Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 52: Cô đâu phải đàn ông, đỏ mặt với cô làm cái gì?




Hồ Ngọc Nhu giả vờ bị tức trừng mắt chỉ tay vào A Quỳnh. "Em, nha đầu này, tạo phản rồi!"
A Quỳnh dại mặt ra, nghĩ Hồ Ngọc Nhu thực sự tức giận, gấp gáp giải thích. "không có, không có, trong lòng em tiểu thư quan trọng nhất, vĩnh viễn không bao giờ phản bội!" cô nàng nói xong, lục lọi trong người lôi tờ giấy ra cho Hồ Ngọc Nhu, "Tỷ thấy đấy, đây là tờ giấy. Đại nhân nói khi nào người thấy khó thì lấy ra. không phải chính người nói sao? Nhị phu nhân xem thường người, người nhất định phải cho cô ta sáng mắt nhìn, vì lẽ đó nên em... "
Hồ Ngọc Nhu cười ha hả.
Nha đầu ngốc này!
Chỉ vào trán A Quỳnh, Hồ Ngọc Nhu nhận tờ giấy qua xem.
Hóa ra Chu Thừa Vũ nghĩ cách giúp cô!
một tờ giấy mỏng manh, một cách hơi đơn giản lẫn thô bạo.
Thế nhưng, nó mang theo sự lo lắng, quan tâm, mong đợi...của Chu Thừa Vũ đối với cô.
Hồ Ngọc Nhu hít mũi, kìm lại mũi chua xót bất chợt do cảm động. Cẩn thận gấp lại tờ giấy mỏng manh, cầm vào nội thất kiếm chỗ giữ gìn kĩ.
A Quỳnh theo sau nhìn ngây người, nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Tiểu thư đây là bị cảm động!
đã thế thì, không so đo với nàng nữa rồi.
Quản ma ma từ ngoài về, đồng thời còn dẫn theo một người tới. Người tới chải đầu kiểu có chồng, bộ đồ trên người trông đơn giản nhưng chất liệu không tệ. Vừa vào cửa liền nhìn Hồ Ngọc Nhu, ngay lập tức quỳ xuống.
"Nô tỳ Tú Vân, gặp qua phu nhân." Nàng ta cúi đầu nói.
Tú Vân.
Xem ra là qua ải Chu Thừa Vũ rồi.
Mặc dù bất mãn với hành vi trước đó của Tú Vân, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn kêu dậy, “Đứng lên đi, ngươi hôm nay tới đây, nói vậy cũng biết cớ sao có thể tới. Ngày sau ngươi quản thô sử bà tử và tiểu nha đầu trong viện, vệ sinh trong viện và dạy quy củ cho nha đầu ta giao cho ngươi, ngươi có thể làm tốt chứ?"
Tú Vân nào dám chọn lựa. Mới vừa đứng dậy liền quỳ xuống tiếng. "Phu nhân yên tâm, nô tỳ có thể làm tốt!"
A Quỳnh ngăn nàng ta lại, lạnh lùng nói: "Đừng cứ hở cái lại quỳ xuống, ngươi chỉ cần bảo đảm đừng làm những chuyện hồ đồ như ngày trước, không cần quỳ phu nhân cũng sẽ coi trọng ngươi."
Tú Vân nhanh chóng đáp không dám: "Lần này nô tỳ có thể quay lại hầu hạ phu nhân, đều do người kia nhà nô tù thật vất vả mới cầu xin được. Nô tỳ đã làm chuyện có lỗi với người. hiện giờ, lão gia và phu nhân không thèm tính toán, nếu nô tỳ không hầu hạ người tận tâm, thì nô tỳ không bằng cả loài súc sinh."
Lời này còn giống tiếng người, A Quỳnh không biết ngay từ đầu Tú Vân mới là kẻ chủ mưu, nghe xong lời này cô nàng thấy hài lòng, còn nhìn Hồ Ngọc Nhu với điệu bộ cầu người xót thương ạ.
Hồ Ngọc Nhu giữ Tú Vân không phải lòng tốt gì, nhiều lắm là muốn thông qua Tú Vân để không phải ăn thiệt ngầm. Bây giờ người đã đến, chính là mai này có người vì cô hầu hạ tận tâm, cũng không tiện bày ra sắc mặt nữa.
"Được rồi, ta đã biết tâm ý của ngươi. Sau này ngoại trừ ngày nghỉ mỗi tháng, bình thường mỗi sáng ngươi tới đây mỗi tối thì về là được. Suy cho cùng ngươi đã gả cho người." Mà Lô gia ngụ trong hẻm nhỏ sau huyện nha, qua lại chẳng qua trong khoảng khắc, thật sự có chuyện gì cũng tới kịp.
Ngày tháng Tú Vân trôi qua trong phủ vốn tốt vô cùng, mà khi tới thôn trang dưỡng thương, có thể nóitừ ngày cô vào Chu gia, nàng đều quên cuộc sống khổ cực ra sao. Lần này gần như không thể chịu đựng được, nên khi Lô Quảng tới tìm nàng, nàng ngay cả nghĩ cũng không muốn, vội đồng ý gả cho Lô Quảng.
Sau khi trở về, nàng thành hôn thành phụ nhân, cũng suy nghĩ kĩ muốn sinh sống cùng Lô Quảng. Lần này, coi như Hồ Ngọc Nhu đã tác thành cho đôi vợ chồng son bọn họ. Nàng lập tức ngẩng đầu, nhìn sang bằng vẻ biết ơn.
Chỉ là cái nhìn này lại khiến nàng ngây ra. "... Vâng, cảm ơn, cảm ơn phu nhân."
Còn chưa tới một tháng, phu nhân như biến thành người khác. Vốn tuổi còn nhỏ, còn là cô nương gia, đẹp thì có đẹp, nhưng đến cùng vẫn còn ngây thơ. Nhưng bây giờ... khóe mắt chân mày như nảy nở ra, mặc dù đứng yên, song vẫn khiến mọi người muốn nín thở, cẩn thận ngấm nghía sự vọng động của nàng.
Phu nhân chắc đã viên phòng với đại nhân rồi?
Có lẽ, mới như quả đào chín mọng, trong mắt đầy ý xuân, vẻ mặt quyến rũ, thực sự khiến người ta không thể dời mắt.
Tú Vân không khỏi nhớ lại hôm ấy. Nàng ôm xiêm y của phu nhân vào tịnh phòng, khi ấy phu nhân đang tắm… trong nháy mắt đó mặt cô đỏ bừng, hấp tấp cúi đầu.
Tú Vân đi được một lúc, Hồ Ngọc Nhu còn đang khó hiểu. Chuyện gì xảy ra cơ? cô đâu phải là đàn ông, đỏ mặt với cô làm cái gì?
Quản ma ma cho là cô lo lắng về lòng trung thành của Tú Vân, bà tiện thể nói:
“Phu nhân yên tâm, ta sẽ sai người nhìn Tú Vân chằm chằm một cách cẩn thận, nếu nàng ta ổn đương nhiên không có gì, nếu dám có lòng riêng, ta là người đầu tiên không tha cho nàng ta!”
Hồ Ngọc Nhu khó mà nói chuyện Tú Vân đỏ mặt, chỉ có thể ậm ờ gật đầu.
·
Bữa tối đoàn viên trong Tết Trung thu ăn trong viện của Chu lão phu nhân, đặt chiếc bàn dài. Chu lão phu nhân ngồi vị trí đầu, một bên Cu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu ngồi, còn bên kia, vì Chu Thừa Duệ chưa trở về, do đó Tô thị dẫn theo Thanh di nương và Tiểu Chiêu.
Vào một ngày thế này, Thanh di nương cũng được phép ngồi chung bàn.
Năm đầu tiên Hồ Ngọc Nhu đặt đồ ăn ngày Tết Trung thu cũng không khó, sở thích của Chu Thừa Vũ côhiểu rõ, sở thích của Chu lão phu nhân Tú Vân hiểu, nhiều lắm thì sai người qua hỏi bên Tô thị và Chu di nương. Thế là ra thực đơn.
Đây chính là chỗ tốt của ít miệng ăn. Quản gia thật ra không khó mấy.
Tô thị nhìn sự an bài của Hồ Ngọc Nhu trong đêm nay, đúng là không bới ra chút lỗi nào. Chỉ là phút cuối cùng, tới món tráng miệng ngắm trăng, nhìn điểm tâm ** màu tối trước mặt Chu lão phu nhân, rốt cuộc cũng có cớ rồi. (raw để sau mình để nguyên vậy)
"Đại tẩu, sao tẩu cho nương ăn bánh này?" Bánh này chỉ có trước mặt Chu lão phu nhân, thế nên Tô thị chưa được nếm thử, lúc này chỉ trích chỉ bằng một cái liếc nhìn, “Lễ lớn thế này, mà bánh lại màu tối thế kia làm người ăn tâm trạng cũng không tốt. Lại nói, răng nương không tốt. Bánh này vừa nhìn đã biết **, sao nương ăn được?”
Dứt câu, nàng ta liền đẩy bánh trung thu trước mặt mình tới trước mặt Chu lão phu nhân, nói: “Nương, đây là bánh trung thu của Đức Hưng lâu nương yêu thích nhất, ngọt mà không ngấy, nương mau nếm thử đi ạ.” Chờ Chu lão phu nhân nhận, nàng ta mới quay qua nói với Hồ Ngọc Nhu:."Suy cho cùng cũng do đại tẩu còn nhỏ tuổi. Có một số chỗ chưa được chu đáo. Có điều hôm nay đặt mua cũng rất tốt, nương chớ giận đại tẩu."
Hồ Ngọc Nhu hơi ngạc nhiên.
Tô thị luôn là một người thông minh. Tối nay có phải hơi nôn nóng quá không?
cô quay lại nhìn Chu Thừa Vũ, thấy Chu Thừa Vũ quả nhiên lộ vẻ không vui, sau đó quay sang nhìn Chu lão phu nhân. trên mặt của Chu lão phu nhân lại đầy ý cười. Lão phu nhân bà là người không thích động não, lại không có mắt nhìn, lúc này đang vui vẻ khen ngợi Tô thị, “Được, được, được, không giận đại tẩu con, nói chung các con đều là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện tri kỉ. Mai mốt đại tẩu con làm nhiều tất quen, không phạm lỗi nữa, con nên giúp đỡ một chút."
Tô thị đang định gật đầu nói gì đó, Tú Vân đứng sau lưng Hồ Ngọc Nhu đã bước lên.
"Lão phu nhân, ngài đã hiểu lầm đại phu nhân ạ." Giọng nàng khẽ giải thích. "Bánh này là tự tay đại phu nhân làm cho ngài, trước khi làm phu nhân có hỏi nô tỳ sở thích của ngài. Món bánh này chỉ có lớp giòn bên ngoài. Bên trong rất mềm ạ. Mà so với bánh của Đức Hưng lâu, bánh này có thể sánh ngang với điểm tâm trong Trân Vị hiên của vị công chúa nương nương chúng ta ở kinh thành."
Vừa nói, nàng ta vừa cầm bánh trung thu trên tay Chu lão phu nhân đặt sang một bên, cầm bánh của Hồ Ngọc Nhu làm đưa vào tay Chu lão phu nhân, “Ngài mau thử đi ạ, đây là tấm lòng hiếu thảo của đại phu nhân ạ.”
Hồ Ngọc Nhu cười híp mắt nhìn về phía đối diện.
Mà Tô thị đã sớm đen mặt.
Tác giả có lời muốn nói: Ơ Ơ Ơ, vẫn chưa viết Triệu biểu ca.
Chương sau còn cốt truyện, chắc chắn tranh thủ viết vào!
Còn có! Đứa trẻ không phải là quái thai! Tôi là mẹ ruột, thế nên đứa bé chỉ có vấn đề về trí lực trước thôi, sau này chữa khỏi.
Thực tế thì, có một số người xấu không bị báo ứng xấu người tốt không được báo đáp tốt. Trong tiểu thuyết, phải có người tốt có đáp tốt người xấu bị báo ứng xấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.