Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 51: Âm thanh kết thúc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 51. Âm thanh kết thúc

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Cơm tối xong xuôi, Bành Dân Tắc không yên lòng mà rửa bát.

"Ồ, không phải có máy rửa bát sao, sao phải rửa tay vậy?" Ngụy Tử Hư lượn lờ đến gần.

Bành Dân Tắc quay mặt đi, nhìn bồn rửa, trên găng tay cao su toàn là bọt. "Đang nghĩ vài chuyện. Trước đây tiên sinh nói, những lúc nghĩ không ra đáp án thì tốt nhất là đi làm việc nhà, vừa làm vừa nghĩ tiếp sẽ không bị đứt đoạn, ví dụ như rửa bát."

Ngụy Tử Hư cạn lời, cảm thấy chẳng qua là vị tiên sinh kia viện cớ lười rửa bát thôi. Hắn liền im lặng đứng cạnh Bành Dân Tắc phát sáng tỏa nhiệt.

"Sao, cậu cứ nhìn chằm chằm như thế thì bát đũa sẽ sạch lên à?" Bành Dân Tắc buồn cười.

Ngụy Tử Hư khiêm tốn đáp: "Để tôi thử xem."

Kết quả rõ ràng là nước rửa bát vẫn hữu dụng hơn mắt hắn nhiều, không bao lâu sau Bành Dân Tắc đã rửa xong. Anh xếp gọn đồ vào tủ bát, Ngụy Tử Hư nhẹ giọng hỏi: "Dân Tắc, bây giờ đã nghĩ ra đáp án chưa?"

Bành Dân Tắc đưa lưng về phía hắn, đáp lại bằng một câu hỏi: "Ngụy Tử Hư, lúc tôi chuẩn bị làm xích đu cậu nói muốn thử lắp ráp một thiết bị điện tử, bây giờ đã làm xong rồi chứ?"

"Cái đó à." Ngụy Tử Hư cười. "Tôi vẫn chưa nghiên cứu kỹ phần cứng, thất bại cả rồi."

"Vậy à." Bành Dân Tắc trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Cậu còn nói rất mong chờ tôi làm xong xích đu, nhưng tôi làm xong rồi, cậu vẫn chưa ngồi lên lần nào."

"Dân Tắc." Ngụy Tử Hư nói. "Tôi nhát lắm, anh biết mà."

"Ngụy Tử Hư, tôi thật sự rất tò mò." Anh xoay người lại, vắt găng tay lên cạnh bàn, nghiêm túc nhìn Ngụy Tử Hư. "Cậu nói thích tôi, rốt cuộc là thích tôi ở chỗ nào?"

Ngực, eo, mông, chân. Ngụy Tử Hư tỉ mỉ tổng kết. "Ừm... Dân Tắc tính tình cởi mở này, con người cũng rất rộng rãi, trong hoàn cảnh này mà vẫn bình tĩnh như vậy, có cảm giác vô cùng đáng tin. Ngoài cảm giác an toàn ra, chắc là còn chút gì đó rung động trong nháy mắt nữa. Mấy tâm tư kiểu này miêu tả ra thật phức tạp mà..."

"Ừm, tôi hiểu." Bành Dân Tắc ngắt lời. "Đừng để ý, bây giờ tôi đang không được bình tĩnh lắm."

Đâu chỉ bây giờ, cứ lúc nào có Ngụy Tử Hư bên cạnh, anh đều không bình tĩnh nổi.

"Ồ..." Ngụy Tử Hư nuốt lại một đống lời phân trần hoa mỹ, nhớ đến thứ hắn vừa phát hiện được ở đại sảnh, liền đề nghị: "Dân Tắc, tôi tìm thấy ở khu giải trí một máy hát đĩa, đĩa hát cũng ổn lắm. Nếu anh muốn bình tĩnh lại, có nguyện ý cùng tôi nhảy một điệu không?"

Chọn một vũ khúc nơi cung điện, giai điệu hoa lệ mà trang trọng.

Ánh sáng trong đại sảnh mờ mịt, đèn treo hình nhánh hoa dày nặng. Những kẻ khác bởi sợ hãi và kiêng kỵ mà núp trong bóng tối, cả căn biệt thự yên tĩnh đến âm trầm. Giữa khung cảnh đó vang lên một khúc nhạc tao nhã, hai kẻ đứng trên bờ tuyệt vọng an ủi lẫn nhau, da thịt ấm áp tương thiếp kề cận, thân thể nhẹ nhàng di chuyển, tựa như từ bỏ hết những lo toan, lặp lại động tác, không hỏi thế sự, không than phiền oán trách bất cứ điều chi.

Không có lễ phục hay sàn nhảy tương xứng, chỉ là nơi đại sảnh, hai người quần áo đơn giản, Bành Dân Tắc nhìn Ngụy Tử Hư đưa tay phải ra đỡ lấy tay anh, nở một nụ cười nho nhã lễ độ, lại có một loại hài hòa quỷ dị khó hiểu.

"Thật ra tôi không biết nhảy..." Bành Dân Tắc do dự nói.

Phố xá ban chiều tấp nập kẻ đến người đi, bên lề đường có người đứng kéo đàn accordion. Người kia nâng tay phải Ngụy Tử Hư lên, mỉm cười đầy tao nhã, một tay khác khoát lên eo hắn, kéo hắn đến gần mình. "Những lúc mất bình tĩnh, nhảy một điệu là ổn rồi."

"Tôi không biết nhảy." Ngụy Tử Hư cứng đờ trả lời.

"Không sao." Y nói. "Điệu Valse chỉ có ba phách thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ đi theo nhịp của tôi là được."

"Không sao." Ngụy Tử Hư cười nói. "Điệu Valse chỉ có ba phách, cứ theo tôi là được." Hắn nhắm mắt lại, tựa trán lên vai Bành Dân Tắc. Bành Dân Tắc cảm nhận được trọng lượng trên bả vai, và cả nhiệt độ từ những ngón tay Ngụy Tử Hư. Chỉ những khi hắn không nói chuyện, Bành Dân Tắc mới cảm thấy khoảng cách giữa họ được rút ngắn đôi chút, bởi dù hắn có không nỉ non mấy lời tâm tình dễ nghe, ít nhất cũng không phải đang nói dối lừa gạt anh.

Anh thích một Ngụy Tử Hư thành thực, dù điều đó sẽ phá nát tất cả những gì anh ảo tưởng.

"Này, đang ở trong đại sảnh đấy." Bành Dân Tắc kháng cự một câu, mà Ngụy Tử Hư tựa như không nghe thấy, chỉ thả lỏng dựa vào anh, tiến nửa bước, lùi về sau, quay người, thản nhiên xoay tròn giữa tiếng nhạc.

"Này, đang đứng giữa đường đấy." Ngụy Tử Hư kháng cự, muốn rút tay lại.

"Có sao đâu." Người kia cười, ánh mắt của những kẻ xung quanh là thứ y không thèm để tâm đến nhất. Ngụy Tử Hư bị y dắt tay xoay vòng, làn da y khô ráo mát lạnh, giữa mùa đông lạnh lẽo ở đất nước này nắm lấy tay hắn, chẳng hề khiến người ta an tâm, trái lại chỉ càng thêm hồi hộp. Lúc y vươn tay, trong cổ tay áo khoác xám lộ ra một đoạn blouse trắng muốt, Ngụy Tử Hư nhớ y nói lúc về trường phải lập tức đến phòng thí nghiệm.

Trước nay y chỉ mặc áo sơ-mi đen, nếu không quàng khăn sẽ đóng khuy đến tận nút trên cùng. Sơ-mi đen phối với blouse trắng, là một kiểu trang phục cực kỳ cấm dục, nhưng bản thân y lại khiến người khác chẳng thể liên tưởng được tới hai chữ "cấm dục" này. Y tựa như một thứ ý niệm kỳ ảo, một điều lý luận diệu hoặc nào đó mà hắn không thể đoán trước. Ngụy Tử Hư không cách nào xâu chuỗi được từ những sinh hoạt, tình cảm hay tư tưởng của y.

Tại sao có thể tồn tại một kiểu người như vậy? Ngụy Tử Hư thậm chí hoài nghi, e rằng bản thân hắn đã sớm phát điên rồi, người kia thực chất cũng chỉ là một nhân cách do hắn tự tưởng tượng ra mà thôi.

Chỉ là, sao có khả năng chứ, vì y chính là kiểu người mà Ngụy Tử Hư mãi mãi không thể trở thành được.

Thế nên Ngụy Tử Hư biết, y là chân thực.

"Sao thế, không ngờ tôi còn biết khiêu vũ đúng không?" Y hỏi.

Ngụy Tử Hư: "Đúng là không ngờ."

Y cười: "Chuyện cậu không ngờ tới còn nhiều lắm."

Ngụy Tử Hư tựa trán lên vai Bành Dân Tắc, nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm đắm trong điệu nhạc, mười ngón đan xen, chuyển động xoay tròn, tựa như một loài ký sinh vật bám trên người anh.

Hai người không ai nói một lời, máy hát đĩa phát ra âm nhạc lấp đầy từng kẽ hở. Trước đây, Bành Dân Tắc nhìn thấy những cảnh nhảy múa trong phim đều sẽ cảm thấy không thiết thực. Ôm ấp khiêu vũ có tác dụng gì, còn chẳng bằng đi làm ít đồ ăn tập luyện ít võ. Nhưng khi Ngụy Tử Hư khiêu vũ lại không có cảm giác lúng túng như vậy, bản thân hắn cho anh một cảm giác rối loạn mà không chân thực. Ngụy Tử Hư nói yêu, Ngụy Tử Hư làm một hành động lãng mạn, bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng ôm lấy anh, tựa như một thứ độc dược kéo dài, 1% ngọt ngào, 99% còn lại tất cả đều là mê hoặc dối trá.

Tiên sinh đã dạy, chất thức thần[1] có một lượng cực nhỏ là kịch độc, số ít có thể phát huy tác dụng chỉ với một phần ngàn gam. Nhưng tiên sinh lại không dạy anh làm cách nào để giải độc. Ngụy Tử Hư đến trước một bước, mỗi lần đụng chạm lại càng tiêm nhiều hơn độc tố vào thần kinh anh.

[1] Chất thức thần là một loại thuốc kích thích gây ảo giác, gây ra thay đổi trong suy nghĩ, thị giác/thính giác và trạng thái của ý thức.

"Những chuyện cậu nói, chẳng có chuyện nào thực hiện cả."

Thanh âm Bành Dân Tắc trầm thấp, lẫn vào tiếng nhạc khó lòng phân biệt.

"Cậu chỉ nói vậy thôi, tôi cũng không nên để ý như thế. Nhưng tôi rất sợ, bởi cậu nói thích tôi, có phải cũng chỉ là một lời nói suông thôi không."

"Suỵt ——" Ngụy Tử Hư ngẩng đầu lên, giữa kẽ răng bật ra một ám hiệu yên lặng, bờ môi khô khốc xẹt qua cổ Bành Dân Tắc.

Mặt hắn chỉ cách gần trong gang tấc, trên người có mùi sữa tắm thoang thoảng dễ chịu. Lúc Bành Dân Tắc phát hiện mình thích hắn, anh coi hắn như một giấc mộng đẹp không cách nào chạm tới, nhưng càng tiếp cận Ngụy Tử Hư, anh mới càng nhận ra giấc mộng này giả tạo đến mức nào. Sự giả tạo đó khiến anh phẫn nộ. Rõ ràng anh không nên ngơ ngẩn ôm lấy Ngụy Tử Hư như thế này, điều anh phải làm là đẩy hắn vào tường, gặm cắn hắn, bẻ gãy hắn, thô bạo xé nát mặt nạ giả tạo của hắn.

Nhưng dù đã tính toán như vậy, anh vẫn chẳng thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng Ngụy Tử Hư cúi đầu sụp đổ. Cái anh thấy chỉ là chính bản thân càng lúc càng lún sâu trong những ảo giác hắn mang cho, không cách nào kiềm chế. Nếu anh không nhanh chóng ngăn cản chính mình, để mặc cho dục vọng độc chiếm Ngụy Tử Hư bành trướng, anh biết Ngụy Tử Hư sẽ không thay đổi vì anh, nhưng anh đã không còn cách nào quay lại như trước nữa rồi.

Anh từng cho rằng Ngụy Tử Hư mê muội vì mình, anh mới là người đưa ra lựa chọn. Nhưng đến khi phát hiện chân tướng, anh rốt cuộc hiểu ra là ai mới là kẻ không còn lựa chọn nào khác. Buông bỏ mới là con đường đúng đắn nhất, anh biết là như vậy, nhưng biết rồi mới thấy bản thân thật sự hết thuốc chữa khi vẫn cứ muốn nắm lấy.

Không phải điểm lành.

Giữa đại sảnh tối tăm quạnh quẽ, Bành Dân Tắc hơi khom người xuống, ôm lấy vai Ngụy Tử Hư.

Tất cả những thứ đó, hoàn toàn không phải điềm lành.

"Ngụy Tử Hư, nếu tâm lý có vấn đề nhất định phải nói nhé, đừng gạt tôi."

"Không liên quan đến cậu, đừng xen vào chuyện của tôi."

"Sao lại không liên quan chứ?" Y nói đầy bất mãn, ghé tới bên tai Ngụy Tử Hư, câu nói kia chưa từng phai mờ trong ký ức hắn.

"Ngụy Tử Hư, tôi sẽ —— cậu."

Nhưng vào lúc đó, Ngụy Tử Hư lại vô cùng mất kiên nhẫn: "Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cậu."

Người kia hoàn toàn không vì bị hắn từ chối mà lui, vẫn còn nóng lòng muốn thử: "Vậy dựa vào cái gì mà cậu không tin? Ngụy Tử Hư, những chuyện tôi nói, có chuyện nào không thực hiện được chưa?"

Ngụy Tử Hư không để ý đến y, thậm chí cố ý nhảy sai đạp y mấy phát, đau đến mức y gào khóc thảm thiết, tự hắn vui vẻ chơi một mình.

Khúc nhạc kết thúc, y cười cười lấy lòng sán đến. "Thế nào, đã bình tĩnh lại chưa?"

Đĩa hát đã tới đoạn kết, tiếng nhạc ngưng hẳn, chỉ còn lại âm thanh kim chỉ sượt trên mặt đĩa vang lên những tiếng sàn sạt.

Ngụy Tử Hư dừng lại, như một quý ông lịch thiệp hôn lên mu bàn tay Bành Dân Tắc. Hắn không giải thích bất cứ điều gì, chỉ mỉm cười, trong mắt như có như không hiện lên sự dung túng và hoài niệm.

"Đã bình tĩnh lại chưa, Dân Tắc?"

Ánh nắng buổi chiều ấm áp, không khí cuối thu mát mẻ, bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, là một ngày đẹp trời hiếm có ở Bắc Kinh.

Ngụy Tử Hư đứng một mình trước cửa viện kiểm sát, mắt nhìn đường phố ngựa xe như nước.

Đây là kết thúc rồi sao?

Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tử hình bằng tiêm thuốc độc đang dần thay thế những phương thức tử hình khác. Ba mũi tiêm[2], Lý được phủ vải trắng, đẩy ra ngoài, toàn bộ quá trình bất kể là đối với tội phạm hay khán giả đều quá mức ngắn ngủi. Đó là hình phạt dành cho kẻ tội ác tày trời mà Ngụy Tử Hư căm hận nhất.

[2] Gồm ba loại thuốc tiêm theo trình tự: midazolam gây mê, thuốc tê làm cơ bắp thịt và thần kinh ngưng hoạt động, muối kali làm tim ngừng đập.

Nếu hỏi anh trai, anh nhất định sẽ nói án mạng liên hoàn này đã được xử lý ổn thỏa. Cảnh sát truy bắt không ngừng nghỉ suốt mười mấy năm, thu thập chứng cứ, không có "cấp trên" gây áp lực hay ẩn tình gì khó nói. Thuận lợi bắt được nghi phạm, không có thế lực khủng bố sau màn làm người ta đau đầu, không có luật sư mờ mắt vì tiền vứt bỏ đạo đức đứng ra biện hộ. Mặc dù cuối cùng Lý thể hiện như tinh thần hắn có vấn đề, quan tòa cũng đã trấn an lòng dân bằng phán quyết lập tức thi hành án tử. Giết người đền mạng, là một kết cục toàn vẹn biết bao.

Tất cả mọi người vỗ vai hắn, nói với hắn đây là kết quả tốt nhất rồi, còn gì không hài lòng nữa đây?

Ngụy Tử Hư không hiểu.

Lý nằm trên giường, đã được gây mê, đến mũi tiêm thứ ba thì kết thúc, tựa như đang ngủ, bình yên thư thả mà chết đi.

Hắn nhớ tới cô bé vui vẻ kia, nhớ bím tóc xinh xinh của em, nhớ cánh tay nhỏ mập núc ních toàn là thịt, nhớ em nói Chúa sẽ phù hộ mình.

Tay chân em bị bẻ gãy, toàn thân đều là vết thương, lúc được phát hiện đã ngâm nước đến phù thũng, trong âm đạo toàn là tạp vật ghê tởm.

Em nhất định đã rất đau, đúng không?

Ngụy Tử Hư băng qua đường phố, tìm đường về nhà.

Hắn lướt qua một cặp tình nhân đang liếc mắt đong đưa, một thiếu nữ thảy đồng xu vào hồ phun ước nguyện, vài bác gái mang quạt lụa nhảy một điệu quảng trường. Những con người muôn hình vạn trạng hướng đến vô vàn phương hướng, hoặc cười hoặc mắng, nhưng đều mang những bước chân vững vàng và đôi mắt tràn ngập hy vọng. Tựa như cuộc sống hạnh phúc của họ sẽ mãi mãi vững chắc không bao giờ sụp đổ.

Ngụy Tử Hư cố gắng đè xuống kích động. Hắn rất muốn túm lấy một người, hỏi người đó rốt cuộc có cái gì để dựa vào chứ? Một chút sai lệch nhỏ bé cũng có thể hoàn toàn đảo lộn quỹ tích nhân sinh, cá nhân yếu ớt, quy tắc pháp luật hay bồi thường kinh tế, cũng chỉ có thể duy trì từ đường bờ biển trở về, không thể nghĩ thêm, không thể quay lại. Rốt cuộc là dựa vào đâu, mà cho rằng những sai lệch đó sẽ không rơi xuống đầu mình?

Nhưng hắn sẽ không hỏi, cũng sẽ không tỏ ra mê man như vậy. Nơi này có người, rất nhiều người, đâu đâu cũng là người, hắn theo thói quen bắt đầu diễn. Hắn từ nhỏ đã ưu tú, thông minh hiểu chuyện, đứa nhỏ nhà người khác gặp nạn, Ngụy Tử Hư mạnh mẽ chỉ mất có một ngày để kìm nén đau thương, ngoan ngoãn đi dự thi mang cúp đoạt giải về cho ba mẹ.

Nhưng thật kỳ lạ, hắn rõ ràng đang đứng trên phố lớn ánh nắng rực rỡ, tại sao lại cảm thấy không thể thở nổi? Có nước biển từ dưới chân hắn trào ra, dâng lên đến quá đỉnh đầu. Hắn bắt đầu nghẹt thở, hô hấp không ngừng rút đi. Tại sao những người khác không bị ảnh hưởng? Tất cả đều đang bước đi dưới ánh mặt trời, chỉ có mình hắn chìm giữa đáy biển tối tăm không một tia sáng. Những gì người khác làm được, hắn nhất định cũng có thể làm được. Mẹ đã nói như vậy mà: Những đứa trẻ khác đều không thể sánh bằng con.

Ngụy Tử Hư đứng dưới chung cư nhà mình, ngẩng đầu lên, tòa nhà cao vút giữa tầng mây âm u đầy tử khí, lại sạch sẽ không vương một hạt bụi. Đó là ngày bình thường cuối cùng trong thế giới của hắn.

Có một tác gia từng viết. "Và như thế kết thúc cuộc đời. Bằng tiếng nấc nghẹn chứ chẳng bằng tiếng đập vang."[3]

Ngụy Tử Hư quả thực có nghe thấy, bên trong cơ thể hắn, truyền đến một tiếng nấc nghẹn.

Nhưng hắn đã lờ nó đi.

[3] This is the way the world ends: Not with a bang but a whimper. Trích Những kẻ rỗng tuếch (The Hollow Men) – Thomas Stearns Eliot.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.