Linh Nhi sau khi trấn lột được của Phạm Thiên một đống bánh kẹo thì mới hài lòng ra về. Phạm Thiên cảm thấy mình giống như có thêm một vị tiểu muội muội vậy.
Phạm Thiên chưa từng có anh chị em, khi còn ở tiền thế thì họ hàng của hắn ở khá xa nên mỗi năm chỉ gặp lại nhau vào dịp lễ tết nên cũng không phải là quá thân thiết.
Linh Nhi không chỉ riêng việc xinh đẹp, đáng yêu mà nàng còn rất tốt với Phạm Thiên nên hắn mới quan tâm đến nàng như vậy.
Mấy ngày sau đó Phạm Thiên không rời khỏi nhà mà tập trung nghiên cứu quyển sách mà Phạm Thường Hi đưa cho mình. Nói Phạm Thiên học được toàn bộ thì là không thể nào nhưng ít nhất thì hắn cũng đã hiểu được những khái niệm cơ bản trong trận pháp.
Hắn học được cách phân loại minh văn và biết được những loại minh văn có thể phối hợp hay xung đột với nhau.
Sau nhiều ngày Phạm Thiên mới thấy được có rất nhiều loại minh văn khác nhau và phương pháp tổ hợp của chúng cũng rất đa dạng. Phạm Thiên không dám tham lam mà chỉ lựa chọn tìm hiểu một vài minh văn cơ bản nhất mà thôi.
Sau khi hiểu được cách vận hành của nó hắn sẽ có thể dùng những minh văn cao cấp hơn để thay thế cho một tổ hợp minh văn cấp thấp. Nếu không nắm vững cốt lõi của vấn đề thì sẽ chỉ giống như học vẹt và chỉ có thể khắc họa ra những trận pháp có sẵn mà không thể nào sáng tạo và chỉnh sửa theo ý mình được.
Mỗi một khu vực đều có địa thế và những yếu tố khác nhau ảnh hưởng tới sự vận hành của trận pháp nên không phải cứ áp nguyên cái trận pháp trong sách vào là nó có thể hoạt động. Nếu thiếu hiểu biết thậm chí có thể khiến cho trận pháp sụp đổ và gây nguy hiểm cho bản thân nữa kìa.
Phạm Thiên học được những công thức tổ hợp minh văn rất nhanh nhưng nếu như muốn đem nó vận dụng vào thực tế thì còn cần phải luyện tập. Và luyện tập một mình cũng tốt nhưng nếu có được một vị đạo sư thì sẽ tránh được những sai lầm và không phải đi đường vòng.
Một tuần sau Phạm Thiên liền báo với Linh Nhi mình ra ngoài có việc kêu nàng không cần phải tới tìm hắn và ra ngoài. Phạm Thiên mang theo những nghi hoặc của mình và tìm đến khu biệt viện phía tây của Phạm Quân Dao.
Phạm Quân Dao là đệ tử của thất trưởng lão và bản thân còn là thất tinh Võ Linh nữa thì biệt viện của nàng chỉ thua kém sư phụ mình một chút mà thôi.
Giống như sư phụ mình thì biệt viện của Phạm Quân Dao cũng không có lấy một bóng người nào cả.
Hai người đều không thích chốn đông người nên ngay cả người hầu cũng không được phép bước vào nơi ở của họ.
Phạm Thiên đi tới trước biệt viện của Phạm Quân Dao thì liền đứng ở ngoài cửa mà không tiến vào. Biệt viện của nàng cũng có trận pháp bao phủ.
Cho dù nó không cao cấp bằng trận pháp của thất trưởng lão nhưng cũng không phải là loại trận pháp mà một tên học đồ cũng chưa phải như hắn có thể phá giải được.
Lần trước Phạm Thiên là dựa theo cách di chuyển của Phạm Quân Dao mà tìm ra quy luật của trận pháp nhưng bây giờ không có người làm mẫu thì hắn cũng chỉ đành chịu bó tay.
Cũng may Phạm Thiên không cần phải vượt qua được trận pháp này thì mới gặp được Phạm Quân Dao. Hắn chỉ cần đặt lệnh bài gia tộc của mình lên cây cột bên cạnh cánh cửa và Phạm Quân Dao thân là chủ nhân sẽ biết được là ai tới tìm mình.
Phạm Quân Dao biết được là Phạm Thiên tới nên liền tắt hệ thống phòng thủ của trận pháp đi và sau đó cánh cửa bên ngoài liền mở ra có ý mời hắn tiến vào trong.
Phạm Thiên tiến vào trong trang viên của Phạm Quân Dao thì cánh cửa liền đóng lại và trận pháp được tái kích hoạt một lần nữa.
Phạm Thiên đi thẳng một đường thì thấy được Phạm Quân Dao đang ngồi ở trong một cái đình nhỏ ở giữa hồ và thưởng thức trà.
Phạm Thiên nhìn thấy mỹ nhân đang ngồi phẩm trà thì trong lòng rục rịch một chút rồi liền bước lên cầu gỗ tiến vào cái đình.
- Sư tỷ, mấy ngày nay ta cố gắng nghiên cứu trận pháp tường giải của sư phụ có nhiều chỗ chưa hiểu rõ nên đành phải tới làm phiền sư tỷ.
Phạm Quân Dao khẽ nhấp một ngụm trà rồi đáp:
- Không cần khách khí như vậy, ta thân là sư tỷ thì đương nhiên là có trách nhiệm giải đáp thắc mắc cho ngươi rồi. Mau tới ngồi đi.
Phạm Thiên đi tới gần ngồi lên cái ghế đối diện Phạm Quân Dao và lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.
- Lần đầu tới thăm ta có mang chút đồ ngọt tặng sư tỷ, mong sư tỷ không chê.
Phạm Quân Dao nhẹ gật đầu coi như tiếp nhận món quà của Phạm Thiên và khẽ đưa tay cầm lấy một miếng bánh trong hộp và nói:
- Ta chưa bao giờ thấy loại bánh kẹo này ở hoàng thành, là sư đệ ngươi tự làm sao?
Phạm Thiên đáp:
- Loại bánh kẹo này là do mẹ ta dạy làm khi còn ở Linh Phong vương quốc, mong là hợp khẩu vị của sư tỷ.
Phạm Quân Dao đưa miếng bánh vào trong miệng và khẽ cắn một cái thì đôi mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Loại bánh này ngon thật, không ngờ sư đệ ngươi lại có tài làm đồ ăn ngon như vậy.
Phạm Thiên nói:
- Nếu sư tỷ thích lần sau ta sẽ lại mang tới cho ngươi.
Phạm Thiên cười thâm, hắn đã cho thêm Gia Vị Ngon vào trong đống bánh kẹo này thì Phạm Thiên không tin rằng không thể chinh phục được dạ dày của Phạm Quân Dao.
Phạm Quân Dao thấy ngon nên thử ăn thêm hai ba miếng bánh kẹo nữa. Nhưng sau khi ăn xong nàng lại phát hiện ra thân thể mình có chút biến hóa.
Thân là Võ Linh thì Phạm Quân Dao đã hoàn toàn kích hoạt được võ hồn nên cảm giác lực của nàng cũng được tăng lên.
Hiệu quả của đồ ăn cấp 2 đối với Võ Linh mà nói là khá nhỏ bé không đáng kể nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được những thay đổi này là cực lớn đối với võ giả cảnh giới Võ Sĩ, Võ Sư hay thậm chí là Đại Võ Sư thì cũng không thể coi thường được.
Phạm Quân Dao bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ với vị sư đệ này của mình. Phạm Thiên không chỉ thể hiện thiên phú trận pháp cực cao ngay từ lần đầu gặp mặt mà đồ ăn do hắn làm còn có hiệu quả như vậy.
Những đồ ăn này tuyệt đối có giá trị không kém gì đan dược, nếu như những võ giả khác mà biết được loại đồ ăn như thế này tồn tại chắc chắn sẽ Phạm Thiên sẽ giàu to.
Có điều Phạm Thiên không có ý định bán ra loại đồ ăn này sớm như vậy. Hắn muốn chế tạo ra một cỗ máy kiếm tiền và những thứ đồ ăn này chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch đó mà thôi.
Thấy Phạm Quân Dao vui vẻ thưởng thức đồ ngọt do mình làm thì Phạm Thiên bắt đầu đưa ra những thắc mắc của mình.
Phạm Quân Dao lúc đầu chỉ phải trả lời những câu hỏi đơn giản nhưng sau đó Phạm Thiên lại đưa ra những câu hỏi mà ngay cả nàng cũng ít khi để ý tới. Tất nhiên với kiến thức của mình Phạm Quân Dao vẫn có thể giải đáp được cho hắn nhưng nàng không ngờ Phạm Thiên lại tìm hiểu kỹ càng đến như vậy.
Phạm Quân Dao ngày càng vừa mắt tên tiểu sư đệ này, không chỉ sở hữu thiên phú cao mà còn chăm chỉ ham học. Ngoài ra việc hắn sở hữu chút tài lẻ như làm đồ ăn và ngay cả dung mạo tuấn tú của Phạm Thiên cũng là một điểm cộng trong lòng Phạm Quân Dao.
Dù sao thì soái ca vẫn sẽ dễ gây được ấn tượng tốt cho phái nữ hơn là mấy tên đại hán thô bỉ trừ khi là nữ nhân đó có vấn đề về thẩm mỹ hay có sở thích gì đặc biệt.
Phạm Thiên cảm thấy hôm nay mình học được nhiều thứ hơn cả việc mình ngồi tự tìm hiểu cả tuần vừa rồi.
Sau khi đã được giải đáp hết mọi câu hỏi thì Phạm Thiên liền đứng dậy cáo từ. Phạm Quân Dao lúc này thậm chí còn chủ động đưa tiễn hắn rời đi thì có thể thấy nàng coi trọng hắn thế nào.
Những kẻ khác dù muốn được Phạm Quân Dao nói nhiều hơn với mình một câu còn khó chứ đừng nói là được tận tay đưa tiễn thế này.
Khi đưa ra đến cửa thì Phạm Quân Dao liền đưa cho hắn một tấm lệnh bài và nói:
- Sư đệ, ngươi hãy cầm lấy tấm lệnh bài này. Có nó lần sau ngươi có thể trực tiếp đi vào trang viên của ta mà không cần thông báo trước. Hoặc nếu như có chuyện gì thì hãy lấy nó ra, tấm lệnh bài của thái thượng trưởng lão ngươi không nên tùy tiện lấy ra cho người khác xem.
Phạm Thiên cảm tạ một tiếng rồi vui vẻ rời đi. Hắn cảm thấy từ khi mình tới thế giới này thì ngoại trừ việc chẳng gặp được chút kỳ ngộ nào đáng nói ra thì mọi chuyện trôi qua đều hết sức thuận lợi.
Phạm Thiên cảm thấy mình không có được số mệnh của nhân vật chính chưa hẳn đã là chuyện xấu. Có hệ thống trong tay hắn chẳng cần tới kỳ ngộ cũng có thể đi tới đỉnh cao, thêm vào đó hắn không cần phải lo tới việc đi đâu cũng gặp phải tình tiết máu chó, đi đâu cũng tạo ra kẻ thù.
- ------☆☆☆☆-------