Gả Ma

Chương 75:




Biên tập: Bảo Bảo.
Đau đớn bao trùm lấy Thích Ẩn, khiến hắn gần như hít thở không thông. Bảo sao một thủy quỷ cỏn con lại có thể lấy mạng cha hắn, bởi vì con thủy quỷ đó là mẹ hắn, bởi vì cha hắn tự sát. Trời đất xoay chuyển, hồ nước biến mất, hắn thấy Thích Thận Vi mặc y phục trắng ngồi dưới thềm tuyết. Vạt áo hơi hở, lộ ra một góc băng gạc trước ngực. Nguyên Tịch đứng sau lưng ông, cụp mắt thở dài.
“Nguyên Vi, đệ tỉnh lại rồi.”
“Sư huynh, huynh cứu ta làm gì?” Ánh mắt Thích Thận Vi đượm vẻ cô đơn, “Tim ta đã chết, đạo ta đã vong.”
Nguyên Tịch nói cho ông biết toàn bộ chân tướng, bao gồm sự tồn tại của Thích Ẩn. Cuối cùng Thích Thận Vi từ bỏ ý định tự sát, phối hợp để Vô Phương trị liệu. Ông không nói gì với Thích Linh Xu cả, dõi theo bóng Thích Linh Xu rời khỏi Vô Phương đến Tái Bắc. Lúc xoay người lại, ông phun một búng máu. Ông run rẩy nhìn đôi tay của mình, móng tay bắt đầu bong tróc thành từng mảng, các đường vân tay méo mó biến đổi. Thân thể ông biến hóa, Vô Phương bó tay không có cách giải quyết. Mồng năm tháng tư, mặt ông bắt đầu chảy máu, thân thể nứt ra, mấy cánh tay dị thường mọc ra từ miệng vết thương. Đệ tử đưa cơm đến thạch thất, mở cửa ra thì thấy bên trong chi chít những vết cào, bọn họ cao giọng gọi Thích trưởng lão, sau đó thấy một bóng trắng khổng lồ quái dị đang bấu víu trên trần nhà.
Thích Ẩn bưng mặt ngồi xổm trước cửa thạch thất, nghe thấy tiếng gào thảm thiết của các đệ tử, còn có tiếng than khóc bi thương của cha hắn:
“Chó Con ——”
Hắn không dám nhìn nữa, không dám nghe nữa. Nước mắt theo kẽ ngón tay lăn dọc xuống, rơi lã chã trên mặt đất. Trái tim hắn như bị ai đó siết chặt, đau đến nỗi khắc cốt ghi tâm. Thích Ẩn khó mà tưởng tượng nổi cảm giác trơ mắt nhìn bản thân mình dần dần biến thành yêu quái của cha hắn là như thế nào, rồi phải đối mặt ra sao với những thi thể bị ông bẻ gãy tay chân sau khi tỉnh táo. Tất nhiên Phượng Hoàn đã phát hiện, bọn họ tìm được kiếm Quy Muội ở Dĩnh Hà, nhìn thấy hiện trường có lẽ đã đoán được cha hắn tự sát. Cho nên bọn họ mới không nói cho Thích Ẩn biết chân tướng bi thảm này.
Trời đất thay đổi, hết thảy cỏ cây núi đá dần phai màu rồi biến mất, thế giới trắng xóa, vọng mắt ra xa thật xa cũng chỉ có thể thấy một màu trắng như tuyết. Một bóng người bao trùm lên đỉnh đầu hắn, tầm mắt bỗng tối sầm xuống. Thích Ẩn nghẹn ngào ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông lạnh lùng đứng trước mặt hắn, rũ mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Thế giới trống rỗng bao la, cha con bọn họ một đứng một ngồi, đối mặt với nhau.
Thích Ẩn ngẩn ngơ đứng dậy, vươn tay chạm vào gương mặt ông, nhưng thứ hắn chạm được chỉ là ảo ảnh. Hắn mê mang mở miệng: “Cha…”
Hai cha con bọn họ có đôi mày sâu giống nhau cùng với sống mũi thẳng tắp, vừa nhìn là biết cha con ruột thịt.
“Chó Con.” Thích Thận Vi lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt đượm chút vui mừng thanh thản, “Lúc ở thần mộ tối tăm, thần trí mơ hồ không ý thức được, cha đã tách một tia thần thức rồi phong ấn trong chiếc vòng mười tám hạt lưu ly. Vốn chỉ là hi vọng xa vời, thần linh rủ lòng thương, cuối cùng cha cũng may mắn gặp được con.” Ông ngừng một chút, đoạn nói, “Ban nãy thấy vi phụ hóa yêu, con có sợ không?”
Tách rời thần thức chẳng khác nào cắt hồn phách cả. Nhưng Thích Thận Vi nói rất bình thản, tựa như chỉ là nhổ một sợi tóc mà thôi. Giọng nói của ông cũng bình tĩnh thong dong như trong chiếc phù Lưu Âm kia vậy, giống như đi qua ngàn vạn sông núi, mây mù cuồn cuộn, cuối cùng cũng hờ hững như mây trôi lững lờ. Mười tám năm, từ Ô Giang đến Ngô Đường, từ Phượng Hoàn đến Vô Phương, cuối cùng Thích Ẩn cũng chân chính gặp được phụ thân mình, cùng ông thủ thỉ đôi lời.
Tuy rằng, ông chỉ còn lại vỏn vẹn một tia thần thức.
Cổ họng nghẹn đắng, bi thương mãnh liệt cuộn trào trong ngực, Thích Ẩn ra sức lắc đầu: “Cha, cho dù người hóa thành nhện, cũng là con nhện tinh tuấn tú nhất. Thật đó cha ơi, ở thần mộ con đã thấy vậy rồi, người là con nhện tuấn tú nhất mà con từng gặp đấy.”
Thích Thận Vi nghe vậy thì ngẩn người, chợt cười khổ nói: “Hóa ra con đã vào thần mộ sao? Cha có làm tổn thương con không? Xin lỗi, Chó Con à, lần đầu gặp mặt mà lại để con thấy bộ dạng xấu xí như vậy.”
Rốt cuộc Thích Ẩn không kìm được nữa, nước mắt tuôn lã chã như mưa, “Cha, cha đợi con, con có quen một người rất lợi hại, có thể khởi tử hồi sinh, cái gì cũng làm được hết. Con đi tìm y, nhất định y sẽ có cách cứu cha.”
“Không cần đâu,” Thích Thận Vi nhẹ nhàng phất ống tay áo, khẽ lắc đầu, “Chó Con, cái chết là dấu chấm hết của vạn vật. Sư huynh của vi phụ đã từng thay cha cưỡng cầu một lần, không thể cưỡng cầu lần nữa.”
Nước mắt Thích Ẩn không kìm được cứ tuôn rơi, “Nhưng… nhưng…”
“Chó Con, kể cho cha nghe về con đi.” Thích Thận Vi nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như trăng sáng kia tựa như có một sức mạnh nào đấy khiến cho cảm xúc bi thương mãnh liệt trong lòng Thích Ẩn dần dần bình tĩnh lại. Thích Thận Vi nói: “Nguyên Tịch nói với cha sau khi A Phù lâm nạn, con được A Ngọc nhận nuôi. Con… sống có tốt không?”
Thích Ẩn lau mặt, nói: “Rất tốt, cha à, người không cần phải lo lắng đâu. Dì đối xử với con rất tốt, còn tốt hơn con ruột nữa, chi phí ăn mặc trong nhà đều ưu tiên cho con, chẳng khác gì thiếu gia cả, đến nỗi biểu ca còn ghen tị với con nữa kìa. Đi học ở Ngô Đường, phu tử cũng hay khen con, nói con chăm chỉ, viết thơ ca rất tốt, lần nào cũng khen đến mức con ngượng chín cả mặt. Hàng xóm hay bạn học gì cũng chăm sóc con cả, mỗi ngày cùng nhau rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm rất thú vị. Người coi nè,” hắn vỗ vỗ cánh tay mình, “Thân thể con rắn chắc, vóc người cũng cao, cường tráng mạnh khỏe, không ốm không đau. Sau này Thanh Thức chân nhân đón con đến Phượng Hoàn, con đã bái ông ấy làm sư phụ. Trên núi cũng khá tốt, phong cảnh tươi đẹp. Sư thúc sư huynh đối xử với con rất tốt. Chắc người không biết, lúc trước mẹ con sinh khó, chính Thanh Hòa sư thúc đã đỡ đẻ cho mẹ đó, ông ấy là ân nhân cứu mạng của chúng ta.”
“Là vậy sao?” Thích Thận Vi có hơi kinh ngạc, “Vi phụ và Thanh Hòa trưởng lão chỉ từng gặp mặt một lần, ông ấy trong ấn tượng của ta là một vị quân tử ôn hòa nhã nhặn.” Ông cảm kích nói, “Lúc A Phù có mang con thai bị lệch, việc sinh nở ắt hẳn rất nguy hiểm, vi phụ chưa từng quay về, không ngờ là Thanh Hòa trưởng lão đã cứu mẹ con các con.”
“Đúng vậy, vì cứu con mà sư thúc lãng phí rất nhiều công sức, còn tốn một món pháp bảo nữa. Cha, người đừng lo lắng, mọi người đều rất tốt với con. Các tiền bối ở các tiên sơn lớn nghe nói con là con trai của người đều vội vàng chạy tới thăm hỏi con, mời con đến chỗ bọn họ chơi. Cha, người yên tâm, cho dù người không ở đây, con…” Thích Ẩn nở nụ cười chan chứa nước mắt, “Nhất định con cũng có thể bình an khỏe mạnh.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thích Thận Vi an tâm, nhìn về nơi xa xa, đôi hàng mi tựa như vây cá nhỏ thoáng dừng trên má. Ông lại hỏi: “Chó Con à, con đã nhược quán rồi, đã có người trong lòng chưa?”
Mặt Thích Ẩn đỏ lên, nếu hắn nói với cha là hắn thích đàn ông, rất có thể cha hắn sẽ chết không nhắm mắt mất. Thích Ẩn gãi đầu, đoạn nói: “Có thì có đó, nhưng người ta không thích con.”
“Cô nương ấy là người thế nào?”
“Rất tốt,” Thích Ẩn giơ ngón tay cái, “Tính cách dịu dàng, chưa bao giờ tức giận với con cả. Thoạt nhìn thì ngốc nghếch, thực ra rất thông minh, học gì hiểu nấy. Cực kì giỏi mấy việc giặt đồ may vá nấu cơm quét nhà, người coi,” Thích Ẩn lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra, “Đây là y thêu đó, đẹp ghê. Ngay cả tú nương trong cung còn không giỏi bằng y nữa là, cái gì y cũng giỏi hết á.”
Nhưng không có sinh em bé được, Thích Ẩn yên lặng đế thêm một câu trong lòng.
Thích Thận Vi gật gù, “Vậy nàng có thích ai không?”
“Không đâu,” Thích Ẩn nói, “Khi còn bé y sống trên núi, tâm tư đơn thuần, không hiểu mấy chuyện tình ái đâu.”
“Vậy thì vẫn còn cơ hội. Con hãy hết lòng chăm sóc nàng, trời đông giá rét hỏi thăm nàng mặc có đủ ấm không, ngày ba bữa cơm hỏi nàng ăn gì, ngày ngày bầu bạn, một ngày nào đó nàng sẽ cảm động trước tấm chân tình của con.” Vẻ mặt Thích Thận Vi rất nghiêm túc, “Còn chuyện này nữa, nhớ là đừng có giảng đạo lý với nàng. Nàng nói thế nào thì là thế ấy, đừng có cãi cọ làm gì.”
Trong lúc nhất thời Thích Ẩn có hơi cảm động, sống mũi cay cay. Hắn không ngờ rằng người đứng đầu đạo môn như cha hắn vậy mà lại dạy hắn cách theo đuổi vợ hiền. Tuy rằng hắn định bảo cha là làm thế thì không được đâu, vậy có khác gì coi cô nương người ta như tiểu đệ chảy nước miếng bên mình đâu, cuối cùng tặng cho nàng thanh bội kiếm sáng bóng rồi xoay người đi mất. Cha hắn cũng đơn thuần, có lẽ vì ông chính là tuyệt thế kiếm tiên đeo bội kiếm sáng bóng kia. Nhưng Thích Ẩn không nỡ chỉnh ông, chỉ gật đầu liên tục, đoạn nói: “Con nhớ rồi, con nhất định sẽ cố gắng!”
“Sau này thành thân, nhớ phải thắp hương, cho cha và mẹ nhìn nữa.” Thích Thận Vi nói.
“Cha, nếu người không hài lòng thì cũng đừng tức giận nhé.” Thích Ẩn thấp thỏm nói.
“Vi phụ bất mãn thì có tác dụng gì chứ?” Thích Thận Vi nhẹ nhàng than một tiếng, “Dù là buồn hay vui, là đau khổ hay hạnh phúc, cũng chỉ một mình con đối mặt.”
Lời nói của ông ẩn giấu nỗi ưu sầu và bất đắc dĩ, Thích Ẩn bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Vu Úc Ly, đối với mỗi một người mẹ, tin dữ lớn nhất không phải là ông trời cướp đi đứa con duy nhất nàng sinh ra, mà là tách nàng ấy khỏi đứa con của mình. Trong lòng Thích Ẩn khẽ đau nhói, đối với một người cha thì nào có khác gì?
Thích Thận Vi cúi đầu, đầu ngón tay ông dần dần trong suốt dưới ánh mặt trời. Ông nhẹ giọng nói: “Không còn sớm nữa, Chó Con à, vi phụ phải đi rồi.”
Thích Ẩn sửng sốt, trong lòng trở nên mênh mang, hồng thủy từ sâu dưới đáy lòng dâng lên rồi tuôn ra ở hốc mắt, chẳng cách nào kìm lại được. Hắn đợi cha mình mười tám năm, gặp được nhau chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt. Nãy giờ được bao lâu đâu, mới nói được mấy câu? Ăn bát mì còn lâu hơn như này nữa. Hắn liên tục quệt nước mắt, tầm mắt mơ hồ rồi rõ ràng, rõ ràng lại tiếp tục mơ hồ, “Cha, con không nỡ để người đi.”
“Còn một chuyện cuối cùng,” Thích Thận Vi nói, “Sư huynh Thích Linh Xu của con tuy bản tính quật cường, nhưng rất dễ bị bẻ gãy, một đường kiếm đạo sát sinh vô vàn, sát khí nặng nề. Nếu đạo tâm có hơi dao động, tất từng bước đọa vào vực sâu, vạn kiếp bất phục. Chó Con, nếu con ở bên cạnh nó thì khuyên nhủ nó một chút.”
Thích Ẩn nghẹn ngào gật đầu.
“Đừng khóc, Chó Con,” Thích Thận Vi nhìn Thích Ẩn, ánh mắt quyến luyến trên khuôn mặt hắn, “Cha để lại vòng lưu ly cho con, cho con xem những chuyện này không phải vì muốn con đau lòng, càng không phải để con ôm thù hận. Cha chỉ muốn cho con biết rằng, cha rất yêu con. Cha hi vọng mai sau có người hỏi phụ thân con tên gì, con sẽ kiêu ngạo mà nói cho hắn ta biết, con là con trai của Thích Thận Vi ta.”
Thích Thận Vi mỉm cười rơi lệ, ông giơ tay lên, định lau nước mắt Thích Ẩn, song bàn tay ông lại xuyên qua gương mặt hắn.
Ông bất đắc dĩ nhìn tay mình, đoạn nói; “Con là duyên niên của sinh mệnh cha và A Phù, là hi vọng của chúng ta. Con phải nhớ rằng, con sống thì chúng ta mới sống.”
[1] Duyên niên: kéo dài, ý chỉ sinh mệnh tiếp diễn của cha mẹ Thích Ẩn.
Nước mắt Thích Ẩn rơi như mưa, hắn liên tục lắc đầu.
“Chó Con, vi phụ phải đi gặp mẹ con, con nên vui cho cha mới phải.” Cuối cùng cha hắn nói.
“Vui, con vui mà.” Thích Ẩn cố gắng kéo khóe miệng, nhưng có làm thế nào cũng không kéo nổi ra một nụ cười cả.
Thích Thận Vi lưu luyến nhìn hắn lần cuối, sau đó xoay người, đi về phương xa. Thế giới mênh mang, bóng lưng lạnh lùng trong trẻo của ông gần như hòa vào màu trắng vô tận. Ông xuất khẩu thành thơ, giọng nói theo gió xa xăm thổi đến bên tai Thích Ẩn.
“Vạn lý vân phong chung cực khứ, bất tri lai xử bất tri quy. Phiêu linh nhất thân vô sở hữu, duy hận thử sinh, trường hướng biệt ly trung.”
*Nghĩa: Gió mây bạt ngàn trôi xa tứ xứ, tự đến từ đâu, chẳng rõ chốn về. Lang thang một thân nơi nào bến đỗ, hận nỗi đời này, bền vững biệt ly.
Trong chớp mắt, ông đã hóa thành một luồng ánh kiếm sương giá rồi biến mất nơi phương trời xa xôi.
Thích Ẩn sững sờ đứng đó, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi mãi không ngừng. Bỗng nhiên, một lực hút thô bạo kéo lấy hắn, trước mắt hắn tối sầm, trời đất quay cuồn, sông cuộn biển gầm, mở mắt ra lần nữa đã thấy quay về trước cửa tiểu trúc, vòng lưu ly ‘cạch’ một tiếng rơi dưới chân hắn. Hắn nhặt vòng lưu ly lên đeo vào tay, từng giọt nước mắt rơi xuống những hạt ngọc lưu ly sáng bóng kia.
Hắn rất đau khổ, tựa như đau khổ cả đời dồn nén giờ bộc phát một lượt, cả người yếu ớt, ngay cả con tim cũng chẳng muốn đập nữa. Hắn thừ người đứng ở hành lang, rồi chợt sực tỉnh như từ trong giấc mộng, ủ rũ về phòng, đẩy cửa ra, bước qua ngưỡng cửa, đi vào buồng trong, ca hắn còn nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng trông rất an tường.
Thích Ẩn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, những vì tinh tú trên bầu trời liên tục chớp nháy, thoạt nhìn không khác gì ngày thường cả. Hắn không thắp đèn, kéo một cái ghế nhỏ qua ngồi cạnh giường ca hắn, sau đó bưng mặt, lặng lẽ rơi nước mắt.
Hắn nghĩ rằng vận mệnh thật tồi tệ, người như cha và mẹ hắn ấy, một người là thiên hạ đệ nhất kiếm tiên, Quy Muội bên người tỏa ánh sáng rực rỡ bốn phía, yêu ma nghe danh sợ vỡ mật, một người là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, khí thế như hồng uy phong lẫm liệt, biết nấu cơm giặt quần áo, còn có thể tay không vặn một thanh sắt thành cái bánh quai chèo nữa. Đáng nhẽ hai người bọn họ nên là một đôi hiệp lữ, vượt năm cửa ải trảm sáu tướng[2], đánh bại yêu ma quỷ quái giương nanh múa vuốt, chinh phục đám đồng đạo tiên môn vô dụng, sau đó tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, sinh một đống em bé, cuối cùng được phác họa trong hí kịch, trở thành giai thoại xa xôi. Nhưng bọn họ chia lìa mười tám năm, một người thành yêu một người thành quỷ, đã vậy còn chết rất thảm.
[2] Vượt năm cửa ải trảm sáu tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.
Mà con trai bọn họ là đồ vô dụng, có một tên đại vu như hổ rình mồi sắp sửa lấy mạng chó của hắn.
Thích Ẩn trượt khỏi cái ghế nhỏ, ngồi bệt dưới đất, úp mặt vào đầu gối, co người thành một con ốc sên. Bỗng nhiên hắn cảm thấy sao mà lạnh lẽo quá, trời đất băng giá chỉ còn lại mình hắn, tựa như một đứa trẻ ngồi khóc thút thít trong góc tối. Chết cóng mất chết cóng mất, Thích Ẩn ôm chặt tay chân của mình, đương tiết lạnh mùa xuân sao, sau đó hắn mới hoảng hốt nhận ra rằng, là do lòng mình quá lạnh lẽo.
Một vòng tay ấm áp bỗng bao trùm lấy hắn, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt vắng lặng của Phù Lam. Một tay y đỡ lưng hắn, tay kia luồng xuống dưới gối hắn, bế hắn đặt lên giường. Phù Lam vừa mới tỉnh lại đã thấy hắn co ro dưới đầu giường, giống hệt một đứa bé cô đơn. Phù Lam là một người trì độn, tựa như tách khỏi thế giới này, y khó mà cảm nhận được cảm xúc bấp bênh hay những đổi thay tình cảm của người khác. Nhưng A Phù đã từng bảo y rằng, nở một nụ cười lộ hàm răng trắng tinh là vui vẻ, cau mày lại là tức giận, nước mắt rơi lã chã là đau khổ. Y còn nhớ rất rõ lời A Phù nói, nếu con thấy có ai đó đang khóc thì nhớ phải ôm người ta một cái.
Vì thế y dang rộng vòng tay, cố gắng ôm chặt đứa bé đang khóc thút thít này.
“Đệ đệ đừng khóc một mình nữa, ca ca ở đây.”
Mèo đen nhảy ra khỏi cái đệm nhung, chui vào lòng Thích Ẩn. Cục bột đen nhánh xù lông liếm láp hai má hắn, phát ra tiếng ùng ục trong cổ họng.
“Miêu gia cũng ở đây nè.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói: [Phân tích một chút về Thích Ẩn]
Lúc trước có độc giả nói Thích Ẩn không đáng yêu gì cả (che mặt). Khác với Phù Lam, Vân Tri hay là Thích Linh Xu, ẻm là một đứa trẻ bình thường nhất. Từ nhỏ đã không được yêu thương nên rất khát khao có được tình cảm đó, biết sợ hãi, biết đau khổ, có cố gắng nhưng không hết mình, dễ thất bại… Nhưng tui vẫn rất thích ẻm.
Riêng tui cảm thấy Thích Ẩn là một đứa trẻ chân thành, là đứa con có trách nhiệm, ẻm từ chối lời cầu hôn của Phù Lam một phần là vì ẻm sợ sau này Phù Lam sẽ đổi ý, mặt khác ẻm cũng phải chịu trách nhiệm với Phù Lam. Bởi vì ẻm đoán rằng Phù Lam vốn cũng không hiểu ý nghĩa thực sự của phu thê là như thế nào, cứ tùy tiện ở bên nhau như vậy là một chuyện vô trách nhiệm với cả hai.
Chắc mọi người cũng thấy được là Thích Ẩn vẫn luôn tìm cha và gia đình của mình. Tình cảm của Thích Ẩn dành cho Phượng Tiên hay Lan Tiên đều không phải là người yêu, mà là vợ hiền, ẻm khát khao có một gia đình của riêng mình, tuy rằng cuối cùng thất bại hết. May mà ẻm đã tìm được nhà mình ở chỗ Phù Lam và Miêu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.