Gái Già Gả Bảy Lần

Chương 10:




Vong Xuyên chợt dừng lại, khóe miêng cong lên một nụ cười kỳ lạ: ‘A Ly, muội có biết…cái này biểu hiện cho gì không?”
Tôi nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Nụ cười kỳ lạ trên mặt Vong Xuyên vẫn không hề giảm, khuôn mặt lại đỏ lên, cười không ra tiếng.
Mạnh Bà vẫn dạy tôi cần phải làm một Thủy Quỷ có tư tưởng cầu tiến, cần phải chịu khó học hỏi, hàng ngày phải hướng về phía trước. Vào lúc này, tôi cảm thấy tôi nên khiêm tốn học hỏi Vong Xuyên, vì thế vặn vẹo ngón tay, do dự, sau đó hỏi: ‘Biểu hiện…Biểu hiện cái gì?”
Vong Xuyên ho thành tiếng, ngồi ngay ngắn lại, ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, nói: ‘Đem lỗ tai lại đây.”
Thủy Quỷ tôi vì nhiệt liệt ham học hỏi, liền nghe lời đưa lỗ tai qua.
Chỉ nghe Vong Xuyên nghiêm túc nói: “Biểu hiện là…muội hoài xuân.”
Hả, hoài xuân.
Hay cho câu xuân phong phơi phới, nhưng Thủy Quỷ tôi cúi đầu suy nghĩ rất lâu cũng không hiểu từ xuân phong phơi phới này có ý nghĩa gì.
Thủy Quỷ tôi phát buồn bã.
Vong Xuyên gõ lên đầu tôi, nghiến răng nói: “Xuân tâm nảy mầm, biết chưa, nấm ngốc.”
Thủy Quỷ tôi đã hiểu xuân phong phơi phới rồi. Vì vậy liền tỉ mỉ nghiền ngẫm lại những lời Vong Xuyên nói, rồi suy luận ra mấy đáp án:
Thứ nhất, mình xuân tâm nảy mầm là bình thường; thứ hai, mình hoài xuân cũng bình thường, từ đó suy rộng ra, Thủy Quỷ tôi nằm mộng thấy Vong Xuyên cũng là bình thường. Chứ thật ra Thủy Quỷ tôi không hề có bệnh.
Vong Xuyên nghe xong, vừa buồn cười vừa tức giận: “Đương nhiên là không bị bệnh rồi, hơn nữa…”
Nói đến đó lại dừng lại, đi tới trước mặt tôi, ho lên, nghiêm túc nói với tôi: “Hơn nữa muội hoàn toàn có thể hàng đêm…hoài xuân.”
Vì vậy tôi liền yên tâm tiếp tục hoài xuân, tiếp tục nằm mộng.
Trong mộng lá gan của Thủy Quỷ tôi càng lúc càng phì lên.
Đêm đầu tiên, tôi nằm mộng thấy Vong Xuyên, Thủy Quỷ tôi liền bẻ ngón tay, đi tới trước mặt anh sờ sờ.
Đêm thứ hai, Thủy Quỷ tôi lại mon men đến gần anh, len lén khều khều nắm tay áo anh.
Đêm thứ ba, Thủy Quỷ tôi liền mò mẫm cầm tay anh.
Đến đêm thứ tư, Thủy Quỷ tôi vươn ngón tay ra len lén vuốt nhẹ vào đôi môi Vong Xuyên, cảm giác mềm mềm nóng ấm.
Đến ngày thứ năm thì, Thủy Quỷ tôi sóng vai cùng Vong Xuyên đứng bên hồ sen, hồ sen dưới ánh trăng tỏa ngát hương thơm. Tôi liếc mắt đưa tình nhìn Vong Xuyên, gọi: ‘Tiểu ca ca.”
Vong Xuyên liếc mắt đưa tình nhìn lại tôi: “A Ly.”
Tôi kiếng chân, giữ lấy vai anh, chậm rãi hôn vào môi anh. Vong Xuyên nhắm mắt lại…
Tôi hôn anh, hoa đẹp, ánh trăng đẹp, người đẹp, cảm giác môi hôn môi cũng rất thích. Tôi thè lưỡi liếm lên môi anh, lại liếm, đến lần thứ ba thì anh bỗng nhiên trượt chân, rồi ngã bùm vào trong hồ nước, bọt nước bắn lên rất mạnh.
Thủy Quỷ tôi giật mình một cái, từ trong mộng tỉnh giấc.
Giờ đã là buổi trưa rồi, bốn bề im ắng. Gió thổi qua song cửa, vài tiếng ve huyên náo. Tôi ngồi trên giường sờ sờ môi, ngây ngốc một lúc lau, sau đó loẹt quẹt xuống giường, chạy tới phòng Vong Xuyên.
Lúc này đang là lúc anh nghỉ ngơi, Thủy Quỷ tôi tâm huyết dâng trào len lút đi vào muốn nhìn trộm anh.
Đang rón rén đến cửa phòng, mới ngó đầu vào trong thì bên vai bị vỗ nhẹ một cái.
Tôi giật mình quay đầu lại nhìn, thở phào nhẹ nhõm, là lão quỷ quan.
Ông ta tủm tỉm cười: ‘Tiểu A Ly, cô đến làm gì vậy?”
Tôi suy nghĩ một chút, sờ sờ lỗ tai, nghiêm nghị đáp: “Hoa tai của tôi bị mất, tôi đang đi tìm.”
Lão quỷ quan vểnh mặt lên, che miệng cười, đến trước mặt tôi nói: ‘Điện hạ đang ở sau núi.”
Đợi ông ta lắc mông vui vẻ đi xa rồi, Thủy Quỷ tôi mới lập tức nhảy dựng lên chạy thẳng ra sau núi.
Trên đường đi tôi hái được bông hoa dại cài bên đầu, rồi ngồi xổm bên bờ sông ngắm mình trong nước.
Đi được vài bước, vòng qua một hòn giả sơn, liền nghe có tiếng nước róc rách.
Phía trước rậm rạp thấp thoáng có một con suối.
Tôi vui vẻ chạy tới vén lá cây lên, vừa mới nhìn một cái, ở dưới hồ suối là một người đang đứng tắm.
Nhìn kỹ, Thủy Quỷ tôi vui sướng, là Vong Xuyên.
Hả, Vong Xuyên đã cởi hết quần áo.
Nửa người của anh ở dưới nước, lưng trần lộ ra, tóc được buộc lại đằng sau lững lờ trên mặt nước, như rong biển đang trôi bồng bềnh bồng bềnh.
Thủy Quỷ tôi rón rèn trèo lên cây, cầm lấy một chiếc lá cây to che mặt, sau đó ôm thân cây tò mò nhìn xuống suối.
Tôi thấy Vong Xuyên chà xát vai trái, chà xát vai phải, lại thấy anh chà xát cánh tay phải, rồi lại chà xát tay trái, tôi đang nhìn hết sức chăm chú, tập trung tinh thần hết mức, chợt thấy anh từ dưới nước đi lên.
Thủy Quỷ tôi cuống quýt đưa hai tay che mắt lại, cả người không có gì chống đỡ lập tức ngã từ trên cây xuống.
Vong Xuyên hét lên rất to: ‘Ai?”
Còn chưa dứt lời, trên người đã choàng áo lên, xẹt qua mặt hồ đi tới dưới tàng cây.
Thủy Quỷ tôi biến thành một cây nấm, lăn từ trong tàng cây lăn ra.
“A Ly?” Vong Xuyên ngẩn ra: ‘Sao lại là muội?”
Tôi vùi đầu xuống mặt đất, không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.