Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta

Chương 29: Người Bị Rùa Đuổi Giết




“R… Rùa?” Linh Đang nhìn sau lưng hắn, đừng nói rùa, ngay cả ốc sên cũng không thấy con nào, “Rùa ở đâu?”
Phong Cẩm nhấc chân, nhưng mãi không rút ra được, hắn khom người, dùng tay gỡ từng ngón tay của nho sinh ra. Một người đàn ông cao lớn thô kệch lại đi ôm hắn, nếu là cô nương thì không thành vấn đề: “Buông tay ra, không được ôm ta.”
Nho sinh run rẩy, buộc phải buông tay, hắn định quay sang ôm chân Linh Đang, nhưng chưa kịp ôm đã bị một cái chân gấu ngăn cản.
“Cũng không được ôm nàng.”
Nho sinh khịt mũi, chẳng phải ai nấy đều nói người thôn Bát Tự là người tốt, chuyên hành hiệp trượng nghĩa ư, sao con gấu này lại hung dữ vậy? Linh Đang khom người nhìn quần áo hắn, không phải nho sinh nghèo kiết hủ lậu, vẻ mặt nàng vô cùng tươi tắn: “Có phải huynh muốn mời ta đi bắt rùa không? Giá cả hợp lý, mọi thứ sẽ đâu vào đó.”
“Tiền không thành vấn đề.”
Hai mắt Linh Đang sáng rực, vội đỡ hắn dậy: “Nói đi, con rùa kia là quỷ hay yêu quái, ở đâu, ta sẽ giải quyết nó.”
Phong Cẩm thầm hừ mũi, chưa thấy có lúc nào nàng không tham tiền, sớm muộn gì cũng bị bán cho mà xem!
Nho sinh nhìn ra đằng sau, xác định không con rùa nào muốn đuổi giết mình, lúc này mới nói: “Tháng trước ta đi ngang qua một con phố sầm uất, thấy một con rùa bị người ta mua về nấu canh. Chẳng biết vì sao, ta cứ có cảm giác con rùa kia có linh tính, thấy nó rất đáng thương, liền bỏ ra toàn bộ lộ phí đi đường mua nó về phóng sinh. Kết quả…”
“Khoan đã.” Linh Đang vểnh tai lên, “Bỏ ra toàn bộ lộ phí đi đường? Nghĩa là hiện tại huynh không có tiền?”
Nho sinh vội xua tay: “Không, không, có tiền chứ, có tiền chứ, sau này người nhà lại gửi đến.”
Vẻ mặt Linh Đang lại trở nên hoà nhã: “Huynh nói tiếp đi.”
“Kết quả, năm ngày sau, con rùa kia liên tục đến làm phiền ta, muốn ta giết nó. Ta đương nhiên không muốn ra tay, sau đó nó liền tức giận, trái lại muốn giết ta.”
Linh Đang hết lắc đầu đến đảo mắt, vì sao nàng lại váng đầu thế này? Nàng hỏi: “Nói ngắn gọn là… Rùa bảo huynh giết nó, huynh không chịu. Cuối cùng rùa nổi giận, trái lại muốn giết huynh?”
Nho sinh gật đầu: “Đúng!”
Phong Cẩm tặc lưỡi nói: “Từ xưa tới nay có nhiều phiên bản tri ân báo đáp đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ta được nghe phiên bản vong ân phụ nghĩa.”
Linh Đang cũng sờ cằm: “Không hẳn, dựa theo kịch bản bình thường, chẳng phải rùa sẽ biến thành cô nương xinh đẹp, sau đó gả cho nho sinh, từ đó sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi sao?”
Nho sinh thấy hai người tự động “sáng tác” câu chuyện theo chiều hướng khôi hài, thấp thỏm lo sợ hồi lâu, hắn không kìm được nói: “Vậy rốt cuộc hai người có nhận không? Hiện tại mỗi ngày rùa đều xuất hiện một lần, nửa tháng nay ta cũng ngủ không ngon.”
“Tất nhiên là nhận rồi.” Linh Đang còn phải lên trấn trên tìm trưởng trấn lấy bạc và giải thích rõ chuyện Niết Diện Nhân, suy nghĩ một lúc, nàng nói, “Vậy đi, cứ nói cho ta biết chỗ ở hiện tại của huynh ở đâu, làm xong việc, ta sẽ tìm huynh.”
Nho sinh trợn to mắt, hoảng sợ nói: “Không được, con rùa kia ngày nào cũng canh trước cửa nhà ta, mấy ngày nay ta đều phải vào nhà bằng cửa sổ. Đạo cô có thể hiểu cảm giác sợ hãi khi bất cứ lúc nào, ăn cơm đọc sách thậm chí gặp mặt bạn đồng môn, đều có con rùa đi theo phía sau không?”
Linh Đang suy nghĩ, vì sao nàng lại thấy rất thú vị nhỉ… Nàng ho nhẹ một tiếng: “Thế này đi, huynh đi theo linh thú của ta về thôn trước, chờ ta xong việc, về nhà lại nói chi tiết hơn.”
“Được, được, được.”
“A…” Phong Cẩm thà ở cùng nàng còn hơn phải ở cạnh một tên đàn ông, “Ta cũng muốn lên trấn trên.”
“Không được.”
Bị cự tuyệt dứt khoát, song Phong Cẩm biết nàng rất cứng đầu, hắn đành nói: “Vậy cô phải tìm đại phu xem bệnh tử tế, đừng lấy tiền của trưởng trấn.”
Linh Đang định bảo nó đừng phá hình tượng cao nhân đắc đạo của nàng trước mặt người ngoài, môi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Chờ nàng đi rồi, Phong Cẩm liền dẫn nho sinh về thôn.
Nho sinh thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn sau lưng, cũng may không thấy con rùa kia nữa, hắn coi như an tâm: “Không biết nên xưng hô ngài như thế nào?”
Phong Cẩm thuận miệng nói: “Lão gấu trúc.” Sau khi nói xong mới cảm thấy không đúng… Bắt đầu từ lúc nào hắn đã quen với xưng hô này? Thật không thể chấp nhận được!
Phong Cẩm đã quen mặt với hai tảng đá trước cửa thôn nên lúc trở về, hắn chỉ cần nói hai tiếng “mở cửa”, tảng đá liền ầm ầm đứng dậy, nho sinh đứng cạnh trợn mắt há mồm nhìn. Đi vài bước lại lảo đảo quay đầu, thật là một nơi thần kỳ, thôn Bát Tự quả nhiên danh bất hư truyền!
Trèo lên lưng chừng núi, nho sinh lại nhìn quanh bốn phía. Lúc gần đến cửa, bỗng thấy trên bờ tường có một cô gái mặc áo đỏ đang ngáp dài phơi nắng, dung nhan vô cùng quyến rũ, vừa nhìn liền biết là yêu quái, hắn sợ hãi lùi bước.
Hồng Cát nhìn thấy hắn, dây leo vươn dài, lập tức xuất hiện trước mặt hắn, đi một vòng xung quanh: “Ô, chàng thư sinh trắng trẻo này từ đâu đến vậy?”
“A, yêu quái, yêu quái!”
Nho sinh vội vàng tránh bên cạnh Phong Cẩm, Hồng Cát thấy vậy liền sinh lòng trêu ghẹo, tiếp tục đuổi theo, nho sinh sợ tới mức kêu la, chạy trốn khắp nơi. Hồng Cát cười khanh khách, liếc thấy con rắn nhỏ đang thè lưỡi, liếc xéo mình, nàng không đuổi theo nho sinh nữa, trái lại lao về phía nó.
Long Tứ vừa thấy, vội vàng uốn người định chạy trốn, nhưng tốc độ của hắn đâu bằng dây thường xuân, lập tức bị cuốn lấy, giơ lên trước khuôn mặt quyến rũ kia. Hắn phụng phịu nói: “Thả ta ra.”
“Không thả là không thả!”
“Ta sẽ cắn cô.”
“Ngươi cắn ta một cái, ta liền cắn ngươi hai cái.”
Đang đi vào sân, Phong Cẩm nhìn hai người một cái: “Lại liếc mắt đưa tình rồi!”
Long Tứ: “…” Ngươi bị mù sao!… Hắn định bò tới tranh luận, nhưng lại bị dây thường xuân cuốn lấy, không thể nhúc nhích. Khuôn mặt nàng càng ngày càng gần, không còn đường lui nữa, hắn dứt khoát hất đầu, lao về phía nàng.
Hồng Cát không ngờ nó muốn “cá chết lưới rách”, lao thẳng vào mặt nàng, trên môi man mát, lại nóng đến mức nàng run rẩy thả nó ra, che miệng lùi về phía sau: “Ngươi, ngươi, ngươi dám hôn ta ư?!”
“…” Ta rõ ràng muốn đánh cô! Long Tứ còn chưa kịp nói ra, chỉ thấy nàng đỏ bừng mặt, hoảng hốt rời khỏi sân, khiến hắn vô cùng khó hiểu, chẳng phải người bị sàm sỡ như hắn mới phải xấu hổ ư? Nàng cũng tỏ vẻ bị sàm sỡ để làm gì?
Hắn lắc đầu, lại quấn quanh cây cột: Không nghĩ ra, không hiểu nổi!
Phong Cẩm lấy một chiếc ghế từ trong phòng ra cho nho sinh ngồi, thấy mặt hắn xám như tro, đứng đơ trong sân, liền gọi hắn một tiếng, nho sinh lúc này mới hoàn hồn, môi run run: “Ta, ta thấy dây thường xuân đang nói chuyện với rắn.”
“À… Không sao đâu, họ sẽ không hại ngươi.”
Hắn vừa dứt lời, lại có tiếng ếch vọng tới.
“Ộp ộp, đúng thế, chúng ta sẽ không hại ngươi.”
“Ộp ộp, trừ khi ngươi muốn hại Linh Đang.”
Nho sinh há hốc miệng: “Ếch, ếch biết nói…” Hắn trợn mắt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Phong Cẩm không chút lo lắng, hài lòng đưa nho sinh lên ghế ngồi, tốt nhất cứ ngất xỉu đến lúc Linh Đang về, vậy hắn khỏi cần nghe nho sinh lải nhải nữa.
Đợi đến lúc mặt trời lặn mà Linh Đang vẫn chưa về, Phong Cẩm chạy ra ngoài nhìn vài lần, vẫn không thấy nàng về thôn: “Lẽ nào nàng gặp chuyện không may ư…”
“Linh Đang tỷ lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu.” Tiểu Tiểu ngồi trên đầu hắn, nhìn ra phương xa. Bỗng thấy ngoài thôn có một bóng dáng quen thuộc, nàng đứng lên, Khuẩn Nhân có thể nhìn khắp tám hướng, thị lực hơn hẳn những sinh linh khác, “Linh Đang tỷ đã về… Ơ? Ngươi quay về làm gì? Linh Đang tỷ về rồi kìa.”
“Suỵt.” Phong Cẩm thả nàng xuống, chui vào nhà trúc, duỗi thẳng tay chân nằm xuống ngủ.
Linh Đang lên núi, vừa vào sân liền thấy nho sinh nửa chết nửa sống tựa trên ghế. Nàng ôm túi gạo và đồ ăn, đá vào ghế: “Này, tỉnh dậy đi.”
Nho sinh nghe thấy tiếng nữ đạo sĩ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, suýt nữa lại quỳ xuống ôm đùi nàng: “Khắp sân đều là yêu quái.”
“Yêu quái không hại người thì có gì đáng sợ đâu!”
Nho sinh sửng sốt một hồi, cũng đúng, có gì đáng sợ chứ? Hắn yên tâm hơn, đi sau lưng nàng: “Khi nào đạo cô đi bắt rùa cùng ta?”
“Ngày mai.”
Linh Đang giao các thứ giao cho Hồng Cát, sau đó vào nhà cầm giấy bút đưa hắn: “Vẽ hình con rùa muốn đuổi giết huynh ra đây, nhất là đặc điểm mà chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra, vẽ thật rõ ràng vào.”
Nho sinh ngoan ngoãn nhận, nghiêm túc vẽ tranh.
Linh Đang nhàn rỗi, đi đến nhà trúc, khom người nhìn vào, lão gấu trúc đang ngủ say trong phòng.
Phong Cẩm không ngủ, thoáng phát hiện đồ nhà quê đứng ngoài cửa hồi lâu, sau đó bỏ đi. Hắn trở mình, sau lưng không biết có thứ gì đó cộm lên, cầm lên quán sát, hoá ra là một đôi giầy rơm. Hắn chớp mắt vài cái, ngồi dậy ước lượng bằng tay, kích cỡ hoàn toàn phù hợp với chân hắn. Chân gấu to hơn chân người, vả lại hình dạng cũng không giống, nhưng đôi giầy rơm này đúng là làm riêng cho hắn. Chẳng lẽ nàng về muộn như vậy vì tìm người làm giày ư? Hắn ló đầu nhìn ra ngoài, cô nhà quê kia đang ngồi cạnh giếng rửa rau.
Trang phục vải thô mộc mạc, đường nét khuôn mặt khi nhìn nghiêng thanh tú, xắn tay áo rửa rau, dáng vẻ im lặng, không ồn ào không đanh đá, dưới ánh chiều tà, yên tĩnh mà bình yên.
Khoảnh sân nho nhỏ, khói bếp lượn lờ, còn có cô nương thanh tú ngồi bên giếng.
Phong Cẩm nhìn hồi lâu, lát sau mới thu lại tầm mắt, nằm vật xuống đất lăn lộn… Hắn nhất định bị trúng tà rồi, trúng tà của cái cô nhà quê kia.
Lúc Long Tứ bò vào nhà trúc, vừa hay thấy bạn tốt đang lăn lộn một chỗ, liền thè lưỡi nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Phong Cẩm bỏ tay ra nhìn hắn, ngồi dậy: “Chuyện lớn rồi.”
“Chuyện lớn gì? Còn gì tệ hơn chuyện ngươi biến thành gấu, ta biến thành xà yêu sao?” Long Tứ quấn trên tường trúc, thở dài, “Có lẽ cha ta đã trở lại long cung, ông ấy sẽ nhanh chóng tới đây bắt ta cho mà xem.”
Phong Cẩm cũng thở dài: “Nếu ta không trở về, có lẽ cũng bị cho là đào binh, ghi vào điển tịch.”
“Lại nói…” Long Tứ nghe ngóng đọng tĩnh bên ngoài, khẽ híp mắt, ánh mắt âm u, hạ giọng, “Đã nhiều năm trôi qua, ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ ư? Vậy ngươi định kéo dài tới khi nào mới chịu trở về.”
“Cơ hội hẳn sắp đến, có lẽ thôn Bát Tự có liên quan đến người mà ta luôn tìm kiếm. Năm đó Bàn Cổ Đại đế hoài nghi thần giới có mật thám, để ta chà trộn vào thần giới nhiều năm là vậy, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ra dấu vết để lại. Ta có cảm giác, Chiến Thần Vân Sơ mất tích vì lý do khác, không phải do người trên thần giới hãm hại, giấu diếm tin tức.”
Phong Cẩm nói xong, thấy Long Tứ đột nhiên lấy đuôi che mắt, hắn hỏi: “Sao thế?”
Long Tứ đau khổ nói: “Ta không chịu nổi khi thấy ngươi dùng khuôn mặt gấu ngốc nghếch đó để nói những lời nghiêm túc như vậy.”
“… Ngươi nghĩ ta muốn hả!”
“Ta lại thấy ngươi rất vui vẻ khi làm một con gấu.”
“…” Ngươi bị mù là cái chắc! – Phong Cẩm hừ một tiếng, ngả người nằm xuống, chờ ăn cơm.
Vừa mới nằm xuống, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa: “Gấu trúc tiên sinh có đó không?”
Nho sinh? Phong Cẩm tức giận nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Ta đã vẽ xong hình rùa, Linh Đang cô nương bảo ta đưa cho ngài xem.”
“Đưa ta xem làm gì?”
“Nàng ấy bảo ngày mai ngài phải đi bắt rùa.”
Phong Cẩm nghiến răng nghiến lợi, nàng thật sự coi hắn là linh thú sai bảo đây mà! Hắn giơ tay nhận, nhìn con rùa trên giấy, bốn chân cộng thêm cái mai rùa, chẳng có gì đặc biệt, trên đời nhiều rùa như vậy, hắn đi đâu mới bắt được nó đây?
Đang nhíu mày, Long Tứ đã tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn, chớp mắt: “Cháu của Quy thừa tướng ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.