Gả Ma

Chương 77:




Biên tập: Thị.
Vừa định dẫn ca hắn đi thì Thanh Thức gọi hắn lại rồi bảo: “Tiểu Ẩn, năm xưa khi còn khoẻ mạnh, lão phu đã du ngoạn khắp đất trời, ra biển tìm tiên, ta tìm thấy một chốn Bồng Lai tiên đảo nằm ở ngoài biển sâu xa xôi. Giờ đây linh khí của nhân gian suy bại, đạo mạch sắp bị đứt đoạn rồi. Lão phu tính vài ngày nữa niêm phong núi rồi ra biển, sẽ không quay về nữa, chắc là vẫn có thể tránh được một kiếp, vì nhân gian mà giữ lại một sợi vi mạch. Con có muốn đi cùng Phượng Hoàn không? Như vậy biết đâu còn có thể né được sự truy sát của sư đệ ta.”
Thích Ẩn nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói: “Không đâu, hắn ta là lão quái ngàn năm, không thể so sánh mọi người với hắn được. Nếu như con đi theo mọi người, chỉ sợ sẽ làm liên lụy đến những người vô tội. Với lại, trước đây con đã đồng ý với ca con rồi, con phải đến Nam Cương với y. Mọi người đi đi, nếu sau này có thể sống sót, con sẽ đến tìm mọi người chơi.”
“Cũng được, y đến từ Nam Cương, biết đâu thần điện Ba Sơn có khắc pháp thuật của y. Con ở cạnh tiểu đồ đệ Vân Lam sẽ an toàn hơn so với đi cùng bọn ta. Khi nào đến tiên đảo ta sẽ gửi thư cho con. Nếu có gì cần thiết, con có thể gửi thư cho ta bất cứ lúc nào.”
Hai người bước ra khỏi cửa, đang độ rét mùa xuân, Diệt Độ Phong lại cao, tuyết vừa mới tan ra lại tích tụ thành một lớp dày đặc, vừa giẫm xuống một cái đã thụt xuống tới mắt cá chân. Thích Ẩn ôm tay áo sóng bước với Phù Lam. Đi tới dưới chân tường, bỗng nhiên Phù Lam nhớ ra gì đấy, y chợt dừng chân, dồn hắn vào ven tường. Mặt tường sần sùi mài vào lưng của hắn. Thích Ẩn bị dọa cho hết hồn, đang định hỏi y làm gì vậy, Phù Lam không đợi hắn lên tiếng đã tiến về phía trước một bước, đôi môi mềm mại ấm áp chạm vào má hắn.
Thích Ẩn: “…”
Phù Lam thả hắn ra, kéo giãn một chút ít khoảng cách, đoạn xoa xoa ngực của mình, sau đó nói nhỏ: “Vẫn không đập thình thịch.”
“…” Thích Ẩn cạn lời nói, “Huynh đừng có ỷ vào việc ta thích huynh mà muốn làm gì thì làm.”
Phù Lam ngẩn người, lộ ra vẻ mặt chán nản, “Xin lỗi.”
Thích Ẩn không biết phải làm sao, mỗi lần “Xin lỗi” y đều nói rất lưu loát, nhưng chuyện muốn làm thì không lưu loát được như vậy.
“Mỗi ngày ta đều muốn thử.” Phù Lam nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, “Không chừng một ngày nào đó nó sẽ đập lại.”
Thích Ẩn cảm thấy đau lòng vô cùng, ca của hắn muốn yêu nhưng lại không biết cách yêu. Nhìn dáng vẻ nhăn mày của Phù Lam, Thích Ẩn chìa tay ra xoa ấn đường của y, hắn nói: “Cho dù tim có đập hay không thì cũng như nhau thôi, có lẽ giống như huynh nói đấy, dù tim không đập thình thịch, huynh cũng thích ta mà. Với lại, chẳng phải hai người chúng ta ngày nào cũng dính lấy nhau sao, ta sẽ không cưới vợ, huynh cưới hay không thì tuỳ huynh. Lúc nãy có cô nương có tình ý với ta nhưng bị ta từ chối rồi.” Hắn an ủi Phù Lam, sau đó nói: “Bây giờ tuy hai ta không phải phu thê, nhưng còn hơn cả phu thê đấy.”
Phù Lam ngu ngơ gật đầu, y hỏi: “Vậy ngày mai ta còn có thể thử chứ?”
“Không thể!” Thích Ẩn hạ vai xuống.
“Ừ.” Trông Phù Lam có vẻ rất thất vọng, dường như không vui vẻ cho lắm.
Thích Ẩn buồn bực gãi gãi đầu nói: “Ta còn có việc, đi trước đây. Lát nữa huynh qua chỗ tiểu sư thúc tìm ta nhé.”
Thích Ẩn cũng mặc kệ y đứng đó mà xoay người rời đi. Hắn bước qua cửa tròn, đi đến phía dưới một chân tường khác thì đột nhiên bổ nhào về phía trước, vùi mặt vào tuyết. Trong tim như có một đốm lửa cháy phừng lên, cả người hắn đều bị đốt cho nóng hừng hực. Hắn là một người con trai bình thường, hắn thật sự sợ ngày nào đó không kìm nén nổi nữa sẽ kéo tên ngốc đó lên giường hung hăng mà làm y mất. Thích Ẩn vừa tức vừa hận, lăn vòng vòng trong tuyết.
Lăn xong rồi bò dậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, không có ai cả. Thích Ẩn sửa sang lại quần áo, đi đến chỗ của Thích Linh Xu.
————
“Linh Xu.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai, Thích Linh Xu giật mình một cái, y mở mắt ra, “Sư tôn!”
Trước mắt vậy mà lại là con quái vật bốn tay bốn chân, khuôn mặt trắng xanh quái dị, tám tròng mắt cứ đảo qua đảo lại.
“Linh Xu…” Nó yếu ớt gọi.
Thích Linh Xu đột ngột tỉnh lại, trước mắt là chiếc giường màu tử đinh hương quen thuộc, trên bàn nhỏ đốt hương an thần, hương khói lượn lờ toả ra nơi ánh mặt trời rọi vào rèm cửa. Y sờ sờ Trung Đan, cả người toát mồ hôi lạnh. Thích Linh Xu ngồi dậy, nhíu mày nhắm chặt mắt. Bản thân y không nhìn thấy được nơi giữa trán mình lờ mờ hiện ra ánh lửa đang tỏa sáng, mang theo cả sự hung ác. Bỗng nhiên ánh lửa ấy tan biến, đó là dấu hiệu của tâm ma. Một ngón tay đè lên ấn đường của y, Thích Linh Xu giật mình, đang định xuất kiếm, chợt ngước mắt lên thì thấy Vân Tri. Mà người đứng kế bên y lại là Thích Ẩn.
Linh lực mát lạnh dọc theo đầu ngón tay tiến vào ấn đường của Thích Linh Xu, trong lòng bỗng thư thái hơn rất nhiều. Vân Tri nhìn y rồi lắc đầu nói: “Nghĩ thoáng chút đi, Nguyên Tịch đã đền tội rồi, ngươi không cần nghĩ đến chuyện này nữa.”
Thích Ẩn giật mình, “Nguyên Tịch chết rồi?”
“Sáng nay ở Thiên Tru Nhai, ngươi không biết sao?” Vân Tri khoanh tay trước ngực, “Vốn dĩ nói bị sét đánh, nhưng sợ hắn sống lay lắt nên đổi thành sát trận Thái Thượng của Vô Phương. Thập Phương Hồng Liên thật sự sẽ đốt cháy cơ thể người đấy. Nghe đâu một khi vào trận này, thần tiên bước vào sẽ không có lối ra, yêu quái người phàm đều hóa thành tro bụi. Dù là Phục Hy lão gia còn sống thì cũng phải tan thành mây khói. Hắn chưa kịp thốt ra tiếng nào đã tan biến ngay lập tức.”
“Chết mà bớt phiền như vậy, ngược lại còn hời cho hắn đấy.” Thích Ẩn nói.
Vân Tri tiếp tục truyền linh lực cho Thích Linh Xu, Thích Linh Xu lại gạt tay hắn ra, nói: “Đừng chạm vào ta, chuyện của ta không liên quan đến ngươi.”
“Sao lại không liên quan đến ta?” Vân Tri nhướng mày, “Ngươi còn nợ ta một ân tình đấy, nếu ngươi không còn nữa, ai trả cho ta đây?”
Thích Linh Xu nhăn mày nói: “Đừng có nói bậy bạ.”
“Ngươi đừng có chối, chứng cứ vẫn còn ở trên người ta đây này.” Vân Tri phanh cổ áo ra, để lộ bờ vai trắng nõn, trên đó có một dấu răng hồng hồng. Vân Tri đưa vai đến gần mắt Thích Linh Xu, “Ngươi nhìn đi, đều là chuyện ngươi làm ra đấy, đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa hết.”
Toàn bộ dấu răng hồng hồng đó như khắc sâu vào đáy mắt, Thích Linh Xu lặng lẽ đưa mắt nhìn sang chỗ khác, không thốt ra lời nào nữa.
“Được rồi được rồi.” Thích Ẩn nhìn mặt Thích Linh Xu, bộ dạng dường như không vui cho lắm. Hắn giơ tay chỉnh lại quần áo của Vân Tri, “Sao ngày nào ngươi cũng thích chọc tức y vậy, không chọc y giận thì trong lòng ngươi không thoải mái hay gì?”
“Ta đâu có chọc tức hắn, ta khuyên nhủ hắn mà.” Vân Tri cằn nhằn lải nhải, “Tiểu sư thúc, đạo tâm của ngươi không ổn, mấy ngày này đừng luyện kiếm nữa. Đợi tâm ổn định rồi thì tiếp tục tu luyện cũng không muộn. Ngươi nói ngươi xem, cứ thích giữ hết trong lòng, nói không chừng ra ngoài uống hai bình rượu, ăn vài lạng thịt, gọi cô nương đến hát vài khúc nhạc hay, chuyện đau lòng gì đó đều sẽ quên hết. Mấy người ở chỗ Vô Phương Sơn này của các ngươi suốt ngày ở trong phòng, không có bệnh cũng ngột ngạt quá mà lòi ra bệnh.”
Lời hắn nói khó nghe vô cùng, Thích Linh Xu lạnh lùng nói: “Thanh sắc khuyển mã[1], không có chí tiến thủ.”
[1]Thanh sắc khuyển mã: là thành ngữ Trung ý chỉ việc ăn chơi đàng điếm.
“Sư tôn của ngươi cũng cưới vợ rồi, còn sinh ra đứa con trai mập mạp.” Vân Tri nhìn nhìn Thích Ẩn, đổi giọng nói: “Đứa con trai đen thui.”
Tên này suốt ngày cứ mở miệng là coi thường người khác, Thích Ẩn cúi đầu tìm thứ để tiện tay gọt hắn.
Thích Linh Xu liếc hắn một cái rồi nói: “Sư tôn của ta vì tấm chân tình mà đến với nhau, chứ không giống như ngươi.”
“Vậy ta là kiểu gì?” Vân Tri cười hỏi.
“Sa vào tình dục, phóng đãng đến độ mất đi hình dạng, gặp người thì…” Thích Linh Xu ngừng một lát, sau đó không nói nữa.
“Gặp người thì thả thính.” Thích Ẩn tiếp lời y, “Vài chữ để khái quát về ngươi là: lưu manh, hạ lưu, tên khốn nạn.”
*Gốc là 忘八端 tức là quên 8 đạo làm người, cách đọc lái đi của 王八蛋 (vương bát đản) tức tên khốn nạn, đồ khốn khiếp.
“Mấy cái đó đều là gặp dịp thì chơi, đùa giỡn thôi mà!” Vân Tri vừa cười hi hi vừa kéo vạt áo của Thích Linh Xu, “Đâu giống như ta đối xử với tiểu sư thúc đâu, từ trước đến nay ta luôn đối đãi chân thành với tiểu sư thúc, tấm lòng trong sáng, trời đất có thể chứng minh, năm tháng có thể soi xét!”
Tên này cứ mang dáng vẻ ngốc nghếch, lời chính miệng mình nói ra mà đến hắn còn không tin nổi. Lửa giận trong lòng Thích Linh Xu bùng lên, y muốn nói gì đó, nhưng cũng biết cho dù y có nói thêm bao nhiêu thì tên khốn này vẫn sẽ vô sỉ như vậy. Y hít thở thật sâu, bình phục lại tâm trạng rồi nói: “Chuyện cuối cùng, nói xong thì ngươi đi đi.”
Vân Tri tủi thân: “Tuyệt tình dữ vậy. Chuyện gì thế?”
“Quần.” Thích Linh Xu nói.
“Hả?” Vân Tri chưa kịp phản ứng lại.
“Quần.” Thích Linh Xu kìm lửa giận, nhắc lại một lần nữa.
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau một hồi, Vân Tri mới bừng tỉnh rồi nhớ lại, hắn nói: “À, cái quần yếm ngươi để quên ở chỗ ta!”
Thích Linh Xu nắm chặt tay, khó khăn dằn xuống khát khao chặt tên này thành từng khúc. Y lạnh lùng nói: “Trả ta.”
Vân Tri đứng dậy, chạy đến chỗ tấm màn che rũ xuống, sau đó cười gập hết cả lưng, “Ngươi ngây thơ quá rồi đấy, ta chỉ tiện mồm lừa ngươi thôi, vậy mà ngươi cũng tin! Một ngày nào đó ta nói ta mang thai, ngươi sẽ tin sao?”
Hắn còn chưa nói xong thì kiếm Vấn Tuyết sắc bén chợt lóe, rít lên một cái rồi bay qua. Vân Tri nghiêng người, kiếm Vấn Tuyết cắm thẳng vào bức tranh hoa điểu làm bằng gỗ chỗ màn che.
“Sao vẫn đánh người vậy chứ? Lén đấu đá trong núi, ức hiếp kẻ yếu, tiểu sư thúc, ngươi như vậy là không được đâu.” Vân Tri nhướng mày vô cùng bỉ ổi, “Đi trước đây! Hắc Tử, trông chừng y đi, đừng để y tức đến mức tẩu hoả nhập ma!”
Vừa nói xong thì bóng trắng lóe lên rồi nhảy qua cửa mất dạng. Thích Ẩn xoay mặt qua, trông thấy dáng vẻ ấm ức của Thích Linh Xu, muốn cười lại không dám cười, hắn nói: “Hắn là đồ ngốc, đợi huynh khoẻ lại rồi thì tẩn hắn một trận.” Nói xong lại nhớ ra gì đó, hắn nói tiếp: “Nhưng mà cũng không sao cả, có lẽ sau này huynh sẽ không nhìn thấy hắn nữa đâu.”
“Là sao?” Thích Linh Xu sững sờ.
“Sư phụ ta nói muốn niêm phong núi rồi ra biển, đi đảo Bồng Lai gì đó, rất xa đấy.”
“Sao lại đột nhiên muốn ra biển?” Thích Linh Xu nhíu mày.
Thích Ẩn nhún nhún vai, “Còn không phải tại lão quái kia sao, hắn khiến linh khí của nhân gian suy kiệt, đạo vận suy bại, sức người khó mà ngăn nổi. Sư phụ ta nói, ra biển có khi còn có thể lưu lại một ít đạo mạch.”
Thích Linh Xu sửng sốt một lúc lâu, sau đó buông thõng bàn tay đang nắm chặt vạt áo trắng như tuyết, nói: “Khi nào bọn họ trở về chốn trần gian?”
“Không biết, sư phụ ta nói có thể sẽ không về nữa.” Thích Ẩn vỗ vỗ vai y, “Chuyện này rất tốt đấy, chẳng phải huynh thấy Vân Tri phiền lắm sao? Bây giờ hắn đi rồi, không còn chọc tức huynh nữa đâu.”
Thích Linh Xu yếu ớt nhìn hắn.
“Hở.” Thích Ẩn gãi gãi đầu, “Ta nói sai rồi à? Huynh không thấy hắn phiền?”
“Thích Ẩn.” Thích Linh Xu đột nhiên cất lời, dáng vẻ trông rất nghiêm túc, “Sư tôn sao lại thích sư…” Y dừng một lúc, giống như phải khó khăn lắm mới nói ra được từ đó, “Sư nương.”
Câu hỏi này của y kỳ lạ vô cùng, trong lòng Thích Ẩn có đôi chút không vui, luôn cảm thấy y cũng giống như mấy người tiên môn đồng đạo kia, cho rằng Thích Thận Vi thích một thôn phụ lạ lùng ở vùng nông thôn. Nhưng con người của A Phù vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, ai cũng thích nàng, Thích Ẩn thích, Thích Thận Vi thích, Phù Lam và Miêu gia cũng thích. Thích Ẩn không muốn trả lời cho lắm, hắn nói đại vài câu: “Sao ta biết được? Có thể là do sống chung dưới một mái hiên, lâu ngày sinh tình, nhìn nhau thấy vừa ý nhỉ?”
“Tại sao… lại lâu ngày sinh tình được?” Thích Linh Xu lại hỏi, “Khi sư tôn ở Vô Phương, người cũng ở chung một núi với rất nhiều sư tỷ, sư muội, song lại không hề lâu ngày sinh tình.”
“Ta không nói rõ được.” Thích Ẩn không hiểu nổi Thích Linh Xu tự nhiên hỏi chuyện này để làm gì, hắn nghĩ ngợi cả buổi, khó khăn lắm mới tổng hợp lại thành câu: “Thì giống như huynh đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều núi này sông kia, lướt qua rất nhiều người, nhưng bọn họ chỉ là người qua đường, đi với huynh một đoạn ngắn rồi nói với huynh một câu “Sau này gặp lại”, sau đó huynh liền quẳng họ ra sau đầu. Thế nhưng bỗng nhiên vào một ngày nào đó, có một người như thế, tại một khoảnh khắc nào đó, có thể là vào lúc nắng to, ánh nắng chiếu lên mặt, chói đến mức huynh không mở nổi mắt. Lúc ấy nàng nở một nụ cười với huynh, tim huynh ‘thịch’ một tiếng, có một giọng nói của vận mệnh vang lên trong đầu huynh, nó nói với huynh rằng: Ngươi tiêu đời rồi.”
“Tiêu đời rồi?”
“Đúng vậy, tiêu đời rồi. ” Thích Ẩn nói, “Từ nay về sau, huynh sẽ không quên được nàng ấy. Giọng nói của nàng, dáng hình của nàng, từng giây từng phút in sâu trong tâm trí huynh, lúc huynh ăn cơm sẽ nhớ đến nàng, lúc đi ngủ cũng nhớ nàng, đoán coi có phải nàng cũng đang ngủ, có phải nàng cũng đang ăn cơm, có phải cũng giống như huynh, thích một ai đó, mà người đó, liệu có phải là huynh không.”
Thích Linh Xu hơi hơi mở to mắt, hắn hỏi: “Chỉ vì hôm ấy sắc trời đúng lúc đẹp đẽ, nàng nở nụ cười với ngươi sao?”
“Cũng có thể là hôm ấy trời đổ một trận mưa to, nàng xoè ô, hôn huynh một cái.” Thích Ẩn nói xong, mặt đỏ phừng lên. Hắn nhớ đến sáng nay Phù Lam hôn lên má hắn, chợt cảm thấy cách làm này của Phù Lam cũng tốt vô cùng, biết đâu ngày nào đó Phù Lam hôn tới hôn lui rồi thông suốt thì sao. Hắn sờ sờ mặt mình, dường như nơi đó còn lưu lại nụ hôn nhẹ nhàng của Phù Lam.
“Ta không hiểu…” Thích Linh Xu nhíu chặt mày.
Hai người này, sao ai cũng ngốc đến vậy cơ chứ? Đến cả loại chuyện như thích này mà cũng không hiểu rõ. Ca hắn thì thôi bỏ qua một bên đi, mấy tên đạo sĩ Vô Phương này, tu đạo gì chứ, tu đến nỗi não trì độn hết cả rồi.
Thích Ẩn lại nhớ đến Nguyên Tịch, tên đó luôn kêu gào ầm ĩ rằng tình dục đều là giấc mộng hão huyền, cảnh tượng huyền ảo, vụt qua thì sẽ không còn nữa. Trên đời này, thứ duy nhất không đổi chỉ có đại đạo rộng lớn, mênh mông đó mà thôi. Thế nhưng người sống đến cuối đời, đếm tới đếm lui cũng chỉ mấy chục năm vậy thôi, yêu quái dù có sống lâu thì cuối cùng cũng sẽ đi đến điểm cuối của cuộc đời. Đến cả thần Bạch Lộc móc chân kia cũng bỏ mạng trong trận chiến Trời Phạt. Năm tháng dù có dài thêm bao nhiêu đi chăng nữa, đem so với đất trời đã trải qua hàng vạn niên đại cũng chỉ là một con ve sầu sinh ra vào mùa xuân, chết đi vào mùa thu mà thôi. Mong sao số mệnh cho đến khi về già, có người kề cận, có người yêu thương, thì còn gì phải băn khoăn nữa chứ?
Im lặng một hồi, hắn bỗng dưng sững sờ, ngơ ngác nhìn Thích Linh Xu. Tên nhóc này cau mày, dáng vẻ như đang nghĩ ngợi sâu xa. Thích Ẩn huơ tay trước mặt y, nói: “Tiểu sư thúc, sao đột nhiên huynh lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ huynh… động lòng phàm rồi ư?”
Thích Linh Xu nắm tay ho vài tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Hỏi dùm một người bạn thôi.” Y nói.
————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.