Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 35:




(Phần 1).
Edit: Fuly.
Từ khi Nhị gia lên đường đi Khâm Châu, đến nay đã qua sáu bảy ngày.
Thời gian này, Dương Nghi cũng không nhàn rỗi, nói Vưu đại nương sai người thu dọn đồ đạc, một phần mang cho Nhị gia, một phần để dùng trên đường, cùng với số vật phẩm phải dùng khi đến Khâm Châu, đều mang theo toàn bộ, chất đầy trên hai chiếc xe lớn. Mà Dương Nghi, mỗi ngày đều đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, kể cho bà nghe một vài chuyện thú vị, có lúc thì thương lượng với Thanh nương mấy việc cần chú ý cho cuộc sống sinh hoạt của lão phu nhân, thuận tiện ở lại dùng cơm trưa rồi mới trở về. Tuy thời gian thân thiết không dài, nhưng vẫn khiến lão phu nhân nhìn thấu lòng hiếu thảo của nàng.
Sau đó, Dương Nghi dành ra một ngày về nhà mẹ đẻ thăm người thân. Chuyện bên này mới tính là chấm dứt.
"Nhị phu nhân, nên lên đường rồi, bên phía Lâm gia đã phái người tới thúc giục." Xuân Tuyết đẩy rèm cửa, mang theo khí lạnh đi vào.
"Hiện tại là giờ gì rồi?"
Đông Mai phủ chiếc áo choàng đã sớm chuẩn bị lên người Dương Nghi.
"Giờ Mão canh ba rồi." Xuân Tuyết đáp.
"Không sao, chạy đến Lâm gia không tới một khắc đồng hồ." Dương Nghi vừa thắt áo choàng, vừa bước ra ngoài.
Giờ Thìn hai khắc mới lên đường, thời gian vẫn còn sớm. Hơn nữa đây chỉ là thời gian ước hẹn, nàng không tin Lâm gia cùng Tôn gia sẽ ở bên ngoài chờ nàng, nhất định là gần tới lúc lên đường, họ mới ra khỏi nhà.
Buổi chiều ngày thứ hai sau khi Nhị gia đi, nàng liền nhận được thiệp mời từ Lâm gia, ngày kế, liền tới cửa bái phỏng một lần. Dương Nghi nán lại đó ước chừng hơn một canh giờ, trong lúc nói đến vấn đề đi về Khâm Châu. Lâm phu nhân có ý là, nếu ba nhà bọn họ đều định đến đó, không bằng ước định thời gian, cùng nhau lên đường, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Chủ ý này không tệ, Tôn phu nhân cũng đồng thuận, tất nhiên Dương Nghi sẽ không giả vờ thanh cao đi cự tuyệt. Phải biết, đường đến Khâm Châu không dễ đi. Hộ vệ Lâm gia, Tôn gia mang theo, chắc chắn sẽ không yếu hơn Đồng gia bọn họ. Vì vậy, ba người liền định ra ngày giờ lên đường.
Quả nhiên, lúc người của Đồng gia đến, Lâm phu nhân cùng Tôn phu nhân vẫn đang ở trong nhà. Gia nhân canh cửa nhanh mắt chạy vào thông báo, không lâu sau, Lâm phu nhân cùng Tôn phu nhân dắt tay nhau bước ra.
"Đồng phu nhân tới rồi à?" Lâm phu nhân cười hỏi.
"Lâm phu nhân, Tôn phu nhân, thật xin lỗi, ta tới chậm." Dương Nghi áy náy nói.
"Không sao, là chúng ta đến sớm. Đúng rồi, Đồng phu nhân đã chuẩn bị xong hết chưa?" Lâm phu nhân nhìn về phía người của Đồng gia, cừ thật, hành lý vậy mà chất đầy hai chiếc xe ngựa!
"Ha ha, lần đầu đi Khâm Châu, cũng không biết phải mang những thứ gì, nên đồ đạc có hơi nhiều một chút." Dương Nghi nhìn thấy nàng ta nhìn về hướng hai chiếc xe ngựa, ngượng ngùng cười nói. Thật ra thì vừa rồi nhìn đội ngũ của Lâm gia cùng Tôn gia, nàng phát hiện Lâm gia, Tôn gia cũng mang theo hai xe hành lý giống nàng, có khác chăng chỉ là ít hơn một chút mà thôi.
"À, không sao." Lâm phu nhân nở nụ cười thiện chí. Nàng ta nhìn sang số người Đồng gia mang theo, không ít cũng không nhiều, gia đinh nha hoàn cộng thêm hộ viện, tổng cộng có 16 người. Quan trọng nhất là, tám hộ viện này, toàn thân đều mang theo một luồng sát khí, vừa nhìn liền biết là người đã trải qua sinh tử. Những người này đều giống số cận thân đi theo Đồng Nhị gia lúc trước, ắt hẳn cũng từ một nhóm mà ra. Như vậy, cũng có thể thấy được Đồng Nhị gia rất thương yêu thê tử mới cưới này của hắn.
"Được rồi, nếu chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng, vậy thì lên đường thôi, đi sớm một chút để nhanh đến Khâm Châu."
Tôn phu nhân cùng Dương Nghi tất nhiên không có ý kiến.
Vì vậy, một nhóm sáu bảy mươi người, chậm rãi tiến về phía cửa thành.
"Phu nhân, xuống xe đi, xe ngựa của Lâm gia cùng Tôn gia cũng ngừng lại rồi, ở phía trước là tửu lâu Trần Ký, ắt hẳn là đã đến giờ cơm trưa." Giọng nói của Thanh thúc vang lên ở ngoài xe ngựa.
Nghe thấy ở phụ cận có tửu lâu, Dương Nghi nghĩ, chắc nơi đây cách Khâm Châu cũng không xa mấy? Trước khi xuất phát, Thanh thúc có nói qua, từ Thông Châu đến Khâm Châu ước chừng phải đi mười ngày đường, hôm nay đã là ngày thứ chín, tuy nói không phải bọn họ đi cả ngày lẫn đêm, nhưng tốc độ cũng không chậm, hẳn là đã sắp đến nơi rồi mới phải.
"Thanh thúc, nơi này cách Khâm Châu còn xa không?"
"Khoảng ba bốn mươi dặm nữa, nếu buổi chiều đi hết tốc lực, có thể đến được Khâm Châu trước khi cửa thành đóng." Thanh thúc hơi dừng lại: "Nhưng sợ là như vậy sẽ rất mệt mỏi."
Theo như ý của Dương Nghi, nên nhanh chóng lên đường, tranh thủ tới Khâm Châu trong tối nay. Đến đó, có thể tắm nước nóng, ăn một bữa ngon, ngủ một giấc thoải mái rồi. Nếu không, hẳn là phải chịu tội thêm một đêm nữa. Lên đường gần mười ngày liên tiếp, ăn không ngon ngủ không yên, quan trọng nhất là, ít khi có cơ hội tắm rửa. Hơn nữa, lần cuối cùng được tắm đã là năm ngày trước rồi, điều này khiến cho người thích sạch sẽ như Dương Nghi có chút không chịu nổi, đặc biệt là mấy ngày nay nàng còn tới quỳ thủy, cảm giác dinh dính rất khó chịu.
Nhưng chuyện này, còn phải xem qua ý kiến của Lâm phu nhân cùng Tôn phu nhân đã. Nếu hai nhà Lâm, Tôn quyết định nghỉ ngơi một đêm thì nàng vẫn có thể chịu đựng được. Dĩ nhiên, nàng cũng có thể bảo người của Đồng gia đi trước, nhưng chung quy như vậy rất không tốt. Nghĩ thử xem, nếu bỏ lại hai nhà, một mình Đồng gia lên đường trước, vậy còn ra thể thống gì nữa? Người biết, thì nói nàng nhớ trượng phu nên sốt ruột; người không biết, tưởng là hai nhà Lâm, Tôn không dung được nàng. Đến lúc đó, làm mất lòng cả hai nhà thì thật không có lợi. Hơn nữa, đã đến được đây, nàng thật không muốn "kiếm củi ba năm thiêu một giờ".
"Thanh thúc, thúc đi an bài cho mọi người thay phiên nhau ăn cơm, hành lý cùng xe ngựa cũng phải phân người canh chừng kỹ lưỡng, cháu đến phía trước xem thử tình hình thế nào đã."
Lúc này, Lâm phu nhân, Tôn phu nhân đã vào tửu lâu, người hầu đứng chờ bên ngoài nhìn thấy Dương Nghi, liền nhanh chóng dẫn nàng tới.
"Đồng phu nhân đã tới rồi. Lúc nãy, ta mới bàn với Vũ Mai vấn đề lên đường chiều nay, cô đến đây vừa đúng lúc, không biết ý của cô thế nào?"
Dương Nghi nghe vậy, trong lòng vui mừng, cười nói: "Nghe theo Lâm phu nhân an bài, ta không có ý kiến."
Lâm phu nhân cùng Tôn phu nhân cùng cười, thật ra thì không chỉ mình Dương Nghi, chính họ cũng chịu không được.
"Người đâu, bắt nàng ta lại cho ta!"
"Ở phía trước, ngăn nàng ta lại!"
. . . . . .
Sự ồn ào bên ngoài khiến ba người nhíu mày, Lâm phu nhân mở miệng trước tiên: "Hồng Vân, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
Hồng Vân trả lời, "Hình như có một phụ nhân trốn thoát, người nhà phu quân nàng ta phái gia đinh tới bắt người."
Lâm phu nhân vừa nghe thế, khẽ nhíu mày.
"Ba vị phu nhân tốt bụng thiện lương, xin hãy cứu tôi đi! Tôi không thể trở về, trở về chỉ có con đường chết thôi."
Một thiếu phụ mảnh mai nhu nhược, trang phục xốc xếch vừa vào điếm, hơi liếc mắt nhìn qua, liền giống như hoảng hốt chạy bừa về phía họ. Đám người Hồng Vân, Xuân Tuyết căn bản không kịp nữa ngăn trở, Đông Mai chỉ đành phải cật lực bảo hộ cho chủ tử nhà mình.
Giờ phút này, người cách nàng ta gần nhất chính là Dương Nghi, chỉ thấy nữ nhân kia ôm cổ chân Dương Nghi, khóc lóc cầu xin .
"Van cầu ngài, vị phu nhân thiện lương xinh đẹp này, xin hãy cứu tôi đi, cứu tôi đi."
Dương Nghi lúng túng muốn rút lại chân trái đang bị nàng ta ôm lấy, đáng tiếc thiếu phụ đó không chịu buông, Dương Nghi chỉ đành phải dịu dàng khuyên nhủ: "Vị phu nhân này, chuyện gì cũng phải từ từ, cô buông chân ta ra trước được không?"
Người đó vẫn ôm chân Dương Nghi như cũ, ngồi bệch ở một bên vừa lắc đầu vừa rơi lệ.
"Càn rỡ! Điêu dân từ đâu tới, còn không mau buông phu nhân nhà ta ra?!" Mới vừa rồi không kịp cản người, Xuân Tuyết đã tức giận, lúc này thấy chủ tử nhà mình bị nàng ta cuốn lấy, liền nhanh chóng đứng ra quát lớn.
Xuân Tuyết thấy kéo không được, tức giận, đưa tay bấm vài cái lên người nàng ta, người nọ bị bấm liền gào khóc kêu la: "Đau, đừng bấm tôi, đau quá, ô ô ——"
Tuy ngoài miệng kêu như vậy, nhưng tay vẫn ôm cứng lấy Dương Nghi tựa như phao cứu mạng.
Những người bên cạnh, mang vẻ mặt không đồng ý nhìn Xuân Tuyết, giống như nàng vừa làm ra chuyện "thiên lý bất dung vậy". Xuân Tuyết cảm thấy uất ức, nàng cũng chỉ muốn nàng ta buông phu nhân nhà mình ra thôi. Dạo này, người làm việc sai, ngược lại thành người có lý mất rồi.
Dương Nghi rũ mi, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét, phụ nhân này làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng ta nghĩ mình không dám dùng sức đạp nàng ta ra sao? Đúng vậy, dưới ánh mắt của đám đông trong đại sảnh, Dương Nghi không dám đạp, nhưng tất cả cũng là vì giữ thể diện cho Đồng gia mà thôi. Tuy vậy, Dương Nghi cũng chán ghét loại trường hợp bị động này, nàng nháy mắt ra hiệu cho Đông Mai, lại nhìn ra xa. Đông Mai hiểu ý, lặng lẽ lui ra ngoài.
Sau khi Đông Mai rời khỏi, Dương Nghi cúi mắt, nhìn đôi tay đang ôm bắp đùi nàng một cái. Nếu nàng ta muốn ôm, vậy cứ để cho nàng ta ôm một lúc cũng không sao, có thể thay đổi được gì đây chứ?
Lúc này, những gia đinh vừa đuổi theo trước đó cũng vào đến. Người cầm đầu là một phụ nhân mập mạp, vừa thấy nữ nhân quỳ trên mặt đất, khuôn mặt liền hiện lên biểu tình hận không thể tiến lên xé nàng ta ra. Nhưng nhìn thấy ba người Dương Nghi ngồi ở một bên, y phục bất phàm, liền nén giận, tiến lên làm lễ ra mắt nói: "Xin chào ba vị phu nhân, ngu phụ là thê tử của địa chủ trong Kim Lâm trấn ở phụ cận, Dương thị, người đang quỳ dưới kia chính là thiếp thấp vừa bỏ trốn khỏi nhà, Du thị, lúc nãy nếu có gì mạo phạm, xin hãy tha lỗi."
"Không sao." Lâm phu nhân nhàn nhạt nói.
(Phần 2)
Dương thị thấy vậy, mắt chuyển sang đám gia đinh đang đứng bên cạnh, giận dữ mắng: "Các ngươi còn không mau giải tiện nhân kia về?! Đúng là một đám ăn hại!"
"Phu nhân, cầu xin ngài, hãy cứu tôi đi? Tôi mà về đó sẽ bị họ hành hạ chết mất!" Du thị hoảng sợ nhìn đám gia đinh đang đến gần, khóc đến "lê hoa đái vũ".
Du thị này, đến khóc cũng rất có kỹ xảo, Dương Nghi cân nhắc nghĩ. Nước mắt rơi mãi không hết, khóc lâu như vậy rồi, mà mắt chẳng thấy sưng đỏ, không phải kỷ xảo thì là gì?
"Các ngươi là người chết à, còn không mau chặn miệng nàng ta lại?!" Dương thị tức giận quát lớn.
Lâm phu nhân nghe Du thị này cứ nhắc mãi câu "Bị bắt trở về chỉ có một đường chết", khẽ nhíu mày, nơi này cách Khâm Châu không xa, là địa phận thuộc quyền quản lý của Khâm Châu, nếu thật xảy ra việc giết người bữa bãi, mà nàng ở một bên lại dửng dưng, ngày nào đó bị truyền ra ngoài thì cũng khó ăn nói.
"Dương phu nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao Du thị lại nói như vậy?" Dương thị này làm việc quá cẩu thả, khiến mọi người trong đại sảnh đều đang dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn qua bên này.
Dương Nghi cũng cảm thấy như vậy, Dương thị vốn là là chánh thê, mà Du thị chỉ là thiếp, đáng lý ra nàng ta nên đứng ở vị thế cao, lưu loát, ngắn gọn thu thập Du thị này. Nhưng bây giờ thì sao chứ, luống cuống tay chân không nói, còn mang bộ dạng ác thê, khiến cho mọi người ghét. Hơn nữa Du thị trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp, Dương thị mập mạp lớn tuổi, lại thêm đang tức giận khiến bộ mặt càng trở nên vặn vẹo dữ tợn, người khác chỉ thấy Du thị càng thêm đáng thương.
Dương thị vừa nhìn thấy sắc mặt của những người xung quanh không tốt, liền biết mình lại kích động khiến chuyện càng xấu thêm, nhưng Du thị này thật sự quá đáng ghét, vừa nhìn thấy khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của nàng ta, liền nhớ lại những uất ức phải chịu lúc trước, nhất thời mới mất khống chế.
Dương thị thu lại tức giận, trầm giọng nói, "Du thị này. . . . . ."
Thì ra là Du thị này vốn là nữ nô người Dương Châu, dáng dấp kiều diễm. Có một lần Chu địa chủ bàn chuyện làm ăn với bằng hữu được người đó tặng cho, sau khi đưa về nhà rất được hắn sủng ái, nói muốn sao sẽ không đưa trăng. Trên dưới Chu gia, đến cả Dương thị nàng ta cũng không để vào mắt. Mà Dương thị là người dễ kích động, Du thị lại được Chu địa chủ cưng chiều, vì thế, Dương thị chịu không ít thiệt thòi cùng uất ức. Bây giờ, Chu địa chủ chết rồi, con trai trưởng của Dương thị làm đại đương gia, nhớ tới khoảng thời gian mẫu thân bị uất ức lúc trước, liền hạ lệnh bắt Du thị chôn theo. Nhưng Du thị này chỉ mới hai mươi tuổi, sao có thể cam chịu? Vì vậy liền trốn ra ngoài. Chuyện đuổi bắt thị thiếp bỏ trốn thế này vốn chỉ cần giao cho gia đinh là được, nhưng Dương thị thật sự quá hận Du thị, nên mới tự mình đuổi theo.
Trong lúc Dương thị đang kể lại đầu đuôi sự việc, Thanh thúc tiến vào, thấy chân của phu nhân nhà mình bị người ta ôm, liền nhanh chóng bước lên kéo Du thị ra, lúc chạm đến cánh tay Du thị liền động chút tay chân, khiến nàng ta chẳng thể phản kháng được.
Du thị bị buộc phải buông chân Dương Nghi ra, lúc vừa nhấc mắt, vô tình chạm đến ánh mắt cười như không cười của Dương Nghi thì tâm run lên, hiểu đây không phải là người nàng ta chọc nổi .
Lúc này Du thị cũng không quan tâm tới Dương Nghi nữa, Dương thị vừa nói xong, nàng vội khóc giải thích: "Ta không có, phu nhân, không thể bởi vì trước kia lão gia sủng ái ta nhiều hơn hai phần mà muốn đưa ta vào chỗ chết, ô ô, số ta thật khổ mà."
"Lúc lão gia còn sống đã đồng ý với ta, sau khi ông ấy chết sẽ để cho ta hồi hương chăm sóc nương ta, nương đáng thương của con ơi, hôm nay nữ nhi sẽ phải chết ở chỗ này rồi. Lão gia ơi, ông mở mắt mà xem đi, ông vừa mới chết, thiếp thân liền bị người ta rẻ rúng này, lão gia ơi, ông đúng thật là chết không nhắm mắt mà."
Dương thị nhìn tác phong hiện giờ của Du thị, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Du thị, hôm nay lão gia chết rồi, bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của người là diễn cho ai xem đây?"
Lâm phu nhân chỉ cảm thấy sự việc càng lúc càng ầm ĩ đến nhức đầu: "Khế ước bán thân của Du thị có ở trong tay ngươi không?"
"Có ở ——"
"Vậy ngươi dẫn nàng trở về đi, chuyện này chúng ta không quản." Gia chủ xử trí nô tài, chỉ cần không quá phận, quan phủ sẽ không hỏi tới. Làm gọn gàng chút là được. Thiếp thì sao chứ, còn không phải chỉ là một nô tài ư!
"Tạ ơn phu nhân."
Du thị vừa nghe thế, lại lên tiếng cầu xin, quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng, "Ba vị phu nhân, xin hãy cứu ta đi, ta biết nấu nướng, biết may vá thêu thùa——"
"Thúy nhi, Du thị này thật đáng thương, trượng phu chết rồi, còn bị buộc phải chôn theo." Một giọng nói âm êm ái đột ngột vang lên: "Người chung quanh vậy mà chẳng có ai chịu chìa tay giúp đỡ, thật đúng là khiến cho người ta thất vọng."
"Tiểu thư ——" nha hoàn được kêu là Tiểu Thúy sốt ruột nói.
Mấy người Dương Nghi nhìn về phía thanh âm, chỉ thấy một tiểu thư khuê các mặc trang phục thiếu nữ thương xót nhìn Du thị. Câu nói phía sau kia của nàng ta rõ ràng là nhằm vào ba người họ, Dương Nghi có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng lười so đo với nàng.
Dương thị nghe nàng nói thế thì trong lòng nổi giận, muốn đem người trói về, không muốn gây thêm phiền phức nữa.
Nhưng Du thị là một người rất có mắt nhìn, lập tức quỳ xuống hướng về phía cô gái kia đau khổ cầu khẩn: "Vị tiểu thư tốt bụng này, cầu xin cô từ bi đại lượng cứu ta với, ta nguyện ý dùng nửa đời còn lại làm trâu làm ngựa làm báo đáp cô."
"Yên tâm đi, ta sẽ cứu ngươi."
Nha hoàn Tiểu Thúy ở một bên gấp đến dậm chân.
Dương thị lười phải nói nhảm với nàng, gọi gia đinh tiến lên trói Du thị lại.
"Chậm đã, vị phu nhân này, nếu bà không muốn thấy nàng ta, thì để ta chuộc thân cho nàng ta là được, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Chẳng lẽ bà không sợ báo ứng sao?"
"Ha, cô nói báo ứng với ta ư?! Ta cho cô biết, cho dù có báo ứng, ta cũng không sợ! Sợ thì sao chứ, đi tìm chết à, còn không mau trói người lại cho ta?"
Thiếu nữ cắn môi, thanh âm run run: "Bà là người của Chu gia ở Kim Lâm đúng không? Phụ thân ta là Triệu Phổ Trạch, lúc trở về ta sẽ nói phụ thân cắt việc cung hàng cho nhà bà."
"Cô là nữ nhi của Triệu tài chủ?" Dương thị cả kinh, cẩn thận nhìn lên, thiếu nữ trước mắt quả thật có mấy phần giống Triệu Phổ Trạch. Nghe đồn Triệu Phổ Trạch rất cưng chiều nữ nhi duy nhất này, thật không thể không cẩn thận.
"Đúng vậy."
"Cô xác định muốn chuộc thân cho Du thị này?" Nghĩ đến con trai, nàng ta căm hận trợn mắt nhìn Du thị một cái. Cục tức này, vì con trai, nàng nhịn!
"Ừ." Thiếu nữ dùng sức gật đầu.
"Tốt, hai trăm lượng!" Đừng trách nàng giở công phu sư tử ngoạm. Một nữ nô ở Dương Châu, chỉ khoảng năm mươi lượng. Nhưng nàng cũng không dám thét giá quá cao.
"Tiểu Thúy, lấy bạc ."
Tiểu Thúy vốn là không muốn tiểu thư nhà mình xen vào chuyện này, nghe tiểu thư gọi liền tiến lên đáp lời: "Tiểu thư, lúc ra cửa chúng ta không có mang theo nhiều bạc như vậy."
"Hiện tại có bao nhiêu?"
"150 lượng."
"Dương phu nhân, có thể ——"
"Không thể!"
Triệu gia tiểu thư cắn môi nhìn về phía mấy người Dương Nghi.
Lâm phu nhân nhìn Du thị đang quỳ trên mặt đất một cái, cười trêu nói: "Đồng phu nhân, ta thấy vừa rồi Du thị này nhận thức cô, hay là, cô chuộc nàng về đi? Vừa rồi Dương thị cũng nói, tài nấu nướng hay may vá thêu thùa của Du thị đều là cực tốt, cuộc mua bán này không lỗ đâu."
Dương Nghi cười yếu ớt: "Lâm phu nhân hay nói đùa, Đồng gia chúng ta mộc mạc, sao có thể dùng nổi nha đầu thế này, vẫn là nên để lại cho Lâm phủ thôi." Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, vừa rồi nàng nhìn qua bốn phía, phát hiện ánh mắt không ít tùy tùng cũng lộ ra vẻ không đành lòng. Từ việc vừa rồi xem ra, Du thị này hiển nhiên là một kẻ có tâm kế, cộng thêm bộ dạng liễu yếu đào tơ kia, nàng cũng không muốn dẫn theo một phiền toái trở về. Mặc dù nàng rất có lòng tin với Nhị gia nhà mình, nhưng không định để cho bất kỳ việc ngoài ý muốn nào xảy ra!
Lâm phu nhân cười nói: "Cũng được, cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng, năm mươi lượng còn lại ta thêm vào là được. Người thì ta cũng không cần, Triệu tiểu thư cứ mang về đi."
"Tĩnh Vân tỷ tỷ (khuê danh của Lâm phu nhân), chuyện tốt này, há có thể để cho tỷ giành riêng một mình sao? Như vậy đi, tỷ tỷ đưa ra hai mươi lượng, ta cùng với Dương phu nhân mỗi người 15 lượng, hai người thấy thế nào?" Tôn phu nhân chen miệng.
"Ha ha, vậy tiểu muội đây đa tạ Tôn phu nhân." Dương Nghi cười nói.
"Hai người các ngươi đó." Lâm phu nhân mỉm cười lắc đầu.
Đưa bạc xong, Triệu tiểu thư liền dẫn Du thị đi.
Dương thị cười lạnh nhìn bóng lưng xinh đẹp của Du thị: "Phu nhân, ba người các ngài đúng là thông minh. Du thị này nhìn nhu nhược là thế, nhưng cũng không phải là thứ tốt lành gì, nàng ta ấy à, am hiểu nhất là tính toán sau lưng người khác. Triệu gia tiểu thư cứu nàng, tựa như cứu một con rắn độc, về sau ắt sẽ phải chịu khổ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.