Editor: Linh
Buông thư, Dương Nghi xoa xoa trán. Muội muội nàng dễ nói chuyện, nhưng đường muội thì khó làm rồi. Từ xưa đến nay, bà mối đều không dễ làm. Nếu
đường muội nàng gả tốt, người ngoài chỉ biết nói nàng ta có phúc khí,
không có chuyện gì của đường tỷ như nàng, nếu như gả không tốt, đại bá
và đại bá mẫu của nàng chỉ biết oán trách bà mối như nàng. Còn nữa, hai
vợ chồng làm sao có thể không có lúc va chạm? Ầm ĩ lên, bản thân lại là
người bị oán trách. Tóm lại, vừa tốn sức lại chẳng được việc gì. Còn có
chính là, đường muội này của nàng là tính tình gì, nàng còn chưa rõ đâu.
Hơn nữa, kết thân quan trọng nhất là mông đăng hậu đối.
Sợ là đại bá và đại bá mẫu thấy nàng gả tốt, cho rằng chuyện nàng có thể
làm được, không có đạo lý nữ nhi của họ lại không làm được.
Việc
này thật đúng là phiền toái, nàng muốn làm bộ như không biết ý tứ của
đại bá và đại bá mẫu, nhưng dù sao cũng không thể không quan tâm muội
muội ruột của mình đúng không? Nhưng hôm nay nhiều hơn một đường muội,
quan tâm muội muội ruột, chẳng lẽ nàng làm đường tỷ còn đối đường muội
làm như không thấy? Phải biết rằng Dương Tú Trúc còn lớn hơn Dương Du
mấy tháng đấy.
Nếu chỉ có một mình Dương Du, nàng còn có thể mang theo nàng tham gia các phu nhân tụ hội. Nhưng mang Dương Du đi, vậy
đường muội thì sao? Dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn các nàng? Nghĩ cũng cảm thấy khó chịu. Mà Dương Du phỏng chừng sẽ có cảm giác không được tự nhiên
đúng không? Thật sự là làm cho người ta nhức đầu.
“Phu nhân, Du tiểu thư, Tú Trúc tiểu thư đến.” Giọng của Xuân Tuyết cắt đứt Dương Nhi trầm tư.
“Mời các nàng vào.”
Sau khi Dương Du và Dương Tú Trúc ngồi xuống, người làm chia nhau bưng trà lên cho các nàng.
Dương Du tò mò đánh giá thiên sảnh các nàng đang ngồi, còn Dương Tú Trúc thì
bưng trà lên, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt không dấu vết đảo qua một vòng, sau đó thu hồi tầm mắt, ngại ngùng uống trà. ⓛ ⓞ ⓥ ⓔ
Thu vẻ mặt của hai người vào trong mắt, Dương Nghi âm thầm lắc đầu, muội muội này
của nàng thật đúng đơn thuần, nghĩ gì đều viết ở trên mặt.
“Tỷ, tiểu cháu ngoại trai đâu?” Đánh gia xong, Dương Du vội vàng lên tiếng hỏi.
“Đông Mai, đi xem tiểu thiếu gia tỉnh chưa.” Tiểu gia hỏa ngủ cũng đã một
canh giờ, bây giờ không sai biệt lắm hẳn là cũng sắp tỉnh.
Dương Du nghe xong trực tiếp gật đầu, vẻ mặt thúc giục, “Ừ, ừ, nhanh đi nhanh đi.”
“Tỷ tỷ, cuối năm trước lúc tỷ sắp sinh ta đã muốn đến đây thăm rồi. Nhưng
cha mẹ thấy trời lạnh, tuyết lại lớn, hơn nữa mắt thấy sắp mừng năm mới
nên không cho ta đến đây. Năm sau nhiều chuyện, khó khăn lắm mới làm
xong hết, mới có cơ hội đến đây thăm tỷ. Tỷ, tỷ không biết đâu, ngày
chúng ta đến đây, Tiểu Tứ còn ầm ĩ muốn đi theo đó. Nương không cho, hắn còn cứng đầu đuổi theo xe ngựa một hồi.”
Dương Du líu ríu nói chuyện, Dương Nghi ở một bên mỉm cười nghe, lúc này Đông Mai ôm Đại Bảo khóc đến vẻ mặt ủy khuất tiến vào.
Đại Bảo vừa xuất hiện, nháy mắt liền kéo lực chú ý của Dương Du qua đó.
Đại Bảo bây giờ đã sắp nửa tuổi, bộ dạng rất khỏe mạnh, tay chân từng đoạn
từng đoạn như củ sen. Lúc này hắn vừa tỉnh ngủ, trên khuôn mặt có hai
đoàn đỏ ửng, ánh mắt vừa tròn lại vừa đen như nho. Có lẽ là hắn ngủ dậy
không thấy Dương Nghi nên hoảng sợ rồi khóc, lúc này ánh mắt ướt át,
lông mi dài chớp chớp, khiến người trìu mến cực kì.
Tiểu gia hỏa thấy Dương Nghi, từ xa đã vươn hai tay về phía nàng đòi ôm, lại bị Dương Du chiếm tiện nghi, một phen ôm qua.
Tiểu gia hỏa thấy bản thân bị người không quen biết ôm lấy, lờ mờ một chút,
lập tức quay đầu nhìn nương hắn, thấy Dương Nghi chỉ cười cười cổ vũ hắn cũng không có ý muốn tiến lên ôm hắn. Hắn chu mỏ, bộ dáng ủy khuất muốn khóc lại không dám khóc, thẳng làm Dương Du ôm hắn vỗ vỗ, hận không thể chuyển hết tất cả những gì tốt đẹp trong thiện hạ đến dỗ hắn vui vẻ mới thôi. Nhưng ngoài dự kiến của Dương Du, tiểu gia hỏa cũng không có
khóc.
Dương Du tự nhiên không biết, đãi ngộ như vậy đã chẳng phải lần đầu. Bởi vì Dương Nghi sẽ không giống cha và nãi nãi hắn, đối hắn
có cầu tất ứng. Chỉ cần hắn vừa khóc, liền hận không thể hái cả sao trên trời xuống cho hắn. Trên cơ bản, Dương Nghi nên làm gì thì làm cái đó.
⊹⊱✿ ✿⊰⊹ Ví dụ như, tiểu gia hỏa tỉnh ngủ muốn ôm, mà lúc đó Dương Nghi
đang bận chuyện, hơn phẩn nửa đều sẽ xử lí xong xuôi tất cả mới có thể
ôm lấy hắn, mặc kệ hắn có khóc hay không. Hoặc là, mỗi đêm lúc giúp hắn
rửa miệng, mặc kệ hắn kháng cự hay nỉ non, Dương Nghi đều vẫn sẽ rửa.
Dù rằng Dương Nghi đối Đại Bảo rất là nghiêm khắc, nhưng tiểu tử kia vẫn
dính Dương Nghi nhất, thật làm cho lão thái thái và Nhị gia có chút chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép.
“Đại Bảo, ta là di nè, mau gọi một tiếng nào, đến, di – tiểu di –” Dương Du một tay ôm tiểu tử béo, một
tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn dỗ dành nói.
.....
“Đường tỷ, tiểu cháu ngoại trai thật sự rất đáng yêu.” Đây là lần đầu tiên Dương Tú Trúc mở miệng từ lúc vào thiên sảnh đến giờ.
“Tiểu hài tử thôi, đều như vậy.” Dương Nghi cười cười, hô, “Điểm tâm làm được không tệ, là đặc sản Khâm Châu bên này đấy, ngươi nếm thử.”
Dương Tú Trúc theo lời ăn hai khối, nho nhã cười, gật đầu, “Quả thật không tệ.”
Lần đầu đối mặt, Dương Tú Trúc cho nàng cảm giác không tệ lắm, ít nhất bây
giờ ở trên người nàng ta, nàng không cảm thấy sự chanh chua của đại bá
mẫu.
Lúc này Dương Nghi chú ý thấy muội muội đổi tay, vội hỏi,
“Nhị nữu, tiểu tử này rất nặng đấy, bế một hồi tay ngươi cũng nên mỏi.
Ôm hắn qua cho ta đi, ngươi nghỉ một lát lại ôm hắn là được.”
Tiểu gia hỏa tuy rằng được di hắn ôm, nhưng ánh mắt hắn lại thường xuyên
liếc về phía nương hắn, lúc này hắn thấy nương giang hai tay về phia
hắn, ánh mắt lập tức sáng ngời, vội xoay người, mở hai tay liền bổ nhào
về phía Dương Nghi, hướng Dương Nghi kêu a a.
Dương Nghi bị động tác này của hắn dọa nhảy dựng, hai tay vội ôm chặt lấy hắn.
Sau khi Dương Nghi ôm lấy hắn, vỗ vào mông hắn hai cái, giả bộ tức giận nói, “Tiểu bại hoại, làm di con sợ rồi.”
Sau khi tiểu gia hỏa bổ nhào vào trong lòng Dương Nghi, hôn Dương Nghi một
cái, sau đó há cái miệng nhỏ nhắn, chảy nước miếng, hướng về phía Dương
Nghi cười cười lấy lòng. 。◕‿◕。
Trước đây mỗi khi Dương Nghi đùa
hắn luôn dùng đầu củng hắn, khiến hắn cười khanh khách không ngừng, sau
đó sẽ hôn hắn, dùng nước miếng rửa mặt hắn. Tiểu gia hỏa học theo, mỗi
khi có thể tiến đến gần mặt Dương Nghi, cũng thích dùng cái miệng nhỏ
nhắn của hắn rửa mặt Dương Nghi.
“Con đó –” điểm điểm cái mũi nhỏ của tiểu gia hỏa, Dương Nghi bất đắc dĩ nở nụ cười.
Dương Du ở một bên tò mò nhìn hai người hỗ động, vừa rồi tiểu gia hỏa không
chút lưu luyến đầu nhập vào ôm ấp của tỷ tỷ nàng, nàng cũng không tức
giận. Dù sao tỷ tỷ nàng là mẹ ruột của tiểu gia hỏa mà, đứa nhỏ không
thân với mẫu thân thì thân với ai đây?
Dương Nghi ôm đứa nhỏ cùng các nàng nói chuyện một lát, thấy đứa nhỏ đã mệt dùng hai tay dụi dụi
mắt, liền bảo Đông Mai gọi bà vú đến đây cho bú sữa.
Thú vị chính là, lúc tiểu gia hỏa uống sữa, luôn luôn dùng khóe mắt liếc Dương Nghi. Trước đây cũng vậy, khi uống sữa nhất định muốn Dương Nghi ở nơi hắn
nhìn thấy, nàng vừa có dị động, hắn liền buông nụ hoa ra gào khóc nức
nở.
Lúc này Dương Nghi ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị, chậm rãi
uống trà, ánh mắt ngẫu nhìn nhìn về phía tiểu gia hỏa bên kia. Tiểu gia
hỏa vừa tiếp xúc với tầm mắt mẫu thân, ánh mắt sẽ chăm chú nhìn về phía
nụ hoa của bà vú, động tác sẽ nhanh hơn một chút.
Tiểu gia hỏa
tinh quái này, cũng không biết giống ai. Dương Nghi lại lắc đầu, sau đó
nhìn Dương Du và Dương Tú Trúc cười nói: “Dọc đường đi ngồi xe một nhọc, hai người các ngươi cũng mệt mỏi rồi nhỉ? Lát nữa các ngươi đi nghỉ
trước một chút, buổi tối ta bảo người chuẩn bị chút thức ăn đặc sản bên
Khâm Châu này cho các ngươi tẩy trần đón gió.”
“Tất cả đều nghe tỷ tỷ/ đường tỷ an bày.” Hai người Dương Du trăm miệng một lời nói.
Sau khi bảo người làm dẫn hai người xuống nghỉ tạm, Dương Nghi ôm lấy tiểu
gia hỏa đã ăn no, tiểu gia hỏa đã vô cùng mệt mỏi, ánh mắt mơ màng. Rúc ở trong lòng Dương Nghi dùng đầu cọ sát ngực nàng.
Dương Nghi ôm
ngang hắn, nhẹ tay vỗ vỗ, tiểu gia hỏa dẫn dần nhắm mắt lại. Sau đó,
Dương Nghi ôm hắn về phòng, lúc đặt xuống giường, tiểu gia hỏa bất an
hơi động đậy, mí mắt giãy dụa muốn mở ra. Nàng chỉ phải nằm xuống, một
bàn tay vỗ sau lưng hắn dỗ. Đợi đến khi Tiểu gia hỏa ngủ say, nàng cũng
cảm thấy có chút buồn ngủ, nghĩ nghĩ buổi chiều cũng không có chuyện gì, liền quyết định cùng tiểu gia hỏa ngủ trưa.
Đối với hai em vợ đã đến, Nhị gia cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ hắn đã biết mà thôi, thời gian còn
lại nên làm cái gì thì làm cái đó. Trừ hôm các nàng đến có gặp mặt một
lần, khi tiến vào nhà trong, nếu xa xa nhìn thấy các nàng, đều là tránh
đi.
Đối với ý đồ đến của hai em vợ, Nhị gia cũng biết, chính là
hắn cũng chỉ nói một câu, thanh niên tài tuấn có, nhưng phần lớn bọn họ
đều đến từ năm sông bốn biển, nếu các nàng muốn gả, cũng không bằng ở
ngay đây tìm một chỗ tốt.
Dương Nghi cũng nói, “Đúng vậy, cha mẹ ta sợ là ngóng trông Nhị nữu về sau không cần vất vả.”
Nhị gia gật gật đầu, nói: “Việc này ta sẽ giúp đỡ lưu ý.”
“Thật ra chuyện của Nhị nữu thì dễ làm, cho dù chúng ta ở đây không tìm thấy
người thích hợp, đến lúc đó cùng cha mẹ ta nói một tiếng cũng không sao. Nhưng chỗ đường muội thì khó giải quyết rồi. Giúp đỡ rồi, một đống tai
họa ngầm. Hơn nữa ta cảm thấy, dù cho ta làm được, Đại bá mẫu cũng sẽ
cảm thấy ta không đủ tận tâm. Không giúp, sai khi trở về sợ là Đại bá
mẫu lại nói này nọ. Ta thì không sợ đại bá mẫu nói gì, nhưng dù sao ta
cũng phải cố kị cho mặt mũi cha mẹ. Thật làm người ta khó xử.” Theo nàng đoán tâm tư đại bá mẫu, sợ là bà ấy muốn để đường muội gả vào nhà giàu
có. Nam tử có nhân phẩm thế nào chỉ là thứ yếu, nếu so sánh giữa nhân
phẩm và gia thế, chỉ sợ đại bá mẫu sẽ chọn gia thế. Đương nhiên, người
vừa có gia thế vừa có nhân phẩm là tốt nhất rồi. Nhưng điều kiện trong
nhà nàng ta đặt ở đây, muốn đẹp cả đôi đường, sợ là có chút khó khăn.
Bây giờ cũng không biết đường muội nàng nghĩ thế nào.
Thấy nàng
bộ dáng phiền não rối rắm, ấn tượng của Nhị gia đối Dương Tú Trúc kém đi một chút, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên là được.”