Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 54: Nhưng trong lòng con, A Nhu chính là người tốt nhất




Triệu Tịch Ngôn biết Chu Thừa Duệ, đây là em trai của Huyện lệnh Trường Châu huyện.Theo nghiệp đao thương, hầu hết thời gian đều đóng quân ở biên giới Tây Bắc, bảo vệ dân chúng Đại Lương an cư lập nghiệp. Nếu ở thời điểm khác, đây là một người đáng để Triệu Tịch Ngôn kính trọng.
Nhưng trong giây phút này, người này trong óc y chỉ có duy nhất một ý nghĩa, hắn là em trai của Chu Thừa Vũ! Là... em chồng của A Nhu!
Triệu Tịch Ngôn nhìn Chu Thừa Duệ,tuy biết rõ hắn chẳng liên quan gì với chuyện đó, nhưng mấy ngày nay khổ cực bôn ba, lại từ lúc biết chân tướng tới giờ, căm phẫn tích tụ trong ngực càng ngày càng lớn, nên y cứ trừng mắt Chu Thừa Duệ.
Song Chu Thừa Duệ nghênh đón mắt mà không hiểu ra sao, người nọ rốt cuộc lắc đầu, quay đầu bước nhanh rời khỏi.
Nhìn bóng lưng rời đi vội vã, Chu Thừa Duệ cũng lắc đầu không nói nên lời. Ơ người này, đây là, đứng ở cửa lâu như vậy, vậy mà không nói tiếng nào đã bỏ đi, thực sự không có gì à?
Ôi thôi, nếu có chuyện, có lẽ còn quay lại, không cần quan tâm.
Bên này hắn vừa vào sân, Triệu Tịch Ngôn bên kia vừa đi về. Cha Triệu đang trốn sau tường cạnh bên nhảy ra kéo qua, “Quên đi Tịch Ngôn à, A Nhu đã gả cho Chu đại nhân từ lâu, hai người không thể…được. không phải lần này con thi Hương rất tốt sao? Chỉ cần con có công danh cử nhân, sau này khônglo cưới được vợ. Cưới người tốt hơn A Nhu trăm lần, ngàn lần cũng có!"
Thế nhưng Triệu Tịch Ngôn im lặng.Sau hồi lâu, y mới mở miệng, nói, “Nhưng trong lòng con, A Nhu chính là người tốt nhất.”
không ai có thể tốt hơn nàng cả.
Triệu Tịch Ngôn nghĩ thế, không khống chế được mũi lên men, chẳng mấy chốc hốc mắt đã đỏ ửng. Tại sao ông trời phải hành hạ bọn họ như thế, bọn họ yêu nhau như vậy, rõ ràng bọn họ sắp thành hôn, chỉ chờ y thi hương trở về là thành.
Tại sao phải phát sinh sự cố trời xui đất khiến thế này?
Cha Triệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con trai mình. Ông nói, “Nhưng con bé đã xuất giá rồi!”
Triệu Tịch Ngôn nói: "Thế thì đã sao, con không quan tâm, con không ngại. Cha không phải đã nói còn gì, nàng không tự nguyện, nàng bị cữu mẫu (mợ) và tam biểu muội hãm hại. Nàng và con lưỡng tình tương duyệt, nếu không bị người ta bức hại, nàng sẽ không gả cho Chu đại nhân! "
Thấy con mình bướng bỉnh hồ đồ như vậy, cha Triệu cũng tức giận. "Nếu con nói vậy, được lắm, vậy con đi tìm con bé đi!"
Triệu Tịch Ngôn bước ra khỏi ngăn tường, nhìn đại môn huyện nha nhưng lắc đầu. Y đương nhiên sẽtìm, tìm A Nhu, cũng tìm... Chu đại nhân! Nhưng không phải bây giờ. Bây giờ y còn chưa biết A Nhu sống ở Chu gia thế nào, y đi tìm, nếu lỡ mang đến phiền phức cho nàng thì sao?
Chu đại nhân, Chu đại nhân!
Ngày trước đề cử lão sư và thư viện cho y, đến cùng có rắp tâm gì? Khi đó người nọ... người nọ phải biết cưới nhầm người rồi chứ? Vậy thì tại sao người nọ không đưa A Nhu về Hồ gia, tại sao ngược lại đưa y đi?
Có một khoảnh khoắc Triệu Tịch Ngôn bàng hoàng không biết phải làm sao.
·
Sau khi Chu Thừa Duệ về nhà, hắn đi gặp Chu lão phu nhân trước, tiếp đó Chu Thừa Vũ đúng lúc khôngcó việc, hắn đi kiếm Chu Thừa Vũ luôn, kể lại những chuyện phát sinh trong thời gian ở Kinh thành.
"Thằng nhóc Qúy Thành Vân kia thật tội nghiệp. Nó là đích trưởng tôn Túc Thân vương, nhưng lại mồ côi từ trong bụng mẹ. Khi nươngmang nó vàmuội muội nó thì chalại chết bất ngờ. Mà sau khi sinh ra, muội muội vừa ốm vừa yếu, nó lại được nuôi vừa béo vừa tốt. Phủ Túc Thân vương nhiều năm rồi đều là nam đinh đông đảo, muội muội của thằng nhóc này là bé gái độc nhất suốt hai đời. Do đó, Túc Thân Vương và lão Vương phi thấy cháu gái nhỏ gầy, mà nó rõ khỏe mạnh hơn nhiều, liền sinh ra mấy phần không thích nó."
Đây quả thực là cách làm có hơi không hợp lý.
Đứa bé vẫn còn trong bụng mẹ, chúng có thể biết cái gì?
Chu Thừa Duệ thở dài, nói tiếp: "Sau đó, muội muội trải qua nhiều lần hung hiểm(nguy hiểm nham hiểm), ôi thôi có tới vài lần suýt nữa mất cả mạng nhỏ.Có người lặng lẽ nói với lão Vương phi là bát tự của nó nặng, khắc muội muội, hai đứa nhất định phải tách ra mới nuôi được. Lão Vương phi gạt Túc Thân vương và trưởng tức, đưa nó tới Đông Sơn tự gửi nuôi. Ai biết đâu được tối ngày thứ hai nó tới Đông Sơn tựthì gặp hỏa hoạn to, nó biến mất không có tung tích. Đồng thời biến mất còn có bà vú của nó."
Ngày thứ hai tới Đông Sơn tự liền bùng phát cháy lớn.
Nguyên nhân vụ cháy này quả thật không cần nói cũng biết..
Thấy Chu Thừa Vũ hiểu, Chu Thừa Duệ gật đầu: "Lão vương phi có ba đích tử, nhưng đại công tử là con vợ nguyên phối của Túc Thân Vương sinh, hắn đã chết, nhi tử của hắn cũng đã chết. Tước vị rơi xuống trên người ba đứa nhi tử của lão Vương phi là điều đương nhiên.".
Đây chẳng qua là chuyện nhà người ta. Chu Thừa Vũ nghe vào tai là được. Chỉ là nghĩ đến Qúy Thành Vân, chàng lại hỏi thêm một câu: "Rồi lần này thằng nhóc đó quay về, nương cậu ta có làm chủ, bảo vệ cho cậu ta không?"
Chu Thừa Duệ lắc đầu nói: "Cái này đệ không biết, đệ chưa gặp Lương đại phu nhân, nhưng bà ấy cho thiếp thân bà rử tặng tạ lễ cho đệ rất nặng. Bà tử bảo là thân thể của bà ấy không khỏe, không thể tự mình tỏ lời biết ơn. Chẳng qua nhìn vào thái độ của Túc Thân Vương, có vẻ như ông cũng thích thằng nhóc đó. Có lẽ nhìn nó nhớ tới trưởng tử chết trẻ không chừng. Ngoài ra còn có muội muội sinh đôi kia, vốn là trí lực hơi thấp, dáng vóc hơn mười nhưng đầu óc thì như bé lên ba. Vậy mà trùng hợp ngẫu nhiên là, thằng nhóc này vừa trở lại, muội muội của nó đột nhiên trở nên bình thường. Con bé đó vốn được cả phủ yêu thương, lão vương phi cũng không ngoại lệ, giờ có con bé ở đó, Qúy Thành Vân có lẽ trải qua không tệ.”
nói xong, Chu Thừa Duệ đề cập đến tới chuyện nhà.
“Đại đường tẩu và nhị đường tẩu chỉ sợ sắp đến đây. Vốn là khi biết được đại ca cưới vợ đã muốn tới. Nhưng vấp phải tổ mẫu khó chịu. Đại đường huynh lại không có ở nhà, đại đường tẩu không tiện rời đi. Lần này đệ trở về thấy tổ mẫu tốt hơn rất nhiều, đại đường tẩu nói quay đầu lại sẽ gạt bà, cùng với nhị đường tẩu và nhị đường ca tới đây một chuyến, cũng không thể không gặp tân đệ tức- đại tẩu của đệ được.” 
Chu Thừa Vũ cực kỳ tôn trọng đại đường tẩu, nghe vậy tiện thể nói: "đã hẹn ngày chưa?"
Chu Thừa Duệ cân nhắc nói: "Còn chưa, nhưng ước chừng khoảng thời gian này, mấy hôm sau trời lạnh, đi đường ắtcực khổ." Đại đường tẩu dễ nói, nhưng nhị đường tẩu là người thích yêu chiều.
Nghĩ đến hai vị đường tẩu, Chu Thừa Duệ không dấu vết nhìn Chu Thừa Vũmột chút. Khi còn là thiếu nữ, nhị đường tẩu thích đại ca như vậy, không biết lúc này tới đây, có làm khó dễ đại tẩu không nữa?
Chắc là không nhỉ?
Chu Thừa Duệ gật đầu, nói: “Nên chuẩn bị trước rồi.”
Hai anh em nói chút chuyện phiếm, nhìn Chu Thừa Duệ còn chưa đổi quần áo. Chu Thừa Vũ hối thúc em trai trở về. Chỉ có chuyện về Tô thị, trước kia chàng từng khiển trách. Bây giờ, chỉ sợ là Tô thị cũng tính toán cả trong lòng, nhưng thực tế còn chưa thật sự làm ra việc gì, chàng là đại bá làm lớn chuyện cũng không phải việc tốt đẹp gì.
Nếu không phải, thì đúng là kích động gây xích mích quan hệ vợ chồng người ta.
"Bảo đệ trở về mời đại phu, có mời không?" chàng hỏi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể ký thác hi vọng vào thân thể cô ta sớm ngày trị khỏi,chỉ vậy mới có thể yên tĩnh chút ít. Dù sao muốn nhị đệ tự mình phát hiện, thực sự khó khăn, e là đệ ấy ở nhà được mấy ngày đã vội lên đường.
Chu Thừa Duệ cười nói: "Mời, là đại đường tẩu mời giúp đệ. Đệ đến trước. Bước chân của ông ấy chậm, cần mấy hôm nữa mới có thể tới."
Nhìn em mình cười tới không tim không phổi, Chu Thừa Vũ xua tay.
không nói cái khác, Tô thị đối xử với nhị đệ cô cùng tốt. Sau này nhìn chằm chằm hơn chút. Miễn là côta có thể an phận thành thật chung sống, chuyện trước kia chàng và A Nhu đều có thể không tính.
·
Thời điểm Chu Thừa Duệ về nhị phòng, vẻ mặt Tô thị nghiêm túc tiều tụy dựa vào giường, dưới giường là Ngô đại phu đang cau mày bắt mạch cho nàng.
"Chuyện gì vậy? A Tĩnh, nàng bị bệnh à?" Chu Thừa Duệvội vã sải dài chân vọt tới cạnh giường, lo lắng hỏi Ngô đại phu: "Ngô đại phu, nàng ấy sao thế?"
Ngô đại phu đã chẩn được một lúc. Thấy Chu Thừa Duệlo lắng như vậy, liền đè xuống kỳ quặc vào lòng. Chỉ ấn mạch tượng đúng là hỉ mạch, vì thế ông cười nói: "Chu nhị lão gia, chúc mừng ngài, nhị phu nhân đây là có hỉ!"
Có hỉ?
một tin vô cùng lớn ập từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào Chu Thừa Duệ, nói cũng nói không nên lời. Chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngô đại phu, mắt cũng không hề chớp.
Vẫn là Tô thị tỉnh táo lại trước, vội vàng hỏi: "thật sao? Ngô đại phu, ta... ta thật sự có hỉ?"
Nàng vừa hỏi thế, Chu Thừa Duệ vội nắm chặt tay nàng, cả hai đều mong đợi nhìn Ngô đại phu.
Ngô đại phu cười nói: "Tất nhiên là thật. Lão hủ hành nghề nhiều năm như vậy. Há có thể chỉ là hỉ mạch mà cũng chẩn sai." Ông nhìn Tô thị, song sắc mặt trở nên nghiêm túc. "Lão hủ đã nói với ngài từ lâu. Thân thể của ngài và nhị lão gia đều khỏe mạnh, không có vấn đề gì. Chỉ là do ngày trước ngài hay nghĩ miên mang, rất dễ lo lắng và căng thẳng, vừa rồi bắt mạch cho ngài, gần đây tâm trạng ngài lại khôngtốt, cộng với nghỉ ngơi không đều đặn. Thai này vẫn còn chút không ổn định. Trước tiên, kê cho ngài mấy than dưỡng thai."
Tô thị gật đầu. "Tốt, được được được, ông kê, ông kê."
Ngô đại phu dọn dẹp hòm thuốc, Chu Thừa Duệ đích thân tiễn ông ra ngoài và theo ông hốt thuốc, Ngô đại phu đi tới cửa, nhưng không quên nhìn lại dặn dò Tô thị, "Nhị phu nhân, bây giờ ngài đang có thai, lòng dạ phải thoải mái rộng rãi mới tốt, tuyệt đối đừng nghĩ nhiều. Nếu không thì không tốt cho ngài, càng không tốt cho đứa bé.”
Giờ nàng đã có thai, còn quan tâm mấy thứ kia làm gì?
Chỉ cần nàng có con, mấy thứ kia nàng không quan tâm.
Có con, nàng có thể đảm bảo địa vị của mình, những thứ khác, sớm muộn gì cũng có.
Tô thị vội vội vàng vàng gật đầu.
Việc vui lớn như vậy, tới buổi chiều, cả nhà đều bị Chu lão phu nhân gọi tới ăn mừng. Tô thị hiếm khi mặc y phục đỏ thẫm thêu hoa tới gót chân, trên tóc cài trâm, tai đeo ngọc bích, hết sức xuân phong đắc ý.
Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ cũng vui mừng cho nàng ta.
Chẳng qua Hồ Ngọc Nhu vui là do Tô thị phải dưỡng thai, rốt cuộc cũng không có thời gian bày chướng ngại vật cho cô. Chu Thừa Vũ lại thật thật lòng lòng vui mừng, nhị đệ và nhị đệ muội mong chờ nhiều năm rồi, chung quy cũng có con.
Chu lão phu nhân dốc lòng gắp đồ ăn cho Tô thị, chén của nàng ta chất như ngọn núi nhỏ. Cuối cùng bà cũng dừng lại. “Mua ăn đi, mau ăn đi, con qúa gầy, ăn nhiều nhiều cho có thịt tí, đứa bé cũng béo chút. "
Dạo này có thể nói mọi chuyện của Tô thị đều không suôn sẻ, quả thật gầy rất nhiều.
Nàng ta liếc nhìn Hồ Ngọc Nhu, rồi mỉm cười cảm ơn Chu lão phu nhân. "Vâng, cảm ơn nương ạ."
Theo tầm nhìn của nàng ta, cuối cùng Chu lão phu nhân mới nhớ bà còn có cô con dâu khác, vội cầm đũa gắp mấy món cho Hồ Ngọc Nhu. "Nhu Nhu à, con coi nhị đệ muội con đã có thai, hai con cũng phải nhanh lên, nắm chặt mới được. Thừa Vũ còn lớn hơn Thừa Duệ ba tuổi, cũng nên... "
"Nương." Chu Thừa Vũ ngắt lời Chu lão phu nhân, nói: “Bên chúng con không vội. Nhị đệ muội hiệnđang mang thai. Việc nhà tự nhiên không thể, chỉ có thể để Nhu Nhu tới quản. Bên chúng con, vẫn chờ nhị đệ muội sinh xong rồi nói.”
Chu lão phu nhân mấp máy môi, suy cho cùng vẫn không thốt nổi để bà quản gia. Việc trong nhà bà còn ổn, nhưng bên ngoài bà thật sự không được, bà cũng không muốn già cả rồi còn gây chuyện cười, liên lụy trưởng tử.
Tô thịgiờ phút này lại rất hào phóng, thậm chí còn cảm kích Hồ Ngọc Nhu: "Đại tẩu, vậy sau này phiền tẩu rồi."
Hồ Ngọc Nhu mỉm cười, "không phiền, nên vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.