- Ha ha ha, chúc mừng Gia lão, Gia Mã hoàng thất lại xuất hiện thêm một cái thiên tài!
Không một ai quên mất một sự thật rằng viên lục phẩm đan dược này chính là do tiểu công chúa Nguyệt Nhi mới luyện chế ra. Làm được điều này có nghĩa là nàng thấp nhất cũng phải đạt tới cấp bậc ngũ phẩm Luyện Dược Sư rồi.
Toàn bộ Gia Mã đế quốc hiện nay nếu không tính một số ít cao nhân ẩn sĩ thì trên mặt nổi chỉ có duy nhất một mình Pháp Mã là ngũ phẩm Luyện Dược Sư. Đạt tới tầng thứ này thì địa vị của Nguyệt Nhi đã gần như là không thua gì Pháp Mã rồi.
Hơn nữa bằng vào cuộc hội thoại vừa rồi thì có thể thấy tiểu công chúa đạt được thành tựu như vậy hoàn toàn là nhờ vào sự dạy dỗ của Phạm Thiên.
Như vậy chẳng khác nào Gia Mã hoàng thất đã thành công nhờ vào Nguyệt Nhi mà ôm lấy bắp đùi của tên thất phẩm Luyện Dược Sư duy nhất của Gia Mã đế quốc. Như vậy chỉ cần Vân Sơn tại Vân Lam Tông không phát điên muốn ra tay tiêu diệt các thế lực mang tính uy hiếp thì Gia Mã hoàng thất vẫn là thế lực đứng đầu Gia Mã đế quốc.
Nguyệt Nhi ở một bên được Gia Hình Thiên không ngừng kéo tay vui vẻ cười nói thì còn Liễu Linh thì lại nhìn về phía Phạm Thiên giống như một cái khuê phòng oán phụ khiến cho Phạm Thiên hơi rùng mình một cái.
Liễu Linh hắn rõ ràng là đệ tử mà Phạm Thiên yêu quý nhất vậy mà tại sao Phạm Thiên lại truyền thụ đan phương cao thâm như vậy cho Nguyệt Nhi tiểu công chúa mà không phải truyền cho hắn.
Tiếc là Liễu Linh không hiểu được sư phụ của hắn đã thay đổi thành một người khác rồi. Sư phụ của Liễu Linh hắn là Cổ Hà chứ không phải Phạm Thiên.
Ngoại trừ Liễu Linh thì Tiêu Viêm vẻ mặt cũng khó coi vô cùng. Hắn được Dược lão kêu tới tham dự đại hội không phải là để mua danh đoạt tiếng mà là để xây dựng sự tự tin cho bản thân.
Bây giờ bị một cái thiếu nữ không lớn hơn mình bao nhiêu vượt xa trên đan dược chi đạo mà Tiêu Viêm vẫn tự tin nhất vì có sự dạy dỗ của Dược lão thì nói hắn không khó chịu thì là giả.
Dược lão thở dài nói:
- Thắng thua là chuyện thường tình, không ngờ loại đan phương như vậy lại tồn tại. Chắc hẳn cái giới hạn thấp nhất để phục dụng đan dược hẳn là có nhưng không cần đạt tới cái gì ngũ phẩm Luyện Dược Sư thì mới được. Một cái tiểu nha đầu ở vùng tây bắc đại lục này còn chưa đủ khả năng đạt tới cảnh giới đó ở cái tuổi trẻ như vậy.
Tiêu Viêm dù linh hồn trải qua hai thế nên mạnh hơn người thường rất nhiều nhưng khi cảnh giới còn quá thấp chưa thể chủ động tu luyện linh hồn lực thì hắn cũng chỉ ngang với tam phẩm Luyện Dược Sư. Nguyệt Nhi tuổi tác không khác Tiêu Viêm là mấy nên thiên phú dù cao cũng khó lòng làm được.
Hơn nữa bọn hắn nghe nói trước đó nửa năm tiểu công chúa chỉ mới vừa vặn đạt tới tam phẩm Luyện Dược Sư mà thôi. Đó cũng là cấp bậc thấp nhất mà Dược lão suy đoán ra.
Tiêu Viêm nghe vậy thì hai mắt sáng lên:
- Nếu như vậy thì hẳn là ta cũng có thể phục dụng được Đề Thần Đan?
Muốn từ tay Nguyệt Nhi đoạt lấy Đề Thần Đan là không thể, dù sao thân phận của hắn đã bị hai người Áo Thác và Phất Lan Khắc biết được. Nếu không muốn Tiêu gia bị Gia Mã hoàng thất truy sát thì tốt hơn hết là hắn không nên hành động theo cảm tính.
Nhưng mà hắn còn Dược lão a! Không biết chừng Dược lão sẽ có thể thôi diễn ra đan phương của Đề Thần Đan. Dù sao những loại dược liệu của đan dược này hắn đã nhớ kỹ.
Nhưng khiến Tiêu Viêm thất vọng là câu trở lời của Dược lão lại không như suy nghĩ của hắn:
- Thôi diễn lục phẩm đan dược thông thường thôi đã khó đừng nói tới thượng cổ đan phương. Vừa rồi ta đã quan sát tiểu nha đầu kia quả thực sử dụng một số thủ pháp kỳ quái không chút nào giống với thủ pháp luyện đan lưu hành trên đại lục, hẳn đó là thượng cổ luyện đan thủ pháp. Không nắm được loại thủ pháp này thì thôi diễn ra thành phần dược liệu cũng vô dụng, ngươi không nên hy vọng quá nhiều.
Tiêu Viêm thở dài rồi rời đi, sau đó là phần trao thưởng cho người đạt giải quán quân hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.
Dù vậy là kẻ đứng thứ hai trong Luyện Dược Sư đại hội thì Tiêu Viêm cũng được rất nhiều người săn đón nhưng hắn không muốn gặp mặt mấy người này nên liền nhờ Dược lão dùng linh hồn lực che giấu thân thể.
Phạm Thiên nhìn Tiêu Viêm đi rồi thì chỉ cười nhạt, nhìn đến tên này mất đi thứ nguyên bản thuộc về hắn thì Phạm Thiên vô cùng hài lòng. Không uổng công hắn hy sinh mất mấy tháng công sức tu luyện mà dùng phương thức quán đỉnh phương pháp luyện đan của Thiên Thế đại lục cho nàng. Nếu không làm vậy thì suốt mấy tháng qua tu vi của hắn sẽ chỉ dừng ở nhị tinh Võ Hoàng?
Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy hết thảy đều đáng giá, không chỉ vì Nguyệt Nhi thay hắn đá bay Tiêu Viêm ra khỏi ngôi vị quán quân đại hội mà còn vì lời hứa của Pháp Mã.
Phần thưởng đại hội lần này ngoại trừ thân phận khách khanh trưởng lão của Luyện Dược Sư công hội thì còn có lục phẩm Dung Linh Đan đan phương. Nhưng xét thấy Phạm Thiên đã sớm sở hữu đan phương này nên Pháp Mã liền đem phần thưởng đổi thành thứ khác.
Pháp Mã sau đó quyết định để cho Nguyệt Nhi có toàn quyền tiến vào trong kho của Luyện Dược Sư công hội thu nhặt lấy dược liệu bao nhiêu tùy thích. Như vậy chẳng khác nào gián tiếp mở ra tài nguyên của Luyện Dược Sư công hội cho Phạm Thiên lấy.
Hiển nhiên là Pháp Mã đã đánh giá thấp sự tham lam của Phạm Thiên, sau lần này chắc chắn hắn sẽ phải rỉ máu trong lòng khi nhìn thấy cái kho trống rỗng bị lấy đi lượng lớn dược liệu của mình.
……
Phần thưởng phát xong thì Pháp Mã cùng Gia Hình Thiên và Hải Ba Đông liền đi lùng bắt Viêm Lợi. Tên này không nghĩ rằng hành động của hắn lại chọc giận đến ba vị Đấu Hoàng cường giả đi truy sát nên lần này hắn tuyệt đối không thể bước chân ra khỏi Gia Mã đế quốc.
Sau đại hội Phạm Thiên liền trở về Vân Lam Tông, lần này hắn còn mang theo Nạp Lan Yên Nhiên bởi vì kỳ hạn ba năm ước hẹn của nàng cùng Tiêu Viêm đã đến.
Lần này mấy tên trưởng lão của Vân Lam Tông tự ý đem bái thiếp mời tới không ít cường giả tới để quan sát, chính là để tạo thế cho Nạp Lan Yên Nhiên vì họ cho rằng thiếu tông chủ của mình không thể nào thua được.
Đối với hành động này Vân Vận cũng đã sớm nhìn trong mắt nhưng cũng chỉ nhắm mắt cho qua vì Phạm Thiên đã sớm dặn dò như vậy.
Sáng ngày hôm nay Vân Vận toàn thân áo bào trắng, mái tóc dài vấn cao lộ ra thiếu phụ phong tình khiến cho không ít nam đệ tử cùng trưởng lão bị hút hồn.
Nhưng ngay sau đó bọn họ liền thu liễm lại ý đồ bất chính không chỉ bởi vì thân phận của Vân Vận mà còn vì thân phận của phu quân nàng.
Phạm Thiên lúc này đã cùng Vân Vận ngồi tại vị trí chủ tọa ở ngay trên một khu vực rộng lớn, ở phía trước thì chính là Nạp Lan Yên Nhiên đang bình tĩnh ngồi xếp bằng ở trên một cái thạch bàn giữa sân lớn.
Không lâu sau đó một tên thiếu niên toàn thân áo bào đen, lưng đeo hắc thước từ dưới chân núi đi lên. Đây chính là Tiêu Viêm sau khi lột bỏ đi lớp mặt nạ Nham Kiêu và đặt chân lên Vân Lam Sơn để thực hiện ước hẹn ba năm.
Xung quanh đều là người của Vân Lam Tông cùng cường giả trên khắp Gia Mã đế quốc tới quan sát nhưng Tiêu Viêm hoàn toàn không bị khí thế của họ áp chế chút nào.
Lúc này mặt trời vừa lúc ló dạng sau đỉnh núi, Tiêu Viêm bước chân vào sân lớn đối diện với Nạp Lan Yên Nhiên liền lạnh nhạt mở miệng:
- Tiêu gia, Tiêu Viêm!
Đối với sự xuất hiện của Tiêu Viêm thì Nạp Lan Yên Nhiên ba năm này đi theo Phạm Thiên đã sớm đem chút áy náy của mình bỏ xuống nên nàng chỉ nhàn nhạt đáp:
- Nạp Lan gia, Nạp Lan Yên Nhiên!
Hai người vừa dứt lời thì thân là người bày ra trận thế ngày hôm nay Vân Lam Tông đại trưởng lão Vân Lăng liền nhảy ra nói:
- Hôm nay được tông chủ ủy thác, ba năm ước hẹn này)à do lão phu chủ trì, lần tỷ thí này cốt ý để luận bàn, điểm đến…
Thanh âm của Tiêu Viêm bỗng nhiên vang lên, cắt ngang lời nói Vân Lăng.
- Sinh tử, đều bởi mệnh trời!
Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt khẽ nâng, nhìn chăm chú hắc bào thanh niên bên kia, trong con ngươi đen nhánh, tựa hồ đang nhảy lên một ít dao động khó có thể che dấu oán giận.
Sau một lúc lâu, nàng hơi hơi gật gật đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Tùy ngươi.
Tiêu Viêm nếu như đã muốn sinh tử chi chiến thì Nạp Lan Yên Nhiên nàng cũng không ngại phụng bồi.
- ------☆☆☆☆-------