Garfield Báo Thù Ký

Chương 1: Chương 1





Nguồn: Wikidich
Editor + Beta: Thất Tử
Trong cửa hàng thú cưng, một con mèo tây lông ngắn màu vàng trắng đang cố xoè bốn cái chân ngắn cũn định men theo nóc lồng thú cưng mở bò ra ngoài.
Đáng tiếc, ngay lúc vất vả lắm mới đem được cái đầu tròn tròn ra khỏi lồng, chủ cửa hàng thú cưng từ lồng bên cạnh đi qua, vươn ngón tay đẩy nhẹ trán nó đã đẩy nó trở về lồng, đã vậy còn ngã chổng vó, lộ ra cái bụng tuyết trắng.
Bên cạnh có một con mèo nhỏ, hẳn là anh em cùng một ổ, nhẹ nhàng thò qua gặm mặt nó một cái, đương nhiên là chỉ cắn được một miệng lông mà thôi.
Mèo nhỏ vừa rồi nỗ lực bò ra ngoài xoay người nằm nghiêng bất động, tuỳ ý cho anh em của nó ở trên đầu mình cắn lỗ tai.
Nó có chút mệt mỏi.
Mèo nhỏ này không phải mèo bình thường, hoặc là nói nó cũng không cho rằng mình chính là một con mèo, nó chỉ là một linh hồn con người cư trú trong thân thể một con mèo.
Nó, hay dùng dùng "cậu" thì hợp lý hơn, tên gọi Lý Trăn Nhược, là Tứ thiếu gia của Tập đoàn Vận Lâm của nhà họ Lý, năm nay đã 23 tuổi.
Tập đoàn Vận Lâm hiện giờ với tài sản trong lĩnh vực nhà đất, thương mại, văn hoá và điện tử có quy mô hàng đầu trong nước, mà ba của Lý Trăn Nhược – Lsy Giang Lâm là người sáng lập nên tất cả.
Lý Giang Lâm cả đời này cứ như một bộ phim truyền hình, ông cùng vợ Chu Vận kết hôn mà không sinh được đứa con nào, bốn đứa con đều là ngoại tình mà có, còn là bốn tình nhân khác nhau.
Lý Trăn Nhược là Tứ thiếu nhà họ Lý, cũng là người nhỏ tuổi nhất.
Vốn là thế.
Lý Trăn Nhược nằm xuống, anh mèo đã cắn mệt, ghé vào ngực cậu ngủ thiếp đi.
Cậu vô lực trợn tròn mắt, nhớ lại sự tình phát sinh trong một tháng ngắn ngủi.
Anh em nhà họ Lý không hòa thuận, có lẽ là thiên tính của người hào môn, lại có lẽ là vì bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.
Lý Giang Lâm càng lớn tuổi, quan hệ của bốn anh em đều rơi vào ngõ cụt, ai cũng muốn cướp được miếng bánh ngon nhất, lớn nhất.
Lý Trăn Nhược tuy rằng nhỏ tuổi nhất nhưng lại không cam lòng mặc người khi dễ.
Sau khi tốt nghiệp trường đại học kinh tế ở nước ngoài thì về nước phụ giúp ba, tài năng dần dần được bộc lộ.
Nhưng mà lúc cậu chuẩn bị triển khai vố lớn một phen, nhà họ Lý lại thả ra một quả bom.
Đến nay, Lý Trăn Nhược cũng không biết ai là người phía sau màn, chỉ biết có một ngày Lý Giang Lâm bảo cậu vào thư phòng, ném vào mặt cậu bản giám định ADN.

Cậu, Lý Trăn Nhược không phải con của Lý Giang Lâm.
Lý Trăn Nhược không có gặp người mẹ ruột đã mất, bây giờ rất nhiều chuyện không thể tìm được chân tướng, nhưng huyết thống không thể lừa người được.
Tuy rằng từng kiên trì muốn cùng Lý Giang Lâm giám định lại một lần nữa, nhưng như cũ, kết quả vẫn vậy.
Lý Trăn Nhược bị người ta đâm một nhát dao, trở không kịp tay, cả người đều choáng váng.
Cậu dọn đồ rời khỏi nhà họ Lý, lại không cam lòng muốn tìm chân tướng năm ấy.
Một buổi tối, cậu gặp một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang, trên đường nhỏ vắng lặng của cậu có phải Lý Trăn Nhược hay không.
Khi đó cậu xoay người bỏ chạy chứ không phải mất cảnh giác bị người ta đâm liên tiếp mười mấy nhát dao rồi cướp tiền bỏ đi.
Lý Trăn Nhược chết vì cướp bóc "bất ngờ", tất thảy những điều này cậu đều nghe được từ TV trong cửa hàng thú cưng.
Chỉ có mình cậu biết đây không phải ngoài ý muốn, người kia biết cậu là Lý Trăn Nhược, là nhắm tới cậu, đây là một vụ mưu sát.
Vì cái gì mà muốn giết cậu? Lý Trăn Nhược không rõ, ngoại trừ ba người anh kia, cậu không thể nghĩ được đến ai có thể muốn mạng của cậu.
Mặc dù ba người anh kia biết cậu không phải con của Lý Giang Lâm, đối với bọn họ cũng chẳng có uy hiếp gì.
Vì sao còn đẩy cậu vào chỗ chết?
Lý Trăn Nhược không rõ, cậu có chết cũng không cam lòng.
Có lẽ chính vì không cam lòng nên mới có dáng vẻ bây giờ.
Lý Trăn Nhược giơ móng vuốt nhỏ lên, gãi gãi một bên tai, bụng cũng thấy đói, bất đắc dĩ vạn phần trở mình bò dậy, kéo lê bốn cái chân ngắn còn chưa vừng đi tìm mèo mẹ bú sữa.
Ngày ngày uống sữa rồi ngủ, rồi lại cùng đám anh em mèo đùa giỡn, ngoài cái này ra, Lý Trăn Nhược hoàn toàn không có việc gì để làm.
Việc cậu hiện tại muốn làm nhất chính là rời khỏi cửa hàng thú cưng, nghĩ cách trở về nhà họ Lý nhìn xem mỗi người đối với cái chết của cậu có phản ứng gì, nhưng đến một cái lồng sắt nhỏ nhỏ cậu còn không đi ra được nữa là.
Sau đó, Lý Trăn Nhược nhìn khách hàng tới cửa hàng mua thú cưng, cẩn thận suy nghĩ, việc cấp bách bây giờ hẳn là cố gắng bú sữa mẹ, dưỡng chính mình thành một con mèo trắng trắng tròn tròn, chờ khoảng ba tháng nữa chủ cửa hàng sẽ đem cậu đi bán.

Chỉ cần có thể sớm rời khỏi đây, nguyện vọng trở về nhà họ Lý sẽ gần hơn một chút.
Uống sữa no rồi, chủ cửa hàng bế mấy con mèo nhỏ ra ngoài cửa hàng tắm nắng.
Vẫn như cũ ở trong lồng sắt, mấy con mèo nhỏ gặm cắn, chơi đùa với nhau.
Chỉ có Lý Trăn Nhược là yên tĩnh, hơn nữa có chút u sầu.
Dù không thể soi gương, cậu nhìn mặt mẹ cùng các anh chị em của mình là biết mặt mũi mình hiện tại trông như thế nào.
Lý Trăn Nhược không nuôi mèo, đối với chủng loại mèo hoàn toàn mù tịt, ban đầu thấy mấy con mèo nhỏ nằm bên cạnh mình mặt bẹt bẹt nhue bị người ta đánh còn ngạc nhiên, mãi đến khi thấy mèo mẹ mới nhận ra đây là loại mèo Tây lông ngắn, còn gọi là Garfield, trời sinh mặt bẹt.
Dĩ nhiên cậu không chạy thoát khỏi số mệnh này.
Buồn gì mà buồn, đi một vòng quanh Quỷ Môn quan còn có thể sống lại, Lý Trăn Nhược nên cảm thấy may mắn, mặt bẹt như cái bánh đập thì có sao đâu? Ít nhất vẫn còn giữ được cái mạng để tìm "ông anh" hại chết cậu tính sổ?
Nháy mắt ba tháng đã qua, chủ cửa hàng thú cưng tính đêm một ổ mèo Garfield này đem bán.
Mỗi ngày chỉ cần có khách ghé thăm, Lý Trăn Nhược sẽ lên tinh thần, ngoan ngoãn lắc lư cái đuôi dường như muốn hấp dẫn sự chú ý của khách hàng.
Một buổi chiều nọ, một phụ nữ chừng tuổi trung niên trang điểm xinh đẹp đứng trước mặt Lý Trăn Nhược, hướng mắt vào trong lồng quan sát.
Lý Trăn Nhược nghe dì kia nói với chủ cửa hàng là tới mua mèo cho con gái về nuôi.
Chủ cửa hàng lập tức lấy lồng sắt ra giới thiệu, nói đây là mèo Garfield, tính cách ngoan hiền, yên tĩnh, rất thích hợp để nuôi.
Dì hình như có chút động lòng, đem một ngón tay cho vào giữa những thanh chắn cửa lồng.
Lý Trăn Nhược thấy thế, vội dùng chân bám vào thanh chắn, cúi đầu cọ lên ngón tay dì.
Dì lập tức cười khẽ ra tiếng.
Lý Trăn Nhược biết có hiệu quả, tiếp tục cọ, cọ xong rồi thì ngẩng đầu dùng vẻ mặt đáng thương nhìn chằm chằm dì, kêu một tiếng "meo" nhỏ.
"Aiz." Dì tựa hồ có chút kinh ngạc, chỉ vào cậu không chút do dự nói.
"Lấy con này đi."
Vì ngũ quan đoan chính, mặt lại đặc biệt tròn mà chất lượng cũng không tồi, Lý Trăn Nhược bị bán ra ngoài với giá 8000 tệ.

Chủ cửa hàng dặn dò những điều cần thiết cho dì kia, đem cậu bỏ vào một cái lồng sắt nhỏ cùng một vài đồ dùng cho mèo giao cho người phụ nữ trung niên.
Cuối cùng cũng bị bán đi, Lý Trăn Nhược thở dài một hơi.
Ở trong lồng, bởi vì căng thẳng mà có chút khẩn trương, móng vuốt không tự chủ được bám chặt vào đáy lồng, cậu từ khi trọng sinh vào cơ thể của con mèo nhỏ này, đây là lần đầu tiên rời khỏi cửa hàng thú cưng ngắm nhìn thế giới.
Hoàn cảnh xung quanh xa lạ, cậu cũng không biết mình đang ở đâu.
Người phụ nữ trung niên đem cậu lên một chiếc taxi, sau khi lên xe thì nói với tài xế một cái địa chỉ.
Tiểu khu kia Lý Trăn Nhược từng nghe qua, là một toà nhà rất xa hoa trong nội thành, người sống ở đây đều là kẻ có tiền.
Hơn nữa, Lý Trăn Nhược biết anh ba hình như đã từng mua hai căn hộ của tòa nhà kia xem như đầu tư.
Sau khi lên xe, người phụ nữ trung niên đem đồ bảo hộ ngoài lồng kéo lên, chỉ để lại một cái khe hở, Lý Trăn Nhược từ bên trong khe hở không thấy gì, đành yên tĩnh mà nằm bò xuống.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, xe taxi dừng lại, Lý Trăn Nhược biết đại khái là tới rồi.
Dì thanh toán tiền xe, xách theo cậu xuống xe.
Lý Trăn Nhược giãy giụa một chút, muốn dì chú ý tới đem túi bảo hộ kéo xuống để nhìn cảnh bên ngoài.
Dì cũng chú ý tới nhưng cũng không làm theo ý nguyện của cậu, nâng cao lồng sắt lên nói một câu: "Ngoan, sắp về đến nhà rồi."
Lý Trăn Nhược: "..."
Dì xách cậu đi tới thang máy, vào đến nhà, căn phòng trống vắng như không có người ở.
Lý Trăn Nhược cùng lồng sắt được đặt lên bàn, cậu cũng không được thả ra ngay, chỉ đem đồ bảo hộ bên ngoài tháo xuống.
Không khí rốt cuộc cũng trở nên thoáng đãng, Lý Trăn Nhược lắc lư cơ thể đánh giá căn phòng lớn này.
Tòa nhà này là tòa nhà xa hoa trung tâm ngay trung tâm thành phố, giá nhà đắt đỏ.
Dì kia thoạt nhìn quần áo, cách trang điểm rất sang trọng nhưng dáng vẻ và cách nói chuyện không giống phu nhân nhà giàu lắm.
Lý Trăn Nhược nhất thời không đoán được thân phận của dì.
Xoay người một cái, trong phòng khách treo một tấm poster to, rốt cuộc cậu cũng biết được chủ nhân của căn nhà này.
Trên tấm poster là một nữ minh tinh đang hot, tên Dư Băng Vi.
Dư Băng Vi vốn là một dancer, dáng người rất đẹp, năm trước tham gia một tiết mục vũ đạo của đài truyền hình, bởi vì thân hình bốc lửa cùng gương mặt thanh thuần, trong một đêm mà nổi tiếng.
Về sau cô liên tiếp nhận một ít phim điện ảnh và phim truyền hình, trên mạng vẫn luôn đồn Dư Băng Vi có kim chủ sau lưng nâng đỡ, còn kim chủ này là ai, Lý Trăn Nhược cũng không quá chú ý, cậu đối với giới giả trí từ trước đến nay không hứng thú với những việc này.
Người phụ nữ trung niên nói mua thú cưng cho con gái hẳn là mẹ của Dư Băng Vi.
Mẹ Dư vẫn luôn bận rộn, Lý Trăn Nhược xem dì đi tới đi lui chuẩn bị ổ mèo và thức ăn cho mèo nhưng vẫn không hề thả cậu ra.
Nửa giờ sau, mẹ Dư thả Lý Trăn Nhược ra ôm trên tay, đi tới ổ mèo, nhất nhất dặn dò: Đây là chỗ mày ngủ, đây là chỗ ăn, đây là chỗ đi vệ sinh...

Lý Trăn Nhược hoài nghi, nếu cậu là mèo thực sự, liệu có nghe hiểu không?
Mẹ Dư hình như đây là lần đầu nuôi mèo, rất cẩn thận đem đồ đạc cho mèo trong nhà mới chuẩn bị chu đáo.
Cuối cùng, dì nhẹ nhàng đặt Lý Trăn Nhược lên ổ mèo, điểm một chút lên cái mũi ươn ướt rồi mới rời đến phòng bếp.
Từ sau khi biến thành một con mèo, lần đầu tiên Lý Trăn Nhược có cảm giả tự do, tuy rằng tự do chỉ trong phạm vi một trăm mét vuông phòng, nhưng cũng tốt hơn là ở cửa hàng thú cưng đi ra ngoài không đến một mét là bị chủ cửa hàng hoặc mèo mẹ túm trở về.
Cậu lẳng lặng ngồi trong ổ mèo một lát rồi giơ hai chân nhỏ bước ra ngoài.
Lý Trăn Nhược đi đến phòng bếp nhìn thoán qian, thấy mẹ Dư đang nấu cơm, liền yên lặng không một tiếng động rời đi.
Cậu lại đi đến trước cửa, cửa đóng chặt, trừ khi là tự mình nhảy lên còn không như thế nào cũng không mở được khoá cửa.
Cậu từng xem qua một ít video mèo với thể nhảy lên mở cửa, nhưng cậu hiện tại không có cái bản lĩnh đó, chắc phải chờ đến lúc làm mèo thuần thục rồi mới dám nhảy lên đi.
Tránh khỏi cánh cửa, Lý Trăn Nhược đi đến bên cửa sổ thì phát hiện cửa sổ trong phòng khách đều cách mặt đất khá xa, không thể nhìn được cảnh bên dưới, hơn nữa cửa sổ quá cao, cậu bây giờ không thể nhảy lên được.
Trừ phòng khách và phòng ăn, Lý Trăn Nhược đi đến những phòng khác, nhưng cửa phòng đều đóng, không biết là thói quen hàng ngày hay là mẹ Dư sợ cậu chạy loạn mà đóng cửa lại.
Chỉ có thể đi dạo quanh một vòng đơn giản, Lý Trăn Nhược không có việc gì làm, đành chạy về uống chút nước trong chén, nhai mấy viên thức ăn cho mèo rồi nằm lại vào ổ mèo.
Đồ ăn cho mèo chẳng ngon lành gì nhưng cậu không có lựa chọn nào khác cả, không ăn sẽ đói.
Cậu còn phải giữ mạng để quay về nhà họ Lý.
Ngày đó đến tận buổi tối, Dư Băng Vi mới trở về.
Lúc ấy Lý Trăn Nhược buồn ngủ nằm trong ổ mèo, nghe được âm thanh mở cửa, lỗ tai lập tức dựng lên, do dự một chút rồi nằm yên không động trong ổ, vì cậu còn nhớ rõ mình là mèo chứ không phải chó.
Mẹ Dư mặc áo ngủ từ trong đi ra, cầm túi xách của Dư Bặng Vi treo lên giúp cô, Dư Băng Vi đổi dép lê cởi áo khoác.
Bên trong chỉ mặc một cái áo trễ vai.
Mẹ Dư nói với cô rằng mèo đã mua về rồi
Gương mặt thanh thuần của Dư Băng Vi lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, cô đi đến bên cạnh mèo nhỏ, đem Lý Trăn Nhược từ trong ổ mèo ấm áp ôm ra, hôn lên mắt lên mũi cậu vài cái rồi nói: "Đáng yêu quá!"
Lý Trăn Nhược ngửi được mùi nước hoa và mỹ phẩm trên người cô, nhịn không được mà hắt xì.
Dư Băng Vi hiển nhiên rất thích cậu, ôm cậu vào trong ngực, trán chạm trán với cậu, nói: "Tiểu miêu, phải đặt cho mày cái tên chứ, gọi gì thì hay đây?"
Lý Trăn Nhược không quan tâm đến tên gọi mới của mình là gì mới hay, vì cả cái mặt bẹt đều chôn trong hai gò đồi của Dư Băng Vi.
Dư Băng Vi vẫn luôn được ca ngợi là dáng người yêu mị, không hề thua kém người nước ngoài, Lý Trăn Nhược chôn mặt trong bộ ngực này, mùi nước hoa nức mũi, sắp không thở được nữa rồi.
Cậu nỗ lực ngẩng đầu lên, đem cằm đặt trên rãnh ngực cô, ngẩng đầu nhìn Dư Băng Vi thở dốc.
Sự ngoan ngoãn này đã lấy lòng Dư Băng Vi, hôn lên trán cậu vài cái, nói: "Nhìn không khác gì cục thịt, gọi "Đoàn Tử" cũng được."
Vì thế, Lý Trăn Nhược có cái tên mới là "Đoàn Tử"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.