Lý Trăn Thái chết do mất máu quá nhiều.
Anh ta có lẽ còn thoi thóp khi cảnh sát đến nhưng lại không thể qua khỏi trên đường đến bệnh viện.
Nguyên nhân anh ta chết không được công bố ra bên ngoài, tất cả phương tiện truyền thông đều bị nhà họ Lý gây áp lực.
Lý Trăn Thái không bị c**ng hi3p, cho nên mọi người chỉ nghĩ anh ta bị bắt cóc, nhưng lại có người nghĩ anh mới bị Lý Giang Lâm sa thải.
Cũng có người có suy đoán khác về cái chết của anh ta, nhưng không dám nói ra ngoài.
Ai cũng cảm thấy vận số nhà họ Lý năm nay không tốt.
Con út bị cướp giết, con cả bị bắt cóc rồi bắn chết.
Khi Lý Giang Lâm nghe được tin này, ông ngồi trên giường chỉ nói một câu: "Gieo gió gặt bão." Sau đó, ông nhắm mắt lại, nét mặt tiều tụy.
Tang lễ của Lý Trăn Thái do Lý Trăn Nhiên chủ trì.
Nhà tang lễ, bức ảnh đen trắng lớn của Lý Trăn Thái treo trên tường, hai bên trái phải là câu đối phúng điếu(*), quan tài pha lê đặt ở giữa.
Người đã chết, không bị xét xử nên Lý Trăn Thái không đeo danh tội phạm.
Lý Trăn Nhược mặc tây trang màu đen, ngồi ở xa nhìn thi thể Lý Trăn Thái, nhìn khách đến đưa viếng khom người đốt tiền giấy, nghĩ thầm làm sao những người này có thể biết được? Nếu Lý Trăn Thái không muốn giết bố mẹ đẻ, anh ta sẽ chết sao? Một cái mạng của anh ta cũng chẳng đền bù được tội lỗi mà anh ta được gây ra.
Vì sức khỏe Lý Giang Lâm không tốt nên không đến.
Người thân của người đã mất ngoại trừ Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự, còn có Ôn Thuần vội vã từ nước ngoài về.
Ôn Thuần và Lý Trăn Thái vẫn là vợ chồng.
Cô mặc áo tang đứng một bên, nét mặt không mấy bi thương.
Ngày đó Ôn Thuần gấp gáp trở về, cô ngồi bên giường Lý Giang Lâm, ông nói: "Xin lỗi, sự cố chấp không cần thiết của ba đã hại con.
Nó đã không còn nữa, vậy thì con hãy sống tốt cuộc đời của mình."
Ôn Thuần không nói gì, chỉ gật đầu coi như an ủi.
Lý Trăn Nhiên đi đến trước mặt Lý Trăn Nhược đưa cho cậu chai nước, nói: "Không muốn ở lại đây thì về trước đi."
Lý Trăn Nhược nhận chai nước, vặn nắp uống một hớp, "Em không sao." Cậu vặn nắp chai lại, nói: "Lý Trăn Thái chết rồi cũng tốt."
Cậu không muốn tự động thủ giết Lý Trăn Thái, cũng không muốn Lý Trăn Nhiên làm điều đó.
Lúc này, cậu thấy bố mẹ ruột của Lý Trăn Thái đến.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhìn đôi vợ chồng già kia, lần trước tóc của bà điểm bạc, nay đã bạc trắng.
Nhân viên bảo vệ ngăn hai người lại, hỏi thăm thân phận.
Lý Trăn Nhiên đi tới nói với bảo vệ, mời bọn họ vào.
Hai vợ chồng đã trải qua chuyện như vậy cũng chẳng còn khăng khăng nhận con nữa.
Bọn họ đốt hai tờ tiền giấy rồi đỡ nhau rời đi.
Nhìn bóng dáng bọn họ, Lý Trăn Nhược bỗng hơi hoảng hốt.
Mọi chuyện tưởng chừng đã kết thúc mà lại như chưa kết thúc.
Vẫn còn khách đến viếng, Lý Trăn Nhiên không thể thoát thân trong một khoảng thời gian ngắn được.
Lý Trăn Nhược rời khỏi nhà tang lễ một mình.
Đứng bên đường đợi taxi, điện thoại trong túi vang lên.
Số lần cậu dùng cái điện thoại này có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đôi khi mang theo bên người không tiện lắm, với lại cậu chưa đủ khả năng để biến ra một cái điện thoại.
Cho nên rất ít người có thể gọi cho cậu.
Lý Trăn Nhược nhìn tên người gọi, là Nghiêm Tu Kiệt.
Đối với trợ lý cũ này, Lý Trăn Nhược vẫn duy trì liên lạc.
Sau khi nghe Lý Trăn Thái nhắc đến người tên Tôn Hà, Lý Trăn Nhược suy xét hồi lâu đã nhờ Nghiêm Tu Kiệt đi điều tra xem còn ai làm việc dưới trướng La Vân Quang ngoài Tôn Hà không.
Cậu bảo Nghiêm Tu Kiệt nên thử điều tra từ hồ sơ cũ của công ty.
La Vân Quang trước là nhân viên của Vận Lâm, người làm việc cho La Vân Quang cũng có thể ẩn mình dưới danh nghĩa nhân viên của Vận Lâm, nhận tiền lương của Vận Lâm.
Mặc dù những gì bọn họ làm không nhất thiết phải liên quan đến việc kinh doanh của Vận Lâm nhưng khả năng lớn là liên quan đến việc riêng của Lý Giang Lâm.
Kết quả Nghiêm Tu Kiệt điều tra ra còn thuận lợi hơn cậu nghĩ.
Điện thoại được kết nối, Nghiêm Tu Kiệt nói với cậu, trong hồ sơ nhân sự cũ của công ty quả thật có một người tên Tôn Hà.
Khi đó làm việc tại bộ phần hậu cần, làm việc cùng Tôn Hà có hai người đàn ông.
Một người là Vương Đông, còn một người là Khổng Du Hạ.
Tôn Hà ở đâu, Nghiêm Tu Kiệt không biết nhưng thông qua địa chỉ Vương Đông viết trong hồ sơ, Nghiêm Tu Kiệt tìm được nơi ở hiện tại của Vương Đông.
Lý Trăn Nhược nói: "Gửi địa chỉ cho tôi."
Nghiêm Tu Kiệt trả lời: "Được, tôi gửi đến điện thoại của cậu."
Kết thúc cuộc gọi, Lý Trăn Nhược hít sâu một hơi.
Cậu đứng im ven đường đợi tin nhắn của Nghiêm Tu Kiệt.
Rất nhanh, điện thoại đã nhận được địa chỉ Nghiêm Tu Kiệt gửi đến, gồm số điện thoại và địa chỉ của Vương Đông.
So với Vương Đông, cậu càng muốn đi tìm La Vân Quang hơn.
Nhưng nhớ đến thái độ thành thật của La Vân Quang khi nói những lời đó với Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược vẫn không dám chắc lời nào là thật, lời nào là giả.
Cậu sợ rằng suy nghĩ của mình sẽ bị La Vân Quang làm rối, cho nên sẽ không muốn gặp La Vân Quang.
Lý Trăn Nhược vẫy tay bắt taxi, bảo tài xế đưa cậu đến địa chỉ của Vương Đông.
Địa chỉ đó là một khu trong trung tâm thành phố.
Nhà tuy cũ nhưng không phế, giá nhà gần đó cũng chẳng rẻ.
Lý Trăn Nhược xuống xe, trả tiền cho tài xế rồi đi vào tiểu khu của Vương Đông.
Bước chân thong thả đi lên tầng, vừa đi vừa thay quần áo.
Cậu đổi thành một bộ vest, đeo cà vạt, tóc cũng vuốt lên khiến bản thân trông thành thục hơn.
Đứng trước căn nhà được ghi trong địa chỉ, Lý Trăn Nhược nhẹ nhàng gõ cửa.
Cậu nghe được tiếng bước chân bên trong căn nhà.
Tầm mười mấy giây sau, một người phụ nữ trung niên mở cửa ra, cảnh giác nhìn cậu, hỏi: "Cậu tìm ai?"
Lý Trăn Nhược lịch sự hỏi: "Xin hỏi Vương Đông tiên sinh ở đây sao?"
Người phụ nữ chần chừ một giây, quay đầu gọi với vào trong nhà: "Vương Đông, có người tìm anh!"
Chẳng mấy chốc, Lý Trăn Nhược thấy một người đàn ông trung niên đầu hói, dáng người thấp đi ra từ trong phòng.
Ông ta nhìn Lý Trăn Nhược từ trên xuống dưới, "Cậu là ai?"
Lý Trăn Nhược mỉm cười, "Chú La bảo tôi đến hỏi thăm anh."
Vương Đông kinh ngạc, "Cậu..."
Lý Trăn Nhược nói: "Tôi có thể vào trong nói chuyện không?"
Vương Đông vội vàng nói: "À, vào đi."
Ông ta mời Lý Trăn Nhược vào nhà, bảo cậu ngồi xuống ghế sofa.
Cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút một điếu đưa cho cậu, nhưng ông ta không nhớ đã bảo vợ pha trà.
Vợ Vương Đông đi vào bếp.
Lý Trăn Nhược từ chối điếu thuốc, nói: "Không cần, tôi không hút thuốc."
Vì thế, Vương Đông tự châm cho mình một điếu, rít mấy hơi thuốc trong căng thẳng, hỏi: "Anh Quang bảo cậu đến gặp tôi?"
Lý Trăn Nhược gật đầu, nói: "Anh Đông đừng căng thẳng.
Chú La nói đã nhiều năm rồi chưa gặp lại anh em, vốn dĩ định tự mình đến thăm nhưng dạo gần đây sức khỏe Lý tiên sinh không được tốt nên đành ở lại bên cạnh chăm sóc Lý tiên sinh."
Vương Đông nghe vậy sửng sốt, "Anh ấy quay lại làm việc cho Lý tiên sinh rồi?"
Lý Trăn Nhược mỉm cười, "Đúng vậy.
Chú La làm việc cho Lý tiên sinh nhiều năm như vậy, Lý tiên sinh niệm tình cũ, hai tháng nay cơ thể không khỏe nên đã cho người đi tìm chú La."
Vương Đông rít mấy ngụm thuốc lá, "Anh Quang bảo cậu tìm tôi có việc gì không?"
Lý Trăn Nhược nói: "Gần đây nhà họ Lý xảy ra chuyện, anh Đông chắc cũng đã nghe qua rồi nhỉ?"
Vương Đông theo bản năng nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy vợ mình vẫn bận rộn nấu cơm tối, mới nói: "Tôi biết Đại thiếu gia đã chết, tiểu thiếu gia đã mất năm ngoái."
Lý Trăn Nhược thở dài, gật đầu, "Anh Đông có biết chuyện này liên quan đến Tôn Hà không?"
"Tôn Hà?" Vương Đông có vẻ ngạc nhiên.
Lý Trăn Nhược lấy điện thoại ra, đưa cho Vương Đông xem ảnh chụp bố mẹ ruột của cậu, nói: "Anh có ấn tượng gì với tấm hình này không?"
Sắc mặt Vương Đông trở nên cổ quái, nhưng không trả lời Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược có thể nói rằng Vương Đông là người thành thật, và phản ứng của ông ta đã chứng minh một điều rằng ông tay biết tấm ảnh này.
Nói cách khác, Vương Đông biết sự việc năm đó.
Vì thế, Lý Trăn Nhược đè thấp giọng, nói: "Anh Đông đừng căng thẳng mà.
Chú La đã nhờ tôi đến gặp anh, tất nhiên tôi biết những chuyện năm đó."
Vương Đông nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược: "Đây là ảnh Triệu Vũ Quỳnh chụp chung với bạn trai của mình, đúng không? Anh có biết tấm ảnh này hiện đang ở đâu không?"
Vương Đông do dự hồi lâu mới đáp: "Chắc là ở chỗ Tôn Hà."
Lý Trăn Nhược nhìn ông ta, "Tại sao lại ở chỗ Tôn Hà?"
Vẻ mặt Vương Đông rối rắm, trầm mặc một lúc lâu, nói: "Năm đó cô Triệu Vũ Quỳnh qua đời, chúng tôi đã dọn nhà của cô ấy."
"Anh, Tôn Hà và Khổng Du Hạ sao?"
Vương Đông nghe Lý Trăn Nhược nhắc đến cả Khổng Du Hạ, sự tin tưởng với cậu tăng thêm, "Tôn Hà thích cô Triệu.
Lúc đó, cậu ta muốn cầm tấm ảnh này đi, tôi đã ngăn lại, nhưng cậu ta không nghe."
Lý Trăn Nhược nói: "Sau đó anh cũng không nói với chú La?"
Tức khắc, Vương Đông lo lắng, "Tôi không cố ý, tôi chỉ là..."
"Không sao." Lý Trăn Nhược cười rất ôn hòa, "Chuyện đã nhiều năm, chú La cũng hiểu mọi người.
Chú ấy không bảo tôi đến chất vấn chuyện này."
Vương Đông cứng ngắc gật đầu.
Lý Trăn Nhược nói tiếp: "Nhưng anh có biết, về sau Tôn Hà đưa tấm ảnh này cho Lý Trăn Thái không?"
Vương Đổng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vẻ mặt Lý Trăn Nhược nghiêm túc, "Chú La nói, bất luận là như thế nào cũng phải tìm được Tôn Hà.
Anh Đông, anh có biết Tôn Hà đang ở đâu không?"
-
(*) Phúng điếu: phúng viếng.