Garfield Báo Thù Ký

Chương 38: Chương 38





Editor + Beta: Thất Tử - 02/10/22
Lúc ăn sáng, Lý Trăn Nhiên bảo dì Vương múc cho mình một chén cháo.
Lý Trăn Tự ngồi đối diện anh.
Vừa ngẩng đầu lên hắn đã thấy mấy vết đỏ mờ ám dưới cổ áo mở rộng của Lý Trăn Nhiên, bật cười, "Anh hai, em nhớ tối qua anh về nhà sớm lắm mà."
Lý Giang Lâm đã ăn sáng xong, đang đi dạo ở bên ngoài.
Trong phòng ăn ngoài Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự còn có Ôn Thuần vừa đi xuống.
Nghe Lý Trăn Tự nói, cô đưa mắt nhìn Lý Trăn Nhiên một cái rồi mỉm cười, cúi đầu uống cà phê.
Lý Trăn Nhiên đáp: "Ừm."
Lý Trăn Tự rất tò mò, "Anh đừng nói với em mấy cái vết trên cổ là muỗi cắn nhé."
Lý Trăn Nhiên gắp dưa muối, "Tối qua nhiều muỗi lắm mà.
Lão Tam, em không thấy thế à?"
Lý Trăn Tự không tin, chỉ cười không nói gì.
Lý Trăn Nhược cũng đang ở phòng ăn.
Mặc dù trong bộ dạng một con mèo nhưng vẫn giật mình, nằm trước bát cơm uống sữa.
Lý Trăn Nhược nghĩ không ra.
Cậu không phải loại người hai tay ôm chục gái như Lý Trăn Tự nhưng cũng là người có kinh nghiệm tình trường.
Trước đây thấy Lý Trăn Nhiên nghiêm túc quá mức, thử tưởng tượng nếu anh ở riêng với phụ nữ chắc là không biết cái gì gọi là ve vãn.
Chẳng hiểu sao sáng nay lại bị mấy câu thì thầm bên tai của anh làm cho suýt mất hồn luôn.
Giờ nhớ lại khi gọi người ta là chủ nhân, mặt đỏ bừng, như thể mang theo ý tứ tình sắc.
Ăn sáng xong, Lý Trăn Nhiên định mang Lý Trăn Nhược đi.
Ôn Thuần ngơ ngác, "Trăn Nhiên, em định mang mèo đi làm à? Không cảm thấy phiền sao?"
Lý Trăn Tự cướp lời, "Anh hai yêu mèo của anh ấy nhất! Đi ngủ còn ôm nó, nói gì đến mang nó đi làm."
Ôn Thuần nghe vậy thoáng mỉm cười.
Lý Trăn Nhiên lười nói chuyện với hắn, xách Lý Trăn Nhược lên xe.
Đóng cửa xe lại, một người một mèo chẳng thể nói chuyện được mà cũng không có gì để làm.
Đến văn phòng, Hoa Nghị Bang thấy anh mang mèo đi làm lần nữa cũng chẳng có mấy phần kinh ngạc, chỉ nói: "Trăn Nhiên, cậu dẫn theo mèo sao lại không mang nhà vệ sinh cho nó?"
Lý Trăn Nhiên nói: "Nó tự xử được."
Hoa Nghị Bang chẳng hiểu mô tê gì cả.
Đóng cửa phòng làm việc lại, Lý Trăn Nhiên tiện tay khóa trái cửa luôn, nói với Lý Trăn Nhược: "Được rồi đấy."
Lý Trăn Nhược cảnh giác liếc nhìn khoá cửa, dưới ánh mắt chăm chú của Lý Trăn Nhiên hóa thành hình người.
Một cậu trai lõa thể.
"Quần áo, quần áo." Lý Trăn Nhược vội nói.
Lý Trăn Nhiên lấy một bộ quần áo bình thường từ tủ quần áo trong phòng nghỉ đưa cho cậu, "Để tôi bảo Hoa Nghị Bang đi mua cho cậu mấy bộ quần áo."
Lý Trăn Nhược trần trụi ngồi trên giường trong phòng nghỉ, nhìn quần áo hỏi: "Quần lót đâu?"
Lý Trăn Nhiên mở ngăn kéo lấy cho cậu một cái quần lót.
Lý Trăn Nhược cầm trong tay, "Cái này anh mặc rồi."
Lý Trăn Nhiên: "Không có đồ mới, nếu không cậu có thể thả rông."
Lý Trăn Nhược im lặng, rốt cuộc vẫn là mặc đồ của anh.
Mặc quần cũ của anh có sao đâu.

Dù sao cũng đã để cho anh muốn làm gì thì làm rồi.
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu ăn mặc chỉnh tề, hỏi: "Cậu muốn ra ngoài?"
Lý Trăn Nhược đi ra ngoài với Lý Trăn Nhiên là để tự do hành động, chứ không phải bị cầm tù trong nhà họ Lý cả ngày.
Có rất nhiều chuyện cậu muốn làm nhưng không thể nóng vội, nhỡ anh phát hiện thì chết.
Nhưng bị nhốt lâu ngày khó chịu lắm, tuy ra ngoài có thể không làm gì nhưng tự do đi lại một vòng trên đường cũng thích.
Cậu nói với anh: "Tôi đi dạo một vòng, tiện mua quần áo luôn."
Lý Trăn Nhiên nói: "Đợi tôi tan làm rồi đi với cậu."
Lý Trăn Nhược mất hứng.
Ngồi bên mép giường, ngẩng đầu nhìn anh, cậu cố ra vẻ đáng thương, "Cho tôi đi đi mà."
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng nhìn cậu, một câu cũng không nói.
Đến lúc này rồi mà cậu còn không biết làm thế nào để anh đồng ý mới là lạ đó.
Lý Trăn Nhược hít một hơi thật sâu, vươn tay kéo thắt lưng anh đến trước mặt mình, mặt gần như chạm vào phần bụng dưới anh.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, "Chủ nhân, xin ngài đấy..."
Lý Trăn Nhiên véo mặt Lý Trăn Nhược một cái, dùng sức không ít khiến mặt cậu biến dạng, miệng kêu đau, anh mới buông ra, "Quy tắc cũ, nhớ không?"
Lý Trăn Nhược vội nói: "Không tháo vòng cổ xuống, 5 giờ chiều phải về."
Lý Trăn Nhiên vỗ mặt cậu rồi lấy thẻ tín dụng nhét vào túi áo cậu.
Lý Trăn Nhược sờ thẻ tín dụng trong túi áo, được voi đòi tiên, "Cho tôi mượn chút tiền mặt nữa."
Lý Trăn Nhiên lạnh mặt nhìn cậu, "Nhiều hay ít?"
Lý Trăn Nhược cũng nhận ra mình hơi quá đáng.
Cậu nắm lấy tay anh, áp lên mặt mình, "Năm nghìn."
Lý Trăn Nhiên nghe vậy, thuận tay dùng cả năm ngón bóp mặt cậu, "Làm gì?"
Lý Trăn Nhược kêu lên hai tiếng, "Tôi nợ tiền người ta, vừa đúng năm nghìn.
Đừng véo nữa, sưng lên mất!"
Lý Trăn Nhiên buông tay.
Quả nhiên, hai má cậu đỏ bừng.
Nếu còn véo nữa thì còn lâu mới hết sưng, "Chờ một lát."
Ra khỏi phòng nghỉ, Lý Trăn Nhiên gọi Hoa Nghị Bang vào.
Hoa Nghị Bang đi vào, đã thấy Lý Trăn Nhược đứng ở cửa phòng nghỉ sửa sang lại quần áo.
Anh ấy hơi khựng lại, cực kỳ khó hiểu.
Vừa nãy Lý Trăn Nhiên không có đi vào cùng ai, hơn nữa cậu trai này không phải là cậu trai lần trước Lý Trăn Nhiên mang theo lúc đi Kỳ Giang sao?
Hình như lâu lắm rồi không thấy.
Sao hôm nay lại xuất hiện?
Mà, con mèo kia đâu rồi?
"Nghị Bang." Lý Trăn Nhiên gọi anh ấy.
Hoa Nghị Bang vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không phản ứng.
Thế là Lý Trăn Nhiên gõ lên bàn một cái, gọi: "Hoa Nghị Bang."
Hoa Nghị Bang lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, quay đầu nhìn Lý Trăn Nhiên, "Trăn Nhiên?"
Anh nói: "Cậu lấy giúp tôi năm nghìn tiền mặt."

Hoa Nghị Bang gật gật đầu, "Bây giờ?"
Lý Trăn Nhiên: "Ừm, bây giờ luôn."
Hoa Nghị Bang đi ra ngoài.
Mà vừa đi được hai bước đã quay đầu lại hỏi: "Trăn Nhiên, mèo của cậu đâu?"
Lý Trăn Nhiên nhìn Lý Trăn Nhược, "Không phải nó đang ở đây à?"
Hoa Nghị Bang cũng nhìn về phía Lý Trăn Nhược.
Sắc mặt càng kỳ quái, anh ấy định nói gì đó nhưng thôi, quay người ra khỏi phòng.
Lý Trăn Nhược xắn ống tay áo dài rộng lên.
Mình phải mua mấy bộ quần áo đây ta? Mặc đồ của Lý Trăn Nhiên chẳng vừa gì cả.
Lý Trăn Nhiên ngồi ở bàn làm việc, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, "Qua đây."
Lý Trăn Nhược đi tới, bị anh ôm eo đặt lên đùi mình.
Sau đó, anh cúi xuống xắn ống quần lên giúp cậu.
Nhìn đỉnh đầu Lý Trăn Nhiên, không hiểu sao tim lại đập nhanh thêm mấy nhịp.
Cứ như thể có gì đó đã lấp đầy trái tim, vừa chạm vào một cái đã thấy đau.
Vì vậy, lúc anh ngẩng đầu lên, Lý Trăn Nhược vươn tay ôm cổ anh, hôn một cái lên môi anh.
Bản thân Lý Trăn Nhược là một người đàn ông đã nếm đủ vị phụ nữ nên biết rõ hành động nào có thể khiến đàn ông rung động.
Cậu có chút ý tứ muốn dụ dỗ Lý Trăn Nhiên, chuyện gì làm cũng đã làm rồi, cậu chẳng thiệt thòi miếng nào.
Chính mình thì hồi hộp, mà anh vẫn bình chân như vại, chẳng có tí rung động nào.
Hôn xong, Lý Trăn Nhược thấy Lý Trăn Nhiên đang nhìn mình.
Cùng lớn lên ở nhà họ Lý, Lý Trăn Nhược chưa từng thấy Lý Trăn Nhiên nhìn ai như thế.
Trong lòng thầm vui vẻ, khoé miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cậu đem đầu dựa lên vai anh, cười trộm một mình.
Một lát sau, Hoa Nghị Bang gõ cửa, Lý Trăn Nhược rời khỏi lòng anh, đứng sang bên cạnh chỉnh lại quần áo.
Hoa Nghị Bang đưa năm nghìn tiền mặt cho Lý Trăn Nhiên.
Anh nhận lấy rồi đưa nó cho cậu, còn lấy một tờ tiền trên người đưa cho cậu, "Cầm lấy mà bắt xe."
Lý Trăn Nhược cười, "Cảm ơn."
Hoa Nghị Bang lẳng lặng đứng một bên, mắt nhìn thẳng.
"Còn nữa." Lý Trăn Nhiên mở ngăn kéo bàn làm việc ra, lấy điện thoại còn mới tinh - cái lần trước Lý Trăn Nhược từng dùng khi đột ngột hoá thành người, bên cạnh là chứng minh nhân dân, tên của cậu là Lý Đoàn Tử.
Lý Trăn Nhiên đưa điện thoại cho cậu nhưng không đưa chứng minh nhân dân.
Lý Trăn Nhược đến gần anh hỏi: "Có thể đưa chứng minh nhân dân cho tôi không?"
"Không thể." Lý Trăn Nhiên kiên quyết.
Lý Trăn Nhược không miễn cưỡng anh, cầm tiền và điện thoại rồi hôn một cái lên mặt anh, "Tôi đi đây."
Lý Trăn Nhiên gật đầu.
Khi đi ngang qua Hoa Nghị Bang, cậu còn vẫy tay với anh ấy, "Bye bye."
Hoa Nghị Bang lịch sự đáp lại, "Đi thong thả."
Lý Trăn Nhược ra khỏi văn phòng của Lý Trăn Nhiên, quen cửa quen nẻo đi thang máy.

Mắt thấy thang chuyên dụng dừng ở tầng một, cậu chuyển sang dùng thang máy công cộng.
Đang là giờ làm việc, người sử dụng thang máy không nhiều.
Thang máy xuống đến tầng mười, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi vào.
Nhìn rõ gương mặt người kia, Lý Trăn Nhược hơi giật mình.
Người trẻ tuổi này từng là trợ lý của cậu, tên Nghiêm Tu Kiệt.
Quan hệ giữa hai người không tệ, quả thật cậu ta từng moi tim móc phổi theo cậu làm việc.
Kể cả khi cậu mới gặp chuyện, lúc chán nản nhất, Nghiêm Tu Kiệt xách đồ đến thăm cậu.
Sau khi bị giết, cậu chẳng có tin tức gì về cậu ta.
Sống lại thành mèo cũng không định đi tìm Nghiêm Tu Kiệt, vì thân phận đặc biệt.
Nhưng lại không ngờ được mình sẽ gặp lại cậu ta ở thang máy của Vận Lâm.
Nghiêm Tu Kiệt chỉ liếc cậu một cái, không nhìn nhiều hơn.
Lý Trăn Nhược tự biết mình đột ngột xuất hiện ở đây có hơi kỳ lạ, cứ như con nhà ai nhân ngày nghỉ đến đây chơi.
Nghiêm Tu Kiệt xuống tầng năm, Lý Trăn Nhược do dự nhưng không gọi cậu ta lại.
Cứ thế đi thẳng xuống tầng một.
Ra khỏi tòa nhà Vận Lâm, lấy điện thoại nhìn giờ, tính gọi cho Phượng Tuấn Nguyên trước rồi tìm Hạ Hoằng Thâm sau.
Cậu vẫn nhớ mình nợ hắn năm nghìn tệ, phải nhanh chóng đi trả nợ.
Hạ Hoằng Thâm không phải người bình thường.
Cậu đã biết, không những muốn trả hắn số tiền mà còn muốn Hạ Hoằng Thâm có thể bị tiền lay động, giúp cậu thêm mấy việc.
Nhưng khả năng này xa vời lắm.
Đúng như dự đoán, Hạ Hoằng Thâm nhận tiền xong thì cự tuyệt mấy yêu cầu khác của Lý Trăn Nhược.
Lý do rất đơn giản, là không rảnh.
"Thầy Hạ." Lý Trăn Nhược thử dùng chân thành cảm hoá Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm chỉ vào phòng giải phẫu, "Vẫn còn mấy cái thi thể đang đợi tôi đấy.
Cậu có muốn vào cùng không?"
Lý Trăn Nhược: "Thôi, mời ngài..."
Cậu đã liệu trước sẽ bị Hạ Hoằng Thâm từ chối nên không thất vọng lắm.
Ra khỏi trường, như những gì đã nói với Lý Trăn Nhiên, cầm thẻ của anh đi dạo phố.
Thực ra cậu hơi băn khoăn một chuyện, tìm người mở khoá căn phòng cũ của mẹ cậu để xem bên trong còn vật gì có ý nghĩa không.
Nhưng cậu sợ sẽ kinh động đến Lý Trăn Nhiên.
Đối với Lý Trăn Nhiên, đến bây giờ Lý Trăn Nhược không có ý định nói thân phận thật của mình cho anh biết.
Luôn cảm thấy tương lai mờ mịt, thậm chí, trước ngày hôm qua cậu chưa xác định được sau này sẽ sống tiếp như thế nào.
Chờ một chút đi.
Lý Trăn Nhược nói với chính bản thân mình, đợi lâu như thế rồi, cần phải đi từng bước thật chậm, thật chậm.
Đến khu mua sắm, cậu ghé vào cửa hàng quần áo thể thao cao cấp mình thích mua mấy bộ đơn giản, đẹp mắt, phù hợp với giới trẻ.
Rồi cậu còn sang cửa hàng giày thể thao cao cấp mua hai đôi giày và một cái mũ lưỡi trai.
Trước năm giờ chiều, Lý Trăn Nhược quay lại Vận Lâm với đủ túi lớn túi nhỏ trên tay.
Ai ngờ được lại bị bảo vệ chặn lại.
Gương mặt tuấn tú lộ ra dưới mũ lưỡi trai, Lý Trăn Nhược gọi điện thoại cho Hoa Nghị Bang để xác định thân phận với bảo vệ thì mới được cho vào.
Đi thang máy lên tầng 23, cửa thang máy vừa mở ra đã chạm mặt Lý Trăn Thái đang chờ thang máy.
Cậu hơi kinh ngạc, Lý Trăn Thái cũng sững sờ, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Lý Trăn Nhược làm bộ không quen anh ta đi ra khỏi thang máy, vào văn phòng của Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Thái nhìn bóng lưng cậu một hồi rồi mới bước vào thang máy.
Thấy Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược đặt túi lớn túi nhỏ lên bàn anh, hỏi: "Anh cả đến đây làm gì?"
Lý Trăn Nhiên mở túi ra nhìn quần áo bên trong, thản nhiên trả lời: "Có việc tìm tôi."
Nói cũng như không nói.
Lý Trăn Nhược cho là Lý Trăn Thái bận chuyện đám cưới, không có thời gian đến gặp anh.
Lý Trăn Nhược đứng cạnh bàn làm việc, nghĩ một chút rồi đem tất cả quần áo mới mua cẩn thận treo vào tủ trong phòng nghỉ của Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên đứng trước cửa, khoanh tay hỏi: "Cậu để đó làm gì?"
Lý Trăn Nhược quay đầu lại nói: "Đương nhiên là sáng đi làm với anh, tối về nhà với anh."
Lý Trăn Nhiên: "Người ta sẽ cho rằng tôi có bệnh."
Lý Trăn Nhược thầm nghĩ, người ta đã thấy anh có bệnh từ lâu rồi, chỉ là không dám nói thôi.
Nghĩ như thế cậu bỗng cảm thấy anh đáng thương.
Cậu đi đến kéo anh ngồi xuống giường, "Chẳng ai nghĩ anh có bệnh đâu.
Họ chỉ cho rằng anh mê mèo quá thôi."
Lý Trăn Nhiên nghe thế đột nhiên nâng cằm cậu lên, lạnh lùng nói: "Thật sao? Yêu cậu bao nhiêu?"
Lý Trăn Nhược quyết định thu hồi lại thương tiếc của mình với anh, ra vẻ đáng thương vô cùng, "Tôi sai rồi mà, xin anh ngày nào cũng mang tôi đi làm được không? Tôi làm mèo ở nhà họ Lý suốt cũng chán, anh đâu thể ở nhà với tôi mãi."
Lý Trăn Nhiên hừ một tiếng, buông tay ra.
Lý Trăn Nhược nằm trên giường lăn mấy vòng.
Cơ thể thu nhỏ lại biến thành mèo, đi đến cạnh Lý Trăn Nhiên, cọ vào tay anh làm nũng.
Ngay cả đuôi cũng quấn lấy ngón tay anh.
Lý Trăn Nhiên ôm cậu ra phòng làm việc, ngồi xuống rung chuông gọi Hoa Nghị Bang vào.
Lý Trăn Nhược không để ý anh làm cái gì.
Thấy trên bàn có một lá thư mời màu trắng, tò mò mở ra xem.
Là một thư mời tiệc từ thiện.
Bên tổ chức bữa tiệc này là Quỹ từ thiện Nhân Ái.
Đối với quỹ từ thiện này, Lý Trăn Nhược có ấn tượng, năm ngoái cậu cũng nhận được lời mời.
Còn nhớ Nhạc Tử Giai là người hay xử lý mấy vụ này nhất, Lý Trăn Tự đã từng xung toàn bộ lợi nhuận của một bộ phim nên trở thành hội trưởng của quỹ.
Lý Trăn Nhược muốn biết Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai có đến không.
Cậu hoá hình người trần truồng, quỳ trên bàn làm việc, hỏi: "Có phải..."
"Trăn Nhiên?" Cậu còn chưa dứt lời, Hoa Nghị Bang đã mở cửa phòng ra và thấy cảnh này.
Mọi chuyện diễn ra chớp nhoáng, Lý Trăn Nhiên còn chưa kịp phản ứng.
Hoa Nghị Bang nhanh chóng đóng cửa lại.
Lý Trăn Nhược đần mặt hỏi anh: "Anh ta thấy rồi?"
Lý Trăn Nhiên ngồi sau bạn làm việc, vừa vặn nhìn thấy hết cảnh xuân, "Lăn vào trong!"
Lý Trăn Nhược thấy anh tức giận, nhảy vội xuống bàn rồi chạy vào phòng nghỉ, cửa cũng đóng lại luôn.
#Lời editor:
Sắp tới tui khá là bận, đến tầm 20/10 là xong.
Phong trào nào cũng ké tí miếng, giờ bị nó tẩn cho đây.
Một mình gánh 2 cái phong trào: 1 cái có đứa bạn gánh chung, còn 1 cái tự nhận tự gánh
Sau 20/10 thì chuẩn bị thi
Cho nên sắp tới không update 3 chương/tuần được nữa T^T..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.