Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 76:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 76. Sói và Tiên Tri

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Nhân vật quan trọng?

Ngụy Tử Hư hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra mà cười rộ lên: "Dân Tắc, anh là Tiên Tri?"

Bành Dân Tắc không phủ nhận, tiếp tục nói: "Tối ngày thứ sáu tôi kiểm tra cậu, Sói."

Tối ngày thứ sáu? Ngụy Tử Hư nhớ đó là hôm Lạc Hợp kiên quyết chỉ ra hắn là Sói, nhưng lại bị phe thứ ba và Triệu Luân tư lợi cá nhân bỏ phiếu xử tử. Vị giáo sư dạy triết học kia đến chết cũng không hề giãy dụa, ung dung đón nhận tất cả, còn chẳng chút kiêng dè tỏ vẻ y chỉ là đi trước một bước xuống Địa Ngục chờ Ngụy Tử Hư.

Lạc Hợp bị đóng đinh trên thập tự giá giữa lưới võng data, nhưng cũng trở thành tâm ma vĩnh viễn của Ngụy Tử Hư. Xem ra thái độ kiên định của y ngày đó đã thành công tác động đến Tiên Tri, ngay trong buổi tối đi kiểm tra Ngụy Tử Hư.

Thì ra là tối hôm đó. Ngụy Tử Hư cười rộ lên, chính là buổi tối mà anh ta nói với hắn "Cho dù tất cả mọi người đều nói cậu là Sói, tôi vẫn sẽ tin tưởng cậu."

Ngụy Tử Hư khẽ gật đầu, có chút tán thưởng: "Là vậy à. Dân Tắc có thể phát hiện ra điểm dị thường sớm như vậy, kiểm tra thân phận của tôi, không bị tôi lừa dối, trước sau đều có quyết định của chính mình, như vậy rất tốt, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng." Ngụy Tử Hư chưa từng hoài nghi Bành Dân Tắc là Tiên Tri. Không phải bởi vì anh không khả nghi, chỉ là Tiên Tri mà không tự tiết lộ thân phận thì chẳng khác gì Dân Thường, đến thời điểm này lại càng vô dụng.

"A..." Bành Dân Tắc nhìn nụ cười của Ngụy Tử Hư, trong lời nói mang theo sự châm chọc: "Thiệt thòi cho cậu còn phải ra vẻ thoải mái như vậy."

Bành Dân Tắc đã sớm biết thân phận của hắn, còn giả bộ không hay biết gì tiếp tục che chở hắn. Ngụy Tử Hư có thể lập tức thản nhiên tiếp nhận sự thật này, Bành Dân Tắc cơ hồ không cách nào tưởng tượng được.

Bởi khoảnh khắc mà Bành Dân Tắc soi ra Ngụy Tử Hư Sói, anh giống như đã nghe thấy âm thanh cả thế giới vỡ vụn.

Thiết bị của Tiên Tri là máy chiếu Hologram lập thể lắp đặt trong phòng, tám máy thu phát được bố trí phân tán, kết xuất ra hình ảnh ba chiều có kích thước như người thật.

Tối ngày thứ nhất Bành Dân Tắc kiểm tra Triệu Luân, bởi vì hắn từng trở về phòng một lần, sau đó lại yêu cầu kiểm tra phòng của tất cả mọi người. Ngày thứ nhất chỉ có hành vi của hắn khả nghi nhất, Bành Dân Tắc nhập tên Triệu Luân, khởi động thiết bị. Triệu Luân mặc một bộ đồ đi săn, mang đồ bảo hộ ngực bằng da thuộc và xà cạp, tay xách một cây súng săn, trong miệng còn ngậm một điếu xì gà rất tiêu chuẩn.

Thì ra là trực tiếp thiết kế tạo hình theo đúng nhân vật đóng vai.

Mấy ngày kế tiếp, Bành Dân Tắc cũng sẽ chờ đến tối để kiểm tra từng người. Ngày thứ hai là Mạc Vãn Hướng, cô ta biết rõ có lưới điện cao thế, còn ồn ào đòi chạy trốn lôi kéo sự chú ý của mọi người, ngay sau đó Thường Hoài Cẩn chết trong phòng cô ta. Thế nhưng kết quả rất tẻ nhạt, Mạc Vãn Hướng mặc một bộ áo vải thô sơ đại biểu cho Dân Thường, nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Bành Dân Tắc. Bành Dân Tắc nghĩ có lẽ bản thân anh đã đắm chìm trong Death Show quá lâu, quên mất người bình thường nên có phản ứng sợ hãi.

Ngày thứ ba kiểm tra Hàn Hiểu Na, cô ta và Lâm Sơn Chi không thù không oán, lại nghe lén Lâm Sơn Chi nói chuyện với Chu Du, còn bỏ đá xuống giếng.

Trang phục của Hàn Hiểu Na tương đối khác biệt, cô ta cưỡi trên một cây chổi, mặc một chiếc đầm dài màu tím đen và đội mũ nhọn hoắt, có sắc thái của Phù Thủy trong truyện cổ tích.

Sau khi kiểm tra xong, Bành Dân Tắc ra ngoài tản bộ, chính lúc đó thì bắt gặp Ngụy Tử Hư bị thương, Lạc Hợp tâm tình kích động chất vấn Ngụy Tử Hư có nhìn thấy Sói không. Phản ứng đó có chút khác thường, hơn nữa mỗi lần thẩm phán đều do y nắm giữ nhịp điệu, Bành Dân Tắc quyết định tối ngày thứ tư sẽ kiểm tra y.

Kết quả đơn giản sáng tỏ, Lạc Hợp mặc áo vải giống hệt Mạc Vãn Hướng, khẽ đẩy kính mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng cơ trí, không hiểu sao lại khiến Bành Dân Tắc cảm thấy khó chịu.

Mục tiêu ngày thứ năm thì vô cùng rõ ràng, bởi vì Lưu Tỉnh tự nhận là Tiên Tri. Bành Dân Tắc mang theo tám phần tin tưởng Lưu Tỉnh là Sói, kết quả lại ngoài ý muốn. Lưu Tỉnh khoác Himation[1] trắng, là loại trang phục phổ thông thời Hy Lạp cổ đại, sau lưng mang theo cung và bao đựng tên, trên trán đeo vòng nguyệt quế. Cổ áo rất thấp, lộ ra cả một khoảng ngực lớn, trang phục thần thánh bị gã mặc thành dáng vẻ vô cùng gợi cảm. Không ngờ gã lại là Cupid.

[1] Himation là một loại quần áo dưới dạng áo choàng hoặc khăn quấn thời Hy Lạp cổ đại.

Cupid giả dạng Tiên Tri, nói rõ đã có phe thứ ba xuất hiện. Bành Dân Tắc vốn dự định kiểm tra xong Lưu Tỉnh, ngày thứ sáu lật bài, nhưng phe thứ ba khiến anh có chút lo lắng. Tình huống xấu nhất là toàn bộ người của phe thứ ba đều còn sống, nếu anh nhận là Tiên Tri sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu của chúng, dù trong thẩm phán không thể giết chết anh, con Sói trong phe đó cũng sẽ chờ đến đêm để ra tay. Hơn nữa anh chưa soi ra bất cứ con Sói nào, thân phận Tiên Tri không chắc chắn có thể ngồi vững.

Anh do dự đến tận thẩm phán ngày thứ sáu, không ngờ mũi nhọn hoài nghi lại không chỉ hướng Lưu Tỉnh, mà bị Lạc Hợp cưỡng ép quay sang Ngụy Tử Hư.

Lạc Hợp là Dân Thường, anh biết rõ điều đó, nhưng anh càng tin tưởng Ngụy Tử Hư là phe Thiện, vậy nên từ trước đến nay anh chưa từng kiểm tra hắn. Lạc Hợp muốn Ngụy Tử Hư chết, lẽ nào y thuộc phe thứ ba sao? Lạc Hợp thông minh như vậy, phe thứ ba có được y sẽ vô cùng nguy hiểm.

Bành Dân Tắc bỏ cho Lạc Hợp một phiếu. Hiện tại chỉ còn dư lại Triệu Luân, Lục Dư, Lưu Tỉnh, Hàn Hiểu Na, Ngụy Tử Hư và chính anh, đêm nay nhất định có thể soi ra Sói.

8 giờ đã điểm, Ngụy Tử Hư tìm anh nói chuyện, nhắc đến hành động khác thường của Lục Dư. Tối đó kiểm tra Lục Dư tựa hồ đã là chuyện đương nhiên.

Nhưng thái độ bình tĩnh của Lạc Hợp vẫn khiến anh canh cánh trong lòng. Nên tin tưởng Lạc Hợp kiểm tra Ngụy Tử Hư, hay tin tưởng Ngụy Tử Hư kiểm tra Lục Dư? Cũng không phải anh đang hoài nghi Ngụy Tử Hư, Bành Dân Tắc tự an ủi chính mình, kỳ thực hai kết quả đều giống nhau: Soi ra Ngụy Tử Hư là phe Thiện, vậy Lục Dư, Lạc Hợp và Lưu Tỉnh chính là phe thứ ba; soi Lục Dư, nếu là Sói, anh có thể yên tâm lớn mật mà lật bài nhận Tiên Tri, nếu là Thiện, vậy chứng tỏ con Sói của phe thứ ba đã chết rồi, anh cũng có thể lật bài dồn phiếu cho Lưu Tỉnh.

Mang theo tâm tình thoải mái, anh nhập tên Ngụy Tử Hư.

Ngụy Tử Hư chậm rãi hiện ra, vây quanh là áo lông thú màu xám tro, cái đuôi lớn quét tới quét lui, mỉm cười nhìn về phía Bành Dân Tắc, đôi tai nhọn hơi đung đưa.

"Nhưng mà, anh đã biết thân phận của tôi, tại sao không bỏ phiếu cho tôi vậy?" Ngụy Tử Hư nghi ngờ hỏi. "Mấy lần bỏ quyền tập thể kia, lặng lẽ bỏ cho tôi một phiếu không được sao? Hoặc là ngay ngày thứ bảy nhận Tiên Tri, khả năng thắng cũng rất lớn."

Bành Dân Tắc soi ra Ngụy Tử Hư là Sói, liền biết Lạc Hợp đối địch với Ngụy Tử Hư không phải vì y ở phe thứ ba. Tình huống xấu nhất là trong những kẻ còn sót lại có đến ba người thuộc phe thứ ba, nếu anh nhận là Tiên Tri, nói Ngụy Tử Hư là Sói, cả hai người họ đều không sống nổi. Hành động này tồn tại cả nguy hiểm và lợi ích song song, chỉ cần anh ta ngồi vững được thân phận Tiên Tri, sẽ có thể dẫn dắt phe Thiện giành thắng lợi.

Ngụy Tử Hư suy tư, ánh mắt chuyển hướng sang khẩu Revolver trong tay Bành Dân Tắc.

Hiện tại hắn đã hiểu, Bành Dân Tắc không ngừng nhấn mạnh ngày cuối cùng, là bởi vì đặc quyền chỉ có hiệu lực nếu anh ta sống sót đến hôm nay, vào buổi sáng, anh tay cầm súng thật đạn thật trong tay có thể coi là vô địch. Đây là một sự lựa chọn, nhận Tiên Tri, có 50% khả năng dẫn dắt thành công tất cả cùng sống sót; che giấu thân phận, có 80% khả năng bản thân sẽ sống sót. Vậy chọn sao đây?

Đặc quyền do Director ngầm đồng ý, nếu nói Bành Dân Tắc có quan hệ với Death Show, vậy những điểm đáng ngờ trên người anh cũng có thể thông suốt được.

Ngụy Tử Hư nhớ lại, ngày thứ nhất, Bành Dân Tắc là người đầu tiên nhấn chọn bài phân vai, trò chơi mới có thể tiếp tục. Director yêu cầu hát một bài làm chuông báo thức, cũng là Bành Dân Tắc phối hợp hoàn thành. Anh ta vô cùng quen thuộc với tòa biệt thự này, từ bích họa cho đến tầng gác mái ẩn giấu. Còn có ngày thứ năm khi anh ta xông tới tóm lấy chiếc bình bay về phía Ngụy Tử Hư, phản xạ của người bình thường chẳng phải sẽ đẩy nó ra sao? Anh ta không hề có hứng thú thưởng thức nghệ thuật, nhưng lại có thể coi là một nửa chuyên gia.

Bởi vì kia chiếc bình kia là thứ mà Director yêu thích, anh ta không bảo vệ Ngụy Tử Hư, anh ta đang bảo vệ cái bình. Nghệ thuật không phải sở thích của anh ta, mà là của Director.

Ngụy Tử Hư có lẽ sẽ xem những hành động bảo vệ của anh đơn thuần là lừa dối, Bành Dân Tắc thầm nghĩ, đầu ngón tay khẽ run. Mặc cho anh có thống thiết thế nào, khái quát rõ ràng tình cảm của anh với Ngụy Tử Hư trong đôi ba câu, Ngụy Tử Hư cũng không thể hiểu, càng sẽ không xem là thật.

Ngụy Tử Hư thấy anh không trả lời, liền truy vấn thêm một câu: "Dân Tắc, tôi muốn biết, một phiếu bỏ cho Lý Chấn kia, là của anh sao?"

Nếu đặc quyền của anh ta là dùng súng hành quyết những kẻ ở phe đối lập, vậy ngày cuối cùng còn lại càng ít người càng tốt. Ở thời điểm những người khác còn không hay biết gì về Death Theater, chỉ có anh ở trong bóng tối lẳng lặng ném ra lá phiếu đầu tiên.

Bành Dân Tắc không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ngụy Tử Hư cười rộ lên: "Thật không ngờ. Dân Tắc, thì ra trong tất cả chúng ta anh mới chính là người muốn giành chiến thắng nhất."

"Nguyện vọng của anh là gì?" Ngụy Tử Hư nhàn nhạt hỏi. "Bất kể là cái gì, trong đó sẽ không có tôi, đúng không?"

"Trò chơi này nên kết thúc." Bành Dân Tắc nói.

"Hẳn rồi, trò chơi mà thôi, sẽ phải có người người thắng, cũng sẽ đến lúc phải kết thúc." Ngụy Tử Hư giơ tay, nhìn thẳng nòng súng, hỏi Bành Dân Tắc: "Muốn nổ súng hả? Dân Tắc, đừng run tay, độ giật của súng lục khá lớn, dùng hai tay giữ sẽ chắc chắn hơn. Đừng lo, tôi không cử động, anh sẽ không bắn trật đâu."

Nghe nói trước khi chết thời gian sẽ trôi chậm lại, Ngụy Tử Hư muốn thử xem có thể nhìn rõ khoảnh khắc đầu đạn bắn ra khỏi họng súng không, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Nhưng Bành Dân Tắc vẫn chậm chạp không động thủ, cho hắn thời gian nghĩ bậy nghĩ bạ, trái lại không sảng khoái lắm.

Tầm mắt của hắn chuyển từ khẩu súng sang mặt Bành Dân Tắc.

Cả khuôn mặt Bành Dân Tắc căng chặt, như một tấm da người không hoàn hảo, miễn cưỡng che lại dáng vẻ chực khóc của anh, đáng tiếc sự kiên định bên trong ánh mắt anh đã dần dần bị thay thế bởi bất lực, thoạt nhìn sợ hãi đến vậy.

Nhưng người cầm súng rõ ràng là anh ta.

Ngụy Tử Hư không đợi được tiếng súng. Bành Dân Tắc không cho được hắn thứ hắn muốn, thậm chí ngay cả sự xóa bỏ cũng không có can đảm giao ra.

Ngụy Tử Hư không hiểu, chuyện đơn giản như vậy, sao anh ta lại không làm được?

"Cậu nhận thua đi."

Giằng co hồi lâu sau, Bành Dân Tắc đột nhiên mở miệng.

Ngụy Tử Hư khó hiểu nhíu mày.

Giương súng quá lâu, tay phải Bành Dân Tắc cơ hồ đã mất đi tri giác, tựa như một thân cây khô thẳng tắp, anh gằn từng chữ: "Cậu nhận thua, thừa nhận là tôi thắng, vậy cũng được tính. Các cổ đông không cho phép thông tin về Death Show lộ ra ngoài, cậu sẽ bị cắt bỏ chất trắng[2] từ hốc mắt, biến thành một kẻ đần độn, nhưng ít nhất có thể sống sót."

[2] Chất trắng cấu thành nên hơn phân nửa bộ não (chiếm tới 60%), còn lại là chất xám.

"Nếu có cơ hội..." Bành Dân Tắc nói tiếp, âm cuối hơi run rẩy. "Tôi sẽ đi tìm cậu. Bất kể cậu biến thành bộ dạng gì, tôi đều sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Chúng ta sẽ đến phòng tập thể hình cạnh nhà cậu, làm tình trên ghế nâng tạ, mãi đến tận khi bị đuổi ra ngoài. Cùng nhau dạo quanh Vương Phủ Tỉnh, ăn thử đồ ăn vặt cạnh trường trung học. Tôi sẽ nắm tay cậu đi qua công ty cậu, nhà cậu, công viên mà cậu thường tới, dẫn cậu tới thăm nơi tôi lớn lên. Tương lai mà cậu từng nói, tôi sẽ giúp cậu thực hiện tất cả."

Trên mặt Ngụy Tử Hư lộ đầy vẻ nghi hoặc, tựa hồ đang nhớ lại xem lúc nào hắn đã nói những điều đó.

Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Bành Dân Tắc, hắn rốt cục không nhịn được bật cười thành tiếng: "Ha ha—— "

"Dân Tắc, anh thật đáng yêu." Ngụy Tử Hư cười nói.

"Nhưng mà Dân Tắc à, công việc của tôi không dành cho kẻ đần độn, anh làm vậy khác nào đá mất bát cơm của tôi?"

Bành Dân Tắc: "Cậu giả mạo người chơi tiến vào Death Show, lẽ nào thật sự cho rằng có thể mang theo tư liệu rời đi sao?"

Ngụy Tử Hư: "Chẳng phải Director nói rồi sao, người thắng cuộc có thể rời đi."

Bành Dân Tắc: "Cậu không thể thắng."

Ngụy Tử Hư bật cười: "Khó nói, chỉ cần không chết, chuyện gì cũng có khả năng."

Hắn đã nói đến mức này, Bành Dân Tắc rốt cuộc không còn lý do gì để bỏ qua cho hắn nữa.

"Ngụy Tử Hư —— "

Bành Dân Tắc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là do cậu chọn."

Anh một lần nữa điều chỉnh tư thế, nòng súng chĩa vào mi tâm Ngụy Tử Hư, ngón tay đè lên cò súng, chỉ cần khẽ động một chút là có thể chấm dứt tất cả.

Anh nói một câu sau cùng với Ngụy Tử Hư.

"Có di ngôn gì không?"

"Di ngôn?"

Ngụy Tử Hư hơi ngửa đầu, nhìn về phía lỗ thủng chứa loa phóng thanh trong góc nhà. "Thật ra thì có."

Hắn dùng giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng đề nghị với Bành Dân Tắc: "Có điều di ngôn của tôi hơi dài, Dân Tắc có thể bỏ tay xuống không, tôi cũng mệt muốn chết rồi."

Hắn đẩy ghế tựa ra sau, vẫn giơ cao hai tay như trước, chậm rãi đứng dậy. Khẩu súng trên tay Bành Dân Tắc cũng di chuyển theo, đề phòng bất cứ động tĩnh gì sẽ nổ súng.

Nhưng Ngụy Tử Hư tỏ vẻ vô cùng thong dong, tử vong là sự bình yên vĩnh hằng, họng súng đen ngòm khiến hắn cảm thấy thả lỏng. Tiếp sau đây hắn sẽ phải nói ra một số lời chân tâm thực lòng, nếu không thể sống sót rời khỏi Death Show, hắn cũng không cần tiếp tục lo lắng sẽ bị ai chọc thủng nữa, bí mật che giấu nhiều năm rốt cuộc cũng có thể phô bày. Chết và nói thật, hai lựa chọn này đều ổn, hắn cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Ngụy Tử Hư đi tới trung tâm phòng thẩm phán, chân đạp trên thảm trải sàn màu đỏ sậm, ngẩng đầu ưỡn ngực, hóp bụng nâng mông, là một dáng đứng vô cùng hoàn hảo. Hắn buông hai tay xuống, một tay để dọc song song mép quần, một tay đưa ngang trước người, hướng về phía camera ẩn trong bóng tối, cúi mình chào.

Tư thế kia khiến Bành Dân Tắc liên tưởng tới một hằng hề đang hóa trang lên sân khấu trước đài hành hình, chuẩn bị biểu diễn một hồi bi kịch hoang đường.

Ngụy Tử Hư cúi chào xong, đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào camera nói:

"Umbrella tiên sinh, tôi là fan trung thành của ngài."

"Tất cả các kỳ Death Show của ngài tôi đã xem không sót đoạn nào. Những tài liệu đó bình thường rất khó đụng tới, tôi không thể không lần mò nhiều năm trong bóng tối, cuối cùng mới có thể trở thành thành viên tổ chuyên án điều tra Death Show, thưởng thức kiệt tác của ngài."

"Có thể tự mình tham gia Death Show, là vinh hạnh của tôi. Nhưng nói đến nguyện vọng, thì bản thân tôi lại có chút đặc biệt."

Bành Dân Tắc nghẹn lời, chưa tiêu hóa được hết phát ngôn của Ngụy Tử Hư. Mà hai mắt Ngụy Tử Hư sáng quắc, hai tay giang ra.

"Toàn bộ màn trình diễn từ đó đến


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.