Editor + Beta: Thất Tử - 03/01/23
Chu Khải hôn Lý Trăn Nhược, cậu không để trong lòng.
Nhưng chuyện khiến cậu lưu tâm hơn là bí mật mà Chu Khải biết.
Cái bí mật kia chắc là có liên quan đến nhà họ Lý.
Nếu không Chu Khải cũng chẳng cần phải gầm gừ lên như thế.
Mà bí mật của gã cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Cái bí mật kia rốt cuộc là gì? Nếu chỉ nghĩ thôi chưa chắc cậu đã đoán ra được.
Quay người lại định tìm Chu Khải hỏi thêm, gã đã nhanh chóng bắt được taxi, cao chạy xa bay rồi.
Nếu cậu nói với Lý Trăn Nhiên, để anh đi tìm Chu Khải thì chắc là có thể tìm được gã.
Nhưng tìm được rồi, gã không muốn nói thì chẳng ai ép được gã cả.
Liệu bí mật này có liên quan gì đến cái chết của Lý Trăn Nhược không?
Lý Trăn Nhược đoán, chẳng lẽ Chu Khải muốn đối phó với người nhà họ Lý? Gã định báo thù giúp cậu à? Nghĩ kỹ lại thì không thể được, cậu với gã chưa thân thiết đến mức phải báo thù hộ cậu.
Lý Trăn Nhược biết mình đoán không ra, mệt mỏi ôm đầu ngồi xổm ven đường.
Chợt cậu nhớ đến một chuyện.
Trước đây từng nghĩ, đợi cơ hội đến nhất định phải đi tìm dì Ngô đã thôi việc ở nhà họ Lý.
Cậu phải hỏi dì xem có phải dì đem tờ giấy ăn dính máu kia đưa cho người ta làm xét nghiệm không.
Cơ hội khó đến, mà cũng phải chờ cơ hội, nghĩ đến câu nói của Chu Khải là trong lòng rục rịch, cậu nghĩ: Sắp đến lúc hành động rồi!
Hỏi địa chỉ của dì Ngô không khó, nhưng mà bây giờ muốn đi thì phải nghĩ cách xử lý Lý Trăn Nhiên đã.
Lý Trăn Nhiên chắc gì đã cho phép cậu không nói tiếng nào đã chạy lông nhông bên ngoài mấy ngày.
Lý Trăn Nhược hơi đau đầu.
Lý Trăn Nhiên có lẽ cũng đoán được một ít, nhưng anh biết được bao nhiêu thì cậu chẳng rõ.
Trước đây từng nghĩ đến viễn cảnh anh hỏi chuyện, cậu sẽ lấp liếm cho qua.
Nói rằng từng được Lý Trăn Nhược giúp, dù ân nhân đã chết nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ việc tìm ra hung thủ.
Nhưng điều mà cậu không ngờ đến là anh cái gì cũng không hỏi.
Rốt cuộc trong đầu Lý Trăn Nhiên đang nghĩ cái gì chứ? Thực sự rất muốn mổ đầu anh ra để xem bên trong có cái gì!
Nếu Lý Trăn Nhiên không chịu mở miệng hỏi, vậy cậu có cần ám chỉ anh? Biết đâu sẽ ổn hơn?
Nghĩ thế, từ lúc đó đến tận lúc Lý Trăn Nhiên tan làm, Lý Trăn Nhược không về tìm anh.
Sau đó, anh gọi điện thoại hỏi cậu ở đâu, cậu trả lời: "Tôi trốn rồi.
Anh đến tìm tôi đi."
Vòng cổ định vị vẫn còn nằm trên cổ Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhiên muốn tìm cậu chẳng phải dễ như trở bàn tay à?
Lý Trăn Nhiên nghe câu này không có gì là vui vẻ, lạnh lùng nói: "Cậu chờ đấy."
Cuộc gọi kết thúc được một tiếng, Lý Trăn Nhiên tìm thấy Lý Trăn Nhược ở một khu rừng cạnh biệt thự nhà họ Lý.
Ở đây có một xích đu treo trên cây, Lý Trăn Nhược nhớ lúc nhỏ, khi ấy Lý Trăn Thái và Lý Trăn Nhiên lớn hơn một chút, họ cùng nhau treo cái xích đu này lên.
Lý Giang Lâm không cho phép mấy đứa con của mình đến đây chơi.
Vì chỗ này toàn là cây, quá vắng vẻ, sợ mấy đứa nhóc xảy ra chuyện không may.
Ông cấm thì cấm nhưng bọn họ vẫn lén lút đến đây chơi, như đi thám hiểm vậy, khai phá mọi ngóc ngách của khu rừng.
Trưởng thành rồi, hứng thú với chỗ này cũng hết.
Dường như chưa từng đặt chân vào đây một lần nào nữa.
Xích đu vẫn còn chắc lắm, nhưng cái ván gỗ đã hơi mục nát.
Trong rừng luôn ẩm, Lý Trăn Nhược đưa tay lên sờ xích đu, có hơi dinh dính.
Dù vậy, cậu vẫn ngồi xuống nó.
Trong lòng hơi thấp thỏm, chân đạp mặt đất để cái xích đu đung đưa nhè nhẹ.
Một lát sau, âm thanh của lá khô, cành khô bị giẫm nát vang lên.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Lý Trăn Nhiên mặc vest, đi giày da thong thả đi đến chỗ cậu.
Anh dừng chân trước mặt Lý Trăn Nhược, ngẩng đầu nhìn xung quanh hỏi cậu: "Sao cậu tìm được chỗ này?"
Lý Trăn Nhược ngồi trên xích đu đang đung đưa, "Đây là chỗ bọn anh hay đến chơi lúc nhỏ à?"
"Bọn tôi?" Lý Trăn Nhiên nhìn cậu, "Ý cậu là tôi và ai nữa?"
Lý Trăn Nhược hít một hơi thật sâu rồi nói với anh, "Anh và Lý Trăn Nhược."
Mấy chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, Lý Trăn Nhiên im lặng.
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng côn trùng từ xa vọng lại.
Khu rừng nhỏ rậm rạp, ánh mặt trời không thể chiếu tới, ánh sáng mờ ảo, dường như tách biệt hai người với thế giới bên ngoài.
Lý Trăn Nhiên khoanh tay trước ngực, hỏi: "Tại sao cậu lại nghĩ là Lý Trăn Nhược?"
Không biết vì sao Lý Trăn Nhược hơi chùn bước, cậu chuyển chủ đề, "Hôm nay tôi gặp Chu Khải.
Gã nói với tôi một chuyện."
Lý Trăn Nhiên đưa tay về phía đầu Lý Trăn Nhược.
"Hả?" Lý Trăn Nhược không hiểu gì.
Anh nhặt một cái lá rụng ra khỏi tóc cậu, hỏi: "Chu Khải nói gì với cậu?"
"Chu Khải nói gã biết một bí mật của nhà họ Lý." Cậu nhịn không được đưa tay lên sờ đầu mình.
"Bí mật gì?" Anh cầm cái lá khô trong tay, hỏi cậu.
"Anh nghĩ gã sẽ nói cho tôi?"
Lý Trăn Nhiên dường như không hề tò mò bí mật Chu Khải nói.
Có lẽ anh vốn không tin Chu Khải sẽ nói ra được chuyện đứng đắn gì cho cam.
Anh cúi người, nắm cằm Lý Trăn Nhược, bắt cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, "Sao cậu lại hứng thú chuyện của nhà họ Lý chúng tôi thế?"
Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ nói Còn không phải vì anh à?
Nhưng lần này, cậu im lặng một lúc mới nói: "Vì tôi muốn biết Lý Trăn Nhược chết như thế nào."
Nói xong, trái tim Lý Trăn Nhược nhảy lên liên tục.
Cậu hơi lo lắng, theo bản năng nuốt nước bọt, đôi mắt vẫn nhìn vào Lý Trăn Nhiên.
Quả nhiên, Lý Trăn Nhiên cũng không ngạc nhiên.
Nhưng ánh mắt trở nên sắc bén hơn, nói với cậu: "Lý Trăn Nhược chết như thế nào thì liên quan gì đến cậu?"
Lý Trăn Nhược: "Trên người tôi có định vị, tôi đi đâu anh luôn biết, phải không?"
Lý Trăn Nhiên: "Biết một chút.
Tôi không rảnh nhìn cậu cả ngày."
Cậu nhịn không được bảo: "Tại sao anh chưa bao giờ hỏi tôi?"
Lý Trăn Nhiên đột nhiên thở ra một hơi, hỏi: "Cậu muốn tôi hỏi cậu cái gì? Cậu có quan hệ gì với Lý Trăn Nhược? Cậu trà trộn vào nhà họ Lý là có mục đích gì? Cậu..." Anh nói nhỏ bên tai Lý Trăn Nhược, "...!tại sao lại tiếp cận tôi?"
Lý Trăn Nhược nghe thế thì sững sờ.
Cậu đứng bật dậy, "Tôi không..." Nói được một nửa thì dừng lại, cậu định nói tôi tiếp cận anh không vì gì cả, nhưng nhớ đến mục đích ban đầu của bản thân khi tiếp cận Lý Trăn Nhiên.
Muốn điều tra rõ chân tướng việc mình bị giết, không phải như lúc này, cậu muốn nói là không có lý do gì cả.
Thậm chí, trước khi gặp Chu Khải vào hôm nay, cậu không có ý định ngả bài để Lý Trăn Nhiên biết cậu đang điều tra chuyện của Lý Trăn Nhược.
Cậu chưa từng suy nghĩ kỹ, chưa từng lên kế hoạch cụ thể và chưa từng đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Tất cả đều là nhất thời kích động mà làm.
Lòng cậu thấp thỏm bất an, nghĩ Lý Trăn Nhiên liệu có hoài nghi thân phận của cậu không.
Cậu phải nói dối thế nào để anh tin cậu là một con mèo muốn báo ơn Lý Trăn Nhược.
Nhưng mà Lý Trăn Nhiên vừa hỏi đã hỏi ra ba câu này.
Anh nhìn cậu, ánh mắt hơi lạnh lẽo, kiên nhẫn đợi câu trả lời từ cậu.
Lý Trăn Nhược hít một hơi, nói: "Tôi đến nhà họ Lý là do tình cờ, nhưng tôi cố ý ở lại nhà họ Lý để tìm hiểu về nguyên nhân cái chết của Tứ thiếu.
Nhưng tôi không phải vì thế mà tiếp cận anh." Nói đến đây, cậu hơi dừng lại, "Về chuyện của tôi và Lý Trăn Nhược, anh ấy từng cứu mạng tôi."
Khi nói đến câu cuối cùng, Lý Trăn Nhược có hơi kích động.
Cậu muốn nói thẳng với Lý Trăn Nhiên nhưng dục vòng cầu sinh lớn hơn nên đã rút lui.
Không biết vì sao, cậu hơi sợ phải nhìn thấy vẻ mặt của anh khi biết được sự thật.
Cậu là một con mèo, cậu không biết mình có thể mượn linh lực để duy trì hình người bao lâu.
Khi trước cậu nghĩ báo thù xong sẽ tìm một gia đình nào đó nhận nuôi mình, yên tâm dưỡng lão.
Hôm nay nghe Hạ Hoằng Thâm nói, cậu nghĩ mình có thể tu luyện với hắn.
Nếu không trở thành một đại yêu lợi hại thì cũng có thể sống thêm được mấy năm.
Nhưng kế hoạch có thế nào đi chăng nữa, cậu cũng chưa từng nghĩ đến kết cục của mình và Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược từng cảm thấy mình đang lợi dụng anh, không tiếc bán đi cơ thể để trục lợi.
Nhưng bây giờ nghe anh hỏi thì cậu không khỏi chột dạ.
Lòng cậu rất loạn, nghĩ hoài mà không nghĩ ra được cái gì cả.
Lý Trăn Nhiên: "Cậu tiếp cận tôi chỉ vì muốn biết ai giết Lão Tứ?"
"Tôi đã nói tôi tiếp cận anh không phải vì thế." Lý Trăn Nhược nhịn không được phản bác.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên, nét mặt anh lạnh lẽo, tựa hồ không tin cậu.
"Tôi..." Trong lòng nhịn không được mà có hơi tức giận.
Lời còn chưa dứt, Lý Trăn Nhiên khe khẽ thở dài, cảm thấy hơi phiền muộn.
Cuối cùng là anh mất hứng.
Lý Trăn Nhược sững người.
Cậu thấy anh dịu dàng sờ mặt mình, rồi quay người rời đi.
Sao lại thành ra thế này?
Lý Trăn Nhược ngồi xuống xích đu, buồn bực đưa tay ôm đầu.
Quần áo cậu mượn của Tống Quân, không thể mang về nhà họ Lý nên chỉ có thể cởi ra đặt ngay ngắn lên xích đu, nghĩ cách ngày mai ra lấy về.
Về đến trước cửa nhà, Lý Trăn Nhược di chân lên tấm thảm trước cửa, muốn lau sạch đất bẩn đi.
Nhưng lại bị dì Vương nhìn thấy, "Sao tối rồi mới về? Ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi, sắp thành mèo hoang rồi."
Nói xong, dì ôm cậu vào phòng vệ sinh rửa chân.
Thức ăn cho mèo trong bát còn nhiều.
Cậu ăn hai miếng chẳng có vị gì, nuốt không trôi.
Mấy cái chân ngắn chậm rì rì đi đến cầu thang, cậu nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả.
Trong nhà rất yên tĩnh.
Lý Trăn Thái, Lý Trăn Tự và Chu Khải không ở nhà.
Ôn Thuần ăn xong cũng chỉ nhìn cậu một cái rồi đi về phòng.
Dì Vương ngồi trên ghế sofa xem TV, tay đan áo len.
Lý Giang Lâm ra ngoài đi dạo sau bữa cơm, ông đi đứng bất tiện nên không đi xa, chỉ đi một vòng quanh nhà.
Lý Trăn Nhược muốn lên tầng tìm Lý Trăn Nhiên.
Nhưng đặt chân lên cầu thang lại do dự, cậu biết vì sao anh giận.
Nhưng đối với mấy chuyện đó, cậu vẫn không thể thản nhiên đối mặt.
Anh nói đúng, cậu có mục đích mới tiếp cận anh, lợi dụng thân phận của anh làm chuyện của mình.
Những chuyện đó không phải anh sớm đoán được rồi à? Sao vừa nãy mới nhắc đến? Hay là trong lòng anh có khúc mắc, nhưng không nói, anh đợi cậu tự mình nói chuyện?
Nghĩ đến đây, Lý Trăn Nhược bỗng thấy hối hận.
Nếu mình nói cho anh sớm chút, biết đâu anh sẽ không giận như bây giờ?
Buồn bực, do dự một hồi cậu cũng không đi lên tầng.
Cuối cùng thì ngồi xổm xuống dựa vào tường.
Ngồi xuống theo nghĩa đen.
Hai chân sau cong lại, lưng dựa vào tường, mông tròn đặt trên mặt đất, tiếc là hai chân trước hơi ngắn, cơ thể tròn như quả bóng, không thể ôm lấy mình được.
Cố gắng nửa ngày trời cũng không thể đặt đầu lên đầu gối được.
Mà mèo làm quái gì có đầu gối.
Dù đang buồn bã nhưng tư thế của cậu có hơi buồn cười.
Lòng Lý Trăn Nhược lại càng thêm nặng.
Dì Vương quay đầu nhìn cậu một cái tức thì ngây ngẩn.
Dì nhìn cậu một cách cẩn thận, gọi: "Đoàn Tử ơi."
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn dì.
Dì Vương không hiểu ra sao, "Sao con lại ngồi thế này?"
Lý Trăn Nhược không trả lời được, cúi đầu xuống.
Một lát sau, Lý Giang Lâm chống gậy trở về.
Ông dừng chân trước mặt cậu, nhịp thở hơi hổn hển.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên nhìn ông.
Lý Giang Lâm thấy lạ, hỏi dì Vương: "Nó làm sao thế?"
Dì Vương đáp: "Tôi không biết.
Chắc là nó không vui."
Lý Trăn Nhược nghe hai người nói chuyện, tâm tình càng thêm sa sút.
Lý Giang Lâm không tiện ngồi xuống nên nhấc gậy chạm vào đầu cậu.
Đôi mắt Lý Trăn Nhược rưng rưng nước mắt.
Phản ứng sinh lý diễn ra vô cùng tự nhiên, thoáng chốc đã khiến một mảng lông dưới mắt ướt nhẹp.
Ông thấy con mèo này hơi đáng thương, nói với dì Vương, "Bảo thằng hai xuống ôm mèo về."
Dì Vương nói được rồi lên tầng.
Lý Giang Lâm về phòng.
Một lát sau, Lý Trăn Nhược nghe thấy tiếng gõ cửa ở tầng ba.
Lý Trăn Nhiên mở cửa nói chuyện với dì Vương, thanh âm nói chuyện vọng xuống rất rõ.
Dì bảo anh là con mèo của con nó hình như không vui, muốn anh xuống xem nó thế nào.
Lý Trăn Nhiên nói: "Kệ nó."
Nói xong, anh đóng cửa phòng lại.
Lý Trăn Nhược nghe tiếng bước chân của dì Vương đi xuống.
Trong lòng chua xót, đứng dậy chạy về phía cửa sổ phòng khách rồi nhảy vọt ra ngoài.
Cậu không muốn đi đâu cả.
Chỉ là lòng đầy phiền muộn và khó chịu, sự quan tâm của dì Vương khiến cậu càng khó chịu hơn.
Cậu chạy ra sân, cái đuôi rủ xuống.
Xa xa, trong ổ chó, Nhị Hoàng của Chu Khải nằm trong đó không nhúc nhích.
Dạo này Nhị Hoàng rất yên tĩnh.
Chắc là mấy ngày rồi không thấy chủ đâu nên ủ rũ.
Nó thấy Lý Trăn Nhược từ xa đi đến cũng không nhúc nhích, chỉ hơi động đậy đôi tai.
Lý Trăn Nhược bỗng thấy đồng cảm với nó, chậm rãi đến gần ổ chó.
Đến tận khi đứng trước mặt nó cậu mới dừng lại.
Dù tâm trạng Nhị Hoàng không tốt nhưng nó vẫn miễn cưỡng vẫy đuôi chào đón Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược cũng xoay một vòng quanh nó, cuộn mình thành một cục nằm dựa vào nó, đầu cũng gác lên người nó.
Nhị Hoàng nhận ra động tác của cậu nên nằm nghiêng xuống, phơi cái bụng mềm mại, ấm áp ra cho cậu dựa vào.
Lý Trăn Nhược thoải mái nhúc nhích cái đầu, nặng nề thở ra một hơi, nghe cứ như đang thở dài.
Cậu nghĩ thầm: Đến cả chó còn dịu dàng hơn Lý Trăn Nhiên.
Là một con mèo, cuộc sống của cậu cũng hơi đáng thương.
Nằm sấp một lúc, vì quá thoải mái nên Lý Trăn Nhược ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mở mắt ra lần nữa, trời đã tối đen, đèn đường tỏa ra ánh sáng nhu hoà.
Nhị Hoàng vẫn nằm nghiêng không nhúc nhích.
Nó nhận ra cậu đã tỉnh nên quay đầu lại liếm đầu Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược hiếm khi không ghét bỏ nó.
Cậu cúi đầu cọ cọ cổ nó, sau đó đứng dậy đi về phía bể bơi.
Từ chỗ này của bể bơi, ngẩng đầu lên vừa hay có thể nhìn thấy cửa sổ phòng Lý Trăn Nhiên.
Thời gian chưa muộn lắm nhưng phòng đã tắt đèn.
Lý Trăn Nhược không biết được Lý Trăn Nhiên đã ngủ hay chưa.
Cậu có hơi tò mò, chịu không nổi nữa mới men theo đường ống bò lên tầng ba.
Lâu rồi cậu mới leo cửa sổ, hành động hơi lạ.
Bò được đến nơi thì thấy cửa sổ tầng ba đóng.
Vừa mới thò mặt kề sát lên kính cửa sổ, cậu đã thấy Lý Trăn Nhiên đứng trước cửa sổ, đưa tay đẩy cửa ra.
Cửa sổ mở, Lý Trăn Nhược vừa mới bò lên tầng bã đã bị đẩy xuống dưới.
Sự lạnh lẽo bủa vây lòng cậu, thầm nói: Lý Trăn Nhiên, anh đúng là độc ác!
#Lời editor:
Chuẩn bị tinh thần sớm từ chương sau đi nha mấy bồ!
Tui tạch cmn hoá rồi, điểm XH cao cũng không lấp được khoảng trống này Sau khi nhìn thấy điểm địa và sử, mẹ bảo tui chuyển sang khối C học đi, tại điểm cao quá.
Mấy hôm trước mới bảo tui bán xe máy để mua xe điện mà đi, ai bảo tiền sửa xe mất nhiều quá.