bé nói, “Ông nội nói với ta, Vô Kiểm Nhân kia hỏi ông làm thế nào để lấy nước mắt Phượng Hoàng.”
Linh Đang siết chặt tay: “Tên khốn kiếp.”
Phong Cẩm nói: “Chỉ e ông nội muội đã nhận ra chuyện này rắc rối không nhỏ, thậm chí sẽ dẫn tới họa diệt thân cho người trong tộc nên mới đi gặp Vô Kiểm Nhân kia một mình.”
Cô bé gật đầu: “Ừm, ông nội ta là người tốt.”
Nhận ra sự kiêu ngạo ẩn chứa trong giọng nói lạnh lùng của cô bé, Linh Đang chợt phản ứng kịp, không phải cô bé không có cảm tình, chỉ là quá đau khổ, đau khổ mà vẫn phải cố gắng kiềm chế.
Cô bé nói: “Ông nội còn nói với ta một chuyện, nếu ngày nào đó có người tới hỏi, liền kể cho người đó.”
“Chuyện gì?”
“Biện pháp hoá giải độc nước mắt Phượng Hoàng.”
Phong Cẩm đang định hỏi, Linh Đang đã hạ giọng: “Nếu nói cho chúng ta biết, liệu muội có gặp nguy hiểm không?”
Cô bé nhìn nàng đầy bất ngờ, lắc đầu: “Không đâu, Vô Kiểm Nhân kia sẽ không quay lại. Hơn nữa ông nội kể chuyện này cho ta là để một ngày nào đó trong tương lai, ta có thể kể cho người khác biết. Ta chỉ hy vọng, hai người tìm được hung thủ, sau đó báo thù cho ông nội.”
Giọng nói non nớt của cô bé hàm chứa nỗi đau khổ và bất đắc dĩ, đau khổ vì mình không đủ năng lực, Linh Đang rất đồng cảm. Nàng rất muốn tự tay đâm Vô Kiểm Nhân kia, nhưng bị bỡn cợt vài lần, nàng vẫn không biết y đang ở nơi nào.
“Ông nội nói, ai buộc chuông thì người đó cởi chuông, nếu muốn loại bỏ độc của Phượng Hoàng, chỉ có thể dùng máu của Phượng Hoàng. Mà máu kia phải được luyện chế từ nguyên đan của Phượng Hoàng. Nói cách khác, buộc phải hy sinh một con Phượng Hoàng, độc tố mới được giải.”
Phong Cẩm và Linh Đang không khỏi sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.