Gả Ma

Chương 98:




Bồng vũ (nhất)
Đường hầm tối đen như mực, tiểu ngư lặng lẽ bay ở phía trước, tựa như một ngôi sao lơ lửng trong đêm tối. Phù Lam tới một ngã rẽ, trước mặt là bốn con đường, đường nào cũng dẫn đến bóng đêm vô tận.
“Chúng ta nên đi đường nào đây?” Mèo đen hỏi.
Phù Lam cau mày, im lặng lắc đầu.
“Dây leo kéo Tiểu Ẩn đi, chắc chắn là lôi về phía hang ổ của nó. Nhưng đường nào mới là đường về hang ổ của nó đây?” Mèo đen nóng ruột như lửa đốt. Tiểu Ẩn cùng lắm chỉ là một đạo sĩ nửa mùa, cọng dây leo kia bự như con mãng xà vậy, bản thể của nó nhất định rất đáng sợ. Tiểu Ẩn đụng phải nó không biết có thể chống chọi được bao lâu nữa.
“Không, có lẽ Tiểu Ẩn đã tránh thoát.” Phù Lam khẽ nói.
“Vì sao?”
Phù Lam sờ sờ bụi và mảnh vụn dây leo bị đốt dưới đất, “Đây là tro bùa, đệ ấy dùng lửa đốt dây leo.” Phù Lam ngồi xổm nhích về phía trước vài bước, sau đó nhặt một mảnh vải từ dưới đất lên, đoạn nói: “Đệ ấy đi phía này.”
Một đường lần theo hướng mảnh vải đi thẳng, cuối cùng tới một hang động thạch nhũ. Chính giữa bày rất nhiều quan tài cũ nát, có mấy cái bị mở ra. Tiểu ngư bay vào trong hang động, bên trong ngoại trừ cái bàn bằng đá và một ít rương hòm thì không còn gì khác. Mấy quan tài còn lại bọn họ vẫn chưa kiểm tra, chắc Thích Ẩn cũng không khùng mà chui vào đó nằm đâu nhỉ? Mèo đen nhảy lên một cái quan tài, vỗ vỗ nắp rồi hô lớn: “Bé con, có trong đó không?”
Không ai trả lời, mèo đen nói: “Xem ra không có đây.”
Ngay lúc này, cỗ quan tài đằng trước bỗng nhiên rầm rầm mấy cái. Mèo đen giật mình, sống lưng lạnh toát, lông cả người dựng ngược lên.
Phù Lam nhìn cỗ quan tài kia, khẽ nghiêng đầu gọi: “Tiểu Ẩn?”
“Là Tiểu Ẩn sao?” Mèo đen mở to đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm, “Có phải hắn đi đường mệt quá không? Một đêm ròng không được ngủ, đêm trước thì bị Nữ La bắt tới đây cũng không ngủ ngon lắm. Dù sao cũng là người phàm, thể chất không bì với chúng ta được. Tên ngốc à, ngươi bảo có phải hắn đang ngủ trong đó không?”
Phù Lam dùng vỏ đao chọc chọc quan tài hỏi: “Tiểu Ẩn, đệ đang ngủ sao?”
Hang động yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của y và mèo đen.
“Nếu đệ ở trong đó thì đừng nhúc nhích.” Phù Lam vung vỏ đao lên, nắp quan tài lật ngửa lộn vài vòng trên không trung, kéo theo một đống bụi rơi lả tả, sau đó rơi ‘đùng’ một cái xuống mặt đất.
Một người đen thùi lùi cuộn mình nằm bên trong, Phù Lam lập tức nhận ra là con quái lông đen kia.
Phù Lam và mèo đen đồng loạt lui ra sau một bước, kinh ngạc nhìn tên kia. Hai bàn tay cháy đen thui chống lên thành quan tài. Cái thứ giòn mà đen như lớp sơn mài khảm xà cừ dần dần tróc ra, để lộ làn da mềm mại bên dưới. Nó ngồi dậy, toàn thân như một con rắn đang lột da, từ từ trút bỏ lớp da ngoài. Cuối cùng nó đứng lên, chậm rãi xoay đầu lại, Phù Lam và mèo đen sợ ngây người, con ngươi gần như co thành cây châm.
Dáng vẻ của tên này y hệt Phù Lam như đúc.
“Tên ngốc à…” Mèo đen lẩm bẩm, “Người trong tộc các ngươi đều có dáng vẻ giống nhau vậy hả?”
Nó và Phù Lam tựa như đang soi gương nhau vậy, song phương mắt đối mắt nhìn chằm chằm nhau. Nó bước ra khỏi quan tài, đoạn nghiêng đầu nhìn Phù Lam, trong ánh mắt toàn là vẻ tò mò nghiền ngẫm. Phù Lam giơ tay phải lên, nó cũng giơ tay phải lên, hai bàn tay với ngón tay thon dài trắng nõn đồng thời chạm vào nhau. Mèo đen khiếp sợ quan sát cảnh tượng này, vốn không giải thích được là chuyện gì đang xảy ra. Gượm đã, dường như ban nãy con quái lông đen này đang lột da thì phải, giống như là nặn lại da thịt vậy. Có lẽ là nó thấy dáng vẻ của tên ngốc tuấn tú quá, nên mới nặn mình cho giống tên ngốc cũng không chừng.
Tưởng tượng như vậy thì thấy rất có lý. Mèo đen quay đầu lại định nói với Phù Lam, bỗng dưng phát hiện trong bóng đêm ảm đạm phía sau lưng Phù Lam có vô số đôi mắt phát sáng như ma trơi.
“Tên ngốc, coi chừng sau lưng!” Mèo đen rống to.
Song Phù Lam không có động thái gì. Y vẫn đứng đó, như thể bị đông cứng, trên mặt bị một bóng đen phủ lên.
“Giết nó.” Dường như có một giọng nói đang phát ra từ bên trong.
Giọng nói này chỉ có mỗi Phù Lam nghe thấy, như là những tiếng thì thầm liên miên từ nơi sâu thẳm dưới đáy lòng vọng lên.
Đột nhiên Phù Lam ngước đầu lên rồi rút đao ra khỏi vỏ. Lưỡi đao vẽ nên một vòng cung lướt qua trước mặt, lồng ngực của cái tên giống hệt Phù Lam kia bị bổ làm đôi, máu tươi tuôn ra như suối, diện cắt cực kỳ gọn gàng. Người thực hiện một đao này cần phải có góc độ vô cùng khéo léo cùng với tốc độ cực nhanh, một đao kia như tia chớp cắt ngang bầu trời, trong nháy mắt đã biến mất.
“Nhắc lại mệnh lệnh chúng ta giao cho ngươi, Phù Lam, tìm Thích Ẩn, tru sát Vu Úc Ly. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải bảo vệ Thích Ẩn chu toàn, dù…”
Phù Lam thấp giọng mở miệng, đồng thanh cùng với các vị thần đang ẩn thân trong cõi u tối.
“Tan xương nát thịt.”
Phía trên Đại Xuân Nghìn Tuổi, Vu Úc Ly cười nhạo một tiếng, sau đó nói: “Tiểu Ẩn, khiến ngươi thất vọng rồi. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ rằng vì sao Phù Lam trời sinh đã có bí pháp Vu La sao? Vì sao đối với những điều cấm kỵ của thần điện lại nắm rõ trong lòng bàn tay vậy?”
“Không phải ngươi dạy sao?” Thích Ẩn hỏi.
“Đương nhiên không phải, mấy trăm năm trước ta đã không thể khống chế được đứa nhỏ này rồi.” Vu Úc Ly nhẹ giọng nói, “Tiểu Ẩn, ngươi có từng nghe qua ‘Lời thì thầm của thần’ chưa?”
Con ngươi Thích Ẩn co rụt lại.
“Xem ra là có nghe qua rồi. Vậy Phù Lam có từng nhắc tới ‘âm thanh dưới đáy lòng’ của y không?”
Âm thanh dưới đáy lòng… Thích Ẩn lờ mờ nhớ ra lúc ở lò đan trong đại điện, Phù Lam có nói mỗi khi đến thần điện Ba Sơn, dưới đáy lòng y sẽ có một âm thanh nhắc nhở y cần phải tuân theo những điều cấm kỵ. Khi đó Thích Ẩn chỉ cho rằng có lẽ đó là một đoạn ký ức thất lạc nào đó của Phù Lam, hoặc y vốn là thần nhân trời sinh nên mới có năng lực cao thâm như vậy. Chẳng lẽ… đôi đồng tử Thích Ẩn khẽ run run, đó là ‘thần thì thầm’ sao?
“Bí pháp Vu La, cấm kỵ thần điện, những thứ đó ắt hẳn là do chính miệng đại thần truyền thụ, chẳng qua Phù Lam nhầm lẫn cho rằng đó là âm thanh của chính y mà thôi. Tông Lan có từng nói với ngươi rằng lời thì thầm của thần cực kỳ huyền diệu, nó có thể bóp méo ý thức của ngươi mà ngươi không hề phát hiện ra. Hầu hết các thần hầu chết trong sương mù của Ba Sơn là vì bọn họ cho rằng việc lên núi đao xuống biển lửa vì thần là nguyện vọng của chính bọn họ.” Vu Úc Ly xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái, giọng điệu chậm rãi, “Nhưng ta nghĩ ngoài bí pháp Vu La và cấm kỵ thần điện, chắc chắn là thần có giao cho y mệnh lệnh khác quan trọng hơn. Mệnh lệnh này bảo y tiếp cận ngươi, khiến y nghĩ lầm rằng mình thích ngươi.”
“Mệnh lệnh…?” Thích Ẩn trừng mắt lẩm bẩm.
“Tông Lan nhận được mệnh lệnh gì, ca ca của ngươi cũng nhận được mệnh lệnh ấy.” Vu Úc Ly nói đoạn, sau đó nở nụ cười, “Ngươi biết mà, đúng không?”
Đương nhiên Thích Ẩn biết, dáng vẻ bi thương của Tông Lan khi bị dây leo tay quỷ kia đâm thủng vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí hắn. Ông ta vì muốn thoát khỏi sự chi phối của thần thậm chí đã đục hai cái lỗ trên đầu mình. Nhưng sao có thể chứ? Thích Ẩn cảm thấy khó mà tin nổi, hắn không có cách nào giải thích được, Phù Lam ở bên cạnh hắn, che chở hắn, toàn tâm toàn ý làm tiểu ca ca của hắn, chẳng lẽ hết thảy những điều đó chỉ vì ‘lời thì thầm của thần’ ư?
“Không tin à?” Vu Úc Ly từ từ kể ra, “Thần thì thầm vô cùng cao thâm huyền diệu, chẳng qua chỉ là một thuật pháp mà thôi, nó cũng không phải thập toàn thập mỹ. Mặc dù bóp méo ý thức của người khác, song cũng khó tránh khỏi sai sót. Ví dụ như Tông Lan, gã ta bị lời thì thầm thao túng nhưng vẫn lờ mờ giữ lại được một chút gì đó của bản thân mình. Tiểu Ẩn, có phải trên người Phù Lam cũng để lại dấu vết như vậy không? Lúc y nói thích ngươi, có bộ phận nào trên cơ thể y biểu đạt cho sự chân thành ấy không?”
Thích Ẩn siết chặt nắm đấm, có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu hắn.
Tim đập. Là tim đập. Trái tim của Phù Lam chưa bao giờ rung động vì hắn!
Là giả ư, sao có thể chứ? Thích Ẩn bỗng nhiên nhớ tới nụ cười mang ý tứ sâu xa của Nữ La bên cạnh gương trăng, lúc đó ả đã nói thế nào nhỉ. Thích Ẩn cố gắng hồi tưởng lại, câu nói đó dần dần hiện ra trong đầu –
“Cho dù tiểu ca ca của ngươi có tan xương nát thịt cũng sẽ để ngươi sống sót, không phải sao?”
Tan xương nát thịt, giống như Tông Lan vậy.
“Đứa trẻ đáng thương,” Vu Úc Ly tỏ vẻ thương hại nói, “Trước giờ Phù Lam chưa từng có thất tình lục dục, ngươi cho rằng y thích ngươi, coi ngươi như đệ đệ, đó cùng lắm chỉ là mệnh lệnh và ảo tưởng thần ban cho y cho mà thôi. Yêu ngươi, bảo vệ ngươi, tất cả chẳng qua chỉ là mệnh lệnh của thần.”
“Vì sao?” Thích Ẩn khó tin hỏi, “Vì sao lại là ta? Phí bao công sức như vậy chỉ vì muốn bảo vệ một tên phế vật sao?”
“Ta cũng rất muốn biết câu trả lời đấy.” Vu Úc Ly cười cười, “Nghĩ kĩ lại thì cũng không khó đoán mấy, có lẽ bởi vì ngươi là đứa trẻ được ta chọn. Chắc là bọn họ cho rằng nếu bọn họ có thể cướp Phù Lam khỏi tay ta thì cũng có thể cướp được cả ngươi. Dù sao khắp thiên hạ này, kẻ không muốn thần của ta sống lại chính là đám gọi là thần kia. Lần này ta tới đây, một là vớt ngươi, hai là để chứng minh suy đoán về Phù Lam của ta.” Hắn vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng gập lại đón lấy một con bươm bướm, “Giờ suy đoán đã được chứng thực.”
Vu Úc Ly vừa dứt lời, bóng dáng hắn chợt lóe lên rồi biến mất, sau lưng hắn là ánh đao mãnh liệt đằng đằng sát khí.
Ánh đao cắt nát đám dây leo, vô số dây leo tay quỷ co quắp rơi dưới mặt đất. Bụi bặm tản đi, Phù Lam mặt mũi lem luốc đứng ở đằng xa, y vừa bò ra khỏi đường hầm, khắp người dính đầy bụi đất và lá khô. Y không có biểu cảm gì, cầm đao Trảm Cốt, thân đao cong cong như vầng trăng lạnh lẽo thoáng lóe sáng trong tay y. Phía sau y là vô số đôi mắt xanh lục phát sáng lập lòe như đèn lồng.
Thần nói: “Kẻ nghịch thiên cải mệnh, giết. Kẻ đảo lộn sinh tử, giết. Tội đồ Vu Úc Ly, giết!”
Phù Lam ngước mắt lên, sát ý rét lạnh chợt lóe qua dưới đáy mắt.
“Giết.”
Ánh đao quét qua đám dây leo tựa như thủy triều lạnh lẽo dội xuống cây hương xuân. Ánh sáng tạo thành một cơn lốc xoáy giữa không trung, Phù Lam hệt như một thanh đao hung ác chỉ thẳng về phía Vu Úc Ly. Mọi thứ trước mắt y đều bị cắt rách, rễ cây ngoằn ngoèo, dây leo run run, ngay cả luồng gió như có như không cũng không ngoại lệ! Ánh đao lướt qua, sát khí như núi. Y là sát khí hung ác nhất trên đời này, không có trái tim cũng không có tình cảm, mà chủ nhân của y là chư thần trên trời cao.
“Con giết ‘huynh đệ’ của mình rồi, con trai à.” Vu Úc Ly lui ra sau rồi nhảy lên dây leo, thành thạo né đòn chém của Phù Lam, “Vốn định để nó ngăn con lại, xem ra trình vẫn kém một chút.”
*Cho ai không hiểu thì Vu Úc Ly đang chỉ con quái lông đen.
Thích Ẩn vô cùng khiếp sợ chứng kiến một màn này, những đôi mắt như quỷ hồn đó theo sát sau lưng Phù Lam, một tấc cũng không rời. Thích Ẩn cảm thấy rất mỏi mệt, sức lực toàn thân bị rút cạn như hơi nước bốc lên. Mẹ nó đám này mưu tính cái đéo gì vậy? Đám thần linh chết tiệt này thấy hắn không cha không mẹ lẻ loi một mình đáng thương quá, nảy sinh lòng nhân từ tìm cho hắn một tiểu ca ca tuấn tú không những giỏi đánh nhau mà còn biết nấu cơm để chơi trò gia đình với hắn à?
Tâm trí hắn rối bời, trong chốc lát hắn nhớ đến cảnh Phù Lam đeo tạp dề ngồi xổm trước bếp lò hì hục nhóm lửa, bởi vì hắn thích ăn ngọt, giờ Phù Lam xào cải trắng toàn bỏ đường thôi. Chốc thì lại nhớ đến Phù Lam ngồi trên đao Trảm Cốt chở hắn bay qua bầu trời đêm đầy những ánh sao lấp lánh, gió mát rười rượi, hắn ngồi phía sau ôm mèo thầm nghĩ cuộc sống như thế này tốt quá, ước gì vĩnh viễn cũng không bay tới đích, mặt trời vĩnh viễn sẽ không dâng lên, sau đó bọn họ có thể bay cao bay xa mãi, cho đến khi nào chết mới thôi.
Ca ca tốt như vậy sao có thể là giả được chứ? Rõ ràng y đã nói y thích Thích Ẩn, thích Tiểu Ẩn nhất, ca ca mãi mãi thích đệ đệ, y lúc nào cũng nói như thế. Nhưng thực sự y vốn không biết thích là gì cả, chỉ là vì thần đã nói với y rằng phải bảo vệ con chó lang thang này, vì thế cho dù y có hồn phi phách tán cũng phải lê thân tàn che chắn trước mặt hắn.
Trái tim Thích Ẩn đau đớn khôn cùng, như thể có một bàn tay đang bóp chặt lấy nó. Ca ca hắn, một bé trai có đôi mắt như nước mắt mùa thu hóa ra chỉ là một quân cờ trong tay thần linh. Y là sản phẩm của một tên thần vu điên rồ vô tình tạo ra, rồi lại bị thần linh trên trời cao thao túng. Cuộc đời này của y vốn đã được vẽ đường từ trước, chiến đấu vì tên phế vật Thích Ẩn đọc kinh không hiểu luyện kiếm không tốt này, cho đến một ngày nhận lấy cái chết bi thảm như Tông Lan kia.
“Cực kỳ tàn nhẫn, đúng không?” Vu Úc Ly nhẹ nhàng bay xuống, tựa như một chú bươm bướm đen đỗ trên ngọn cây. Trước mặt hắn là vô số dây leo điền cuồng mọc từ dưới đất lên đang phóng về phía Phù Lam. Bươm bướm vỗ cánh vây xung quanh Vu Úc Ly, hắn nâng tay đứng chính giữa, âm thanh vang vọng, “Đó là chư thần đấy, phàm linh đối với bọn họ chẳng khác nào con kiến với con voi cả. Voi muốn đi đường, sao phải để ý dưới chân đã dẫm chết bao nhiêu con kiến chứ? Họ không bao giờ quan tâm đến vận mệnh của chúng sinh cả. Ngoại trừ thần của ta, thần của ta là vị thần gần gũi với phàm linh nhất thiên hạ này. Người cũng sinh ra từ sự hỗn độn và hư vô như những vị thần khác, song lại kề tai mình lên môi của phàm linh. Người lắng nghe nguyện vọng của chúng sinh, ban cho bọn họ từ bi và thương xót. Nhưng chư thần lại giết người, không hề lưu tình.”
“Cho nên ngươi muốn báo thù?” Thích Ẩn khàn giọng hỏi.
“Báo thù?” Vu Úc Ly cúi đầu cười rộ lên, “Cứ cho là vậy đi, nhưng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm. Tiểu Ẩn, đi theo ta đi, cái gọi là ca ca này của ngươi chẳng qua chỉ là một con rối gỗ không có thất tình lục dục, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn tiếp tục chơi trò gia đình vô nghĩa này sao?”
Mèo đen gian nan bò ra khỏi cửa động, vừa ló đầu ra thì ánh đao bỗng sượt ngang lỗ tai. Nó sợ toát mồ hôi lạnh, đành phải rụt người về. Tầm mắt thoáng thấy Thích Ẩn đang đứng dưới tán cây Đại Xuân rậm rạp, ánh mặt trời cánh hắn rất xa, bóng râm vây lấy hắn tựa như một cái lồng khổng lồ, một mình hắn lẻ loi đứng đó, dường như có muôn vàn hạt mưa* đổ xuống đỉnh đầu, giống một con chó hoang mất nhà không chỗ trú mưa.
*Hạt mưa ở đây là bồng vũ (蓬雨) – tựa chương này.
Đá vụn dưới tán Đại Xuân Nghìn Tuổi bay loạn xạ, vô số dây leo nhào về phía Phù Lam, ngay lúc sắp tiếp cận đã bị đông thành băng cứng rồi bị ánh đao đập nát. Thế đao của Phù Lam gần như không có sơ hở, không có bất cứ thứ gì có thể xuyên thủng ánh đao dệt thành mạng lưới dày đặc như làn bông tuyết kia. Dây leo đan chéo nối lại với nhau, nâng Vu Úc Ly lên phía trước. Bên dưới là muôn vàn dây leo đứt gãy rơi vãi đầy đất, lộ ra máu thịt màu xanh đậm, thế nhưng góc áo của hắn vẫn không dính chút bụi trần. Cùng lúc đó, Phù Lam phóng thẳng về phía Vu Úc Ly với tốc độ kinh người, bóng dáng màu đen thoắt ẩn thoắt hiện chỉ trong một cái chớp mắt, mắt thường gần như khó mà bắt kịp vị trí của y, chỉ nhìn thấy mỗi ảo ảnh lờ mờ.
Ánh mắt Phù Lam tối tăm không có ánh sáng, đôi mắt đen láy to tròn đã mất đi vẻ điềm tĩnh ngày nào, chỉ còn lại sát ý khắc cốt ghi tâm. Thần linh liên tục thì thầm vào tai y, tất thảy âm thanh chồng chéo lên nhau, hội tụ thành một mệnh lệnh không thể cự tuyệt: “Giết!”
Đúng lúc này, y nghe thấy âm thanh xé toạc luồng gió. Đó là tiếng vang của lưỡi đao sắc bén cắt rạch không khí, bén đến mức có thể xuyên thủng đầu người. Y theo bản năng quay đầu lại, Quy Muội lướt qua y, không khí đông tụ thành sương lạnh khiến lỗ tai y cảm nhận được ý lạnh thấu xương. Ánh kiếm đâm thẳng vào vô số đôi mắt đang lơ lửng phía sau y, y chuyển tầm mắt qua, nhìn thấy Thích Ẩn.
Linh lực sôi trào trong huyết mạch, từng tấc kinh mạch điên cuồng khuếch đại đang đau đớn gào lên. Thích Ẩn dùng cách mà Thích Linh Xu đã đối phó với cha hắn, cưỡng chế mở rộng kinh mạch, tăng cường linh lực, chỉ có như vậy mới có thể ngăn trở thế đao của Phù Lam. Chẳng qua hắn không điên như Thích Linh Xu, kinh mạch hắn khuếch trương vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được.
Nhưng đau đớn quá, mỗi một bước đi như đạp lên mũi đao vậy. Hắn dốc hết sức lực rời khỏi mạng lưới ánh đao của Phù Lam, bước qua đám dây leo dính nhớp và máu tươi đi đến trước mặt Phù Lam. Khuôn mặt màu lúa mạch của hắn bị đao cắt thành những vết thương nhỏ, trên môi mang theo màu máu đỏ thắm. Đôi tay dính đầy máu của hắn khẽ run run ôm lấy mặt Phù Lam.
Phù Lam ngơ ngác nhìn hắn, trong cơn hoảng hốt hồi ức về bé trai này như ùa về trong tâm trí y, lúc hắn cười rộ lên, ánh mặt trời như thể rải vụn dưới đáy mắt, nhưng khi hắn không cười, trong ánh mắt giấu đầy nỗi cô đơn yếu đuối.
“Đệ đệ…” Phù Lam khẽ gọi.
“Ca,” Thích Ẩn che hai tai y lại, “Đừng nghe, một chữ cũng đừng nghe!”
Đôi mắt to tròn u ám như gương cổ của Phù Lam phản chiếu bóng dáng Thích Ẩn chảy nước mắt.
“Ta không cần huynh bảo hộ, ta không cần huynh chiến đấu cho ta! Ca, cái đồ ngốc nhà huynh, ngay cả việc có phải giọng nói của mình không cũng không phân biệt được là sao?” Thích Ẩn ôm chặt y. Quy Muội thay đao Trảm Cốt dệt nên mạng lưới kiếm sáng bừng bay lượn xung quanh bọn họ, hắn gào lên với những đôi mắt lập lòe ánh huỳnh quang đó: “Đám khốn kiếp kia, mặc xác các ngươi là thần hay ma, là yêu hay tiên, cút hết cho ông! Cách xa ca ta ra!”
ú

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.