Nếu là lúc trước Phạm Thiên chỉ dám chắc đem cảnh giới của Hồ Lực cưỡng ép tăng lên tới cửu tinh Đại Võ Sư nhờ vào cực phẩm Đại Hoàn Đan mà thôi.
Nhưng giờ thì hắn đã thu được đan phương của một loại đan dược vô cùng đặc biệt gọi là Thăng Hồn Đan.
Đan dược này phẩm cấp không cao chỉ là Hoàng Cấp thượng phẩm luyện chế cũng vô cùng đơn giản nhưng nó lại yêu cầu nguyên liệu hết sức đặc biệt.
Thăng Hồn Đan ngoại trừ mấy vị chủ dược không quá quý giá thì nó còn cần tới một giọt Bất Diệt Thần Huyết làm phụ dược.
Không gia nhập Bất Diệt Thần Huyết loại đan dược này chỉ có thể coi là một loại Hoàng Cấp thượng phẩm bình thường có thể gia tăng một chút hồn lực nhưng Bất Diệt Đại Thánh bằng vào Bất Diệt Thần Huyết cải biến nó thành một loại đan dược vô cùng đặc biệt có thể giúp võ giả dễ dàng đột phá Tiên Thiên Cảnh thậm chí về sau còn có rất nhiều lợi ích cho việc khai mở thần thức sau này.
Thăng Hồn Đan Phương là do Bất Diệt Đại Thánh lưu lại bồi dưỡng kẻ tiếp nhận truyền thừa của mình cùng với rất nhiều thứ khác nữa ngoại trừ công pháp và võ kỹ.
Có Thăng Hồn Đan thì để Hồ Lực đột phá Võ Linh là không khó, thậm chí sau này còn có hy vọng rất lớn đột phá Võ Vương chi cảnh nữa.
Một giọt Bất Diệt Thần Huyết đối với Phạm Thiên mà nói không quá đáng kể, để đổi lấy sự trung thành của hai huynh đệ Hồ Lực, Hồ Minh thì đã hoàn toàn không lỗ rồi.
- Việc đột phá Võ Linh không phải có thể hoàn thành trong sớm chiều. Dù ta có biện pháp nhưng cảnh giới tăng lên quá nhanh đối với Hồ Lực đại ca cũng không phải là chuyện tốt. Phải cần ít nhất là một tháng để cho hắn làm quen mới được.
Phạm Thiên có thể ngay lập tức giúp Hồ Lực đột phá nhưng như vậy thì quá mức kinh hãi thế tục rồi.
Từ khi Hồ Minh gặp nạn thì Hồ Lực liền buông bỏ tu luyện võ đạo nên cảnh giới không tăng còn giảm, nếu không phải vì trước đó Hồ Lực biết bản thân thiên phú không tốt nên đã đem căn cơ đánh vô cùng vững chắc thì có lẽ tu vi thất tinh Võ Sư cũng khó mà giữ được.
Từ thất tinh Võ Sư đột phá tới Võ Linh cần phải vượt qua mười hai tiểu cảnh giới trong đó còn có hai đại cảnh giới nữa.
Phạm Thiên dự định cứ mỗi hai ngày sẽ để cho Hồ Lực phục dụng một viên Đại Hoàn Đan sau đó đột phá Đại Võ Sư thì mới đổi sang Cực Phẩm Đại Hoàn Đan. Khoảng hơn 20 ngày nữa Hồ Lực đạt tới cửu tinh Đại Võ Sư thì lại phục dụng Thăng Hồn Đan đột phá Dung Hồn Cảnh.
Hồ Lực chỉ có tứ phẩm võ hồn nên thiên phú có hạn, đột phá Đại Võ Sư thì võ hồn của hắn có thể tăng lên tới ngũ phẩm hoặc lục phẩm võ hồn đã là cực hạn rồi. Vì vậy việc tích lũy công lực cũng không có lợi ích gì nhiều nên có thể bỏ qua mà không ngừng đột phá cảnh giới. Trong khi đó Phạm Thiên giao cho Hồ Minh một quyển Huyền Cấp thượng phẩm công pháp cùng một môn võ kỹ kèm theo.
Phạm Thiên không phải không có công pháp cao cấp hơn nhưng hắn yêu cầu bọn họ phải dùng cống hiến tương ứng để đổi lấy chứ không thể miễn phí được.
Phạm Thiên tạm thời để cho hai huynh đệ trợ giúp bảo hộ Linh Thực Lâu, hắn đã rộng tay bồi dưỡng bọn họ nên bây giờ có bắt cả hai làm chút chuyện thì cũng là đương nhiên.
Phạm Thiên an bài xong cho hai huynh đệ Hồ Lực, Hồ Minh xong thì liền tiếp tục lên đường.
Ngưng Thần Đan còn thiếu một loại chủ dược nữa đó chính là Diệp Thần Thảo. Thứ linh thảo này sinh trưởng trong các vùng sa mạc khô cằn.
Mà toàn bộ Đông Vực thì sa mạc lớn nhất không đâu khác ngoài Hoàng Phong Sa Mạc ở phía tây Lạc Thiên hoàng triều.
Trên thực tế Lạc Thiên hoàng triều cùng Phong Lan hoàng triều đều là vùng hẻo lánh bị cô lập của Đông Vực.
Phía đông thì có Hoàng Liên Sơn Mạch, Phía tây thì có Hoàng Phong Sa Mạc kéo từ bờ biển Nội Hải tới tận đầu kia của Đông Vực nối với Vô Tận Hải ngăn cách hai đại hoàng triều với Tinh Quang Đế Quốc.
Phía bên kia của Tinh Quang Đế Quốc thì lại tiếp giáp với Mê Vụ Sâm Lâm. Bên phía còn lại của Mê Vụ Sâm Lâm mới là hai đại hoàng triều khác của Đông Vực.
Vì có hai đại thiên nhiên bình phong là Hoàng Phong Sa Mạc cùng Mê Vụ Sâm Lâm mà Tinh Quang mới có thể kìm hãm sự phát triển của tứ đại hoàng triều từ đó chiếm lĩnh nguồn lợi ích thu được các hoàng triều. So với Đông Vực thì lực khống chế của đế quốc tại Bắc Vực thấp hơn nhiều.
……
Vẫn là lựa chọn trở về Lạc Thiên Thành sau đó Phạm Thiên mới bắt đầu lên đường tới Hoàng Phong Sa Mạc để có thể giảm bớt thời gian di chuyển.
Chỉ sau khoảng mười ngày Phạm Thiên đã vượt qua một nửa lãnh thổ của Lạc Thiên hoàng triều và đặt chân tới gần Hoàng Phong Sa Mạc. Hắn đặt chân xuống một tòa đại thành trì ở ngay cạnh Hoàng Phong Sa Mạc là Bình Lương Thành.
Phạm Thiên đặt chân xuống nơi này thì thấy xung quanh đều là màu đất vàng cùng những tòa nhà bị cát vàng phong hóa trông như một tòa thành cổ bị bỏ hoang vậy.
Phạm Thiên là lần đầu tiên đặt chân tới một thành thị hoang mạc như vậy nên có chút hiếu kỳ, mọi thứ xung quanh hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ cây cối tươi tốt như ở phía đông.
Mỗi một vùng đều có điểm đặc biệt riêng, hắn trước khi tiến vào Hoàng Phong Sa Mạc thì liền ở xung quanh Bình Lương Thành đi dạo một vòng.
Sau khi khảo sát một chút Phạm Thiên liền lựa chọn một gian khách điếm để nghỉ chân để điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất rồi mới lên đường.
Hoàng Phong Sa Mạc là một nơi nguy hiểm không kém gì Hoàng Liên Sơn Mạch.
Nơi này rất ít người lui tới nên tự nhiên trở thành lãnh địa của yêu thú. Hoàng Phong Sa Mạc, Hoàng Liên Sơn Mạch cùng Mê Vụ Sâm Lâm chính là Đông Vực tam đại hiểm địa không mấy kẻ dám vượt qua.
Muốn vượt qua tam đại hiểm địa ngươi ít nhất phải có tu vi đạt tới Võ Tông nếu không tiến vào chỉ là tự sát. Không phải ai cũng may mắn như Phạm Thiên và Hồ Minh gặp được rãnh vực dưới lòng đất nơi hồn lực lan tràn khiến yêu thú lui tránh thì ngay khi hắn bước vào địa bàn của Yêu Tông thì đã chết không toàn thây rồi.
Buổi sáng hôm sau, hắn nhân lúc mặt trời còn chưa mọc để lên đường như vậy sẽ tránh được cái nóng thiêu đốt của sa mạc.
Phạm Thiên lúc này cưỡi trên lưng Đạp Diệm Xích Long thì toàn thân đã khoác thêm một chiếc áo choàng màu trắng. Thứ này không chỉ để tránh ánh nắng mà còn để cản lại những ngọn gió của Hoàng Phong Sa Mạc.
Nơi này gió thổi rất mạnh cuốn theo những hạt cát nên mới mang tên Hoàng Phong (gió vàng) Sa Mạc.
Cảm giác bị cát sa mạc bám thân không mấy dễ chịu nên Phạm Thiên mới dùng một tấm áo choàng để che chắn.
Tiểu Xích mang theo Phạm Thiên tiến vào sa mạc thì mỗi bước chân của nó liền để lại những tia Tam Muội Chân Hỏa bám trên mặt đất nhưng rất nhanh đã bị cát vàng do gió thổi tới che lấp. Toàn bộ dấu vết của con người tạo ra đều bị cát vàng che lấp, nếu là người bình thường mà bị lạc trong Hoàng Phong Sa Mạc thì không cần tới yêu thú tấn công kẻ đó cũng có thể bị lạc bên trong mà chết.
Phạm Thiên để tiểu Xích chạy dưới mặt đất vì ở nơi trống trải thế này bay lên trời không khác gì trở thành bia ngắm di động cho yêu thú.
Nơi đây tài nguyên thiếu thốn hơn rất nhiều so với Hoàng Liên Sơn Mạch nên cũng có rất ít người nguyện ý tiến vào. Phạm Thiên di chuyển hơn ba ngày mà không nhìn thấy bất cứ một bóng người nào cả ngược lại yêu thú thì lại không ít.
Trong sa mạc có rất nhiều loài sinh vật có độc và yêu thú cũng thường là những chủng tộc tương tự.
Ba ngày qua Phạm Thiên gặp phải đều là Xích Vĩ Hạt, Hắc Nhãn Xà mấy con yêu thú này. Nhưng chúng mới chỉ kịp tới gần thì đã bị tiểu Xích tùy ý phóng ra một ngọn Tam Muội Chân Hỏa thiêu chết rồi.
Những con yêu thú này chỉ là yêu thú cấp thấp nên không thể giúp tiểu Xích thăng cấp. Nhưng sau ba ngày Phạm Thiên cuối cùng cũng gặp được yêu thú cấp cao hơn, phải nói là một đàn yêu thú mới đúng.
Sa Trùng
Đẳng cấp: 48
Phạm Thiên bị bao vây bởi bảy con hoàng sắc Sa Trùng dài hơn mười mét. Hắn nhìn vào cái miệng lớn răng lởm chởm chiếm toàn bộ phần đầu của con Sa Trùng thì cảm thấy có chút buồn nôn. So với đám độc trùng ở Hoàng Phong Sa Mạc này thì hắn cảm thấy đám yêu thú ở Hoàng Liên Sơn Mạch đáng yêu hơn nhiều.
- Tiểu Xích, mau làm thịt chúng đi.
Tiểu Xích nghe Phạm Thiên ra lệnh thì hai mắt liền dấy lên hỏa diễm mũi thì phun ra từng đạo Tam Muội Chân Hỏa.
- ------☆☆☆☆-------