Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 6:




Edit: Fuly
“Sáng mai chúng ta sẽ bị phân công đến tất cả viện nhỉ, cũng không biết tính tình của chủ tử mà chúng ta sẽ hầu hạ thế nào nữa?” Thanh âm của Hồ Hạnh mang theo thấp thỏm cùng một tia hưng phấn khó ai phát hiện.
Dương Nghi không yên lòng đáp một tiếng. Nàng nghĩ hơn phân nửa là mình sẽ bị phân phái đến nội viện làm chút việc nặng, hoặc là vẩy nước quét nhà hoặc là châm hương, châm đèn mỗi tối, quyết chẳng thể nào được phái đến ngoại viện. Bên ngoài đó đều là nơi chủ tử Đồng gia cùng khách khứa đến ở, một là đề phòng họ đụng phải khách quý của chủ tử, hai là đề phòng vài người trong họ có chút dã tâm thừa cơ quyến rũ chủ tử. Những nha đầu làm chút việc nặng giống như nàng, mỗi tháng tiền lương chỉ được 400 tiền thôi, còn phải đề phòng ma ma quản sự phía trên khấu trừ. Nhưng là nàng nghĩ, mặc dù tiền tháng thiếu một chút, còn hơn so với việc mạng nhỏ của bản thân không phải do chính mình làm chủ, như vậy ít nhất vẫn còn có một tia hi vọng.
Mà nha hoàn giống như nàng vậy, tiền chuộc thân hai là mươi lượng bạc, tích lũy khoảng 4~5 năm, thiết nghĩ cũng đủ rồi. Huống chi, trước khi xuất môn, phụ thân nàng đã nói, 8 lượng bạc kia ngoại trừ dùng để trả những khoản nợ bên ngoài, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không sẽ không đụng đến một cắc, để giành chuộc thân cho nàng.
Hồ Hạnh ngồi sát lại chỗ Dương Nghi, hai mắt nhìn lướt qua, sau đó nhỏ giọng, “Nghe nói trong chúng ta, Vương Trân dựa vào quan hệ, tốn không ít bạc lo lót, mong mỏi có thể vào viện của lão phu nhân hoặc nhị thiếu gia đấy.” Trong giọng nói của nàng lộ ra một ít hâm mộ cùng khinh thường.
Cũng đúng thôi, những hạ nhân nhỏ nhoi như bọn họ, tiền tiêu hàng tháng coi là cái gì, được thưởng mới có thu nhập cao hơn một chút. Những ngày qua họ đều nghe nói, lão phu nhân là người rất hiền hòa, những nha hoàn, ma ma được vào hầu hạ, ăn mặc không chỉ tốt nhất trong phủ, mà còn có thể thường xuyên lấy được tiền thưởng.
Không ít người ‘vót đầu cho nhọn’ muốn chui vào trong đó. Nhưng mà, số bạc kia của nàng ta sợ rằng cũng chỉ là thả trôi sông thôi! Viện của Lão phu nhân không phải là nơi có thể dễ dàng đi vào như vậy. Hơn nữa, những người bên cạnh lão phu nhân đều là tay chân thân tín đã đi theo lâu ngày, những người được chọn mua từ ngoài về như họ làm gì có phúc phận này? Có chăng cũng chỉ là số ít thôi.
Thấy Dương Nghi vẫn im lặng như cũ, chẳng tiếp lời mình một tiếng, Hồ Hạnh cũng không để ý. Mấy ngày qua, nàng hiểu được, tuy Dương Nghi cứ trơ trơ như khúc gỗ, nhưng miệng cũng rất chặt, nói gì với nàng ấy, mặc dù không để ý tới, nhưng cũng không nói huyên thuyên khắp nơi.
Kể từ ngày đầu tiên Hồ Hạnh ‘thấy việc nghĩa hăng hái làm’, tạo lập ‘một thân uy phong’, mọi người hoặc vô tình hoặc cố ý cách xa nàng ấy. Chỉ mỗi Dương Nghi vẫn đối xử như bình thường, với ai cũng chỉ là nhàn nhạt, không thân cận cũng không xa cách.
Dương Nghi cũng chẳng hiểu sao, trong lúc bất chợt, Hồ Hạnh đã dính sát vào mình, thân mật thắm thiết mà xưng muội muội. Dương Nghi không có ác cảm với nàng ấy, nhưng cũng không thấy thân thiết, nên phản ứng không nhiều. Nhưng Hồ Hạnh lại giống như rất thích Dương Nghi, rảnh rỗi luôn tới tìm Dương Nghi tám nhảm.
Bất quá Dương Nghi thờ ơ nhìn Hồ Hạnh mấy ngày, phát hiện nàng ấy trừ ngày đầu tiên có chút bốc đồng ra, những ngày tiếp đó cũng không có chỗ nào khác người, liền để nàng ấy ở bên cạnh mình tán gẫu.
Hồ Hạnh tiếp tục lải nhải với nàng rằng, gần đây nghe được một ít tin tức, tỷ như chủ tử nào nghiêm khắc khó hầu hạ, chủ tử nào hiền hòa hào phóng, di nương trong viện nào được sủng ái, nha hoàn nào bị phạt ——
Dương Nghi im lặng nghe, trong lòng lặng lẽ đối chiếu những tin tức này với kiếp trước. Nàng biết rõ, với thân phận nha hoàn mua bằng văn khế cầm cố như nàng, khả năng lấy được sự trọng dụng chủ tử cực ít. Nhưng nếu muốn bình an sống chờ đến khi chuộc thân trong phủ này, ngày thường làm việc phải luôn cẩn thận.
Đồng phủ hình như không có gì bất đồng so với kiếp trước, nhưng mà vẫn có chút chênh lệch.
Đồng gia ở Thông Châu có trăm năm lịch sử, phải kể đến từ khi khai quốc.
Đồng gia vốn là danh môn vọng tộc, tổ tiên từng làm đến chức quan văn tam phẩm. Sau này, Hoàng đế tiền triều hồ đồ, tin gian thần, giết lầm không ít trung lương, Đồng gia cũng không ngoại lệ. Lúc ấy thân là con thứ, Đồng Ngạo Vân bởi vì ngày thường cố chấp, ngang bướng, chủ mẫu không thích, bị đưa lên núi Thanh Vân tập võ, thế nên mới tránh được một kiếp.
Đồng Ngạo Vân học xong trở về, mới phát hiện trong Đồng gia, người thì chết, người thì bị thương. Sau đó, hắn chỉ thu nhận mấy nô tài trung tín, đưa bọn họ về đất tổ Thông Châu, để họ ở đó tránh tai kiếp, cũng chính là nơi cư trú cuối cùng của Đồng gia.
Sau này, hắn kề cận Thái Tổ gia chinh chiến khắp nơi, cho đến khi lập quốc. Trận chiến này đánh đến mười hai năm.
Sau khi kiến quốc, Thái Tổ gia phong cho Đồng Ngạo Vân chức Chỉ Huy Sứ, Chính tam phẩm. Đáng tiếc hắn chỉ ở kinh thành gần nửa năm, rồi lấy cớ thân thể già yếu từ quan, Thái Tổ gia giữ lại hai câu, liền chuẩn tấu. Vì vậy, Đồng lão thái gia Đồng Ngạo Vân liền trở về Đồng gia ở Thông Châu. Có lẽ là Thái Tổ gia áy náy, nên phong cho Đồng lão thái gia một chức Hầu tước nhị phẩm nhàn tản—— An Nhạc Hầu.
Sau khi *‘dùng rượu tước binh quyền’ đã chứng minh quyết định này của Đồng lão thái gia cái là cỡ nào sáng suốt, cũng do, đã từng làm thị vệ của Thái Tổ, nên dù không dám nói hiểu rõ tính tình của ngài ấy, nhưng cũng có thể đoán được bảy tám phần.
*Lấy tước cao lộc hậu làm điều kiện để tước bỏ quyền lực
Những chuyện này, đều là do lúc trước, khi Đồng Văn Nóc còn cưng chiều Dương Nghi, sau lúc ‘mây tan mưa tạnh’, nhắc tới với nàng. Sau khi Đồng lão thái gia trở về, dưới sự tác hợp của bà mai, cưới lão phu nhân bây giờ, bà sinh được hai nam một nữ.
Đại lão gia không có gì có thể nói, đường đi luôn thuận buồm xuôi gió, bây giờ đang làm quan ở nơi Thông Châu. Còn Nhị gia, thì khó khăn hơn rất nhiều.
Bởi vì lão phu nhân sinh đại lão gia cùng đại tiểu thư thân thể đã bị thương tổn, nên Nhị gia Đồng Khoát Nhiên ra đời lúc lão phu nhân đã hơn ba mươi. Con cái đến khi mình đã lớn tuổi, tự nhiên sẽ càng thương yêu, cưng chiều nhiều hơn. Nhị gia tính tình tốt, cũng không vì vậy mà bị cưng chiều thành Tiểu Bá Vương, so với những nam tử cùng tuổi nhu thuận hơn rất nhiều, lại hay có chút ngượng ngùng.
Đáng tiếc, một người thuần thiện như vậy, nhân duyên lại có quá nhiều lận đận.
Nhị gia Đồng Khoát Nhiên, mười bốn tuổi thì chiều cao đã đạt bảy thước, mười sáu tuổi thì gần tám thước, cộng thêm hắn diện mạo thô kệch, mặt hung tướng, càng khiến cho người ta e ngại không thôi. Ngoài diện mạo, thứ khiến người khác phải bàn tán chính là bát tự mang mạng hung sát kia, mười bốn tuổi thì lão phu nhân đã tìm cho hắn một mối hôn sự, nào biết chỉ vừa định hôn không quá nửa tháng, nhà gái liền bệnh chết. Năm sau, lão thái gia cùng lão phu nhân lại đính thân cho Đồng Khoát Nhiên một hôn sự khác, lúc này còn ly kỳ hơn, trước ngày thành thân một tháng, phủ đàn gái bị sơn tặc tràn vào, dưới “binh hoang mã loạn”, tân nương tử bị sơn tặc giết chết. Lúc tin tức truyền tới, tất cả mọi người trong phủ đều sợ ngây người, bên ngoài cũng dấy lên lời đồn Đồng Khoát Nhiên mang mạng sát thê.
Mặc dù lúc ấy lão phu nhân đã cố sức cấm người trong phủ nghị luận chuyện này, nhưng trên mặt bọn nô bộc khó tránh khỏi sẽ mang chút biểu tình, hoặc khủng hoảng hoặc chán ghét. Điều này làm cho Đồng Khoát Nhiên càng thêm khó chịu, vì vậy, hắn xin đến doanh trại ở Vân Châu của ngoại công. Lần đi này chính là hai năm, nếu không phải Hầu Gia bệnh nặng, sợ rằng hắn còn không định trở về Hầu phủ. Sau khi lão hầu gia qua đời, Đồng Khoát Nhiên giữ đạo hiếu ba năm, năm nay đã hơn 21, hôn sự vẫn còn chưa được định.
Mà mấy ngày gần đây, lại có lời đồn đãi vị Sát Thần này sắp trở về phủ. Dương Nghi không biết, đây là kết quả do lão phu nhân liên tục viết mười mấy lá thư thúc giục.
Trước kia, Dương Nghi đã từng ở xa xa gặp qua vị Nhị gia này một lần, quả nhiên giống như tin đồn, cao lớn dọa người, diện mạo đáng ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.