Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 22: Bỏ quyền




Chương 22. Bỏ quyền

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Giả bộ ngủ so với ngủ thật còn mệt hơn nhiều. Ngụy Tử Hư cảm thấy xương cốt toàn thân rã rời. Hắn vốn cho rằng vũ khí của Tiêu Hàn Khinh có công năng thiêu đốt, mặt ngoài vết thương cháy xém sẽ không đến mức mất quá nhiều máu. Không ngờ cái súng laser này được cải tạo, thiết kế chuyên để giết người. Nếu không phải căn cơ hắn tốt, có khi cái thân già này đã thật sự đi tong.

Nhưng kết quả xem ra cũng không tệ lắm.

Ngụy Tử Hư xuống giường, tự rót cho mình một cốc nước, ngửa cổ uống hết.

Death Show vẫn luôn khiến hắn kinh ngạc, làm hắn phải không ngừng hoàn thiện kế hoạch, lại thường xuyên khiêu chiến cực hạn của hắn. Ví dụ như tối qua lúc mọi người vây quanh hắn sát trùng băng bó vết thương, hắn chỉ nghĩ may mà bình thường còn để ý chăm sóc cơ thể, không để lộ vết sẹo nào bất thường, mấy mũi khâu cũng khéo léo che đi, nhìn qua thực sự giống một lập trình viên sinh hoạt an nhàn.

Ba cốc nước vào bụng, hắn khoan khoái thở ra một hơi, trong lòng oán thầm Bành Dân Tắc. Mình hắn phiến tình là đủ rồi, Bành Dân Tắc cũng phối hợp như vậy, lại không nhìn thấy môi hắn khô nẻ thành cái dạng gì sao, cũng không biết rót cho hắn cốc nước?

Chẳng trách không có bạn gái. Ngụy Tử Hư đứng ở góc độ người từng trải nghĩ vậy.

Hắn lại nằm xuống, khôi phục trạng thái sống dở chết dở, bình thản ngủ hết một tiếng đồng hồ.

Bên tai vang lên những âm thanh lục cục, hắn mở hé mắt, thấy Tiêu Hàn Khinh đang cẩn thận leo lên bệ cửa sổ, thu lại súng laser giấu trong góc, tháo rời bộ phận gia tốc hạt[1], dỡ thành ba khúc, bỏ vào hộp cứu thương cô mang đến.

[1] Thiết bị sử dụng các năng lượng bên ngoài truyền cho các hạt nhằm tăng vận tốc và do đó, làm tăng năng lượng của hạt chuyển động.

"Cậu dậy rồi." Cô thu gọn rèm cửa, lau sạch các vết tích trên bệ, cúi đầu thấy Ngụy Tử Hư chìm nghỉm trong đống gối ôm, hữu khí vô lực nhìn mình.

Cô dùng cồn sát trùng qua lần nữa, nâng Ngụy Tử Hư dậy tựa vào đầu giường, lại không nhịn được sẵng giọng. "Cậu cũng tàn nhẫn thật đấy. Tối qua sao bỗng dưng lại giảm tốc độ? Vết thương chỉ cách tim có năm centimet thôi biết không? Chậm thêm một bước nữa là tôi giết cậu luôn rồi."

Hắn bất động nghe cô càu nhàu, chờ cô dạy bảo xong, nghiêng đầu cười cười tựa như an ủi: "Không phải bây giờ đã ổn rồi sao. Thương nặng một chút mới chân thực."

Tiêu Hàn Khinh cũng không cảm kích, lạnh mặt: "Đùa giỡn lưu manh cái gì. Cuối cùng vẫn là cậu chịu thiệt." Cô nửa quỳ trên giường gỡ băng cho Ngụy Tử Hư, từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy quầng thâm đen dưới mắt cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô nhẹ giọng hỏi: "Tối qua ngủ không ngon à?"

Hơi thở ấm nóng theo tiếng thì thầm phả ra, từ vành tai đến sau gáy bỗng chốc tê rần, Tiêu Hàn Khinh cứng đờ, không tự chủ cất cao giọng: "Nghĩ đến chuyện có tên khốn kiếp nào đó chỉ vì muốn ngụy danh[2] mà đến cả tính mạng cũng không cần, còn cười toe toét để vũ khí của tôi ngay trong một căn phòng chật ních người, không biết là ai cho hắn nhiều lá gan như vậy." Cô càng nói càng sốt ruột, không rõ là đang tức giận hay sợ hãi, trên tay dùng sức ghìm chặt băng gạc của Ngụy Tử Hư. "Đáng nhẽ tối qua nên tôi đâm thủng một lỗ trong tim cậu, không chừng còn có thể cứu được vài người."

[2] Nguyên văn là 发金水 – thuật ngữ trong Ma Sói bên Trung dùng để chỉ việc một ai đó đã lộ role một cách trực tiếp hoặc gián tiếp, có thể là bằng claim, softclaim, fake thân phận các kiểu hoặc Triên tri soi, Song sinh nhận vân vân...

Ngụy Tử Hư nhịn đau, hai má khẽ run run, bàn tay lạnh lẽo chậm rãi phủ lên lưng cô. "Lần sau lúc giáo huấn người khác đừng bày ra vẻ mặt lo lắng như vậy." Mãi đến tận khi cô hết giận, hắn mới nhẹ nhàng ủ bàn tay thon gọn của cô trong tay mình, nghiêm túc nhìn cô nói. "Nếu không trái tim tôi sẽ thật sự đau đến mức thủng ra một lỗ."

Tiêu Hàn Khinh ngại phiền rút tay về, động tác cực nhanh mà băng bó cẩn thận. "Không ngờ nhân viên văn phòng bình thường như cậu mà thân thể cũng rắn chắc ra phết. Tôi để băng vải ở đây, buổi chiều lại đến thay. Về trước đây."

"Ừm." Ngụy Tử Hư ngoan ngoãn gật đầu. "Làm phiền cô rồi."

Lúc Tiêu Hàn Khinh sắp đóng cửa, Ngụy Tử Hư ngồi trên giường nhìn bộ dáng suy nhược của cô, khoát tay. "Thẩm phán xong thì ngủ một giấc đi. Tôi không đáng để mỹ nữ phải bận lòng đến mất ngủ đâu."

"Ngụy Tử Hư, dậy đi."

"Hả?" Ngụy Tử Hư mở mắt, mơ hồ thấy Lạc Hợp đang đánh thức mình.

Quanh bàn có tổng cộng chín người, vị trí vẫn hệt như lúc mới đến, chỉ là không còn liền mạch nữa, có vài chỗ sẽ vĩnh viễn bị bỏ trống. Từ lúc thẩm phán bắt đầu, Ngụy Tử Hư đã thiếp đi giữa chừng mấy lần, cho dù tỉnh lại thì lực chú ý cũng không tập trung, bờ môi trắng bệch, toàn thân mất nước nghiêm trọng.

Lạc Hợp: "Cậu cẩn thận nhớ lại các chi tiết nhỏ tối qua, kể lại hoàn chỉnh một lần đi."

Bành Dân Tắc lại lên tiếng trước: "Lạc Hợp, câu này anh nói hơn ba lần rồi."

"Dân Tắc." Ngụy Tử Hư nhìn anh cười, ra hiệu anh yên lặng. "Không sao, tôi biết Giáo sư Lạc lo tối qua tôi bị chấn động, quên mất một ít chi tiết nhỏ, tôi sẽ cố gắng nói ra toàn bộ những gì mình biết."

"Đại khái là khoảng tám giờ rưỡi, tôi cầu nguyện trước mộ Lâm Sơn Chi. Vừa ngẩng đầu lên, một tia laser đã bắn xuyên qua ngay sát chóp mũi tôi. Tôi nghĩ là Sói muốn nhắm vào đầu mình, tôi vẫn luôn bất động một lúc lâu nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu lên, thế nên hắn mới bắn trật. Tôi nhận ra đó là vũ khí của Sói, hơn nữa còn đang nhắm vào mình, lập tức quay đầu chạy về phía bờ hồ, sau đó thì gặp Bành Dân Tắc."

"Có hai vấn đề cậu cần nói rõ." Lạc Hợp nói: "Thứ nhất, tại sao lúc đó cậu lại ra ngoài?"

Ngụy Tử Hư: "Chu Du và Thường Hoài Cẩn đều bị giết trong phòng riêng, tôi cảm thấy trong biệt thự còn không an toàn bằng bên ngoài. Nếu vũ khí của Sói bị giới hạn khoảng cách, ngược lại ở nơi trống trải sẽ dễ bị phát hiện hơn. Hơn nữa Lâm Sơn Chi và tôi từng nói chuyện vài lần, cũng tính là có chút giao tình, tôi muốn đi tưởng nhớ cô ấy, chỉ vậy thôi."

Lạc Hợp không tỏ rõ ý kiến, tiếp tục hỏi: "Thứ hai, tại sao cậu lại chạy về phía bờ hồ, mà không phải quay về biệt thự cầu cứu?"

"Khụ khụ." Bành Dân Tắc ho khan vài tiếng. "Sói ra tay từ trong biệt thự, ai biết lúc cậu ta chạy về có thể gặp mai phục hay không. Hơn nữa Ngụy Tử Hư cũng nói, vũ khí đều có tầm bắn, chỉ là cậu ta không may mắn chạy thoát được tầm ngắm thôi."

Ngụy Tử Hư tâm linh tương thông gật đầu: "Chính là như vậy."

Lục Dư bỗng lên tiếng. "Tối qua sau khi Ngụy Tử Hư được cứu về, tôi với Triệu Luân lập tức theo lời cậu ta tìm đến chỗ kia, cạnh mộ Lâm Sơn Chi và đoạn đường dẫn ra hồ đều có vết laser cháy đen lưu lại trên đất, dựa theo phương hướng, hẳn là bắn ra từ trong biệt thự."

Phía tây biệt thự có bảy phòng, còn sống sót có Triệu Luân, Tiêu Hàn Khinh, Lưu Tỉnh, Ngụy Tử Hư và Lạc Hợp. Lạc Hợp đảo qua nét mặt từng người, lại hỏi Bành Dân Tắc: "Cậu nhìn góc độ laser bắn tới, có thể xác định là bắn từ tầng nào không?"

Bành Dân Tắc: "Không thể, quá xa. Nhưng chắc chắn không phải tầng một, tầm nhìn ở tầng một sẽ bị cây cối cản trở."

Tầm mắt Lạc Hợp cuối cùng dừng lại ở Lưu Tỉnh.

Lưu Tỉnh cũng chú ý tới, cau mày nói: "Lúc đó tôi ở tầng một, hơn nữa còn ở trong phòng Hàn Hiểu Na ở phía đông."

Triệu Luân hỏi: "Có thể là từ tầng ba không?"

Lạc Hợp nhìn chằm chằm mặt bàn suy nghĩ: "Cạnh phòng tôi đều là phòng chứa đồ, cũng có thể Sói có chìa khóa những phòng khác, bố trí vũ khí trong phòng kín, không thành công thì lập tức khóa cửa rời đi."

"Bất kể thế nào." Lạc Hợp lần thứ hai nhìn về phía Lưu Tỉnh và Hàn Hiểu Na. "Hai người xuất hiện cuối cùng, có hiềm nghi lớn nhất."

"Này này." Lưu Tỉnh vẫn bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ. "Bộ sinh lý tốt là lỗi của tôi hả? Không tin bây giờ cho anh bấm giờ đấy, bảo đảm chỉ có lâu hơn chứ không nhanh được."

Gã thản nhiên như vậy đến cả Lạc Hợp cũng có chút không nghe nổi, hoàn toàn không muốn đi sâu vấn đề này. Mạc Vãn Hướng ngồi bên phải Ngụy Tử Hư lại rụt rè lên tiếng: "À, tôi có nhìn thấy. Bảy giờ tối qua, Lưu Tỉnh đi vào phòng Hàn Hiểu Na."

Hàn Hiểu Na dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Mạc Vãn Hướng: "Để ý kỹ quá nhỉ?"

Mạc Vãn Hướng vội vã cúi đầu: "Xin lỗi!"

"Nói ra chúng mày phải cảm ơn nó đấy." Triệu Luân có chút tiếc rẻ nói: "Nếu không hai đứa chúng mày có thể lập tức vào trong cái hộp thủy tinh kia mà âu yếm."

"Mày!"

"Rồi thảo luận từ đầu đến giờ có phát hiện được gì không?" Tiêu Hàn Khinh không nhịn được nói. "Một người suýt nữa mất mạng, vậy mà một chút manh mối cũng không tìm ra?"

"Cũng không phải không có phát hiện gì." Lạc Hợp nói: "Ít nhất chúng ta đã có thể hình dung đại khái vũ khí của Sói. Tôi nghĩ nên gọi kẻ này là 'Sói Laser' đi, con ra tay ngày đầu tiên là 'Sói Độc', con giết chết Thường Hoài Cẩn là 'Sói thứ ba'. Lần này có khả năng là vũ khí năng lượng tầm xa có panel điều khiển, suy rộng ra thì đạo cụ của Sói có thể là vũ khí xung điện từ hoặc cơ điện tử. Hơn nữa tầm bắn laser xa như vậy, chắc chắn phải kết hợp với thiết bị gia tốc hạt, thể tích sẽ không nhỏ, nếu nhìn thấy ai mang theo bao bố hay thùng đồ cồng kềnh, phải lập tức kiểm tra. Còn nữa, loại vũ khí này, cũng không đơn giản như súng ống thông thường..."

Máy móc y tế dùng tia laser rất cồng kềnh, quy định sử dụng lại nghiêm ngặt. Laser trong quân sự thì không thiết kế cho người dùng, chủ yếu để đối phó với tên lửa đạn đạo. Vũ khí kỹ thuật ứng dụng laser chưa được nghiên cứu hoàn thiện, đương nhiên không thể lưu truyền trong dân gian, vậy mà Director lại kiếm được, hiển nhiên không phải vấn đề tiền bạc.

Ban đầu Lạc Hợp cho rằng bọn họ bị cưỡng ép tham gia trò chơi này là vì tư thù, cũng có thể do chủ nghĩa anh hùng cá nhân biến thái của Director, bây giờ mới nhận ra sự việc không đơn giản như vậy. Mặc dù Death Show thật sự là một chương trình phát sóng trực tiếp ác ý nào đó, để cung cấp những vũ khí đặc thù như vậy không hề đơn giản. Tìm hiểu càng sâu, đến tột cùng sẽ bị cuốn vào vũng nước đục cỡ nào? Lạc Hợp có chút sợ hãi, y sợ Death Show không chỉ đơn thuần là một trò chơi, đằng sau nó là một cái gì đấy khủng khiếp hơn nhiều.

"Chậc, nói chung, bây giờ đến phần bỏ phiếu phải không?" Lưu Tỉnh lên tiếng. "Đừng có vote bừa cho tôi nha, không đến lúc phe Thiện ít người hơn Sói thì cũng hết chơi nổi."

"Không có ai đáng nghi nhất, chẳng lẽ lại bỏ phiếu ngẫu nhiên?" Tiêu Hàn Khinh nói.

Lạc Hợp nhìn về phía Ngụy Tử Hư: "Cậu là người trực tiếp bị hại, cậu bỏ phiếu trước đi. Muốn bỏ cho ai?"

Ngụy Tử Hư nghe y nói lập tức sốt ruột: "Hả, tôi-tôi không biết đâu. Để tôi quyết định nhỡ bỏ sai người thì sao, chẳng phải nhân số phe Thiện lại ít đi à? Tôi... Tôi nghĩ là cứ bỏ quyền đi."

Lạc Hợp cau mày: "Hai lần trước cậu cũng bỏ quyền, cứ như vậy thì không được. Bây giờ cậu là mục tiêu yếu ớt nhất, không sợ tối nay lại bị con Sói kia tìm tới sao?"

Quả nhiên, sắc mặt Ngụy Tử Hư tái mét, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, như cầu cứu mà nhìn về phía Bành Dân Tắc, người kia an ủi: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu."

"Ừm." Ngụy Tử Hư miễn cưỡng cười cười, lấy lại bình tĩnh, kiên định nhìn Lạc Hợp nói: "Tôi bỏ quyền."

【 Kết thúc bỏ phiếu, công bố kết quả —— 】

【 Cái gì, tất cả bỏ quyền? Chuyện gì thế này? 】

【 Nếu không ai bỏ phiếu thì hôm nay sẽ không có Death Theater đâu? Như vậy cũng không quan tâm sao? Các bạn nói gì đi! 】

Nghe Director tức nổ cả phổi, tất cả mọi người không đáp lại, nhưng trong lòng đều mừng thầm.

Director hỏi đi hỏi lại mấy lần, cuối cùng quăng lại một câu 【 Các bạn thì biết cái gì! 】 vứt luôn micro, trong loa phóng thanh vang lên một tiếng chói tai.

Bành Dân Tắc đỡ Ngụy Tử Hư ra khỏi phòng thẩm phán.

Đại sảnh vẫn tĩnh lặng như thường, mặt trời đã bắt đầu lên cao, từng tia sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ, bình an lạ thường. Ngụy Tử Hư bước chân nhẹ bẫng, ánh mắt cũng không linh hoạt, Bành Dân Tắc muốn đỡ hắn lên lầu, lại bị Ngụy Tử Hư uyển chuyển từ chối: "Dân Tắc, chân tôi không bị thương, không có gì đáng ngại cả. Anh gần gũi tôi như vậy, để người khác thấy thì không hay."

Bành Dân Tắc nghĩ đến lời thổ lộ tối qua của hắn, lại so sánh với thái độ lạnh nhạt bây giờ, đột nhiên hiểu ra có lẽ hắn đã phát hiện những lo âu kia của anh, bắt đầu "chú ý đúng mực". Nhất thời trong lòng anh ngũ vị tạp trần, nếu Ngụy Tử Hư đối với anh chỉ đơn thuần là tình anh em thì tốt biết bao, lúc yếu ớt chăm sóc lẫn nhau là chuyện bình thường, nhưng sau khi biết rõ tính hướng của hắn, Bành Dân Tắc làm gì cũng thấy bó tay bó chân, chỉ sợ thân mật quá mức sẽ làm hắn hiểu lầm, lại còn khiến người khác chú ý.

Bành Dân Tắc phát hiện bản thân vậy mà lại có chút vui mừng khi Ngụy Tử Hư chủ động né tránh, cảm thấy mình đúng là thằng tồi. Ngụy Tử Hư bị thương thành như vậy không phải hoàn toàn không liên quan đến anh, vậy mà anh lại tránh nặng tìm nhẹ, trốn tránh trách nhiệm. Nghĩ đến đây, anh cản bước Ngụy Tử Hư, trịnh trọng nói với hắn: "Không cần biết cậu có tâm tư gì với tôi, tôi vẫn sẽ dùng cách của mình chăm sóc cậu thật tốt. Cậu đừng nghĩ nhiều là được."

Ngụy Tử Hư hơi bất ngờ, sau đó cười vui vẻ: "Cảm ơn anh."

"Dân Tắc, hôm nay không có ai bị hành quyết." Ngụy Tử Hư nhìn về phía sân khấu thuần trắng, mỉm cười nhẹ nhõm. "Nếu có thể luôn bình yên thế này thì thật tốt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.