Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 214: Đời này kiếp này (8)




Kỳ thực Lâm Lang cũng thường ngấm ngầm chích ngừa cho bà nội mình rồi. Bình thường gọi điện về, cậu sẽ lơ đãng khen Hàn Tuấn tốt, kể hắn chăm sóc cậu, giúp đỡ cậu ra sao, còn nói mình hiện tại tìm được công việc này cũng nhờ công Hàn Tuấn, nhờ hắn chạy ngược chạy xuôi mấy chuyến, tìm biết bao nhiêu người, bằng không với năng lực của cậu, có lẽ chẳng vô nổi công ty ngon lành và đỡ được nhiều tiền vậy đâu. Bà nội Lâm nghe thế, đương nhiên mừng rỡ khôn xiết, chiêu đãi Hàn Tuấn cũng càng chu đáo cẩn thận, quả thực đối xử như ân nhân. Hàn Tuấn cũng giỏi chiếm cảm tình của bà cụ, thường ngày rảnh rỗi còn gọi điện đến đây, thành ra bà nội Lâm vẫn hay bảo: "Thầy Hàn của con làm người được lắm, lần trước còn điện hỏi thăm sức khỏe và sinh hoạt của nội nữa."
Lâm Lang nghe xong chỉ biết cười ngượng, cũng đâu thể nói những ưu đãi mà ngài đây được hưởng là cháu trai cưng dùng máu thịt đổi lấy đúng không? Sự thật chứng minh Hàn Tuấn đi tuyến đường bà nội Lâm là chính xác, bởi bà cụ chẳng có sở thích gì, chỉ ưa lải nhải. Nhờ bà nói rất nhiều lời tốt về Hàn Tuấn, nên sau này ngay cả bác với cô của Lâm Lang cũng bắt đầu biết ơn Hàn Tuấn, hễ nhắc thầy Hàn là khen liên tù tì.
Hàn Tuấn ở nhà Lâm Lang hai ngày, còn trúng ngay thời điểm Tô Y Nhiên sinh nở. Lúc bụng Tô Y Nhiên được sáu tháng, bà nội Quan Bằng liền đón cô đến đây, bảo là săn sóc cho tiện. Quan Bằng là con trai độc nhất nhà họ Quan, nên ba mẹ hết sức coi trọng đứa bé trong bụng Tô Y Nhiên. Tô Y Nhiên đẻ sớm hơn dự kiến, nhưng may mà hai ngày này Quan Bằng về nhà rồi. Lúc Lâm Lang đến bệnh viện, đứa bé đã được đặt trong phòng nuôi trẻ. Cậu và Quan Bằng vui sướng quan sát qua lớp kính, trong lòng thấy tài tình quá đỗi. Lâm Lang quay sang nhìn Quan Bằng, nói: "Tiểu Quan Bằng, ha ha."
Hốc mắt Quan Bằng ươn ướt: "Từ hôm nay trở đi tớ cũng là người có con rồi."
Lâm Lang nghe vậy cũng mừng thay hắn, lại hỏi: "Vợ cậu sao rồi?"
"Đang nghỉ ngơi, ba mẹ cô ấy cũng ở đó."
Lâm Lang qua thăm Tô Y Nhiên một lát rồi phải về, Quan Bằng tiễn cậu ra khỏi bệnh viện, đi đến cổng bệnh viện thì bật cười. Lâm Lang quay qua cười nói: "Coi cái bộ dạng hí hửng của cậu kìa."
"Không phải." Quan Bằng cười he he nhìn cậu, chỉ quán cà phê bên kia đường: "Còn nhớ hồi trước mỗi lần tụi mình đi ngang qua đó, cậu luôn nói chờ mai mốt cậu có tiền sẽ mời tớ vô uống cà phê không?"
Lâm Lang ngẩng đầu nhìn, thấy ngay quán cà phê đối diện. Ngày xưa lúc họ mới lên cấp ba, thị trấn chỉ có mỗi quán cà phê này, hôm khai trương đặc biệt mời một dàn đồng ca đến hát, còn đốt pháo đùng đoàng. Khi ấy là cuối tuần, Quan Bằng cưỡi xe đạp chở cậu đi ngang qua chỗ này, rồi cậu bảo: "Mai mốt tớ có tiền sẽ mời cậu vô uống cà phê!"
Thời đó, một nơi trang hoàng xa hoa như quán cà phê luôn là một giấc mộng mỹ lệ với cậu, cũng là một trong những động lực thôi thúc cậu chăm chỉ học tập. Chuyện qua lâu quá rồi, Lâm Lang chỉ đáp: "Tớ sắp quên xừ nó rồi, sao, muốn tớ mời cái gì?"
"Bữa nay thì thôi, không có thời gian, ngày mai được không, cậu cũng ở nhà được vài ngày mà nhở?"
Lâm Lang gật đầu: "Mai tính tiếp."
"Vậy cậu khoan hẵng về, từ thị trấn đến nhà cậu vòng vèo mệt lắm, hôm nay ở nhà tớ đi, tối mình đi nhậu."
Lâm Lang có chút xấu hổ: "Hàn Tuấn... còn ở nhà tớ chưa đi."
Quan Bằng thoáng sửng sốt: "Ôi cái đệt, đây là tính làm chi, con dâu xấu tới gặp ba mẹ chồng hở?"
"Ảnh đến thăm tớ, tiện thể thăm nội tớ luôn. Cậu về trông vợ đi, tớ đi mình được rồi, mai lại ngồi xe lên, cũng không mệt lắm đâu."
Giờ hai người họ đều đi làm, không gặp mặt thường xuyên như bình thường nữa, tháng gặp hai lần là khá lắm rồi. Đi làm rồi mới nhận ra bạn bè tốt tới nhường nào. Quan Bằng tiễn cậu lên xe bus, nói: "Về nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ."
Lâm Lang gật đầu, qua cửa kính thấy Quan Bằng vẫn đứng tại nhà ga trông theo cậu, cõi lòng đột nhiên chua xót, không phải khổ sở, cũng không phải vui sướng, mà là cái cảm giác hoảng sợ và bùi ngùi trước tháng năm vụt trôi. Cậu dựa vào ghế, nhớ hồi mình và Quan Bằng mới quen, vẫn là hai thiếu niên thanh xuân phơi phới. Năm ấy Quan Bằng vẫn là cậu trai sáng sủa như ánh dương, khoác vai cậu bảo: "Tớ thấy tụi mình thân thế này, hay mốt đừng kết hôn nữa, hai ta ở chung cả đời được rồi."
Giờ ngẫm lại, cậu năm ấy cũng rất vui vẻ, không liên quan đến tình yêu, chỉ là tình bạn của thiếu niên luôn ngập tràn sắc thái mà ấm áp như vậy.
Nháy mắt, họ đã tự tìm được bến bờ của mình, có người yêu, có gia đình mà bản thân chẳng nỡ chia lìa.
Về chuyện Tô Y Nhiên sinh con, cậu đã gọi điện kể cho Hàn Tuấn nghe ngay từ lúc còn ở thị trấn, nên về đến nhà lại muốn kể tiếp. Dè đâu vừa vào sân tức thì, Hàn Tuấn đã đón đầu rồi kéo cậu ra ngoài, cảnh cáo: "Em đừng nói gì khiến bà em cao hứng quá."
"Tại sao?"
"Em ngốc hả, em mà kể Quan Bằng đến con cũng có rồi, tụi em lại học chung, bà em không giục em kết hôn mới lạ đó?"
Thời điểm nói lời này, ánh mắt Hàn Tuấn nhìn cậu có chút khẩn trương, Lâm Lang "à" một tiếng, nói: "Đúng là em không nghĩ tới."
Tuổi càng lớn, chuyện cần lo lắng cũng càng nhiều. Lâm Lang nghĩ đến chuyện ấy, tâm trạng vốn vui vẻ bị ảnh hưởng đôi chút. Họ ra sườn núi phía sau ngồi chốc lát, Lâm Lang nằm một hồi lại hỏi: "Anh thấy có kỳ diệu không?"
"Cái gì?"
Lâm Lang quay sang nhìn mặt Hàn Tuấn: "Thời gian. Thời gian qua lẹ quá trời, nghĩ thấy kỳ diệu ghê, chớp mắt chúng ta đã lớn từng này rồi."
Hàn Tuấn phì cười, xoa đầu Lâm Lang: "Em mới bao lớn mà đã bày đặt cảm khái rồi, đến tuổi tôi thì biết sống kiểu gì đây?"
Lâm Lang bật cười, hỏi: "Mai Quan Bằng rủ em lên thị trấn họp mặt, anh đi không?"
Hàn Tuấn nhíu mày: "Chẳng phải hôm nay gặp rồi à, sao còn đi nữa?"
"Hôm nay cậu ấy muốn ở cùng Tô Y Nhiên, không rảnh, tối nay em định chẳng về đâu, nhưng nghĩ anh đang ở đây, sợ anh một mình ở nhà em không tự nhiên nên mới về đó."
Hàn Tuấn đáp tỉnh bơ: "Tôi coi đây thành nhà mình rồi, em không thấy bà em đối tốt với tôi cỡ nào đâu, sao lại không tự nhiên. Em muốn ôn chuyện với bạn cũ thì cứ việc đi, quan tâm tôi làm chi, đằng nào tôi trong lòng em cũng chẳng nặng bằng bạn em."
Lâm Lang đắc ý bắt chéo chân: "Đúng vậy, anh lúc nào chả nhẹ."
Cậu vừa nói xong, Hàn Tuấn đã hung hăng sấn tới đây, ôm cậu thọc lét không ngừng, làm cậu cười gập cả eo. Đang giỡn thì bỗng dưng có người gọi từ xa: "Lâm Lang về đấy à?"
Lâm Lang giật mình, cuống quýt đẩy Hàn Tuấn ra, bấy giờ mới thấy là một người trong thôn họ, đang khiêng cuốc cười ha ha nhìn họ từ bên kia sườn núi. Cậu vội đứng lên gọi một tiếng thím, giới thiệu: "Đây... đây là thầy con, đến thôn chúng ta tham quan."
Không ngờ người nọ vậy mà biết Hàn Tuấn: "Gặp rồi gặp rồi, xe thầy này đậu trước nhà con mà, thím có thấy, dân thành phố à?"
Người nọ nhìn Hàn Tuấn bằng ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ, cũng phải, khí chất với cả tướng mạo kia quả tình quá gây chú ý. Người nọ nói thêm dăm câu với Lâm Lang, đoạn khiêng cuốc đi, Hàn Tuấn lại hơi ngại, sờ mũi nói: "Người chỗ em chưa thấy dân thành phố bao giờ à, sao ai cũng nhìn tôi kiểu đó vậy, nhiều khi làm tôi xấu hổ muốn chết."
Lâm Lang ồ lên hai tiếng, quay lại cười hỏi: "Da mặt dày cui cỡ anh mà cũng biết xấu hổ hả?"
Hàn Tuấn ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cậu, Lâm Lang toan nhanh chân bỏ chạy, lại bị Hàn Tuấn tóm được đè xuống dưới thân. Lâm Lang cười lớn, vùng vẫy liên tục: "Đừng phá đừng phá mà, người ta thấy nữa bây giờ."
"Thấy thì thấy, lén lén lút lút quá đủ rồi." Hàn Tuấn túm cậu không buông, Lâm Lang liền nổi giận: "Không muốn lén lút thì anh đừng theo tới đây, ui da, anh làm gì..."
Hàn Tuấn cũng không thực sự tính làm gì Lâm Lang, ăn mấy miếng đậu hủ rồi thả cậu ra, nhưng trong mắt lại xẹt ra lửa, thế là định lôi Lâm Lang ra sau tảng đá. Lâm Lang đỏ mặt, dứt khoát không chịu đi, rồi nhân cơ hội chạy về nhà nhanh như chớp.
Cậu vẫn muốn kể cho bà nội nghe chuyện Quan Bằng có con, bà cụ thích nghe mấy chuyện vui này. Hơn nữa, cậu và bà nội đã sớm đạt thành nhận thức chung, đi làm trước mới bàn vấn đề cưới xin, không lo bà hối thúc. Với cả chuyện lớn như vầy, dù cậu không kể, Quan Bằng cũng sẽ tới báo tin vui thôi. Để cậu tự chia sẻ với bà vẫn hay hơn.
Hàn Tuấn nhanh chóng chạy theo, mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng chiếu lên bóng dáng thật dài của hai người họ, một trước một sau trùng điêp lên nhau. Thoáng chốc, hắn đã bắt kịp bước chân Lâm Lang, đi sát bên cạnh cậu, gọi: "Lâm Lâm..."
Lâm Lang quay đầu qua, chỉ thấy Hàn Tuấn nhìn mình bằng ánh mắt ấm nồng.
Chẳng cần hắn nói cậu cũng hiểu được, bèn lặng lẽ thò tay nắm hờ ngón tay Hàn Tuấn, rồi tức khắc buông ra. Cả hai cùng nở nụ cười nhàn nhạt, sóng vai bước vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.