Gả Ma

Chương 27:






Bạch Lộc (nhất)
Tà dương chiếu rọi xuống Tư Quá Nhai, mấy phiến đá phủ đầy rêu trên con đường nhỏ, một cỗ hương vị mốc meo thoang thoảng trong không khí, tựa như lướt qua kẽ hở thời gian, từ mấy ngàn năm trước thổi đến.
Người Thích Ẩn quấn đầy băng vải, nằm nghiêng ngả trên ghế mây.
Một tên thương binh khác là Vân Tri đang cởi trần nửa thân trên nằm dựa vào hắn, tiểu tử này cũng là một tiểu bạch kiểm, dáng người trắng trẻo, cơ bắp rắn chắc, nét nào ra nét đó.
Khuyết điểm duy nhất là, thiếu một cánh tay.
Thanh Thức ra lệnh cho đạo đồng dọn mấy cái rương từ trong phòng ra, bốn đạo đồng giống nhau như đúc lần lượt mở nắp rương, có rương chứa đầy mấy con mắt bằng gỗ, có rương thì đầy mấy cái lỗ tai gỗ, sau khi mở hết, miệng mắt mũi lưỡi tất cả đều có.
Thích Ẩn he hé mắt, vẫn cảm thấy đáng sợ.
Hôm nay hắn mới biết được lão béo này còn tinh thông loại tuyệt kỹ đẳng cấp như thế —— cơ quan yển thuật, bí thuật bất truyền.
Khó trách đạo đồng ở chỗ Thanh Thức mới vài ngày lại thêm một người, còn giống mấy đứa trước như đúc.
Chúng nó đều là yển nhân, tháo chân tay ra, bên trong là cơ quan bánh răng.
Trong sọ lắp một cái la bàn để định hướng, còn ở ngực đặt một linh thạch để cung cấp năng lượng cho toàn thân vận động.
Một đứa quét rác, một đứa bưng trà, một đứa chải đầu, một đứa xướng khúc.
Ban đầu Thích Ẩn cho rằng mình đếm thiếu, không đếm hết, hoá ra là Thanh Thức làm thêm người.
Thanh Minh ở một bên nhỏ giọng nói: “Cánh tay này của hắn mười mấy năm trước đã bị phế rồi, khi còn nhỏ bị xà yêu bắt trói làm đồ ăn.

Có loại yêu quái thật sự hung ác, không giống Miêu gia nhà ngươi, càng không giống Ngốc Ca kia của ngươi.
Chúng nó bắt người khắp nơi làm đồ ăn, hài đồng thịt mềm, rất được yêu thích, khi nào đói thì cắn một cái, lúc không đói thì nuôi dưỡng bọn nó, bẻ từng cánh tay cái chân xuống làm đồ nhắm rượu.
Sư huynh ngươi rất đáng thương, xà yêu kia ăn cánh tay của chính hắn ngay trước mặt hắn.”
Thích Ẩn trầm mặc, hắn vẫn không tin đại sư huynh đệ nhất lưu manh Phượng Hoàn Sơn ngày thường ngự kiếm như bay hoá ra là một tên tàn phế.
Nói cho cùng tiểu tử này kiêu ngạo như vậy, luôn cười đê tiện như vậy, Thích Ẩn nhớ tới bộ dạng múa kiếm ra vẻ của hắn, bộ dạng lừa Phù Lam giặt đồ giúp hắn, nhìn thế nào cũng là một tên mặt người dạ thú chuyên hại người, mà không phải là một kẻ cụt tay đáng thương.
“Nói chung còn chữa được, sư phụ ngươi đẽo một cánh tay gỗ thuỷ hoả bất xâm, so với cánh tay người còn tốt hơn một chút.” Thanh Minh nói, “Nhưng mà trông rất khó coi, không có cách nào nguỵ trang thành màu da người, nên sư huynh ngươi bình thường luôn đeo một cái bao tay.”
Thanh Thức cầm cánh tay gỗ so với tay trái của Vân Tri, gọt đi một đoạn dài, lại khắc lên cánh tay một loạt phù văn phức tạp.
Phù văn kia như dây mây, bám vào cánh tay gỗ bò lên trên, có một loại mỹ lệ kỳ dị.
Thanh Thức gắn cánh tay gỗ lên vai Vân Tri, dùng tang bạch bì* khâu lại, Vân Tri đau đến mức gân xanh nổi cuồn cuộn, “Sư phụ, người không thể cho ta một ít ma phí tán* sao?”
*Tang bạch bì: vỏ trắng của cây dâu tằm.
*Ma phí tán: thuốc tê.
Thanh Thức cười tủm tỉm nói: “Nếu biết đau, thì tự giác luyện kiếm nhiều hơn nữa, đừng để lần sau bị yêu quái chặt cụt tay, lại tìm vi sư giúp ngươi thu dọn tàn cục.”
Vất vả mới khâu xong, Vân Tri múa mấy quyền, phù văn trên cánh tay chợt loé, ánh sáng màu vàng lấp lánh, toàn bộ cánh tay linh hoạt hẳn lên.
Vân Tri mặc quần áo, nhìn mặt Thích Ẩn mây mù giăng kín, cười nói: “Tiểu sư đệ, sau này gặp yêu quái không phải sợ, cho dù ngươi chỉ còn cái đầu, sư phụ chúng ta cũng có thể làm một cái thân mình bằng gỗ cứu ngươi trở về.”
Bộ dạng hắn bất cần đời như vậy, ai cũng không thể nhìn ra hắn bị tật.
Lần đầu Thích Ẩn lại cảm thấy ngưỡng mộ vị sư huynh lưu manh này, giơ nắm đấm với hắn: “Miễn đi, nếu thực sự có chuyện đó, xin hãy để ta thăng thiên ngay lập tức.”
Thanh Minh đỡ Vân Tri rời đi, Thanh Thức ngồi trên ghế gom mấy cái rương, bốn đứa đạo đồng trợ giúp, dọn từng cái về phòng.
Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu, phiến đá phủ một lớp nước óng ánh, phía xa xa là một mảnh thủy sắc, vắt ngang giữa đất trời.
Thích Ẩn giật giật ngón tay, hỏi: “Người đã sớm biết Lan Tiên cô nương là yêu quái.”
“Nói một cách chính xác, nàng là một con bán yêu.” Thanh Thức vừa gom đồ, vừa ung dung nói, “Mẫu thân của nàng yêu một thư sinh, trao thân cho hắn, sinh ra một nữ nhi.
Có một ngày nọ trên đường đi thư sinh kia gặp yêu quái, thân bị trọng thương, mẫu thân nàng đứng ra cứu giúp, vì cứu tính mạng thư sinh mà cạn kiệt tu vi.
Đáng tiếc yêu mất tu vi, không thể hoá hình người.
Thư sinh thấy nàng hiện nguyên hình, không ngừng hoảng hốt, chạy trốn suốt đêm.
Sau hắn ở kinh thành thi đậu Trạng Nguyên, thanh danh nổi như cồn, Mộng Mô này liền lên kinh, cắn chết hắn ngay lúc hắn cưỡi ngựa diễu phố.
Khi đó hoàng đế thỉnh lão phu rời núi bắt yêu, lão phu nhốt nàng vào kết giới kinh thiên, mười năm trước nàng đã chết già ở Tư Quá Nhai.
Bình thường Mộng Mô toàn thân lông đen, chỉ có Lan Tiên cô nương trời sinh có mặt người, đó là huyết mạch phụ thân nàng để lại.”
Thích Ẩn cúi đầu, nhớ tới cô nương giống hoa lan trắng kia, cọ cọ mũi chân, nói: “Ta cảm thấy… Cô nương này rất đáng thương.”
“Vạn vật trên đời, ngoại trừ ông trời, tất cả đều hèn mọn, ai mà không đáng thương?” Thanh Thức cười tủm tỉm lắc đầu, “Tiểu nha đầu này tháng trước đến Trường Nhạc phường, vừa đến liền hỏi thăm lão phu, trong một tháng qua đêm nào cũng muốn nhập mộng của lão phu.
Lão phu tuy có hơi béo, cũng có hơi trọc, nhưng dù sao cũng là chưởng môn một phái.
Người trẻ tuổi bây giờ, vẫn quá tự tin rồi.”
“Vậy mà người còn để ta đi tìm Vân Tri.”
“Không phải.” Thanh Thức nói, “Không phải có tiểu đồ nhi Vân Lam ở đây sao? Ngươi coi, có y ở bên, ngực ngươi thủng một lỗ, y cũng vá lại cho ngươi.”
Thích Ẩn sửng sốt, nói: “Người biết ca ta…”
Cho đến giờ, Thích Ẩn vẫn cho rằng Phù Lam là người, chẳng qua vì ở chung với yêu quái quá lâu, tựa như dã nhân lớn lên giữa bầy sói, không phân biệt được đâu là đồng loại của mình.
Cho đến khi Phù Lam cận kề cái chết, kéo hắn từ quỷ môn quan trở về, lại càng giống yêu ma, không tru tâm thì bất tử, Thích Ẩn mới biết được, gia hỏa này có thể thật sự không phải người.
Nhưng mà, không phải người thì đã sao?
Thích Ẩn ngồi dậy, nói: “Sư phụ, ca ta tuy rằng không phải người, nhưng y là một hài tử ngoan.
Khi còn nhỏ y ở cùng với mẹ ta, người đã nhận y làm con nuôi.
Người xem, y ở bên ta và mẹ ta lâu như vậy, ở Phượng Hoàn sơn lâu như vậy, trước giờ chưa từng hại ai.”
“Thế nhân đều cho rằng Phù Lam là một con trư yêu, thật ra chỉ là mượn cái danh yêu ma cộng chủ để giễu võ giương oai khắp nơi mà thôi.” Thanh Thức ôm tay áo cười nói, “Ma long Uyên Sơn chiếm Cửu Cai đã ngàn năm, làm sao có thể bị một con trư yêu mấy trăm năm đạo hạnh giết chết? Bất quá, Phù Lam trong lời đồn không thích giết chóc không tàn bạo, ngày thường chỉ thích giặt quần áo nấu cơm chăm đệ đệ, lão phu cũng bất ngờ nha.”
“Người hiểu lầm rồi, ca ta không phải yêu ma cộng chủ gì cả, chỉ là trùng hợp cùng tên thôi.
Y vừa nghèo vừa ngốc, thái giám hộ vệ đều không có, hoàng đế cái gì, chắc chắn là hiểu lầm.” Thích Ẩn cười theo nói.
Nụ cười Thanh Thức vẫn không thay đổi, giống như không nghe thấy hắn nói gì, “Tiểu đồ nhi, ngươi thật sự hiểu rõ ca ca này của ngươi sao?”
“Đương nhiên hiểu rõ! Y làm người thành thật, đối nhân xử thế rất tốt, tôn kính sư trưởng, yêu mến đồng môn, là một thanh niên hiếm có khó tìm.” Thích Ẩn giơ ngón tay cái lên.
“Lão phu năm nay đã hơn bốn mươi, tự hỏi đã đọc bao nhiêu sách, nhưng cũng chưa từng thấy qua loại chú thuật nào có thể chữa trị tâm mạch, kéo một người bị xuyên thủng cả ruột từ quỷ môn quan về.
Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, ca ngươi đã dùng cách nào sao?” Thanh Thức hỏi.
“Ta không muốn,” Thích Ẩn đáp rất nhanh, “Ta chỉ cần biết y là ca ta là được.”
Thanh Thức ngây người trong chốc lát, sau đó lắc đầu cười khổ, “Đứa nhỏ này…Được thôi, ngươi coi như nghe chuyện xưa đi.
Ở Nam Cương, truyền thuyết về ca ca ngươi rất nhiều.
Nói về y, lão phu muốn nhắc một chỗ trước.
Tiểu Ẩn, ngươi có từng nghe qua Ba Sơn thần điện chưa?”
Thích Ẩn lắc đầu.
“Đó là một toà thần điện giữa Ba Sơn, theo 《 Nam Cương chí 》 ghi lại, mấy ngàn năm trước, lúc các vị thần hành tẩu trên mặt đất, các vu giả xây thần điện lấy cung phụng, lấy hiến tế, lấy thông thiên, lấy khẩn cầu.
Ba Sơn thần điện là thần điện lớn nhất Nam Cương, cung phụng Nam Cương đại thần Bạch Lộc, người là thần bảo hộ yêu ma, Trung Nguyên chúng ta gọi người là tà thần, dã thần.
Tương truyền vị thần này rất thích ăn tim tiểu hài nhi, cứ đến trăng tròn là yêu ma Nam Cương hiến tế hài đồng, sau đó, hài đồng đều bị moi tim chết.”
Thích Ẩn nghe xong rùng mình một cái, hỏi: “Người xác định đây là thần mà không phải là yêu quái?”
Thanh Thức lắc đầu, nói tiếp: “Gần trăm năm qua, đạo pháp dần suy, rất nhiều thuật pháp liên tiếp mất đi hiệu lực, thọ nguyên của đạo nhân càng ngày càng ngắn.
Vu giả viễn cổ lại sống mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm.
Mà kể cả đạo nhân đức cao vọng trọng nhất lúc bấy giờ, bất quá cũng hơn trăm tuổi mà thôi.
Về sau, có người đưa ra, đạo thuật vốn có nguồn gốc từ vu thuật thượng cổ, không ngại lần theo nguồn gốc để tìm phương pháp tốt hơn.
Vì thế, bọn họ nghĩ tới Ba Sơn thần điện.
Nhưng mà 《 Nam Cương chí 》 có ghi, ba ngàn năm trước, cuối cùng một vị Đại Vu đột ngột mất, Ba Sơn bỗng nhiên bị sương mù dày đặc phong bế, từ đó về sau không ai có đủ khả năng xuyên qua màn sương trắng, tới Ba Sơn thần điện.”
“Sương mù?”

“Không sai, đó là một màn sương trắng ăn thịt người.” Thanh Thức rũ mắt nhìn Thích Ẩn, ánh mắt ý vị thâm trường, “Năm mươi năm trước, Vô Phương sơn triệu tập đạo nhân tiên môn, lập đội mười hai người xâm nhập Nam Cương, tìm kiếm Thần Điện.
Mỗi người bọn họ đều để lại một tia thần thức bên trong Hiểu Thế Kính ở Vô Phương.
Mười hai mặt kính, mười hai sợi thần thức, cứ như vậy, thần thức liên thông với bản thể bọn họ, Vô Phương trưởng lão có thể thông qua Hiểu Thế Kính mà chứng kiến bọn họ thấy gì nghe gì.
Lần nọ giới luật trưởng lão Vô Phương Tông Minh dẫn đội, mười hai người che dấu hơi thở, thẳng một đường chạy tới Ba Sơn.
Bọn họ tiến vào bên trong làn sương dày đặc, lại phát hiện, không thấy gì cả.”
“Bởi vì sương mù quá dày? Bọn họ lợi hại như vậy, có thần thức, mắt không nhìn thấy, thì dùng thần thức.” Thích Ẩn hỏi.
“Bọn họ cũng nghĩ như ngươi, vừa vào màn sương, liền phóng thần thức, nhưng vẫn như cũ không nhìn thấy gì cả, dù xoè bàn tay đặt trước mắt, cũng nhìn không thấy.
Nếu tầm nhìn không phải là màu trắng, bọn họ quả thực cho rằng mình đã mù.
Tình thế cấp bách, bọn họ đành phải dùng dây thừng buột nhau lại, để tránh đi lạc.
Cũng may gương còn có thể truyền âm, tuy nhìn không thấy đồ vật, nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ thông linh với Vô Phương Sơn.
“Bởi vì thần thức tìm không thấy thần điện, bọn họ đành phải đi bộ tìm.
Sợ trong núi có yêu quái, mọi người thu liễm tiếng động, không châm lửa không phát ra tiếng, thỉnh thoảng mới thấp giọng nói chuyện với nhau.
Đến đêm, nơi đó biến thành một màu đen kịt, lúc bình minh dần dần lên cao, nhưng vẫn không thấy gì hết.
Bọn họ chọn hướng, thẳng về phía tây, nhưng mà đã xảy ra một việc kỳ quái, cứ qua một ngày, Hiểu Thế Kính mất đi thần thức một người.
Chỉ có một loại khả năng khiến thần thức biến mất, chính là người này đã bỏ mình.
Vô Phương Sơn dò hỏi, bọn họ lại đáp nhân số không thiếu một ai.
Tông Minh trưởng lão vì muốn xác nhận, bảo từng người điểm danh.”
Thích Ẩn nghe thấy thế thì sợ hãi trong lòng, hỏi: “Đều đủ cả ư?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Dương Tố: Rốt cuộc ngươi là chủng loại gì?
Ngốc Lam: Hông biết.
Thích Ẩn: Y là một quả dưa ngốc quả dưa đần quả dưa thối.
Mời đoán chủng loại Phù Lam.
Không có thưởng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.