Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 13: Nữ giả nam trang




Lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Lục Lăng ăn cơm, lại dỗ hắn ngủ trưa, vậy mà Tống Tiểu Hoa vẫn chưa trở về.
Vốn Lục Tử Kỳ đói vô cùng nhưng đến lúc này lại không cảm thấy đói bụng, dưới ánh mắt ‘buồn bã’ của con chó con thì do dự một lát, rốt cuộc khóa cửa phòng, đi ra ngoài tìm vợ.
Mà Tống Tiểu Hoa chạy được một đoạn, mới dần dần dừng lại rơi lệ. Nhìn hai tay mình gần như là bị nhuộm đỏ, còn tấm vải trên ngón trỏ đã bị máu thấm vào thành một tấm vải đỏ, khụt khà khụt khịt, tức giận mắng câu: “Mẹ nó, đau quá!”
Dùng sức lau cái mặt, tiếp tục nhấc chân chạy như điên.
Máu là quý giá, nàng không cần phải vì cái tên nam nhân xấu xa, lòng lang dạ sói mà lãng phí thứ trong người mình.
Tên khốn kiếp, tên xấu xa! Động một chút là không phân biệt đúng sai đã lên mặt giáo huấn người ta, nhớ năm đó, đến cả ba mẹ cũng không nói nàng nghiêm khắc như thế......
Ba, mẹ......
Mình không giải thích được một giấc ngủ xuyên đến hơn một ngàn năm trước, chẳng lẽ cũng có người xuyên linh hồn đến cơ thể kia của nàng? Như vậy cũng tốt, ít nhất, ‘ nàng ’ vẫn còn sống, cha mẹ người thân cũng sẽ không đau lòng......
Nhưng ba mẹ ơi, con rất nhớ hai người.....
Dừng bước lại, lau nước mắt đang rơi, Tống Tiểu Hoa hít sâu một hơi, nhìn bầu trời xanh, mây trắng, một tay chống hông một tay chỉ trời, Dieenndkdan/leeequhydonnn vô cùng hào hùng gào lên: “Tặc Lão Thiên! Bà đây sẽ sống sảng khoái ở cái thời Tống Triều chết tiệt này! Nhất định không cho lão xem chuyện cười!”
Lời còn chưa dứt, trên đầu vang lên một tiếng ‘ùng ùng’ thật lớn, lập tức tất cả hào khí của Tống Tiểu Hoa đều bay tới Trảo Oa quốc thề không quay đầu lại, đồng thời, nàng cũng không cảm thấy đau nữa.
So vai rụt cổ, le lưỡi: “Được, được được, ngươi là trâu bò, ngươi là lão đại còn không được sao?”
Đỉnh đầu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm rền, Tống Tiểu Hoa thở không ra hơi vọt vào bên trong y quán, khiến đại phu ngồi ở đó lại lần nữa giúp nàng băng bó vết thương, thuận tiện cắt thuốc mỹ dung mà buổi sáng Hồ đại phu kê đơn, rồi cũng không ngừng chân chạy vào một cửa hàng may.
Lão bản thấy Tri Huyện phu nhân vẫn thường hay cười hi hi vậy mà lúc này mắt đều đỏ, khí thế như cọp, nhìn qua thật hơi có chút doạ người, vì vậy cũng không dám nhiều lời, chỉ cẩn thận đi theo một bên.
Trong tiệm này các loại nón áo giày vớ đầy đủ mọi thứ theo mọi chất liệu, trong lòng Tống Tiểu Hoa nén lấy một cục tức, trực tiếp lấy một bộ đề giá đắt nhất.
“Xin hỏi Lục phu nhân, người mặc quần áo có dáng người như thế nào?”
“Nói nhảm, ngươi chưa từng thấy qua Tri Huyện à?!”
Lão bản bị Tống Tiểu Hoa một câu nói làm nghẹn, quả thật là muốn vả vào cái miệng của mình một cái, Tri Huyện phu nhân mua nam trang dĩ nhiên là cho Tri Huyện đại nhân, câu hỏi của mình đúng là dư thừa, cũng không trách phu nhân tức giận rồi.
“A đúng rồi, cũng chọn cho ta một bộ.” Trong lòng Tống Tiểu Hoa có một chủ ý, gọi chủ tiệm đang chuẩn bị đi chọn quần áo thích hợp: “Là nam trang!”
“A?”
“A cái gì mà a? Ta đột nhiên muốn thử nữ giả nam trang không được sao?”
“...... Được, được, được!”
Lão bản đáp một tràng, dieendaanleequuydonn chui vào phòng chứa hàng, mấy phút sau lại chui ra, cầm trong tay hai bộ quần áo hai kiểu dáng đều may từ vải đẹp.
Tống Tiểu Hoa lấy bộ có số đo nhỏ, vào ‘phòng thử quần áo ’, nhanh chóng thay toàn bộ từ đầu đến chân.
Lúc vén rèm đi ra, lão bản thấy thì không khỏi ngẩn ngơ.
Cơ thể của nàng vốn chưa trưởng thành, lại thêm bình thường người cũng nhỏ và gầy, không tô son điểm phấn nên da mặt hơi vàng, vầng trán thanh tú nhưng lại có chút khí khái anh hùng. Nếu không cẩn thận quan sát thì không nhìn ra lỗ nhỏ đeo khuyên tai, mặc nam trang cũng không thấy chỗ sơ hở nào.
Hiển nhiên một thiếu niên đẹp trai.
Tống Tiểu Hoa đứng ở trước gương đồng, nhẹo đầu quan sát một phen bên trong cái đó ảnh ảnh người mờ mờ, trong lòng vừa vui vừa buồn.
Vui mừng chính là, trước kia ngày ngày xem ti vi, tiểu thuyết nói nữ giả nam trang lưu lạc giang hồ thời cổ đại, mình còn cảm thấy cực kỳ khinh thường, cho là một nữ nhân giả trang thành nam nhân thì làm sao không bị nhận ra? Không nói những thứ khác, dfienddn lieqiudoon dáng người lộ ra ngoài sẽ khó mà che dấu được, trừ khi là giữa mùa đông lạnh giá mặc cả người đầy quần áo giống một con gấu vậy......
Hiện nay đến lượt nó phát sinh trên người tôi, lúc này mới phát hiện ra, nghệ thuật đúng là được tạo ra từ cuộc sống, nữ giả nam trang là vô cùng thực tế và có thể thực hiện được.
Buồn chính là, cơ thể nàng là Thái Bình công chúa không phân biệt đằng trước đằng sau, nàng có dáng người của ván giặt đồ, cuối cùng là đến khi nào mới có thể biến từ cup A lên cup C ‘sóng lớn mãnh liệt’ đây......
Tống Tiểu Hoa đang buồn vui đan xen xoay trái xoay phải, bên kia màn cửa ‘phòng thử quần áo’ được vén lên, một người đi ra vừa cúi đầu sửa sang lại vạt áo.
Một người đàn ông, một nam nhân có khuôn mặt đẹp, một người nam nhân mặc trường sam thủy lam mới tinh phong thần tuấn lãng.
Tống Tiểu Hoa nhìn vào trong gương thấy mình và người đàn ông này cùng xuất hiện, trong lòng chỉ còn sót lại đau buồn chán nản.
Làm một nữ nhân, chưa kể đến dung mạo của nàng, vẻ đẹp của nàng thì cũng thường thường thôi. Không ngờ, đã cải trang làm nam nhân, dung mạo vẫn cứ thất bại thảm hại.
Vì sao, đây tột cùng là vì sao? Vì sao đến nam nhân cũng xinh đẹp như vậy, còn có nhường nữ nhân sống hay không?!!
Không biết có phải do cảm thấy ánh mắt đau khổ và bi thương của Tống Tiểu Hoa hiện trong gương, nam nhân kia nhìn về phía nàng, khẽ mỉm cười, gật đầu một cái.
Tống Tiểu Hoa lập tức bị choáng váng ngất xỉu.
Người nọ giống như là cảm thấy nàng ngất còn chưa đủ, cất bước đi tới, chắp tay nói: “Tại hạ là Nguyên Hạo, chưa thỉnh giáo tên họ đại danh của huynh?”
Âm thanh cũng thật trong sáng dễ nghe, chẳng qua so với Lục Tử Kỳ thì trầm hơn, bớt bớt chút nhu hòa.
“A...... Ta......” Tống Tiểu Hoa sau một hồi hốt hoảng, học theo hắn trả lễ, giọng nói ồm ồm: “Tại hạ là Tống Diêu.”
“Xa xôi trong phương xa?”
“Đúng vậy. Bạch Đế Thiếu Hạo?” Có đạo lý, tôi đến từ nơi xa xôi kia tới.....
“Đúng thế.” Bạch Đế Thiếu Hạo, Thiên đế Tây Phương sao? Không tệ, rất hợp ý ta......
Hai người nhìn nhau cười, Tống Tiểu Hoa cũng thoát khỏi tình trạng nhịp tim tăng lên, d’đ/l/q"d tay chân luống cuống do việc háo sắc, vẫy vẫy ống tay áo rộng thùng thình, vui vẻ tự nhiên.
Cũng may, nàng đã sớm đã thấy nhiều hành vi cử chỉ của người cổ đại trong phim điện ảnh và truyền hình, tuy có vài chỗ chút khác biệt nhưng vẫn có thể tin được, bắt chước đứng dậy cũng không quá khó khăn. Rất tốt, nàng vốn là người tuỳ tiện hùng hùng hổ hổ không hề giống cô gái ngượng nghịu dè dặt của thời đại này nên có, cho nên, tự nhận là giả trang thành nam nhân thì vẫn giống thân hình và khuôn mặt.
Len lén quan sát hình ảnh của bản thân trong gương, ừ, quả nhiên...... Rất có khí chất đàn ông, thật đàn ông, người đàn ông thuần khiết ôi người đàn ông thuần khiết.
Rơi lệ......
Tống Tiểu Hoa đang chìm trong đau thương, thì nghe thấy những sấm rền, sau đó thì những tiếng “tí tách” như là hàng ngàn hàng vạn hạt đậu rơi xuống, rất náo nhiệt.
Ông trời nín nước mắt cả nửa ngày, đến lúc này xem như thống sảng khoái khoái rơi xuống rồi.
Nơi đây nằm ở phương bắc, mùa thu khô hanh, lâu lắm rồi trời không mưa, mưa rớt xuống làm mặt đất bốc lên mùi vị của bùn đất, chui vào trong lỗ mũi, hơi ngứa.
Tống Tiểu Hoa hắt hơi một cái, dụi dụi con mắt, thở dài.
Xui xẻo quá, không mang ô. Chờ trận mưa như trút nước dừng lại, lúc trở về thì đoạn đường nhỏ không biết đã lầy lội đầy bùn đến mức nào nữa.
Sờ sờ cái bụng đói đã kêu vang, không nhịn được mắng Lục Tử Kỳ máu chó phun đầy người, kẻ đã làm mình rơi vào hoàn cảnh này.
Nguyên Hạo nghiêng đầu nhìn trời âm u: “Nhìn cơn mưa này có vẻ một lát nữa cũng chưa tạnh đâu, không bằng......” Nhìn về phía Tống Tiểu Hoa đang bận âm thầm oán hận vừa ôm quyền vái: “Hẹn gặp không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, nếu cùng phải ở đây, như vậy cũng được tính là có duyên. Không biết tại hạ nhưng có vinh hạnh này, có thể xin huynh đài dời bước đến quán trà bên cạnh ngồi, nhìn mưa phẩm trà không?”
Tống Tiểu Hoa vái liên tục không ngừng: “Có thể có thể, cung kính không bằng tuân lệnh. Chỉ là......” Nàng ngồi thẳng lên ‘hì hì’ cười hai tiếng: “Hai chúng ta không sử dụng những lời nói nho nhã để chào hỏi nhau nữa, rất mệt mỏi!”
Nguyên Hạo ngạc nhiên, chợt cười sang sảng lên tiếng: “Cùng ý với ta! Thành thật mà nói, ta sợ nhất những thứ này lễ nghi phiền phức tỉa tót câu chữ lắm rồi!”
“Cứ quyết định như vậy đi, từ nay về sau ta thì gọi ngươi là Nguyên Hạo, ngươi gọi ta Tống Diêu, không cần gọi huynh đài, tại hạ nữa!”
“Một lời đã định!”
Tống Tiểu Hoa nhìn tay hắn giơ lên, nhếch miệng vui vẻ, nhảy lên ‘bốp’ một phát: “Một lời đã định!”
Hành động lần này của nàng mặc dù không coi là kinh thế hãi tục nhưng cũng đủ để vượt ngoài nhận thức của mọi người, đến lão bản cũng là trợn mắt há hốc mồm, càng thêm khâm phục Lục đại nhân.
Dù sao cô gái kỳ lạ không tầm thường như vậy, dù là gần vùng biên giới xa xôi, mà phong tục của người bản địa cũng cởi mở nhưng đến mức như vậy thì vẫn được coi là hiếm thấy, có lẽ, cũng chỉ có Lục đại nhân mới có thể lấy được......
Mà tiếng vỗ tay ghi nhớ đó trong chốc lát đã hoàn toàn bị bao phủ trong mưa to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.