Gả Ma

Chương 33:






“Nhưng Thích Ẩn không để ý chuyện này, hắn hoang dại quen rồi, so với ai cũng chỉ là một nhành cỏ dại ven đường, người ta đừng tới dẫm hắn hắn đã cảm tạ trời đất.”
Vô Phương (tứ)
Thích Linh Xu, kế nhiệm Thích Thận Vi, Vô Phương Sơn lại thu thêm được một thiên tài kiếm tu trăm năm khó gặp.
Thích Ẩn nghĩ Vô Phương Sơn nhất định là cười đến mức không khép miệng được, bởi vì thứ người ta trăm năm mới gặp mà bọn họ cùng một lúc lại được cả đôi.
Người này quả thực xứng với cái danh Thích Thận Vi thứ hai, lúc kẻ khác còn đang chảy nước miếng ê a tập nói y đã có thể đọc thuộc lòng 《 Đạo Đức Kinh 》, lúc kẻ khác còn mày mò từng nét bút vẽ rồng vẽ rắn y đã tinh thông bùa chú, lúc kẻ khác đi đường còn vấp té y đã ngự kiếm phi thiên.
Y gần như dẫm lên từng bước đi của Thích Thận Vi mà tiến tới, nếu y không phải là đệ tử chân truyền của Thích Thận Vi, mọi người quả thực hoài nghi y là Thích Thận Vi đầu thai chuyển thế.
Càng đáng buồn hơn nữa chính là, đám “kẻ khác” tư chất bình thường đó cũng bao gồm Thích Ẩn, có lẽ là còn thấp hơn mức bình thường một chút.
Loại người như thế vĩnh viễn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tựa như chưa ai từng gặp qua Thích Thận Vi, cũng không ai được diện kiến Thích Linh Xu cả.
Kiếm tiên như bọn họ, có thể bay thì tuyệt đối không đi, cao cao tại thượng xa tít tận chân trời, cho đám người phàm phu tục tử có cơ hội được nhìn lên đã là phá lệ ban ân.
Nhưng vẫn có người vô cùng may mắn đổi được một cái nhìn, nghe đồng môn Tây Côn Luân nói, lần trước la thiên luận đạo ở Vô Phương từng liếc nhìn y một cái.
Y đánh trên đài ngắm trăng bằng đá cẩm thạch ở Vô Phương, vận một thân bạch y, giữa làn tuyết trắng mơ màng, y đứng trước ba nghìn đệ tử Vô Phương, dáng người thon gầy, tựa như một bức tượng đục đẽo từ băng tuyết.
Nghe nói có cô nương tiên sơn đánh nhau vì y, chỉ vì tranh xem ai được mang canh sườn hạt sen đến chỗ thạch thất tĩnh tu của y.
Hai thiếu nữ đang độ thanh xuân cào cấu lẫn nhau, tóc tai cũng bờm xờm như cỏ dại.
Y từ phía xa xa nhìn thấy, chỉ nói một câu: “Đồng môn đánh nhau, vi phạm lệnh cấm, phạt không được ăn cơm, đưa đi giới đường.” Thỉnh thoảng cũng sẽ có tình cảm tỷ tỷ muội muội mà nhường cho nhau, một người nói “Tỷ làm chính thất của tiểu Thích đạo trưởng, muội làm tiểu thiếp, hai chúng ta coi như tỷ muội”, người kia e thẹn đáp lại rằng “Đâu thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Vẫn là tỷ tỷ làm chính thất, muội muội làm tiểu thiếp”, hai người nhường tới nhường lui, nhưng sự thật là Thích Linh Xu vốn còn không biết mặt hai người này.
Nhưng Thích Ẩn không để ý chuyện này, hắn hoang dại quen rồi, so với ai cũng chỉ là một nhành cỏ dại ven đường, người ta đừng tới dẫm hắn hắn đã cảm tạ trời đất.
Trên đường nghe người ta bàn tán nhiều như vậy, hắn chỉ nhớ rõ một câu — Thích Linh Xu là do một tay Thích Thận Vi nuôi lớn.
“Xin lỗi nha tiểu sư đệ, ta không nhắc chuyện này với ngươi,” tại khách điếm, Vân Tri vỗ vỗ vai Thích Ẩn, “Chủ yếu là sợ ngươi tự ti, nhất thời xúc động sẽ không tới.”

Thích Ẩn oán hận nhìn hắn, “Ta sẽ không chạm mặt với y trên núi chứ hả?”
“Sẽ không sẽ không,” Vân Tri cam đoan, “Tiểu tử kia bận lắm, cả ngày chạy khắp nơi trảm yêu trừ ma, bay tới bay lui.
Lần này phỏng chừng cũng đánh cái sét rồi xong, sẽ không chạm mặt đâu.
Hơn nữa ngươi sợ cái gì? Không phải có Ngốc sư đệ ở đây sao? Ngươi là đệ đệ bảo bối của cộng chủ yêu ma, nếu ngươi không vừa mắt tiểu tử kia, bảo ca ca ngươi xử y là được.”
Phù Lam mờ mịt rút kiếm, hỏi: “Đi đánh nhau hả?”
Thích Ẩn ôm mặt thở dài một tiếng, đẩy thanh kiếm sắt mẻ của Phù Lam trở lại vỏ kiếm, kéo y về phòng.
Sáng sớm hôm sau, nhóm bọn họ ngự kiếm thượng Vô Phương.
Từ trên cao nhìn xuống, những đỉnh núi phủ đầy tuyết, trắng xóa một khoảng trời, đình đài điện các đan xen rải rác trên núi, ghềnh thác nước chảy xiết, đổ thẳng xuống vực thẳm vô tận.
Đến sơn môn không thể ngự kiếm, bọn họ đứng xếp hàng trên sơn đạo chật hẹp để vào núi, phía trước vài bước là vách đá dựng đứng.
Thích Ẩn vén bụi cây thò đầu nhìn xuống, thỉnh thoảng có làn gió thổi qua núi rừng, tiếng thông reo rì rào dưới chân núi, xôn xao vang vọng, tuyết đậu trên những ngọn cây, tuyết trắng mênh mang, không rõ là biển mây trôi giữa trời, hay là làn tuyết trắng xóa.
Nhìn lên vòm trời, linh trận chậm rãi xoay quanh sao Bắc Cực lờ mờ giữa không trung, những tia ánh sáng mỏng manh xẹt ngang vòm trời, điểm chút sáng lốm đốm rực rỡ, như những vì tinh tú nhấp nháy trong đôi mắt của họ.
Đó là đại trận hộ sơn của Vô Phương, nghe nói lúc kẻ địch tấn công từ ngoài vào có thể biến thành sát trận, lấy toàn bộ Vô Phương Sơn làm mắt trận tru sát địch nhân.
Này con mẹ nó mới đích thực là tiên sơn, Thích Ẩn tròn mắt ngắm nghía, không khỏi thầm cảm thán.
Phượng Hoàn Sơn so với Vô Phương Sơn, quả thực tựa như đại thúc ăn mày ngồi móc chân ở ven đường với tiên nữ ẩn cư trong núi sâu, một kẻ vừa nghèo vừa đáng khinh, một người tiên khí bay bay thoát tục cách biệt chốn hồng trần.
Người cha ngu ngốc của hắn có thể xảy ra chuyện gì ở đây chứ? Bất tử bất sinh, không chừng là tiên sơn người ta dùng cái gì mà nhân sâm ngàn năm trường mệnh.
Ở đây không giống Phượng Hoàn, cỏ dại thối rữa đầy đất, đương nhiên khắp nơi đều có linh thảo tiên dược.
Phượng Hoàn đứng một chỗ với Vô Phương, nhìn thế nào cũng ra Phượng Hoàn Sơn giống đám lừa đảo hại người hơn.
Nhưng này cũng không phải điều quan trọng, trọng điểm là cảnh tượng trước mắt tương đối xấu hổ.
Hôm qua ở trấn không nhìn rõ lắm, hiện tại lên núi, đám khất cái lưu manh Phượng Hoàn Sơn cả người chắp vá vô cùng nổi bật giữa đám đệ tử tiên môn bạch y tung bay, nhìn qua tựa như đám gà rừng quậy tung lông trà trộn trong đàn bạch hạc tư thái ưu nhã.
Nhất là Thích Ẩn còn cõng một cái nồi sắt to đùng ở sau lưng, Phù Lam đeo một cái sọt lớn.
Mấy sư huynh phía trước bọn họ, có người giơ tay ra sau lưng gãi gãi, có đứa cắm một cái quạt hương bồ trên cổ áo, thiếu điều ngồi bệt xuống móc chân trước mặt mọi người.
“Ngươi nhìn tên cõng nồi kia, đó là thứ y phục gì thế?” Tiên môn khác đứng sau lưng bật cười, “Ha, ta biết rồi, là giáp lưng rùa đen đặc chế của Phượng Hoàn bọn họ, yêu ma nào tới liền bị hút hết vào trong đấy, ha ha ha!”
“Tên đeo sọt khá tuấn tú đấy,” có cô nương khe khẽ nói, “Nhưng mà có hơi quê, từ trong khe núi chui ra à?”
“Ngươi biết cái gì, cái này gọi là chân chất! Đây là đặc sắc của Phượng Hoàn bọn họ.”
Mất mặt đến thấy ngoại tổ mẫu luôn rồi! Thích Ẩn quả thực muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Nhưng hắn lại ngại nói với Phù Lam rằng ta muốn ném cái nồi này đi, dù sao người ta mang nồi nấu cơm cho hắn và Miêu gia ăn mà.
Đệ tử Vô Phương bước đến tiếp đón dẫn đường, mấy tiểu sinh trắng trẻo, vận y phục trắng, lưng đeo trường kiếm, thấy cái đức hạnh tấu hề của Thích Ẩn và Phù Lam nhưng không chê cười, vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc cung cung kính kính hành lễ, “Chư vị sư thúc đi đường mệt nhọc, thỉnh bên này.”
Người ở Vô Phương Sơn rất nhiều, sư phụ thu đồ đệ, đồ đệ lại thu đồ đệ, qua rất nhiều thế hệ.
Phượng Hoàn bọn họ ít người, tất cả đều là đồ đệ dưới tay mấy ông già cỡ Thanh Thức, nhưng thật ra bối phận lại được chiếm tiện nghi.
Kỳ thật tuổi người ta cũng xấp xỉ mình, gọi một tiếng sư thúc chỉ là khách khí, Thích Ẩn vừa định đáp lễ, Phù Lam đứng bên cạnh hắn chắp tay thi lễ, “Cảm ơn cháu trai.”
Nụ cười của mấy tiểu sinh cứng lại, Thích Ẩn vội vàng kéo Phù Lam ra phía sau, khách khí nhận lỗi: “Ca ta không hiểu chuyện, chư vị chớ trách, chớ trách.” Lại nghiêng mặt nhỏ giọng thì thầm với Phù Lam, “Không được gọi người ta là cháu trai, phải gọi sư huynh.”
Phù Lam hoang mang nhìn hắn, chỉ chỉ về phía Vân Tri.
Thích Ẩn ngó qua, Vân Tri đang đứng tán chuyện với Chiêu Nhiễm đụng phải ở Diêu gia.
Chiêu Nhiễm thu ống tay áo, Vân Tri cứ cà lơ phất phơ đứng đó, nhận lễ chào của hắn, đợi tới khi hắn đứng thẳng lên, lại vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của hắn, cười nói: “Cháu trai lớn, lâu không gặp, dạo này khỏe không?”
Lão già Thanh Minh không nên nết đứng bên cạnh xỉa răng, cũng không thèm quản cái đức hạnh lưu manh của sư điệt mình, tuy rằng đức hạnh của chính lão cũng chẳng ra gì…… Nụ cười của Chiêu Nhiễm trước sau như một, gật đầu nói tốt.
Vân Tri khoanh tay đi qua, Lưu Bạch lại vỗ vỗ vai Chiêu Nhiễm, cười tủm tỉm hô lớn “Cháu trai lớn”, tiếp sau đó là Tang Nhược ôm Tang Nha đi tới, Tang Nha nhéo nhéo gương mặt tươi cười của Chiêu Nhiễm, giòn giã nói: “Cháu trai lớn!”
Cái đám Phượng Hoàn Sơn từng người một đi qua, mỗi người đều gọi Chiêu Nhiễm một tiếng “Cháu trai lớn”.
Đám người phía sau bàn tán sôi nổi, Thích Ẩn nghe có người nói “Không biết xấu hổ”, “Vô sỉ”.

Phù Lam không biết giá trị của thể diện, vẻ mặt điềm tĩnh không nói tiếng nào.
Thích Ẩn chết lặng, ở Phượng Hoàn Sơn không luyện được kiếm thuật xuất chúng, nhưng lại đắp được lớp da mặt dày như tường thành.
Các sư huynh sư tỷ của hắn lại càng hồn nhiên không thèm để ý, nghênh ngang mà vào sơn môn.
Thích Ẩn và Phù Lam bước qua Chiêu Nhiễm, Chiêu Nhiễm cũng hành lễ với bọn họ, Thích Ẩn dịch dung, cũng thôi đi, vậy mà lại không nhận ra Phù Lam.
Có lẽ là lâu quá, nên quên mất rồi.
Thích Ẩn do dự một chút, vái chào Chiêu Nhiễm, nói: “Vị sư huynh này, tại hạ gần đây tu đạo, rất ngưỡng mộ trưởng lão Nguyên Vi của Vô Phương.
Vốn dĩ lần này đến đây, là muốn cùng con trai của Nguyên Vi trưởng lão Thích Ẩn đạo trưởng kết giao một chút, nhưng hôm qua nghe nói gã đã trốn khỏi núi, thật sự có chuyện này ư?”
Chiêu Nhiễm khựng lại, gật đầu nói: “Không sai.”
“Tại hạ đường đột, lắm lời hỏi một câu vì sao gã lại trốn xuống núi vậy?”
Ý cười trong mắt Chiêu Nhiễm phai đi vài phần, tay hướng vào trong, nói: “Chắc là không chịu nổi khổ tu, sư thúc mới đến, Chiêu Nhiễm dẫn đường cho sư thúc.”
Tiểu tử này miệng kín như bưng, Thích Ẩn cũng không tiện hỏi nhiều.
Chuẩn bị cất bước, Chiêu Nhiễm lại mỉm cười, nói: “Vô Phương cấm thực, thỉnh tiểu hữu tuân thủ giới luật.”
Thích Ẩn sửng sốt, nhớ tới cái nồi sau lưng, cũng cười nói: “Ý ngươi là cái nồi này? Hiểu lầm hiểu lầm, đây là giáp lưng rùa đen Phượng Hoàn chúng ta đặc chế.
Yêu quái đánh tới sẽ bị hút vào trong đó, dùng tốt vô cùng.”
Nụ cười của Chiêu Nhiễm hoàn toàn đông cứng, Thích Ẩn vỗ vỗ vai hắn, xoay người đi theo mọi người vào trong.
Bước qua cổng rèm hoa, chung quanh hành lang ngoằn ngoèo gấp khúc, tuyết phủ đầy sân.
Đi lòng vòng một hồi mới đến chỗ nghỉ tạm, ngẩng đầu nhìn lên, dưới mái hiên có khắc hai chữ “Không Cốc”, đúng là tiểu viện dừng chân của Phượng Hoàn Sơn bọn họ.
Vô Phương Sơn đông người, tuy rằng có tiền, lại không chịu nổi chỗ thì lớn, mà phòng thì chật ních.
Ở Phượng Hoàn tốt xấu gì cũng hai người một phòng, mỗi người một giường, ở Vô Phương phải chen chúc trên một cái giường lớn.
Bối phận Thanh Minh lớn, một mình một phòng, những người còn lại nam một gian, nữ một gian, Thích Ẩn cùng các sư huynh vẩy nước quét dọn phòng ốc, dọn dẹp đệm giường.
Lúc phân chia vị trí, Phù Lam dựa tường ngủ, Thích Ẩn ngủ bên cạnh Phù Lam, nguyên nhân phân chia như vậy là vì Phù Lam là đối tượng tình nghi đoạn tụ, ngoại trừ Thích Ẩn thì không ai muốn ngủ cùng y cả.
Chiêu Nhiễm dẫn theo đệ tử mang quần áo tới, sắc lụa thuần trắng, vừa mỏng vừa trơn.
Mọi người nói đa tạ, Vân Tri từ đệm giường nhảy xuống, câu lấy cổ Chiêu Nhiễm: “Cháu trai lớn, hỏi ngươi chuyện này.
Lần trước tên Thích Ẩn kia cùng ngươi về núi đã xảy ra chuyện gì, sao lại bỏ chạy rồi?”
Thích Ẩn sửng sốt, Vân Tri hất mặt về phía hắn, cười hì hì làm cái khẩu hình “Không cần cảm tạ”.
Chiêu Nhiễm lộ ra thần sắc khó xử, Vân Tri vẫy vẫy tay, nói: “Đừng lấy lý do trong núi khổ tu linh tinh mà gạt ta, cha mẹ tiểu tử kia đều qua đời, tu tiên là con đường tốt nhất.
Nói sao ta, Vô Phương Sơn các ngươi xưa nay quang minh lỗi lạc, có chuyện gì xấu hổ không dám nhìn mặt thế nhân à?”
“Chúng ta đương nhiên quang minh lỗi lạc, không dám nhìn mặt thế nhân là tên khốn Thích Ẩn vô sỉ kia.” Sau lưng Chiêu Nhiễm có người không nhịn nổi, rốt cuộc mở miệng, người nọ hành lễ, nói, “Tại hạ Chiêu Minh, Chiêu Nhiễm sư huynh, huynh nói đi, dù sao kẻ mất mặt cũng đâu phải chúng ta.”
Chiêu Nhiễm buông tiếng thở dài, nói: “Thích Ẩn tiểu hữu thừa dịp tiểu sư thúc tắm gội ở Tĩnh Tuyền, trộm y phục của tiểu sư thúc.”
“Tiểu sư thúc?” Đám Phượng Hoàn Sơn há hốc mồm, Vân Tri nói, “Lẽ nào là Thích Linh Xu?”
“Đúng vậy.”
Trước mắt Thích Ẩn tối sầm.
Con mẹ nó chuyện gì đây? Không đúng, hắn nhớ rõ Diêu Tiểu Sơn thích cô nương mà, từ khi nào lại có đam mê đoạn tụ thế này? Nhân lúc người khác tắm rửa trộm y phục người ta, tiểu tử này cho rằng gã là Ngưu Lang, Thích Linh Xu là Chức Nữ sao?
Chiêu Minh tức giận bất bình, nói: “Tiểu tử Thích Ẩn kia cũng không biết tự nhìn lại cái đức hạnh thối tha của mình, bộ dạng như heo, cũng dám nhớ thương tiểu sư thúc của chúng ta! Sự tình bại lộ, gã bỏ chạy suốt đêm, chúng ta đến phòng ngủ gã định lôi gã đi giới đường, phát hiện sớm đã người đi nhà trống!”
Chiêu Nhiễm nhíu mày, “Sư đệ, chớ có vô lễ.”
“Vốn dĩ là như vậy!” Chiêu Minh cả giận, “Ta thấy tên đó chắc chắn là kế thừa tâm địa không đứng đắn từ người mẹ hồ ly tinh của gã, đời mẹ thì câu dẫn Thích trưởng lão, đời con thì câu dẫn tiểu sư thúc, đúng là không biết xấu hổ!”
Thích Ẩn không nói tiếng nào, chỉ trầm mặc đứng đó.
Bỗng nhiên có một đôi tay ấm áp từ phía sau chìa tới, bịt kín lỗ tai hắn, hắn nghe thấy Phù Lam nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ẩn, đừng nghe.”
Chiêu Minh nói đã cái nư, bỗng nhiên phát hiện xung quanh đều im lặng đáng sợ, mấy sư huynh khất cái Phượng Hoàn Sơn cũng không móc chân nữa, chậm rãi rút kiếm ra chà tới lau lui, lưỡi kiếm trong lòng bàn tay lật qua lật lại, kiếm quang chợt lóe chợt tắt trên nóc nhà và mặt đất.
Chiêu Minh cảm thấy vô hình trung tựa hồ có cổ sát khí, bất an mà xoay đầu, thấy một con mèo đen không biết từ khi nào đã ngồi trên bàn trà, đảo con ngươi màu lục mơ mơ hồ hồ như quỷ hỏa, không có ý tốt mà nhìn hắn chằm chằm.

Hắn không biết mình đã xúc phạm đến miếng nghịch lân nào của Phượng Hoàn Sơn, đám gà rừng núi này xưa giờ nổi tiếng toàn kẻ điên, trước kia nghe người khác nói Nguyên Vi trưởng lão là bạn tốt của chưởng môn Phượng Hoàn Sơn, hắn coi chuyện đó như một trò cười.
Chiêu Nhiễm cảm thấy lời nói hành vi của Chiêu Minh thất lễ, cười áy náy kéo hắn hành lễ cáo lui.
Cánh cửa khép lại, các sư huynh thu kiếm, vỗ vỗ vai Thích Ẩn tỏ vẻ an ủi.
Thích Ẩn miễn cưỡng nở nụ cười, nói không có việc gì, rót ly trà uống.
Lưu Bạch ở phía sau nói: “Thích Linh Xu là đầu bảng tiên sơn tiếu lang quân Kim Bảng, biểu ca này của ngươi đoạn tụ cũng rất có trình độ.”
Thích Ẩn: “……”
Cái bảng xếp hạng khỉ gió gì đấy, Thích Ẩn cạn lời.
“Không sao, đầu bảng sẽ nhanh chóng biến thành Ngốc sư đệ cho xem.
Chờ đó, chỉ bằng dung mạo của Ngốc sư đệ nhà chúng ta, chắc chắn sẽ hất Thích Linh Xu ngã ngựa!” Có sư huynh nói.
Thích Ẩn nhìn nhìn Phù Lam không có phản ứng gì, nói: “Các ngươi có lòng tin như vậy sao?”
“Phí lời,” Lưu Bạch chớp chớp mắt với hắn, “Bởi vì bảng xếp hạng này do chính tay sư huynh ngươi – ta viết.”
Tuyệt, cái bọn vô liêm sỉ này.
Thích Ẩn đỡ trán.
“Được rồi được rồi,” Vân Tri nhàn nhã nói, “Nhanh thử y phục đi, không vừa thì để ta cầm đi bảo cháu trai lớn Chiêu Nhiễm sửa lại cho.”
Mọi người nghe nói xong, bò dậy thay quần áo.
Thích Ẩn và Phù Lam tháo dây quần, lộ ra quần cộc lụa đỏ bên trong.
Cái quần kia đỏ đỏ hồng hồng, nhìn rất vui mắt, Vân Tri đục lỗ nhìn thấy, có hơi kinh ngạc hỏi: “Sao hai ngươi lại mặc quần cộc đỏ?”
“Bọn ta đen đủi, mặc đồ đỏ để đổi vận.” Thích Ẩn nói.
“Không phải,” Vân Tri nói, “Ý ta là, sao hai ngươi lại mặc quần cộc giống nhau như đúc vậy?”
“Bọn ta cắt ra từ một miếng vải mà,” Thích Ẩn khó hiểu nhìn hắn, “Có ai may quần cộc cắt hai miếng vải chứ hả?”
Phù Lam cũng xách quần áo ngơ ngác nhìn hắn.
Mọi người im lặng trong chốc lát, bỗng cười ồ lên.
Vân Tri ôm eo cười không dậy nổi, nói: “Hai ngươi đoạn tụ cũng không thèm che giấu, không có ý tứ, ta cười kính ngươi một cái!”
Thích Ẩn giận đen mặt, ném quần áo trong tay cởi trần chạy qua đánh hắn, các sư huynh khác vồ tới, đè Thích Ẩn lên đệm giường.
Phù Lam ngơ ngác cầm y phục, không biết là nên thay quần áo trước hay là nên qua giúp đỡ trước.
Bọn họ quậy ầm ĩ, Thích Ẩn bị đè dưới cùng gào lên chửi bậy.
Phù Lam ngây người một lát, từ bỏ ý định giúp đỡ.
Bọn họ nháo nhào như cái tổ gà trống, Phù Lam quay đầu lại nhìn về phía hiên cửa sổ lăng hoa, bên ngoài tuyết đang lớn, hoa tuyết rơi lả tả, như là đất trời đang lải nhải.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Bắt đầu từ hôm nay nam chính của chúng ta sẽ mặc bạch y, cuối cùng cũng ra dáng tu tiên rồi!
Thích Ẩn: (Vui quá phát khóc)
Hải Miên Bảo Bảo: Phượng Hoàn Sơn chúng ta tuy nghèo hèn vô sỉ, nhưng mãi mãi là anh em =)).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.