Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 24: Đánh cờ




Chương 24. Đánh cờ

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Quân trắng di chuyển, tốt tiến lên hai ô. Ngụy Tử Hư đi xong, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Lạc Hợp. Có lẽ do ngồi lâu trong văn phòng, da y có chút trắng bệch, hàng lông mày nâu đậm chỉnh tề, sống mũi vừa thẳng vừa nhỏ, lúc cúi đầu cặp kính không gọng trượt xuống, lộ ra đôi mắt hoa đào bị che giấu sau thấu kính phản quang. Lúc y tập trung suy nghĩ có thói quen đan tay đặt trên môi. Thường xuyên cau mày, giữa lông mày đã xuất hiện dấu vết hình chữ 'Xuyên' 川 mờ mờ.

Đa số thời gian y đều rất yên tĩnh, nhưng vẫn khó tạo cảm giác ôn hòa cho người khác. Y luôn lạnh lùng tự thuật, đứng từ xa quan sát, luôn luôn kháng cự, luôn luôn cảnh giác. Chỉ cần nhìn bề ngoài, Ngụy Tử Hư đã cảm thấy kỳ thực y và hắn vô cùng giống nhau.

"Giáo sư Lạc nghĩ loại quy tắc nào có sức trói buộc lớn nhất?" Ngụy Tử Hư đột nhiên hỏi.

"Hả?" Lạc Hợp liếc hắn. "Chắc là pháp luật. Nội dung chính xác rành mạch, không ngừng chỉnh sửa và hoàn thiện, có cơ quan cưỡng chế chấp hành, cũng coi như là quy tắc trói buộc cao nhất."

Ngụy Tử Hư di chuyển một quân cờ, cười tủm tỉm: "Đó cũng là câu trả lời phổ biến nhất tôi nhận được." Hắn học theo Lạc Hợp, dùng đốt ngón tay nâng cằm. "Nhưng nếu khả năng trói buộc thực sự mạnh như vậy, tại sao vẫn phải không ngừng bổ sung hiệu chỉnh? Chẳng phải là do không ngừng xuất hiện lỗ hổng, không ngừng có người làm trái với nó sao?"

Lạc Hợp đi xong một bước, nhìn thẳng vào hắn. Ngụy Tử Hư cầm lên một quân tượng. "Đôi lúc khi lái xe qua cầu vượt, tôi bắt đầu nghĩ, nếu có một chiếc xe nào đó mất khống chế, hay ai đó đi ngược chiều, vậy hết thảy những chiếc xe tuân thủ luật giao thông khác đều sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa chính bởi thói quen tuân thủ luật giao thông, họ không thể quay đầu, không thể né tránh, ngay cả năng lực bảo vệ bản thân cũng không có. Nếu quy tắc lập ra không phải để bảo vệ con người, thì là vì cái gì đây?"

"Những trường hợp như cậu nói rất ít." Lạc Hợp đặt xuống một quân cờ.

"Ha ha, chắc vậy. Giáo sư Lạc, trước tiên không nói đến năng lực chấp pháp, chúng ta đều biết tra án trong hiện thực không giống phim truyền hình, một tập là có thể giải quyết xong, hơi ly kỳ một chút đã có thể trở thành án treo. Coi như pháp luật trăm phần trăm hoàn mỹ, tội phạm trăm phần trăm sẽ bị trừng phạt, liệu cái ác có thể biến mất không? Làm gì có kẻ ác nào lúc phạm tội, trong đầu sẽ nghĩ rằng mình đang xúc phạm một điều lệ nào đó trong cuốn pháp luật dày cộm chứ?"

Quân cờ của Lạc Hợp vững vàng bao vây Ngụy Tử Hư. "Cậu nghĩ như vậy là đã vượt ngoài phạm vi chế độ, cần dùng đến triết học hoặc nghiên cứu hành vi thảo luận, mà khả năng cao là sẽ không có đáp án tiêu chuẩn."

"Vậy nên mới nói, pháp luật cũng không phải quy tắc trói buộc tối cao nhất." Ngụy Tử Hư không chút hoang mang đi tiếp.

"Nếu không thì là cái gì?" Quân hậu của Lạc Hợp tiến lên một bước, chỉ cách vua của Ngụy Tử Hư một ô.

"Là quy tắc trò chơi. Ý nghĩa chân chính của một trò chơi là giúp người chơi thư giãn giải trí, không tuân thủ quy tắc đương nhiên là sẽ không vui rồi. Cũng bởi chơi đùa chẳng thể mang lại lợi ích thực tế gì, sẽ không có ai tốn công đi tìm kiếm lỗ hổng của nó. Chẳng phải rất hoang đường sao, quy tắc được mọi người tuân thủ không phải vì tầm quan trọng của nó, mà là bởi nó chẳng có gì quan trọng cả."

Ngụy Tử Hư di chuyển quân tốt qua vạch kẻ. "Checkmate. Giáo sư Lạc, tôi thắng rồi."

"Tại sao? Rõ ràng vua của tôi cách cậu xa như vậy." Lạc Hợp nhìn quân vua của mình.

"Đây." Ngụy Tử Hư chỉ vào một quân tốt màu đen. "Khi tốt chạm biên có thể phong hậu, vua của anh bị tôi ăn rồi. Giáo sư Lạc chỉ lo để ý vua của tôi, không chú ý tới quân tốt này."

"Ừm. " Lạc Hợp khẽ cười dựa lưng vào ghế. "Tôi vậy mà lại bại bởi một tên lính quèn sao? Rõ ràng chỉ còn một bước nữa là ăn được vua của cậu rồi."

Ngụy Tử Hư xếp các quân cờ về vị trí cũ, nghe Lạc Hợp nói, không đồng ý trả lời: "Đó là hậu ngụy trang thành tốt nha. Với lại không có khái niệm 'Chỉ còn một bước', thắng chính là thắng, thua chính là thua."

Lạc Hợp: "Không nhìn ra, cậu lại là người để ý thắng thua nhìn vậy."

Ngụy Tử Hư chuẩn bị cất bàn cờ về tủ, mỉm cười xinh đẹp: "Nếu là trò chơi, chung quy vẫn phải có người thắng cuộc."

Lạc Hợp ngồi xuống, nắm lấy tay hắn. "Bàn cờ cứ để ở chỗ tôi đi. Tuy không nên so đo với người trẻ tuổi, nhưng thực ra tôi cũng rất thích thắng. Sau này nếu có cơ hội, tôi đảm bảo cậu sẽ khó có thể thắng lần thứ hai."

"Tôi rất mong chờ."

Ngụy Tử Hư đi được vài bước, Lạc Hợp lại đột nhiên lên tiếng, Ngụy Tử Hư quay đầu lại, y vẫn đang duy trì tư thế cúi đầu cầm cờ, chỉ chừa cho hắn một cái bóng lưng.

"Có điều, nếu những quy tắc quan trọng đều không có kẽ hở, không có mâu thuẫn, vậy xã hội mà chúng duy trì cũng sẽ trì trệ không tiến bộ. Tôi không biết đáp án ra sao mới có thể thỏa mãn cậu, tôi chỉ biết là, trì trệ không tiến lên được hoàn toàn không phải một trạng thái tốt. Ngụy Tử Hư, có muốn buông bỏ thành kiến, trước hết dùng con mắt của chính mình tự thân đi quan sát một chút không?"

Sau giờ ngọ, phòng của hắn luôn kéo kín rèm, không bật đèn, trong không gian u ám có tiếng ván giường lay động rất nhỏ. Tủ đầu giường chất đầy băng gạc vừa gỡ xuống, dấu máu từ đậm đến nhạt, chính giữa còn có những dải băng từ hôm qua, lộ ra màu hồng đỏ nhạt nhẽo, tựa như loài rắn chuông biến dị, không ngừng phun ra nuốt vào đầu lưỡi xác nhận mùi máu tanh trong không trung, lại bất tri bất giác bị độc tố tình dục tê dại toàn thân, chết cũng không bỏ.

Da dẻ tái nhợt bị băng gạc quấn quanh, tản ra ánh sáng trắng lộng lẫy lóa mắt, dung mạo diễm lệ khác thường, đắm chìm giữa bóng đêm, khiến người ta liên tưởng đến mỹ nhân ngư bị giam dưới đáy vực bồn chồn bất an, chịu đựng sự tra tấn đau đớn mà đẹp đẽ.

Tiêu Hàn Khinh gặp qua rất nhiều bệnh nhân mất máu, nhưng kiểu như Ngụy Tử Hư vẫn là lần đầu trải nghiệm. Dáng vẻ yếu ớt của hắn vậy mà cũng có thể trở thành thủ đoạn mê hoặc. Từ hiểu biết của cô, đây chắc chắn là cố ý. Tuy vậy vào lúc này, cô cũng không định tìm lý do kháng cự.

Cô nằm nghiêng bên cạnh Ngụy Tử Hư, lôi kéo băng vải trên người hắn. Ngụy Tử Hư cười giơ hai tay lên: "Tôi là bệnh nhân đấy."

"Ồ?" Tiêu Hàn Khinh nhíu mày. "Cậu nghĩ tôi không nhìn ra à?"

Ngụy Tử Hư lắc đầu, than nhẹ bên tai cô: "Chỉ mong cô nhẹ tay một chút."

Dù Tiêu Hàn Khinh tự nhận là một người phụ nữ mạnh mẽ, chưa bao giờ giống kiểu chim nhỏ nép vào lòng người, lúc này cũng bị hành động của hắn trêu chọc đến mềm nhũn từ đầu đến chân. Cô đột nhiên rất muốn nhỏ một giọt nước mắt đồng tình với bạn gái cũ của hắn, đây chính là cái gọi là 'Cật kiền mạt tịnh[1]' sao? Chỉ cần kinh qua Ngụy Tử Hư, sẽ giống như bị tiêm kháng thể cực mạnh đối với những người đàn ông khác, miễn dịch đến hết đời.

[1] Kiểu ăn xong chùi mép, quất ngựa truy phong

"Có một việc tôi nghĩ không ra." Tiêu Hàn Khinh nhìn vào mắt hắn, trong đó vĩnh viễn không có gì phản chiếu rõ ràng. "Rốt cuộc cậu cho Bành Dân Tắc uống mê hồn dược gì, mà anh ta hết lòng bảo vệ cậu như vậy?"

Ngụy Tử Hư nháy mắt. "Không phải rất tốt sao, vừa hay anh ta đúng kiểu mà tôi thích."

Tiêu Hàn Khinh nghe thấy bản thân phát ra một tiếng tiếng cười khinh bỉ, dán lên chóp mũi hắn, chanh chua mà nói: "Trước đây tôi cho rằng loại đàn ông như Lưu Tỉnh là một mầm họa. Bây giờ mới phát hiện, kiểu người như cậu mới chính là tai họa chân chính."

"Ha ha, cô vẫn dễ xúc động quá." Ngụy Tử Hư nắm bàn tay cô đang mò lên quần mình. "Cô là bác sĩ, hẳn phải biết bây giờ làm vận động kịch liệt sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục. Hơn nữa, nếu tùy tiện phát sinh quan hệ với phụ nữ, chẳng phải tôi cũng không khác gì Lưu Tỉnh sao?"

Tiêu Hàn Khinh nheo mắt: "Vậy cậu định thế nào?"

Ngụy Tử Hư: "Cố đợi thêm một chút đi, chờ tôi giúp cô ngụy danh xong sẽ tuyên bố với những người khác quan hệ của chúng ta."

"Quy củ như vậy?" Tiêu Hàn Khinh thoáng kinh ngạc. "Không ngờ cậu lại là kiểu đàn ông truyền thống đấy, quả nhiên không thể nhìn bề ngoài mà."

"Tôi cũng không ngờ..." Ngụy Tử Hư vén tóc cô, ngửi mùi dầu gội thơm ngát. "Kiểu phụ nữ nghiêm túc như cô, lại am hiểu dụ dỗ đàn ông như vậy." Dứt lời cúi đầu dán lên môi cô, uyển chuyển mời cô sa vào một nụ hôn triền miên ngọt ngào.

Mặc dù Tiêu Hàn Khinh không có nhiều kinh nghiệm hôn môi, vẫn phải thừa nhận kỹ thuật của người đàn ông quả là thượng thừa, nhiệt tình mà vẫn kiềm chế, thân thể đụng chạm cũng là vừa đủ. Có vài kẻ cho rằng ôm hôn thô bạo mới truyền đạt được tình yêu mãnh liệt, ngược lại chỉ gây phản cảm. Mỗi lần Ngụy Tử Hư hôn cô đều sẽ ngậm trước một viên kẹo vị mơ, bởi vậy nụ hôn của hắn luôn thoang thoảng mùi thơm dễ chịu. Cô cũng rất vui vẻ tiếp nhận hành động nho nhỏ ấy, lại mơ hồ cảm giác tim đập nhanh hơn vài nhịp, nếu ở bên ngoài có thể kết giao cùng hắn, chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu nhân sinh trong mắt đám nữ đồng nghiệp.

Bề ngoài của hắn thực sự là dối trá mà.

Nhưng cô cũng không ngốc. Kỹ thuật hôn cũng giống như khả năng thuyết trình, đều có thể luyện mà thành, hắn lại vận dụng thành thạo như vậy, giống như một loại lễ nghi. Mà lễ nghi, là thứ hoàn hảo nhất cho những kẻ vô tình. Chưa bao giờ mất khống chế, tức là chưa bao giờ động lòng. Cũng may Tiêu Hàn Khinh phải không người đa sầu đa cảm. Cô biết đây không phải ái tình, chỉ là hợp tác.

Ái tình hay bệnh tật đều sẽ đến lúc phải chấm dứt, chỉ có hợp tác là rành mạch đâu ra đó. Hợp tác luôn luôn là lựa chọn tốt hơn.

"Tôi phải đi, ở lại quá lâu sẽ khiến người khác nghi ngờ." Tiêu Hàn Khinh nói xong, Ngụy Tử Hư cũng rời khỏi môi cô.

Hắn nửa nằm trên giường, nhìn Tiêu Hàn Khinh thu dọn hòm thuốc, bỗng ngẩng đầu hỏi: "Có thể cho tôi biết cô đã phạm tội gì không?"

Tiêu Hàn Khinh: "Cậu lại định lợi dụng thông tin của tôi đấy à?"

Ngụy Tử Hư mỉm cười, gác tay sau gáy: "Chỉ tò mò chút thôi, một người lý trí như cô sẽ vì cái gì mà mất khống chế vậy."

Tiêu Hàn Khinh trầm mặc chốc lát, lạnh nhạt mở miệng. "Bảo hiểm y tế bị cắt giảm, cậu biết chứ?"

"Nơi tôi công tác là một bệnh viện công lập nằm trong top ba, chịu ảnh hưởng rất lớn. Kỳ thật để mở rộng phạm vi bảo hiểm thì chất lượng phải hạ xuống, bọn tôi đều hiểu. Nhưng bệnh viện nơi tôi làm thì lại tiến hành quá nhanh, quá mức triệt để, thậm chí lúc phải cấp cứu đột xuất, đến mặt nạ thở ô-xy cũng không tìm được. Tôi cảm thấy không đúng, thời kỳ chính sách được phổ biến gần như là cùng lúc với khoảng thời gian viện trưởng bệnh viện chuyển giao nhiệm kỳ, viện trưởng tân nhậm mới ngoài bốn mươi, không cần làm qua phó viện trưởng đã trực tiếp nhảy luôn lên ghế viện trưởng. Hơn nữa ông ta vừa mới lên chức chưa được một năm đã đổi xe mới, đồng nghiệp tôi nói chiếc siêu xe nhập khẩu kia phải bằng mười năm tiền lương của anh ta."

"Không chỉ vậy, chính sách vừa phát ra, kinh phí của viện đã bốc hơi trong nháy mắt, vậy mà ông ta vẫn tiêu xài khoa trương như vậy, cứ như chỉ sợ không xài được hết. Bọn tôi đã nhiều lần viết thư góp ý gửi lên phòng làm việc, nhưng hội nghị lần nào cũng không thấy ai đề cập đến. Phó viện trưởng Lưu là thầy hướng dẫn thực tập của tôi, kỹ thuật vững chắc, tính tình cũng tốt, nếu để thầy ấy lên làm viện trưởng, nhất định sẽ không xảy ra những chuyện như vậy."

"Bên Mỹ từng tiến hành một hạng mục điều tra, những kẻ phạm tội nghiêm trọng đa phần đều có một loại 'Dấu ấn phạm tội' di truyền nào đó, tôi cảm thấy tôi chính là như vậy. Những đồng nghiệp khác rõ ràng đều biết hết, nhưng vẫn cố tình lảng tránh, còn tôi lại sinh ra một ý niệm mãnh liệt: Tôi muốn khiến lão phải ôm bệnh mà từ chức, để thầy Lưu lên làm viện trưởng, phun hết kinh phí của bệnh viện ra."

"Chờ đã." Ngụy Tử Hư cắt ngang. "Cô việc gì phải cực đoan như vậy, bằng năng lực của cô, đổi sang một bệnh việc khác là được, tội gì phải bám vào đó khuấy nước đục?"

Tiêu Hàn Khinh cười ra tiếng, cúi đầu nhìn hòm thuốc, ánh mắt ngậm đầy cảm thông dường như chẳng chút dính dáng đến thứ 'Dấu ấn phạm tội' kia. "Tôi có thể đi, nhưng những bệnh nhân nghèo khổ phải trường kỳ nằm viện đó có nơi nào để về? Thím Vương phòng 305, vốn đang dùng thuốc đặc trị, đã thanh toán hơn phân nửa, không thể không đổi sang thuốc phổ thông. Dì Thẩm phòng 132, sau nhiều lần trị liệu bằng hóa chất mới có thể bảo đảm tế bào ung thư không khuếch tán, nếu chuyển sang bệnh viện không chính quy, còn có thể chống đỡ bao lâu? Còn bệnh nhân bị Urê huyết, viêm phổi, nhà bọn họ đều chẳng giàu có gì cho cam, con cái phải chắt chiu từng đồng nộp cho bệnh viện, không phải chỉ vì để cha mẹ họ có thể ở thêm một phút một chốc sao? Tuy rằng những đồng tiền đó chắc hẳn đều đã biến thành một cái bánh xe."

"Bây giờ cha mẹ tôi còn khỏe, nhưng rồi cũng sẽ có ngày già đi, nhìn những bệnh nhân phải chịu đựng đau khổ đó, tôi thật sự không đành lòng."

"Nên cô đã làm gì?" Ngụy Tử Hư hỏi.

"Tôi giết người."

Nói xong câu này, Tiêu Hàn Khinh ngẩn ra rất lâu, tựa hồ không thể tin được câu nói này thực sự phát ra từ miệng mình, còn là nói với một người đàn ông xa lạ. Đến khi cô dần hoàn hồn lại, nội tâm bỗng có cảm giác được giải thoát. "Phải, tôi giết lão."

Cô nhìn Ngụy Tử Hư, khóe miệng không khống chế được run rẩy, trong mắt lại có một loại vặn vẹo vui sướng: "Thời đại đồ vật công nghiệp tràn lan, dễ dàng biếu tặng, giết người cũng đơn giản vô cùng. Mỗi tuần viện trưởng đều nhận một hộp chocolate chuyển phát nhanh, bỏ trong lọ kẹp. Tôi điều chế liều lượng dung dịch thích hợp, tiêm vào từng viên chocolate. Thời gian đầu trúng độc không có biểu hiện rõ ràng, từ từ tích lũy trong cơ thể, cho dù sau này có ngưng lại, cũng đã tạo thành tổn thương không thể cứu vãn, hơn nữa khi bắt đầu xuất hiện triệu chứng bên ngoài, tôi lập tăng liều lượng, là liều lượng gây tử vong."

Trúng độc mạn tính, không mùi không vị, vô phương cứu chữa. Hành động của cô hoàn toàn khác những kẻ vì phẫn nộ nhất thời mà phạm tội, cô lên kế hoạch chặt chẽ, tỉ mỉ thực hiện, vô cảm mà nhìn lão ta bước từng bước về phía tử vong. Một mặt đối với những bệnh nhân kia là cảm thông ấm áp, mặt khác lại lạnh cứng như băng đá đao thương bất nhập. Ngụy Tử Hư nhìn cô, đây là một người văn minh được giáo dục cẩn thận, ra tay thậm chí còn tàn nhẫn hơn so với dã thú. Phải nói là đằng sau lớp vỏ văn minh, mỗi một con người đều có một mặt dữ tợn như vậy, chỉ xem cả đời có gặp được thời cơ để vạch trần hay không?

"Kết quả thì sao? Kết quả thế nào?" Hắn hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.